Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Hai tiếng trước.

Chủ Thần ngồi trong phòng khách, tinh thần chìm vào cùng dữ liệu nền của bản thân.

Tuy cả Long Thiên và hắn đều gọi đây là dữ liệu nền, mà trên thực tế, đây là hệ điều hành của hắn, đổi sang một lời giải thích nghe có vẻ "huyền huyễn" hơn đó là, đây là nơi tận sâu trong linh hồn hắn.

Chỗ này vốn có một loạt mã chạy ngang, mà bây giờ nó đã biến thành sương mù xanh, xoay quanh thân thể hắn.

Trong màn sương này có thứ gì đứng bất động, như máu tụ ngăn trở dòng máu chảy khắp cơ thể.

Mà bên ngoài vùng sương mù này được bao quanh bởi những sợi xích đen, những chiếc xích sắt ấy đan dệt vào nhau, nhốt chết sương mù, đồng thời còn có một ổ khóa, thêm một mật mã.

Trong đó, chính là dữ liệu hắn đã lưu trữ, cũng chính là kí ức khi trước.

Chủ Thần không có chìa khóa, không mở nổi xích sắt, tuy hắn có thể dùng bạo lực để mở, mà bạo lực cũng đi đôi với tự khiến bản thân bị thương.

Đứng trước mặt dây xích, hắn tính toán dùng bao nhiêu năng lượng mới có thể phá hủy đống dây này, hắn có thể chịu được vết thương, hắn vẫn còn chút năng lượng.

Hệ thống thăng cấp, phân giải, cộng thêm diệt virus, sắp xếp lại dữ liệu nền, năng lượng của hắn không còn quá nhiều, thậm chí năng lượng khởi nguồn của hắn, đều bắt nguồn từ chỗ năng lượng mà bản thể cũ của hắn chiếm giữ.

Nếu phá hủy bằng bạo lực...

Ánh mắt của Long Thiên lại hiện lên trong tâm trí hắn, đó là trí nhớ hiện tại của hắn, trí nhớ có liên quan đến Long Thiên.

Hắn vừa mở mắt ra, nhìn người trước mắt này, không biết vì sao, dù đối phương vẫn đang say ngủ, chưa bao giờ nói với hắn một câu, mà hắn vẫn có cảm giác tim mình đập mạnh, rung động đến quá đột ngột, không kịp chuẩn bị.

Cho nên hắn tuân theo trái tim mình, hôn người này.


Sau đó Long Thiên tỉnh lại, nhưng mà cái tỉnh lại ấy, làm hắn vừa kinh ngạc vừa vui vẻ.

Đáng tiếc... Hắn phải giả vờ lịch sự, để người trước mắt không cảm thấy mình quá dâm đãng, nhưng mà sao hắn lại dừng lại cơ chứ?

Nói chung chuyện tương lai là chuyện vô cùng khó biết trước, có thể tổng kết chuyện này trong một câu: Quần cũng cởi rồi, còn cho xem cái này?

Hắn tin rằng Long Thiên yêu hắn, ngay sau khi hôn nụ hôn đánh thức kia, hắn đã biết.

Sương mù xanh lục quanh quẩn chung quanh, tuy chỉ có nửa ngày gần nhau, mà kí ức còn đọng lại có rất nhiều, thậm chí còn khiến hắn có ảo giác rằng trong trí nhớ của hắn chỉ có mỗi Long Thiên.

Từng đoạn kí ức hiện lên giữa sương mù xanh, cuối cùng dừng lại ở ánh mắt từ chối của Long Thiên.

Chủ thần nhìn về phía dây xích, dò tinh thần lực ra.

Làm sao bây giờ, dù cậu chính là tôi, mà tôi đã bắt đầu ghen tị với cậu, hình như cậu đi cùng em ấy rất lâu, hai người còn thân mật đến độ muốn làm gì thì làm, nhưng, cậu lại không hiểu được tình yêu.

Sự phá hoại bằng tinh thần lực diễn ra không một tiếng động, ngay cả khi dây xích đen vỡ vụn cũng chẳng gây ra quá nhiều gợn sóng, chỉ là sau khi dây xích kia biến mất, rất nhiều sương mù xanh lục dần tản đi, khu vự dữ liệu nền như thư viện đang đóng cửa, dần dần tối đèn.

Thứ còn sáng cuối cùng, là thứ phía sau dây xích, cùng với xương mù xanh trôi nổi chầm chậm.

Sương mù xanh vờn quanh biển dữ liệu, càng ngày càng nhiều dữ liệu tràn vào đầu Chủ Thần, dường như hắn đã quay ngược cả trăm ngàn năm thời gian, gặp lại Long Thiên mới bước vào luân hồi.

"Tôi muốn một người bạn tình, đẹp, da trắng chân dài, ừm... Giá trị vũ lực max cấp, kỹ thuật tốt, đen dài thẳng." Long Thiên nhìn hắn, nói rất mơ hồ.

Chủ Thần nghĩ, loại thẩm mỹ chung chung này, nhất định là đang chỉ hắn, trong phần thiết lập hắn sở hữu một mục: Vẻ đẹp vượt giới tính, chủng tộc, tuổi tác.


Khi đó hắn còn chưa có cơ thể, cho nên hắn chọn đọc gu của Long Thiên, tự tạo cho mình một cái, cũng chính là cơ thể dùng đến tận bây giờ.

Lúc đó hắn đã có một số tính cách của loài người, biết dùng từ để thể hiện vui buồn khổ đau, đồng thời cũng đang nỗ lực tiến hóa sao cho giống với "nhân loại" nhất.

Sương mù tan hết, Chủ Thần lại đứng trong phòng khách, hắn phát hiện tuy đèn trong vùng dữ liệu nền đã tắt thế nhưng những dữ liệu lộn xộn đều ở trong đầu hắn, muốn đọc lúc nào cũng được.

Những dữ liệu ấy đã hợp thành một thể với hắn, kí ức cũng hoàn toàn dung hợp.

Hắn... Chắc là cũng đã được coi là người rồi?

Hắn muốn gặp Long Thiên, muốn nói cho em ấy rằng hắn yêu em ấy, muốn nói rằng bây giờ hắn là một con người chân chính.

Đã tìm được dữ liệu lưu trữ, hệ thống cũng dung hợp cùng thân thể, Chủ Thần hiểu được quá trình vì sao hệ thống lại bị hacker xâm nhập.

Khi hắn thăng cấp, cố gắng không để mình bị phân giải, đồng thời cũng lưu trữ dữ liệu, hệ thống sắp bị phá hủy, khả năng phòng ngự gần như bằng không, ngay lúc ấy, hắn bị hack.

Khi đó vừa hay là thời gian mà một vòng luân hồi kết thúc, tất cả mọi người tụ lại trong không gian Chủ Thần, bản thể hệ thống của hắn cũng ở đó, người hack hắn tìm được lỗ thủng tại không gian Chủ Thần, nói cách khác, hacker là một trong số những người luân hồi,.

Bây giờ mà người luân hồi đang ở - thế giới tu chân.

Chủ Thần mở mắt, hoạt động cơ thể vừa mới dung nhập, để lại một lời cho Long Thiên, đi tới trước mặt người luân hồi.

Trong thế giới tu chân, mấy người luân hồi đã đến gần con boss cuối, một Ma Vương quỷ tu, Chủ Thần xuất hiện khiến không gian rung chuyển, người luân hồi dồn dập lấy ra năng lực của bản thân để tự vệ.

"Một, hai, ba..." Chủ Thần đếm từng người một, người luân hồi hãi sợ nhìn hắn, không biết rốt cục hắn là ai, bọn họ chưa hề thấy Chủ Thần, chỉ biết Chủ Thần là một quả cầu.


"Ồ, thiếu một người." Chủ Thần bày ra biểu cảm cũng được coi là tương đối dịu dàng, "Nói cho tôi, hắn ở đâu?"

Em gái tóc ngắn cũng được coi là người có thâm niên trong số những người luân hồi, cô là người ít hoảng hốt nhất khi thấy Chủ Thần, nhìn Chủ Thần, cô gằn từng chữ: "Ngục, dưới, lòng, đất, tôi nghĩ người anh muốn tìm chính là hắn."

Trong lần nhiệm vị luân hồi này, có rất người luân hồi tụt lại phía sau, nhưng em gái tóc ngắn nhạy cảm nhận ra, người mà người đàn ông đẹp trai này muốn tìm là kẻ nào.

"Thông minh." Chủ Thần khoát tay, Ma Vương quỷ tu hóa thành cát mịn, bị hắn hút vào cơ thể "Xem xét đến chuyện các người khá nghe lời, cửa này ta thả, về hết đi."

Dưới chân mấy người chợt sáng lên, tất cả đều nhìn xuống, gã đeo kính suy tư, em gái tóc ngắn chợt ngẩng đầu, hô lớn: "Chủ Thần, thầy Long ở đâu?"

Chủ Thần đang định rời đi, nghe vậy nghiêng đầu nhìn qua: "Nếu cô có thể sống tiếp thêm ba tháng, cô còn có thể gặp lại em ấy, tạm biệt."

Chủ Thần phải tìm được, biến số trong vòng luân hồi, một kẻ không còn hi vọng sống, chỉ muốn chết, nam sinh nhỏ người trong thế giới bút tiên.

Nhỏ người vốn tự sát mà chết, không ngờ mình vừa chết đã vào thế giới luân hồi, vì vậy được chăng hay chớ, muốn làm gì thì làm, cơ mà thực lực của y rất mạnh, không chết được, mà chính y cũng đã tìm được thú vui, tuy không được những người luân hồi khác hoan nghênh, mà một mình y tự chơi cũng rất vui.

Ngục giam không lối thoát.

Nhỏ con bơi trong bể máu.

Dường như y rất hài lòng với bể máu này, quái vật trong bể máu bị y tát một cái đã biến mất, chỉ còn mình y chìm nổi trong bể.

Lúc Chủ Thần tới nơi, y cũng chẳng bất ngờ chút nào, thậm chí còn cười cười: "Giải quyết virus xong rồi à?"

"Ừ." Chủ Thần không phí lời với hắn, mà ra tay luôn.

Nhỏ con đã đổi đủ bí tịch trong không gian Chủ Thần, lần này y cũng học được rất nhiều đạo thuật trong giới tu chân, hoàn toàn có thể đánh nhau ngang cơ với Chủ Thần.

"Tôi thì vẫn ổn, dù năng lượng của anh có khôi phục được, cũng chẳng mạnh như tôi bây giờ." Nhỏ con cười nói, "Cho nên – chuẩn bị bị nuốt chửng đi!"


Chủ Thần phất tay, không gian nứt toác, mà bản thân nhỏ con, cũng nứt như mảnh kính.

"Không ăn được, thật là đáng tiếc."

Sức mạnh của hắn là sức mạnh sáng thế, không thể dùng sức mạnh thuần để đánh nhau với nhỏ con, thì hắn phá nát không gian này là được.

Chỉ tiếc là, người chết như vậy, hắn khó lòng nào mà hút được sức mạnh.

Thôi, dù sao hắn còn Long Thiên, chút nữa về nhà giả đáng thương bán moe để bảo bối nhà hắn cho hắn ăn là được.

***

Thế giới mà Long Thiên đang ở.

Phòng khách.

Ánh sáng mù mờ, Long Thiên bị đè lên cửa, ngón tay của Chủ Thần luồn vào sâu trong miệng hắn, cuốn lấy lưỡi, mà môi lại để sau gáy Long Thiên, in lên một chuỗi hôn dài.

Trong mắt Long Thiên dâng lên một tầng sương mù mỏng, hắn biết đây là Chủ Thần, là Chủ Thần trong trí nhớ, lại cũng biết Chủ Thần này có gì đó khác khi xưa.

Chủ động mà nhiệt tình, so sánh với hành động quy củ trước kia, quả thực có sự khác biệt cực lớn.

Tuy trước đây cũng không tệ, mà hắn càng yêu Chủ Thần bây giờ.

Mồ hôi rơi xuống huyền quan, Long Thiên đáp lại người này, duỗi lưới liếm nhẹ đầu ngón tay Chủ Thần, mút hai cái. Dường như Chủ Thần bị kích thích, đột nhiên trở nên nôn nóng, Long Thiên cảm thấy mình quay một vòng, trước mắt dần biến thành trắng xóa, cả người như bay lên.

Hắn nghe được giọng nói khàn khàn của Chủ Thần: "Trái tim đang đập trong lồng ngực anh là thật, anh yêu em cũng là thật, anh – vì em mà sinh ra."

- End phần chính-

*Chúc mọi người nghỉ lễ 2/9 vui vẻ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận