Hương Vò Cư.
Mạc Kỳ Hàn một thân y phục ẩm ướt trở về, đến bây giờ thay quần áo xong gần nửa canh giờ, một câu cũng không có nói, chỉ kêu Vô Cực cầm rượu đến, từng ly từng ly uống.
Trên mặt đã tẩy đi cao dịch dung, lộ ra khuôn mặt nguyên bản tuấn tú hoàn mĩ như điêu khắc, một đôi mắt bình tĩnh dọa người, trừ bỏ nhìn ly rượu, trong mắt không còn một vật nào.
Rượu vào yết hầu, tất cả rối rắm.
Lâm Mộng Thanh ngồi ở trong góc, hai tay chống má, nghiên cứu nam nhân ngồi ở bên cạnh uống rượu giải sầu.
Thiên Cơ lão nhân tắc nằm ở trên đỉnh bình phong, chân bắt chéo, miệng nói lảm nhảm “A di đà Phật.”
Đám người Vô Cực, Vô Ngân, Vô Giới, tất cả chờ ngoài cửa, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ vểnh tai nghe ngóng trong phòng tùy thời có thể truyền đạt mệnh lệnh.
Lại là một tiếng trôi qua, Lâm Mộng Thanh suy nghĩ đến ngủ gật, thân mình ngồi xổm vừa ngã, đầu đụng ở trên mặt đất, "Bốp!"
"Ối! Sư nương của ta, đau chết mất!"
Nghe vậy, Thiên Cơ lão nhân rống một tiếng, "Tiểu tử thui, sư nương ngươi từ đâu tới? Sư phụ ngươi là sống độc thân!"
Lâm Mộng Thanh lau trán, cố sức đứng lên, ngửa đầu rống trở về, "Con kêu Hoa Mai bà bà được không?"
"Không được! Tiểu tử, con nếu dám kêu bà lão kia, sư phụ ta đấu với con!" Thiên Cơ lão nhân ngồi dậy, nhảy dựng xuống đất, đen mặt nói.
"Sư huynh, sư phụ khi dễ người!" Lâm Mộng Thanh nhanh như chớp tránh ở phía sau Mạc Kỳ Hàn, vừa mất mặt khóc.
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, "Có phiền hay không?"
"Hì hì, không phiền, sư huynh, thuật dịch dung của đệ dùng tốt chứ? Người khác cũng không nhận ra huynh đi?" Lâm Mộng Thanh gục xuống bàn, để sát đầu vào, trực tiếp bỏ Thiên Cơ lão nhân qua một bên, hỏi rất là tranh công.
"Ừ, không nhận ra." Mạc Kỳ Hàn nhẹ gật đầu.
"Haiz, Hàn tiểu tử, sư phụ tò mò là, con sao lại ướt như con gà mắc mưa vậy? Con bị con cá lớn kéo vào trong hồ?" Thiên Cơ lão nhân cũng đưa đầu đến trước mặt, so với Lâm Mộng Thanh còn trực tiếp hơn.
Mạc Kỳ Hàn nhăn cả lông mày và lông mi sâu hơn, trừng mắt trái phải hai cái đầu, tức giận nói: "Các người yên tĩnh này nửa ngày, chính là bận suy nghĩ câu hỏi đi?"
"Thông minh!" Hai người trăm miệng một lời, nếu không vì muốn biết nguyên do, hai người bọn họ sớm nên làm gì thì làm, ai muốn chú ý tới cái mặt lạnh băng a!
"Thật sự là so với nữ nhân còn nhiều chuyện hơn!" Mạc Kỳ Hàn rót một ly rượu vào bụng, nhẹ thở ra một hơi nói: "Tuyết Mạn không cẩn thận rơi xuống nước, con đi cứu nàng lên bờ."
"Ah? Thật sao? Vậy, vậy sư tẩu có nhận ra huynh tới hay không?" Lâm Mộng Thanh kích động, hai mắt sáng lên, lom lom nhìn Mạc Kỳ Hàn.
Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, "Nàng có hoài nghi, ép ta nói chuyện, ta thay đổi thanh âm, cho nên nàng không biết."
"Haiz, không kích thích!" Lâm Mộng Thanh thất vọng thở dài.
Thiên Cơ lão nhân cũng mất tinh thần, gục xuống, thở dài thở ngắn nói: "Thật muốn nhìn xem nha đầu Tuyết Mạn kia biết con không chết, còn là người khi dễ nàng, ừ, hi vọng nàng lợi hại một chút, có thể làm cho con lao đao một phen, vậy cuộc đời này của sư phụ liền thực hiện được nguyện vọng!"
"Sư phụ!"
Mạc Kỳ Hàn từ khớp hàm nghiến hai chữ, đập một quyền trên bàn, "Toàn bộ cút đi!"
Hiệu quả rõ rệt, hai cái đầu nằm trên bàn dựng lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy trốn đi!
"Đáng chết!"
Mạc Kỳ Hàn thở một hơi, lại là một ly rượu rót vào yết hầu, sau đó tay vung lên, quăng xuống đất!
Thân mình cao lớn đi ra, xẹt qua Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh, xoay người hướng một gian phòng phía nam Hương Vò Cư đi đến.