“Cô thề phải điên cuồng tích trữ vật tư, quyết không để cho mình chịu đói!”
“Đúng lúc này, Hứa Thanh Thanh đột nhiên phát hiện mình có bàn tay vàng_đó chính là không gian.
“Sau khi bán nhà cửa cùng xe để lấy tiền mặt, Hứa Thanh Thanh có 10 tỷ, cô bắt đầu tích trữ một lượng lớn vật tư…gạo, bột mì, ngũ cốc, dầu, cô muốn đem đổi 10 tỷ thành vật tư để có thể sống sung sướng trong mạt thế…”
Thịnh An ngừng cắn quả anh đào, vẻ mặt kỳ quái nhìn Hách Kính Nghiệp: “Trữ hàng á?”
Hách Kính Nghiệp nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, truyện này viết về trọng sinh tích trữ, trang web này rất nổi tiếng.
Phần lớn nội dung ở mặt trước là về việc tính trữ cùng điên cuồng mua sắm.
“Sau đó tận thế đến, thế giới hỗn loạn, nữ chính không thiếu ăn thiếu uống, sống ẩn dật ở trên núi, thỉnh thoảng lại đến nơi tụ tập của con người để vả mặt mấy nhân vật phụ, tóm lại mười phần dễ chịu.
”
Thịnh An cau mày: “Vậy Quốc gia thì sao? Chính phủ với quân đội ở đâu?”
Làm sao đối phương có thể không bị chú ý khi cô ấy mua 10 tỷ vật tư trong một lần chứ?
Hách Kính Nghiệp suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Khi thảm hoạ ập đến, quốc gia rối loạn nên trật tự cũng tan vỡ, bởi vậy mới được gọi là mạt thế mà phải không?”
Nói cách khác, toàn bộ những gì Thịnh An vừa kể như quân đội hay chính phủ đều không còn hoạt động.
Thịnh An: “…”
Cô im lặng một lúc rồi mới nói: “Còn 10 tỷ vật tư chất trong không gian thì sao?”
Hách Kính Nghiệp: “Nữ chính tự ăn uống, còn dư lại vẫn ở trong không gian thì phải?”
Thịnh An mặt không biểu tình nhìn đối phương.
Không cần cô nói thì Hách Kính Nghiệp cũng đã hiểu.
Đó chính là 10 tỷ vật tư lận đó!
Nếu số vật tư đó mà nằm trong tay chị Thịnh thì có thể thống nhất thiên hạ luôn rồi còn đâu.
Đúng là tiểu thuyết có khác, đọc chơi chơi cho vui là được rồi.
Nhưng Thịnh An là nhân viên chính phủ, chuyện về tận thế mà cô muốn biết không phải mấy loại này.
Thịnh An: “Đổi cái khác đi.
”
Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm: “Đổi trang web luôn.
”
Hách Kính Nghiệp gật đầu rồi nhanh chóng kiếm một truyện khác.
“Tận thế tiến đến, Trương Ngạo Thiên thức tỉnh dị năng hắc ám cường đại, vả mặt những người khinh thường mình, từ một nhân vật nhỏ bé phản công trở thành đại lão trong thời tận thế.
Hắn thu đàn em cùng hậu cung, thống trị toàn bộ thế giới thận thế, trở thành…”
Thịnh An không thể ăn thêm nữa nên bỏ phần còn dư vào túi giấy rồi khoá lại, mở cửa xuống xe.
Cô trông khoảng 25 tuổi, dáng người mảnh khảnh cao 1m7, buộc tóc đuôi ngựa cao, không trang điểm, màu da cũng không phải kiểu trắng nõn đang thịnh hành ở thời nay mà là nước da màu lúa mì khoẻ mạnh.
Trên người cô mặc bộ đồ đơn giản, bước đi nhanh như gió, khí thế bức người, mỗi lần đôi mắt phượng xinh đẹp đảo qua lại mang cảm giác sắc bén khó tả.
Hách Kính Nghiệp cất máy tính cùng máy tính bảng và các tài liệu khác rồi vội vàng đuổi theo.
“Chị Thịnh, chị không nghiên cứu mấy tiểu thuyết trọng sinh nữa hả?” Hách Kính Nghiệp hạ giọng hỏi.
Cậu vốn không trẻ hơn Thịnh An bao nhiêu nhưng tiếng gọi “chị” này lại vô cùng tự nhiên.
Thịnh An: “Bỏ qua tiểu thuyết, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề đi.
”
Vẻ mặt Hách Kính Nghiệp ngơ ra một lúc, sau đó ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
Hai người bước nhanh xuống tầng dưới của một tiểu khu.
Hách Kính Nghiệp thấp giọng báo cáo: “Tưởng Ngư, sống ở toà nhà thứ ba của Gia Khánh Loan, hôm qua nhận được báo cáo của người dân trong khu dân cư, nói rằng Tưởng Ngư từ năm ngày trước không được bình thường.
Đầu tiên là thay kính, lắp đặt thêm một cửa chống trộm, lại còn mua cả hàng rào sắt…"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin