Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Edit: Bàn

Nhưng khi gặp lại, Khúc Liệu Nguyên không kể với Tống Dã mình nói gì với ba mẹ, thậm chí còn không nói cho Tống Dã là đã thảo luận vấn đề này trong nhà.

Tống Dã cũng không hỏi, coi như mình không biết gì hết.

Tối ngày thứ 3 sau khi Tống Chí Quốc bị bắt, người vợ biến mất mấy ngày nay của ông quay về nhà.

Khi đó, Tống Dã đang ở Khúc gia dạy Khúc Liệu Nguyên làm đề toán.

Mấy ngày nay Khúc Liệu Nguyên rất nghe lời Tống Dã. Căn bản của cậu không tốt lắm, lúc trước mỗi khi Tống Dã giảng cho cậu các bước giải đề, cậu liền bịt tai giả điếc giả chết. 2 ngày nay Tống Dã giảng lại cho cậu, cậu liền cố gắng nghiêm túc nghe giảng, học hành chăm chỉ hơn trước đây rất nhiều. Dưới sự giám sát của Tống Dã, những kiến thức Ngữ văn và tiếng Anh phải nhớ cũng gập ghềnh trắc trở mà qua cửa.

Cách âm nhà tập thể kiểu cũ rất kém, ban ngày người trong nhà vẫn thường mở hé cửa. Đầu tiên là tiếng giày cao gót trong hành lang, sau đó là tiếng có người lấy chìa khoá mở cửa nhà Tống gia đối diện, trong Khúc gia nghe được rõ ràng.

Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt vẫn đi làm chưa về.

Hai tên nhóc lớn nghe thấy tiếng, ngẩng đầu liếc nhau, đều đoán được là ai.

Khúc Liệu Nguyên nói: "Bả còn về làm gì?"

Tống Dã nói: "Chắc là về lấy đồ của bả."

Hai người cùng đi ra ngoài, cửa nhà Tống gia khép hờ, Khúc Liệu Nguyên kéo cửa ra đi vào, ra hiệu Tống Dã theo sau cậu. Cậu có chút hồi hộp, nhưng Tống Dã thì không quan tâm lắm.

Người phụ nữ kia quả thực đang thu dọn bàn trang điểm cả trong lẫn ngoài, mấy thứ đồ trang sức, còn có mấy món mỹ phẩm dưỡng da chưa mở. Trên giường thả một cái túi hành lý rất lớn, bên trong quá nửa là quần áo nữ.

Tống Dã lạnh nhạt nhìn bà.

"Cái kia..." Khúc Liệu Nguyên nói, "Dì."

Người phụ nữ liếc nhìn bọn họ, bình tĩnh nhìn Tống Dã chào hỏi: "Tan học rồi à?" Rồi tiếp tục cất đồ vào túi.

Tống Dã bỗng nhiên kêu một tiếng: "Mẹ."

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu, mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Tống Dã chưa từng gọi bà là "mẹ," chỉ gọi là "dì," đôi khi ngay cả "dì" cũng không gọi, xưng hô đều tiết kiệm.

Bà gọi Tống Dã thì là tên đầy đủ hoặc là "Này."

Nhiều hơn cả, bọn họ không thèm nhìn lẫn nhau. Hai người ở chung nhà nhiều năm, đều coi đối phương là người vô hình.

Tống Dã cố tình. Vào thời điểm này, hắn dùng cách xưng hô như thế để châm chọc người phụ nữ kia.

Khúc Liệu Nguyên không biết hắn làm thế có thấy sung sướng chút nào không, nhưng cậu biết mình thì không. Cậu nhìn Tống Dã dùng cách gọi đánh địch 800 tổn thương 1000 kia, thấy có phần bực bội, cũng có phần khó chịu.

Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm Tống Dã, Tống Dã cũng bình tĩnh nhìn lại bà. Khúc Liệu Nguyên hồi hộp, sợ hai người bọn họ đánh nhau một trận.

"Dì thấy trong nhà không bật đèn, tưởng cháu không ở nhà, còn định nhờ người khác nhắn cho cháu." Người phụ nữ nói, "Cháu về rồi thì để dì nói trực tiếp luôn."

Tống Dã nói: "Dì nói đi."

Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, bà định nói gì? Đừng có mà mắng Tiểu Dã!

Mẹ kế Tống Dã nói: "Ba cháu giữ hơn 200 nghìn trong ngân hàng, là tiết kiệm nhiều năm mới được. Tiền sạch sẽ. Chờ khi nào bên này điều tra xong, tấm thẻ kia sẽ cho cháu. Theo pháp luật quy định, một nửa nên thuộc về dì."

Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm... Tiểu Dã mau mắng bả đi!

Tống Dã không nói gì.

Mẹ kế xoay người, nhìn gương bôi son, nói: "Lúc nãy cháu vừa vào gọi dì một tiếng mẹ, tiền kia dì không cần nữa."

Tống Dã: "..."

Khúc Liệu Nguyên: "..."

Mẹ kế nhìn Tống Dã từ trong gương, nói: "Tống Dã, đừng đi chệch hướng, học hành tử tế, sống tốt nhé."

Tối đó, Khúc Liệu Nguyên kể chuyện này cho Cao Tú Nguyệt.

Cao Tú Nguyệt không ngừng thở dài.

"Con thấy bả cũng không phải quá tệ." Khúc Liệu Nguyên còn phát biểu suy nghĩ ngây thơ của mình.

Cao Tú Nguyệt vốn đang hi vọng mẹ kế Tống Dã có thể chăm sóc Tống Dã trước khi hắn đủ 18 tuổi, giờ thì nghĩ cũng khỏi nghĩ.

"Ba con nói cuối tuần công đoàn trong xưởng sẽ phái người tới lấy lại nhà." Cao Tú Nguyệt nói, "Con với Tiểu Dã thương lượng một chút, bảo nó trước tiên qua nhà mình ở đi."

Khúc Liệu Nguyên: "!!!"

Cậu ôm chặt Cao Tú Nguyệt, hoan hô nói: "Mẹ! Mẹ tốt quá! Quan âm bồ tát trên đời cũng không tốt bằng mẹ!"

Cao Tú Nguyệt lại nhạy bén ngửi được mùi khác thường, đen mặt nói: "Khúc Liệu Nguyên! Có phải con lén hút thuốc lá không?!"

Khúc Liệu Nguyên nhanh chóng buông tay ra, Cao Tú Nguyệt giơ tay lên vung cái tát, cậu chạy trối chết, nhanh như chớp chạy sang cửa nhà đối diện tìm Tống Dã.

Tống Dã nghe xong cũng không thấy bất ngờ, nhà ở sớm muộn cũng sẽ bị thu hồi, hắn đã chuẩn bị tâm lý, vấn đề duy nhất là...

"Để tớ ngủ chung giường với cậu sao?" Tống Dã nói, "Giường cậu nhỏ như thế, cậu ngủ còn không nên thân, y như máy trộn bê tông. Có muốn chuyển giường tớ qua nhà cậu không?"

Khúc Liệu Nguyên đã sớm len lén đo kích thước, nói: "Không được, phòng tớ không bỏ được đâu, giường cậu to quá. Không sao, yên tâm, để ba tớ nghĩ cách, nếu không được thì để ổng kiếm một cái giường tầng. Dù sao lên cấp 3 cũng phải trọ ở trường, hai ta thích ứng trước một tí cũng không tệ."

Tống Dã gật đầu nói: "Được rồi."

Lúc đầu Khúc Liệu Nguyên lo lắng Tống Dã sẽ từ chối, không ngờ hắn lại đồng ý sảng khoái như vậy, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng thấy vô cùng hạnh phúc.

Cậu rất sợ Tống Dã trải qua loại biến cố đột nhiên xuất hiện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến tính cách, trở nên mẫn cảm tự ti gì gì đó.

Trước mắt là không có, thật tốt quá thật tốt quá.

Sự xa lánh và lạnh nhạt của bạn cùng lớp đối với Tống Dã cũng không kéo dài lâu. Mọi người vẫn là mấy đứa nhỏ choai choai, mức độ nhạy cảm với một số việc không cao. Cộng thêm việc Tống Dã ngày thường vẫn luôn rất trầm tính, không thích rêu rao thu hút sự chú ý của người khác, nên không có ai thực sự ghét hắn.

Ví dụ ngược lại là bạn thân Khúc Liệu Nguyên của hắn, cả ngày lèm bèm nói nhảm, cực kì thích ra vẻ đẹp trai, giữa tiết đi nhà xí cũng phải chơi bài trên hành lang. Học sinh lớp 7 lớp 8, thậm chí rất nhiều học sinh tiểu học cũng biết đại danh "Tên côn đồ lớp 9 Khúc Liệu Nguyên." Chỉ cần hôm nào có người nhìn thấy cậu phạm lỗi bị phạt đứng trước cửa phòng học, nguyên ngày sau đó chỉ cần cậu đi trên cầu thang hay đứng dưới sân trường, nhất định sẽ có người trêu cười. Bầu không khí hân hoan y như khi Khổng Ất Kỷ tới quán rượu Hàm Hanh vậy.

Bản thân Tống Dã không hề cảm thấy khó chịu.

Sau 2 3 ngày, độ nóng của câu chuyện Tống Chí Quốc đã qua, các học sinh đối xử với hắn không khác mấy so với lúc trước.

Nhất là trước đây, các nữ sinh mới lớn từng bí mật phong Tống Dã làm giáo thảo của lớp, càng đối xử nhu hoà đồng cảm với hắn. Trong ngăn bàn hắn mỗi ngày đều sẽ có một ít bánh mì bánh quy kẹo đồ ăn vặt các loại, còn có mấy phong thư viết tay cổ vũ hắn: "Ngàn vạn lần không được nản lòng trước sự chèn ép của vận mệnh, cậu phải theo gió lướt sóng, giương buồm hăm hở tiến lên, chiến đấu với kì thi cấp 3, không được để thanh xuân lưu lại tiếc nuối!" Vô cùng có lòng.

Thứ sáu sau khi tan học, các học sinh trong lớp lục tục ra về.

Hôm nay Tống Dã trực nhật, cùng nhóm với hắn là một nam sinh khác, Khúc Liệu Nguyên tìm nam sinh kia đổi ngày, trực chung với Tống Dã. Kết quả một mình Tống Dã quét tước vệ sinh, còn cậu ngồi bàn Tống Dã xơi đồ ăn vặt nữ sinh cho Tống Dã, đọc thư nữ sinh gửi Tống Dã.

Cậu ngồi ăn bánh quy kẹp nhân 3+2, vừa ăn vừa nói chuyện, trước vạt áo và trên sàn nhà xung quanh đều toàn là vụn bánh quy.

"Cái gì cái gì? Cậu là giáo thảo á?" Cậu nhìn một bức thư nữ sinh gửi nặc danh cho Tống giáo thảo, bị sốc nặng, không dám tin nói, "Không được, vậy tớ thì sao? Mấy nữ sinh này đặt tớ ở đâu?"

Tống Dã đang khom lưng thu dọn thùng rác, nghe vậy ngẩng đầu mỉm cười. Ánh chiều tà ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu lên người hắn, khiến khuôn mặt vốn tinh xảo của hắn phủ lên một vầng ánh sáng dịu dàng ấm áp màu quýt.

Khúc Liệu Nguyên lập tức bị khuôn mặt của hắn thuyết phục, không cam lòng nói: "Quên đi, cậu đẹp hơn tớ, nhưng không đẹp trai bằng tớ... Bộ dạng của tớ mới đào hoa, về sau sẽ có rất nhiều nữ sinh thích tớ. Cậu không được đâu."

Tống Dã không bày tỏ ý kiến: "À."

Khúc Liệu Nguyên mơ hão nói: "Còn nữa, về sau vợ tớ cưới chắc chắn đẹp hơn vợ cậu, cậu có tin không?"

Tống Dã cạn lời nói: "Anh đẹp trai, cậu đừng ăn bánh quy nữa được không? Tớ vừa quét sạch sẽ xong mà."

Khúc Liệu Nguyên phủi sạch tay, nói: "Để anh đẹp trai đây tự quét!"

Cậu cầm chổi phần phật phần phật quét rác, Tống Dã ở bên cạnh nói: "Đừng có quét loạn, theo một đường mà quét vào chứ, ôi! Cậu làm việc có hiệu quả chút được hay không?"

Khúc Liệu Nguyên chẳng hề để ý nói: "Ôi dào cậu lo tớ quét thế nào làm gì? Sao giờ cậu nói nghe giống mẹ tớ nói với ba tớ vậy? Lỡ may sau này tớ cưới vợ cũng quản tớ thế này thì thôi tớ chẳng thèm cưới vợ nữa."

Giữa hai người, Tống Dã thoạt nhìn là một thiếu niên rất "yêu kiều," vô cùng sạch sẽ, như tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính mưa xuân. Nhưng kì thực hắn hồi nhỏ không có mẹ chăm sóc, lại trời sinh thích sạch sẽ, 8 tuổi đã biết dùng ván vò quần áo giặt đồ, sàn nhà, bàn, cửa sổ đều là hắn phụ trách lau dọn.

Còn Khúc Liệu Nguyên mới là tên nhóc được nuông chiều không biết làm việc nhà, chai nước tương rơi xuống cũng không biết đường nhặt lên. Cao Tú Nguyệt làm nhân viên cung ứng đi công tác 3 ngày, cậu và Khúc Đại Giang hai cha con liên thủ có thể biến căn nhà thành cái chuồng lợn.

Hiện tại, cái cách cậu quét rác lúc đông lúc tây này, Tống Dã thực sự nhìn không nổi. Cuối cùng hắn phải tự mình quét sạch sẽ, lại đổi thời gian đếm ngược đến kì thi cấp 3 trên bảng tin cuối lớp thành "43," hai người mới kết thúc trực nhật.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, cùng nhau về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui