Nhãn tình sáng lên, con dao!
Ách, nàng lấy con dao phay giấu ở dưới gối sao? Chẳng lẽ nàng phải dùng dao giết người lần nữa?
Thôi, dao thì dao, dù sao dâm tặc kia giống như có võ công, nếu hắn không tránh thoát bị mình chém trúng cũng là hắn gieo gió gặt bảo!
Lăng Tuyết Mạn nghĩ như thế, liền đi chọn một con dao. Đếm sơ một chút, trến cái giá có vài chục cái, lấy một con dao sáng loáng lòe lòe xem, trong lòng hơi sợ.
Mà Lăng Tuyết Mạn lo chọn dao, quên mất tấm drap giường đang cháy. Mà drap giường nàng cũng chỉ là tùy tay quăng, không có nhét hoàn toàn vào bếp lò. Giờ phút này, lửa bên trong đã cháy tới bên ngoài, cháy đến chậu gỗ trước bếp, rất nhanh thành đáp cháy to. Một nửa sau rớt xuống đất, lập tức đốt cháy đống củi trên đất!
Ngoài cửa sổ gió thổi vào cổ vũ ngọn lửa, khói đặc cuồn cuộn toát ra. Lăng Tuyết Mạn ngửi thấy mùi khói mới giật mình, cuống quít quay lại. Vừa thấy, kinh hồn, lập tức ngẩn người tại chỗ!
Thẳng đến toàn bộ phòng ăn bị lửa chiếu sáng như ban ngày, Lăng Tuyết Mạn hô hấp cũng dần dần khó khăn, mới hoàn hồn muốn đi dập lửa. Nhưng xung quanh lu nước đều đang cháy, nàng không qua được. Bản năng muốn sống, nàng cuống quít móc chạy ra ngoài, nhưng muốn mở cửa mới phát hiện cửa bị khóa!
“Người đâu! Cháy! Người đâu, ta ở trong này! Cứu mạng”
Lăng Tuyết Mạn sốt ruột dùng sức vỗ ván cửa, trên đầu mồ hôi không ngừng tuôn. Vừa kêu gào muốn nổ cổ họng, quay đầu nhìn lại thấy lửa đã muốn lan tới gần, xà nhà cũng đã cháy!
Tình huống nguy cấp như thế nhưng lại mở cửa không ra, Lăng Tuyết Mạn muốn chết tâm. Cố dùng thân mình xô cửa nhưng nàng chỉ là một nữ nhân gầy yếu, không phá nổi cửa.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
“Khụ khụ! Khụ khụ!”
Khói đặc vào yết hầu, Lăng Tuyết Mạn bị sặc chảy ra nước mắt, chỉ dựa vào kia một cỗ ý thức muốn sống mãnh liệt dùng sức hô “Cứu mạng! Người đâu!”
Trận cháy này làm kinh ngạc hai nhóm người!
Một là hạ nhân cùng thị vệ ở gần phòng ăn. Ánh lửa rất nhanh sáng đỏ phía chân trời. Không biết là ai hô một tiếng “Cháy-”
Một tiếng này lập tức gây xôn xao. Quản gia vốn đã ngủ bị bừng tỉnh, kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng khoác áo chạy vội ra ngoài. Nhìn thấy phương hướng cháy vội hô “Toàn bộ mọi người đi cứu lửa! Mau! Nhanh chút! Lấy thùng đi múc nước trong hồ! nhanh chút!”
Gia đinh thị vệ nghe mệnh lệnh, lấy theo vô số thùng nước chạy lại, bọn thị vệ tuần tra cũng gia nhập hàng ngũ cứu hoả. Mạc Ly Hiên đương nhiên cũng bị kinh động, vội vàng từ Liễu Hương Cư chạy đến nhà bếp.
Mặt khác, người bị kinh hãi tất nhiên là chủ tử lớn nhất Tứ Vương phủ - Mạc Kỳ Hàn ở Hương Vò Cư!
Hắn vốn đã ngủ, là ánh sáng bên ngoài cùng khói mù đột nhiên tới là bừng tỉnh hắn, nhanh chóng đứng lên.
Mạc Kỳ Hàn đứng trước cửa sổ nhìn đám khói bốc lên tận trời, lạnh lùng nói: “Vô Cực, có chuyện gì?”
Vô Cực lắc người đi ra, nhíu mày “Hồi chủ tử, hình như là nhà bếp cháy!”