Nay Kim Dạ đi show về hơi trễ, Trúc Linh cho con ngủ thì thấy xe anh về.
Đặt Bánh Mì Nhỏ xuống giường, cô về phòng xả nước nóng sẵn sàng cho chồng.
Vậy mà rất lâu chưa thấy anh đâu, nước cũng đã nguội.
Cô tưởng anh ở phòng khác mà đi cả cái biệt thự vẫn không thấy.
Cô ra gara xe, thấy xe anh mở cửa sổ, còn nghe thấy tiếng nhạc mở nho nhỏ.
Cô muốn đến giục anh lên tắm rồi nghỉ ngơi kẻo muộn, thì lại thấy có khói thuốc lá phả từ cửa sổ xe hé xuống.
Hai vợ chồng cô trước đây thi thoảng căng thẳng sẽ hút thuốc một chút, nhưng khi có con, cả hai không ai bảo ai đã tự giác bỏ thuốc.
Có lẽ hôm nay anh ấy đã tốn rất nhiều năng lượng và mệt mỏi.
Trúc Linh không muốn làm phiền, có lẽ Kim Dạ cần một không gian của riêng mình.
Anh ấy vốn hào hoa đang bay bổng, có vợ có con đã phải thay đổi rất nhiều.
Cô vào nhà, từ tủ lạnh lấy một chai nước và một chiếc kẹo chồng thích, nhẹ nhàng đặt ngay cửa xe rồi rón rén rời đi.
Kim Dạ gần đây rất bận rộn, anh khá mệt mỏi.
Vừa mở xe để vào nhà, anh liền nhìn một nước một kẹo ngay dưới chân.
Mỉm cười nhặt lên, nhà này còn ai ngoài vợ yêu dấu của anh nữa.
Cô ấy vậy mà không vạch trần khoảnh khắc yếu đuối của anh.
Anh sợ đánh thức cô, liền tắm ở phòng khác rồi mới về phòng ngủ, Trúc Linh của anh đã ngủ rồi.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé nằm cô đơn giữa chiếc giường lớn, anh bỗng thấy thương thương.
Lâu nay anh không dành được nhiều thời gian cho vợ con nhưng Trúc Linh chưa bao giờ phàn nàn, tự mình tận tụy chăm lo gia đình, chăm sóc con cái, lại lo cả công việc của cô.
Đôi khi anh thấy phụ nữ, nhất là vợ mình thật đa zi năng và giỏi như siêu nhân vậy.
Anh nhẹ nhàng nằm cạnh, Trúc Linh xoay người ôm lấy anh.
Cô vẫn nhắm mắt, cả hai không ai nói gì.
Kim Dạ hôn lên trán cô rồi cả hai bình yên đi vào giấc ngủ.
Những ngày sau cũng vậy, Kim Dạ vẫn trong xe, lúc ra lại thấy chai nước và cái kẹo.
Trúc Linh không hỏi anh, nếu anh chưa muốn chia sẻ thì cô sẽ không nhất thiết bắt anh phải nói.
Đó là sự tôn trọng dành cho đối phương, là vợ chồng không có nghĩa là phải tiết lộ mọi bí mật thầm kín cho nhau nghe.
Hôm thì cô chuẩn bị nước tắm, hôm thì massage, hôm thì lại hát cho anh nghe, hoặc khoe anh nay Bánh Mì Nhỏ đã biết nói thêm từ mới, con ăn được nhiều hơn này nọ.
Kim Dạ về nhà sau cả ngày làm việc rã rời thấy bình yên đúng nghĩa là tổ ấm gia đình.
Nhà là nơi để về, là nơi che chở khi ta yếu mềm.
Ở đó có những người thân yêu.
- Nay anh không đi làm sao?
- Không, anh muốn ở bên em và con.
Trúc Linh mỉm cười, nhìn hai bố con chạy chân trần trên thảm cỏ thật vui vẻ.
Không giỏi việc bếp núc nhưng có con cô đã đi học nấu ăn và làm bánh, nay có thể tự tin làm bánh ngọt cho chồng con rồi.
Cô làm vài chiếc cupcake nhỏ, thêm một chút quả tươi và một bình trà hoa hồng từ chính hoa trồng trong vườn nhà.
Bánh Mì Nhỏ thấy mẹ mang đồ ăn ra thì hớn hở chạy chập ra xin miếng.
Kim Dạ giờ cũng hay ăn đồ ngọt hơn, khi ở cùng gia đình anh không khắt khe ăn kiêng nữa, nhất là món mà Trúc Linh đã cất công làm ra.
- Vợ ơi, chúng ta đi du lịch đi?
- Được, cả nhà bên nhau.
Cô không hỏi vì sao bỗng nhiên chồng muốn đi du lịch, cô biết anh cần một chuyến đi nghỉ ngơi và chữa lành.