Lại một buổi chiều cô đơn, nó bước lang thang trên con đường nhỏ, hẹp, nằm giữa hai tòa nhà cao, đồ sộ. Nó như lọt thỏm vào giữa không gian lúc đó. Một mình. Cứ thế bước đi. Không biết và cũng không muốn biết mình đang và sẽ đi đâu, nó thoáng buồn. Đôi lông mày như trĩu xuống, mái tóc vàng hoe rủ một bên chạm tới mi mắt, nó khẽ thở dài… Phải, nó đang nhớ lại những ngày trước đây, những ngày vui vẻ và hạnh phúc… Những lời nói, hành động, chính tại nơi này…
- “Mình sẽ đi đâu hả anh?” – Đôi mắt sáng lấp lánh tựa như viên ngọc trai tinh khiết, Minh Thư nhìn nó.
- “Đi đến nơi nào cũng được, miễn là có em.” – Quân hạnh phúc trả lời
- “Anh của em đáng yêu quá cơ, em sẽ đi bên anh mãi!”
Minh Thư vòng tay qua cổ nó, hơi rướn người, hơi ấm của Thư đã lan tỏa khắp người nó. Và… Nụ hôn đầu tiên đã đến… Lúc nào cũng thế, Thư luôn là người chủ động, cô ấy thích thú với điều đó, nó cũng vậy!
- “Hư nào, con gái mà như thế à? Xấu hổ chưa kìa.” – Quân lém lỉnh, thực ra nó thích Thư như thế, nhưng vẫn muốn trêu cho cô tức.
- “Ứ… Kệ em!” – Không những không đỏ mặt, Thư còn tiếp tục một nụ hôn nữa, lâu, ngọt ngào và ấm áp,khiến nó khó lòng mà cưỡng lại được…
Tình yêu ngày càng sâu đậm như thế đấy. Câu nói của Thư khiến nó không bao giờ quên được : “Em sẽ đi bên anh mãi”. Nó đau khổ lật lại từng kí ức, kỉ niệm đẹp trong tim. “Thư, em nói sẽ bên anh mãi cơ mà, tại sao bây giờ em lại để anh bước đi một mình như thế này hả, em ác quá…”. Không một tiếng trả lời, nó
choáng váng, kỉ niệm ập về, tràn ra khóe nắt cùng những giọt nước mặn chát, đắng cay. Nó tựa đầu vào tường, con hẻm này không biết đã bao lần nó cùng Thư đi qua, đã bao lần nó khóc ở nơi này, và giờ, nó chỉ có một mình. Cô đơn, hiu quạnh!
- “Anh Quân!”
Hừ. Nó quay đầu nhìn. Trời đất lại là con bé đó. Ma xó. Quái thật. Nó lau vội những giọt nước mắt. Quay mặt đi, nó đáp:
- “Gì? Sao ở đây?”
- “Vì anh ở đây.” – Hà Thư đáp gọn lỏn, thật khó hiểu.
- “Ơ ! Điên à? Đến làm gì? Lí do” – Vẫn thái độ lạnh nhạt nhưng nó không khỏi giật mình.
- “Đến xem anh khóc”
- “Hừ. Ai khóc. Điên hả. Đi đi”
Cuối cùng thì Hà Thư cũng đã nhìn thấy. Nó thấy hơi xấu hổ. Tâm trạng rối bời không biết phải giải thích thế nào. À, mà sao nó lại phải giải thích với cái con bé ma xó đó chứ. Hừ.
- “Anh yếu đuối nhỉ?”
- “Không biết gì đừng nói.” – Nó dường như đang nổi giận. Nó không cho phép ai xúc phạm nó cũng như xúc phạm quá khứ của nó.
- “Sao không biết chứ”
- “Biết gì? Nói” – Có lẽ, nếu không phải con gái, chắc nó sẽ không giữ được bình tĩnh mà ngược lại sẽ cho Thư một trận.
- “Tất cả. Anh, chị Minh Thư. Vụ tai nạn. Và một năm qua của anh!”
- “Tóm lại em là ai? Muốn gì? Sao biết rõ về anh như thế?” - Thực sự nó không biết phải làm sao thêm nữa.
- “Em chẳng là ai cả, em là em. Chị ấy không xứng đáng!”
Đến lúc này thì Quân không thể chịu đựng thêm một lời nói nào nữa. Nói gì thì nói, Hà Thư đã xúc phạm người nó yêu. Đó là điều nó không thể tha thứ. Nó nhào đến, hỏi to một lần nữa:
- “Em nói gì?
- “Chị ấy không xứng đáng.”
Bàn tay nó vô thức siết chặt cổ Hà Thư, đôi mắt đầy vẻ tức giận. Nó quát to:
- “Câm mồm ngay.”
Thư không nói thêm được lời nào bởi ở cổ cô đang dồn nén một sức mạnh ghê ghớm. Nước mắt giàn giụa, tưởng chừng như ngạt thở… Cô kiệt sức trước con mãnh thú hung hãn, đôi mắt như muốn nói lên điều gì đó… Đôi môi khẽ mấp máy… Quân rướn đôi mắt lên như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đứng trước mặt. Nó chưa bao giờ giận giữ như lúc này. Nhưng… ánh mắt ấy… Ánh mắt của Minh Thư…À không, của Hà Thư… Cùng với những giọt nước mắt đang nhìn nó, đau đớn, van lơn…
- “Đi đi.” – Nó buông đôi bàn tay ra khỏi cái cổ trắng nõn, quay mặt đi. Nó đau khổ biết chừng nào khi ánh mắt Hà Thư rọi vào tim nó. Nó đã không kiềm chế được bản thân khi có ai đó xúc phạm đến người nó yêu. Cơn giận giữ chìm xuống, nó lặng lẽ bước đi. Không hề biết đằng sau nó, người con gái tội nghiệp đang rất khổ tâm khi không thể nói ra sự thật. Một sự thật có thể giết chết một kẻ si tình…
Khi bóng Quân đã khuất xa. Hà Thư tựa hẳn lưng vào tường, thở dốc. Nước mắt đã khô trên khuôn mặt trái xoan, khuôn mặt không một tì vết.
- “Đừng cố gắng đến gần Mạnh Quân, anh ấy không phải dành cho cậu, hiểu chứ?” – Giọng nói đầy vẻ đắc chí vang lên. Có lẽ con người này đã chứng kiến mọi chuyện từ nãy đến giờ với sự thích thú. Phải, Đó là Phương Mai. Một cô gái mạnh mẽ, luôn có hiềm khích với Hà Thư, nhất là khi nhận thấy Hà Thư để ý tới Quân!
- “Hừ, Không phải việc của cậu.” – Lúc này Thư đã đứng hẳn dậy. Vẻ kiêu kì trở lại. Cô nói tiếp:
- “Thế cậu nghĩ anh ấy dành cho cậu à? Hừ. Tránh xa tớ ra.”
- “HaHa. Cậu nghĩ sao nếu tớ theo đuổi anh ấy? Rồi cậu sẽ phải đau lòng khi thấy tớ và Quân là một cặp. Một đôi hoàn hảo.”
- “Tất cả cậu đều thua tớ, giờ tính trả đũa hả? So với tớ cậu luôn đứng thứ hai. Tức hả?”
Như bị đánh đúng tim đen, Phương Mai gào lên, không cần giữ cách xưng hô nữa:
- “Mày đừng nghĩ lần này tao sẽ thua.”
- “Thế mày định làm gì? Tao cảnh báo mày không được làm Mạnh Quân tổn thương nếu không…”
- “Ha ha. Nếu không thì sao? Mày sẽ điên lên vì nhìn thấy tao và anh ấy hạnh phúc à?” – Phương Mai đắc ý, ném cái nhìn đầy kiêu ngạo về phía Hà Thư. Với cô, chưa một lần nào thất bại trong chuyện tình cảm.
- “Mạnh Quân không phải người để mày vui đùa, hãy biến đi. Đừng bao giờ đụng đến anh ấy.” – Giọng nói giận giữ nhưng cũng đầy quyền lực của một lớp trưởng, một con người chưa ai hiểu hết.
- “Sao đây? Kinh quá nhỉ, cứ chờ đấy. Haha…” - Nói rồi Phương Mai quay đi, tiếng cười vẫn vang vọng cho đến khi cô lẫn vào đám người đông đúc nơi đường phố.
Lại một mình sâu hút trong ngõ hẻm, Hà Thư cau mày. Có lẽ cô đang suy nghĩ về những lời nói của Phương Mai. Con người này chẳng tốt đẹp gì. Cô ta thật quái. Hừm…
…
Một buổi sáng với những hạt mưa phùn lất phất, Hà Thư bước vào lớp với mái tóc như bông hoa hồng đang còn đọng những hạt sương sớm. Cô có lẽ đang run lên vì lạnh. Làn da trắng hồng đã chuyển màu, da thịt cô tím ngắt vì bị dính nước mưa. Bước qua chỗ ngồi của Phương Mai, cô ta vẫn chưa đến. Mạnh Quân cũng thế! Thế Hưng, lớp phó Toán cũng mới đến, quay xuống nhìn Hà Thư:
- “Ghớm, con gái mà đi không dùng ô hay mặc áo mưa gì cả. Muốn bị ốm hả cô lớp trưởng ương bướng?”
- “Ngại cầm ô, mặc áo mưa trông xấu lém. Hihi” – Thư tinh nghịch trả lời
- “Ôi giời ạ. Lúc ốm còn xấu nữa. Chắc lạnh lắm hả? Lấy áo tớ mặc nè. Đừng có bướng.” – Ánh mắt Thế Hưng khá dịu dàng. Khiến Hà Thư hơi ngại.
- “Thôi, cậu cũng lạnh mà”
- “Ơ hay. Mặc vào.” – Nói rồi Hưng cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Thư kèm theo một cái lườm.
- “Ừ thế cảm ơn nhé. Hì”
- “Tình cảm ghê ta, chàng cởi áo cho nàng mặc cơ à. Lãng mạn như phim Hàn ý nhỉ.” – Phương Mai vừa bước vào cửa đã cười phá lên thích thú. Đi sau đó là Quân. Nó chẳng hề quan tâm. Đi một mạch xuống bàn.
Bất giác Thế Hưng mỉm cười.
- “Hừ!” – Hà Thư cũng chẳng thèm nhìn con người nhiều chuyện kia. Điều cô quan tâm là tại sao Phương Mai lại đi với Mạnh Quân?
Cô liếc sang nhìn Quân. Nó ngước lên. Và vô tình. Hai đôi mắt nhìn nhau. Ánh mắt đó cũng vô tình làm tim họ rạo rực… Đôi má hồng lên, thêm một chút ấm áp trong buổi sáng mưa phùn!
- “Sao anh lại đi với Phương Mai vào lớp?”
- “Vô tình gặp. Con bé đi cùng vào, thế thôi. Mà hỏi làm gì?”
- “Em không thích nó đi cùng anh”
- “Ơ, điên à? Liên quan gì mà không thích?”
- “Vì nó thích anh.”
- “Vô duyên. Hừ” – Nó hơi nóng mặt, vội quay mặt đi, liếc qua cửa sổ. Lá bàng khẽ rơi theo làn mưa nhẹ xuống chiếc ghế đá, hình ảnh nó và Minh Thư ngồi đó, tay chặt tay lại thoáng qua…