Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng


Rời hồ Thúy Trà, Liễu Thiếu Bạch đi rồi, một mình Lăng Tuyết Mạn đi thong thả, trong lòng phiền muộn lung tung, trong đầu suy nghĩ toàn là về Liễu Ngô Đồng.
Hậu cung… Phi tần… Hoàng Hậu… Trở thành một trong số những nữ nhân… Chờ đợi mấy ngày để được một đêm thị tẩm… Sau đó, tính toán tường tận, tranh thủ tình cảm, rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu?
“Hoàng thượng, thần thiếp tự mình làm bánh ngọt đậu tây, ngài đi đến cung thần thiếp nếm thử được không? Hoàng thượng ăn bánh, thần thiếp múa cho Hoàng thượng xem, được không vậy?”
Loáng thoáng, có tiếng nữ nhân yêu kiều làm nũng truyền vào tai, Lăng Tuyết Mạn dừng chân, theo tiếng nhìn lại, bất giác không ngờ đã đi tới ngự hoa viên, mà phía trước một đống thái giám cung nữ vây quanh một nam nhân mặc long bào, cùng một nữ nhân kéo cánh tay hắn, nửa người trên dán trên người hắn.
Nam nhân kia, là Hoàng thượng. Còn nữ nhân kia, nghe giọng, chắc là Di Quí Phi.
Bước chân của Lăng Tuyết Mạn ngừng trệ, dừng lại một lát, sau đó đi hướng tới tẩm cung của Nhã Phi.
Lãm Nguyệt trai ở phía đông cung Phượng Thần, lại chưa từng nghĩ, sẽ đi cùng con đường với Hoàng thượng và Di Quí Phi, đi năm sáu bước, Lăng Tuyết Mạn lại dừng, đáng chết, nàng đã quên cung Trường Nhạc và Lãm Nguyệt trai có cùng một phương hướng.
Một trận bước chân vội vả đột nhiên vang lên sau người, Lăng Tuyết Mạn quay đầu, một thái giám ôm lò sưởi trong tay cúi đầu chỉ lo chạy nhanh, không chú ý tới phía trước có người, nhất thời không kịp dừng lại, liền đụng thẳng vào trên người Lăng Tuyết Mạn, lưng bàn tay dính vào lò sưởi, đúng là nóng bỏng, đau khiến nàng lập tức hút không khí, “Á! Đau quá!”

Thái giám kia đụng xong, thân thể lảo đảo lui lại mấy bước, tức giận mắng: “Ngươi đứng ở giữa đường làm gì? Không có mắt…” Đột nhiên thấy rõ người trước mặt, lập tức im miệng, kinh hãi ngây ngốc ngay tại chỗ, không biết làm sao.
Trận xôn xao này, làm đội ngũ thái giám cung nữ ào ào quay đầu, cũng làm Hoàng thượng và Di Quí Phi dừng chân.
Một bóng áo màu hồng kia đập vào mắt, đôi mắt Mạc Kỳ Hàn nhất thời căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn thái giám kia sợ run, nói nhỏ, “Từ An, đi qua nhìn xem.”
“Vâng, Hoàng thượng!”
Di Quí Phi cẩn thận nhất quan sát, nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn không chút thay đổi nét mặt, oán hận nói: “Hoàng thượng, Lăng Tuyết Mạn này thật sự là âm hồn không tan, thần thiếp đi đâu cũng đụng ả.”
Đoạn thời gian này, nàng rất được ân sủng, cho nên tự tin tỏ vẻ tức giận.
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn nặng nề cười, hình như đang nói nhỏ, tiếng nói áp cực thấp, “Ái phi đừng vội bực, bất quá là trùng hợp mà thôi, trẫm đã cho nàng ta tự do đi lại trong cung, nếu như gặp gỡ, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.”
“Hoàng thượng, vậy chúng ta đi thôi, không cần để ý sao chổi.” Bạch Tử Di phong tình vạn chủng cười mị hoặc, dựa sát hơn vào người Mạc Kỳ Hàn.
Trong mắt thâm thúy của Mạc Kỳ Hàn chợt lóe lên tia sáng lạnh, đẩy thân mình của Bạch Tử Di, nói nhỏ, “Ái phi, không nên để Lăng Tuyết Mạn chê cười đi, buổi tối còn có nhiều thời gian.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Nghe ám chỉ như thế, mặt Bạch Tử Di đỏ lên, yêu kiều xấu hổ đứng thẳng người.
“Sao lại thế này?” Từ An đi đến, trừng mắt thái giám kia, sau đó nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, chú ý tới tay nàng đỏ bừng cùng sắc mặt khó coi, hỏi vội: “Lăng cung nữ, tay ngươi như thế nào?”
“Không có chuyện gì.” Lăng Tuyết Mạn cười miễn cưỡng, không ngừng thổi thổi trên mu bàn tay, giảm bớt đau đớn.
“Tứ Thuận Nhi, sao lại thế này?” Từ An sẳng giọng hỏi thái giám kia.
Thái giám bị kia kinh hãi, “Bốp” một tiếng quỳ xuống, cuống quít dập đầu, “Thưa tổng quản đại nhân, nô tài vội vã lấy lò sưởi đưa tới chỗ Hoàng thượng, không ngờ lại đụng phải Lăng cung nữ!”
“Mắt ngước mọc trên đỉnh đầu sao? Vội cái gì!” Từ An tức giận, lại nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, giọng nói hơi vội vàng, “Lăng cung nữ, xin chờ một chút, nô tài đi bẩm báo Hoàng thượng.”

“An An, không cần, ta trở về trên bôi thuốc là được.” Lăng Tuyết Mạn vội vàng lắc đầu, Di Quí Phi hiện tại là tiểu nhân đắc chí, nàng cũng không nguyện lại bị chế nhạo đi.
“Lăng cung nữ, cái này…”
Từ An chần chờ, quay đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, Lăng Tuyết Mạn theo bản năng cũng quay đầu, cách xa đến mười bước, nàng lễ phép cười với hắn, vẫy tay chào hỏi, nhưng, giương tay lên, lập tức đau nhăn mày, thả tay xuống đồng thời quay lưng, hít khí lạnh nói: “An An, ta phải đi rồi, ngươi nhanh đi hầu hạ Hoàng thượng đi!”
Nói xong, đi thẳng đường cũ trở về, vừa đi vừa chạy, hay là nàng đi đến cung Cảnh Hiên thôi, chỗ Ly Hiên khẳng định có thuốc giảm đau, nhịn không được chửi thề một câu, mẹ nó, thật là xui xẻo! Quả nhiên là vừa thấy Di tiện nhân liền gặp xui!
“Lăng cung nữ!” Từ An sốt ruột hô một tiếng, Lăng Tuyết Mạn cũng không quay đầu lại.
Từ An cắn môi, vội trở về bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, nhỏ giọng nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài Tứ Thuận Nhi ôm lò sưởi đụng phải Lăng cung nữ, làm Lăng cung nữ bị phỏng mu bàn tay trái.”
Nghe vậy, ánh mắt Mạc Kỳ Hàn giận dữ, nhìn theo bóng dáng càng chạy càng xa, sau đó ánh mắt nhìn về phía Từ An, là ý lạnh nhè nhẹ.
Từ An run lên, đầu lại thấp đi ào một phần, đang mùa đông, nhưng trên trán lại rịn ra một tầng mồ hôi mịn.
Bạch Tử Di cao hứng, trong mắt đều là ý cười, nhưng bận tâm đến quan hệ của Trưởng Thân Vương Mạc Ly Hiên cùng Lăng Tuyết Mạn, lập tức giả vờ quan tâm nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy? Từ công công, nhanh phái người bẩm báo cho Trưởng Thân Vương đi, nếu không Trưởng Thân Vương sẽ lo lắng!”
“Ha ha, bẩm báo cái gì?” Mạc Kỳ Hàn đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, nhìn Bạch Tử Di, cười không chút để ý, “Lăng Tuyết Mạn bị phỏng, đó là ả xứng đáng, ái phi chán ghét ả, không phải vừa vặn xả cơn tức giận sao? Chỉ bằng tư sắc của ả, sao có thể lọt vào mắt trẫm? Ái phi không cần phải lo lắng chuyện ả có thể leo lên giường trẫm, tranh giành với nàng!”

“Hoàng thượng!” Bạch Tử Di lập tức vui sướng, giọng nói yêu kiều kêu một tiếng, lại kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Chạy một hơi vào Cung Cảnh Hiên, Lăng Tuyết Mạn kêu to, “Hiên nhi, nhanh lấy thuốc cho ta!”
Mạc Ly Hiên nghe tiếng đi ra, cả kinh nói: “Mẫu thân, sao vậy?”
“Đừng hỏi, ta lại đạp phải cứt chó!” Lăng Tuyết Mạn khoát tay, buồn phiền nói: “Tay bị đụng lò sưởi nóng, lấy thuốc giảm đau đi.”
“A, được.” Mạc Ly Hiên vội vàng lấy thuốc lại đây, bởi vì Lăng Tuyết Mạn thường thường gặp chuyện, nên nó chuẩn bị các loại thuốc, để ngừa lúc cấp bách.
Cầm tay Lăng Tuyết Mạn, Mạc Ly Hiên vừa mềm nhẹ nôi thuốc cho nàng, vừa cau mày nói: “Tại sao có thể bị phỏng chứ? Mẫu thân, ngài đi đâu mà bị phỏng?”
“Đừng hỏi mà!” Lăng Tuyết Mạn buồn bực, tay phải nắm thành quyền, oán hận nói: “Ta muốn vẽ búp bê nguyền rủa con tiện nhân chết tiệt kia!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận