Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Long Thiên có thể cảm giác được trái tim mình ngừng đập trong giây lát, đã lâu lắm rồi cảm xúc của hắn không chập chờn nhiều như vậy, thậm chí hắn còn cảm thấy ngón tay mình đang run nhẹ.

Chủ Thần và hắn, tuy chung chăn chung gối, nhưng bọn họ chưa bao giờ thảo luận yêu là thế nào, Chủ Thần không nói, Long Thiên cũng không đề cập đến.

Trước là do thực lực của hắn và Chủ Thần cách biệt quá xa, hắn chủ động đề cập thì như đang tìm sự che chở, dù thật lòng hay giả dối, tất thảy đều vừa buồn cười vừa đáng thương.

Mà sau đó, là do hắn hoàn toàn không rõ ý của Chủ Thần, nên hắn không dám cược.

Sau khi biết Chủ Thần lấy năng lượng từ đâu, Long Thiên liền bắt đầu nuôi Chủ Thần, đây là lí do hắn khiến Chủ Thần phải giữ hắn lại, nhớ kĩ hắn, hắn không giống những người luân hồi khác, tất cả quan hệ thể xác đều xuất phát từ hứng thú nhất thời, hắn không còn cách để giữ Chủ Thần lại.

Sau này nữa, thấy Chủ Thần vì lấy được sức mạnh mà thỏa mãn, hắn sẽ vui, người mình yêu vui, cho nên hắn cũng vui.

Loại cảm giác ấy khiến hắn rất thích nuôi Chủ Thần, tuy loại nuôi này giống kiểu dùng máu của bản thân để cho ma cà rồng ăn no, nhưng nếu ma cà rồng vui thì việc gì hắn phải dừng lại?

Quan hệ của hai người cứ vậy mà kéo dài, có lúc thấy những người luân hồi mạnh mẽ khác chết, Chủ Thần vui vẻ vì lấy được sức mạnh, thậm chí khi ấy hắn còn nghĩ, cứ để Chủ Thần hút hết sức mạnh cá nhân của hắn, khiến Chủ Thần chỉ cần một mình hắn.

Loại suy nghĩ này chỉ xuất hiện vài giây rồi biến mất, Long Thiên cũng sẽ không xen vào chuyện của Chủ Thần, yêu một người, không cần nhận lại thứ gì để thỏa mãn dục vọng bản thân, hắn chỉ cần yên lặng ở bên là được.


Dù sao, đến cuối cùng, cũng chỉ còn mình hắn là ở lại được với Chủ Thần, hắn có thể chờ, chờ một ngày kia Chủ Thần nhìn hắn.

Hắn chờ lâu thật lâu rồi, chỉ chờ Chủ Thần có thể nhìn hắn nhiều thêm chút, quan tâm hắn nhiều thêm chút, có thể chấp nhận tình cảm của hắn, đồng thời cũng trân trọng tình cảm đó.

Khi giây phút ấy đến, Long Thiên còn không biết nên trả lời thế nào, hắn há miệng, nhưng không phát ra tiếng được.

Cảm quan của hắn cực nhạy, giây phút này hắn có thể cảm nhận được tiếng mèo kêu dưới lầu, tiếng nói chuyện của nhà bên, thậm chí nghe được cả tiếng phóng túng... Hắn còn nghe được trái tim của Chủ Thần.

Trái tim kia đang đập ầm ầm, tần suất nhanh hơn rất nhiều bình thường, hoàn toàn biểu hiện ra chủ nhân của nó đang căng thẳng.

Tuy ánh nhìn của Chủ Thần trong suốt vô hại, như một thiếu niên ngây thơ, mà trái tim đập bang bang nói cho Long Thiên biết, bây giờ Chủ Thần rất hồi hộp.

Dần dần, Long Thiên nở nụ cười.

Chủ Thần cho rằng đây là dấu hiệu hắn chuẩn bị đồng ý, đôi mắt mở lớn, vui mừng sắp tràn hết ra ngoài: "Có được không?"

"Anh vượt không gian, đi từ thế giới Chủ Thần đến đây, biết bản lưu trữ bị khóa, hệ thống bị hack, bản thân còn bị phân giải... Nhưng chuyện đầu tiên anh nghĩ đến lại là yêu đương?"

Long Thiên mỉm cười: "Hệ thống của anh bị tình yêu hack à? Hay anh bị nhiễm virus rồi?"

Chủ Thần:...

"Không phải!" Chủ Thần vội la lên, "Em đừng lảng sang chuyện khác! Chẳng phải trước đây chúng ta là người yêu hay sao? Anh chỉ muốn khôi phục quan hệ với em mà thôi!"

Ý cười trên môi Long Thiên vẫn không thay đổi: "Anh bị phân giải, còn biết chuyện này?"

"Không thì sao em lại đè anh ra hôn, còn ngủ cạnh anh, không chỉ thế, em còn muốn..." Đột nhiên Chủ Thần đỏ mặt, "chúng ta ấy ấy đúng không?"


"Không phải." Nụ cười của Long Thiên dần biến mất, "Chỉ có mình tôi là thích anh mà thôi, cảm ơn anh đã tỏ tình, tôi rất vui, nhưng trước khi anh nhớ lại chuyện trước kia, tôi sẽ không đồng ý."

"Em cũng yêu anh?" Chủ Thần mừng rỡ như một đứa trẻ đã sống mấy ngàn năm, tự động quên mất lời từ chối phía sau, "Để anh tìm... Hình như nếu hai người yêu nhau thì phải kết hôn, thế giới này kết hôn được không? Giấy hôn thú là gì? Lễ cưới, cái này được đó... Chúng ta mời tất cả người luân hồi đến dự lễ đi!"

Long Thiên nghe thế dở khóc dở cười, trước đây Chủ Thần đặt lợi ích lên trên hết, vừa khôn khéo vừa giả dối, còn thích bỡn cợt người ta, thế nhưng đứng trước mặt hắn lại ngoan cực kì, sao bị phân giải rồi lại như một đứa trẻ vậy?

Dù sao cũng đáng yêu hơn nhiều lúc trước.

"Trước đó, chúng ta nói về vấn đề trên người anh đi." Trẻ con có thể không buồn không lo, mà Chủ Thần thì không được, "Mở quyền truy cập vào dữ liệu nền của anh cho tôi."

Chủ Thần rất nghe lời, thậm chí còn có chút mong đợi mà mở cơ sở dữ liệu ra cho Long Thiên.

Long Thiên vào dữ liệu nền của Chủ Thần không biết bao lần, hắn vô vùng quen nơi đây, nhưng lần này vào, hắn lại phát hiện ra có gì đó khác lạ.

Khi trước, dữ liệu nền của chủ thần gọn gàng một cách hoàn mỹ, mỗi dữ liệu cơ sở đều được phân loại lưu trữ, giống như loài người thích sắp xếp nhà ở, vừa vào đã thấy thoải mái, quả thực là tri kỉ của người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Mà bây giờ, những dữ liệu ấy lộn xà lộn xộn, còn lẫn vào vài thứ vô dụng, dữ liệu rác trôi nổi, thoạt nhìn như thư viện bị tàn phá.

Trong dữ liệu nền, sóng tinh thần lực của Chủ Thần run lên, Long Thiên nhạy cảm phát hiện ra làn sóng ấy, liền dùng tinh thần lực đi động viên. Trong biển dữ liệu, cả hai đều tồn tại dưới dạng tinh thần, nếu là ở ngoài đời thực, hành động này mang nghĩa tương tự như ôm.


"Dữ liệu nền của anh bị sao vậy?" Long Thiên vừa hỏi vừa xâm nhập vào trung tâm dữ liệu của Chủ Thần, nơi này khác lúc trước, nhiều hơn một vài dữ liệu mà Long Thiên không biết.

"Lúc phân giải có gặp tấn công bạo lực, chỗ này bị phá hỏng, vẫn chưa dọn dẹp lại, may mà dữ liệu ý thức không bị phá hủy." Dường như Chủ Thần có hơi ngượng, dừng lại một chốc rồi mới nói với Long Thiên, "Nếu dữ liệu trung tâm và ý thức đều bị tấn công, có lẽ bây giờ em sẽ không gặp lại anh."

Sức mạnh của Long Thiên đột nhiên đọng lại, giống như im lặng trước cơn bão, sau khi im lặng chốc lát, Long Thiên quét qua sức mạnh trung tâm của Chủ Thần, hỏi: "Chỗ đó là sao?"

"Anh thăng cấp." Chủ Thần nói, "Anh đoán, lúc trước là do anh giải toán bị sai dẫn đến hệ thống rối loạn, anh vẫn luôn tự hoàn thiện bản thân, anh tiến hóa, anh có thể tiếp nhận sự vật mà trước đây không tiếp nhận được, có thể giải được thuật toán khi xưa không thể."

Long Thiên tò mò hỏi: "Anh có ghi lại quá trình thăng cấp không?"

Chủ Thần trả lời: "Có, khá giống nhật kí thông báo của hệ thống."

"Trước đây... Thuật toán mà anh không giải được là gì?"

"Là tình yêu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận