Hai gã thái giám cung kính giải thích và giới thiệu về hoàng cung cho nàng nghe, nàng chỉ yên lặng nghe và cất bước theo sau. Đến ngự hoa viên, xa xa có tiếng nói của vài nử tử, nàng không muốn rắc rối nên định đi đường vòng để về nghĩ ngơi nhưng người tính không bằng trời tính, các ả cũng đã thấy nàng nên ngừng nói chuyện và cho cung nữ sang mời vào lưu đình trò chuyện. Vì mặt mũi hoàng huynh nên nàng đồng ý, cũng có ý vào xem thử các nàng giở trò gì. Hai gã thái giám đi phía trước đã sớm xanh mặt, ở trong cung lâu như vậy đương nhiên bọn hắn biết quý phi cùng chiêu nghi nương nương muốn làm gì. Nhưng thân làm nô tài thì không thể cãi lệnh hay dị nghị với chủ tử nên thôi. Dọc đường đi nàng hỏi bọn họ vài chuyện về quý phi và chiêu nghi. Họ cung kính trả lời:
- Bẩm tiểu thư, quý phi và chiêu nghi là tỷ muội bên ngoại, tình cảm vô cùng tốt. Quý phi tên là Nhan Thanh còn chiêu nghi tên là Hồng Đào, cả hai đều xuất thân từ Nhan gia vì mẹ của quý phi là Nhan phu nhân nhận chiêu nghi làm nghĩa nữ đồng tộc nên chiêu nghi từ nhỏ đã ở Nhan gia, phụ thân của quý phi là Nhan Kiến đang giữ chức tể tướng đương triều, nắm giữ nhiều quyền hành nên ở hậu cung thì quý phi là người nắm quyền cao nhất sau thái hậu. Còn lão gia chủ Hồng gia là em trai của Nhan phu nhân, hiện đang được phu nhân nâng đỡ và đang giữ chức Tổng quản ở Hình bộ. Nô bài biết chỉ có bấy nhiêu, không dám dấu diếm tiểu thư nửa lời.
- Được rồi, ta cũng không làm khó các ngươi, đến nơi rồi, lại thông báo đi. Nàng nhàn nhạt bảo.
-Thưa tiểu thư, nô tài nên thông báo như thế nào? Thái giám tên Tiểu Lưu cúi đầu hỏi nàng còn thái giám tên Tiểu Lục thì đứng chờ câu trả lời.
- Gọi ta là Thiên Hà tiểu thư. Nàng trả lời.
- Vâng. Tiểu Lưu cùng Tiểu Lục đi thông báo với tỳ nữ của quý phi và chiêu nghi. Sau khi các ả ra lệnh cho vào, nàng liền ung dung bước vào. Nàng liếc cũng chẳng thèm liếc, tìm chỗ trống cách các nàng ngồi xuống. Tỳ nữ Tiểu Huệ bên cạnh Nhan Thanh thấy vậy liền bước lên phía trước chỉ mặt nàng nói lớn:
- Nhà ngưoi thật to gan, thấy quý phi cùng chiêu nghi sao không hành lễ.
Nàng không nói gì chỉ ngồi đó tiếp tục quan sát các nàng. Nhan Thanh cũng có thể xem là một mỹ nhân, mày liễu mắt hạnh, môi mỏng thoa son nước trở nên đầy đặn căng bóng, da trắng mịn màng cho thấy việc nuôi dưỡng và bảo dưỡng rất tốt, khoát trên mình một bộ y phục màu xanh nhạt nhìn khá bắt mắt và tươi trẻ, ánh mắt mọng nước nhưng chứa nhiều tâm cơ, đầu thì trâm vàng trâm bạc lóa mắt, nếu cái thanh thuần ở phía dứoi thì lên phía trên trở nên tục khí, khiến ngừoi khác chán ghét.
Hồng Đào thì chỉ có thể nói là thanh tú dễ nhìn, chỉ là không biết che dấu, ánh mắt lộ liễu, như vậy sẽ khiến nàng ta trở nên ngu xuẩn và dễ chết hơn mà thôi. Người như vậy níu kéo đại vị ở hậu cung không lâu vì vị quý phi cao quý kia cũng muốn bài trừ nàng huống chi là ngừoi khác. Lúc nàng đánh giá các ả thì vị quý phi kia cũng nhìn qua xem xét nàng, lúc nhìn thấy bộ dáng của nàng thì mắt ả hiện lên vẻ ngoan độc và đố kị mặc dù nàng vẫn mang mạn che bình thường.
Đánh giá xong thì nàng nhìn Thiên Thái Hoa ra hiệu. Thái Hoa biết ý tiến lên đạp bay cung nữ kia qua một góc lạnh lùng nói:
- Quý phi là cái gì ta không cần biết, chỉ biết chủ tử của ta rất bận rộn, các ngưoi là ngừoi mời chủ tử chúng ta vào thì có rắm mau thả, không thì cút, tránh làm ảnh hưởng tâm trạng chủ tử.
Nhan Thanh cắt đứt ánh mắt đầy âm mưu của mình mà lên giọng:
- Tiện tỳ to gan, ngừoi của bản quý phi cũng giám đánh, có phải tỷ tỷ nên cho bọn muội một lời giải thích thỏa đáng.
- Nhan quý phi có phải chưa già mà bị loãng trí nhớ không vậy? Ta đây là trẻ mồ côi từ lúc mới sinh ra, làm gì có họ hàng thân thích mà có tỷ muội để Nhan quý phi thuận miệng hô to gọi nhỏ. Nàng không quan tâm nói.
- Tỷ...tỷ...tỷ... đây là ỷ vào việc hoàng thượng sủng tỷ cho tỷ vào Phượng Hoàng cung ở nên kiêu ngạo và ảo tưởng sao? Nhan Thanh tức giận bật thốt.
- Tùy cô thôi, cô có chuyện gì thì mau nói, ta không rảnh để tiếp người dư hơi như các người. Nàng lạnh lùng nói.
Chờ vài phút sau các ả không một ai lên tiếng, nàng liền đứng dậy, phủi áo rời đi, vừa ra khỏi lương đình thì phía sau có tiếng hét của Hồng Đào:
- Tiện nhân, ngươi chờ đó, ta sẽ tố cáo ngưoi với hoàng thượng và thái hậu để họ thấy bộ dạng ghê tởm của ngươi, đuổi ngươi ra khỏi cung. Nàng quay lại nhìn họ lạnh lừng nhếch môi, khinh thường suy nghĩ '' cả hoàng thượng còn phải nể mặt ta ba phần các ngươi có giỏi thì đi cáo trạng đi, ta đây sẽ dành chút thời gian phụng bồi'', nói:
- Các ngươi cứ tự nhiên.
Xong rồi, đây là ý nghĩ của hai tiểu thái giám đáng thương. Nàng thì nhàm chán nên nói về nghỉ ngơi. Họ chỉ đành cất bước dẫn đường cho nàng và thập đại hộ vệ.