“Vâng, Hoàng thượng!”
Vô Cực đáp lời, kìm bàn tay to vặn chặt tay Mạc Kỳ Minh, khiến cho hắn há miệng ra.
Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng cười, “Lột mặt nạ da người trên mặt hắn!”
Lời vừa nói ra, kinh sợ bốn phía!
Vô Ngân căng thẳng, thò tay phủ lên mặt Mạc Kỳ Minh, từ bên tai chậm rãi lột, lộ ra một gương mặt xa lạ!
“A! Tam Vương gia – “
“Không phải Tam Vương gia!”
Quần thần kinh hô.
“Nói! Chủ tử ngươi hiện tại ở nơi nào?” Mạc Kỳ Hàn từng bước tới gần, xẵng giọng chất vấn.
“Hoàng thượng quả nhiên… tâm tư kín đáo!” Nam nhân bị bóp cổ, đứt quãng nói.
Tuấn dung của Mạc Kỳ Hàn lạnh như băng, quanh thân phát ra sát khí àm cho người ta sợ hãi, theo dõi nam nhân kia, tiếng nói lạnh hơn, “Trẫm chỉ nghe một lời ngươi nói, nghe ra không đúng, đừng mong nhìn thấy mặt trời! Trẫm hỏi lại ngươi một lần nữa, chủ tử ngươi ở đâu? Mạc Kỳ Minh có phải đã bắt cóc Thái Thượng Hoàng hay không?”
“Ha… khà khà… Hoàng thượng, giờ phút này chủ tử ta chắc là… đã thành công…” Nam nhân cuồng tiếu, thanh âm dần dần tắt, miệng mũi có máu đen chảy ra, “Ầm!” Một tiếng ngã trên mặt đất!
Mọi người cả kinh, Vô Cực xem xét một phen, trả lời: “Hoàng thượng, hắn đã chết! Độc dược giấu ở hàm răng!”
“Đáng chết!”
Mạc Kỳ Hàn tức giận, nhanh hạ lệnh: “Vô Cực Vô Ngân Vô Giới! Trẫm lệnh cho ba người các ngươi mang theo toàn bộ ám vệ, thúc ngựa, tức khắc ra kinh!”
“Vâng! Hoàng thượng!”
“Lâm Mộng Thanh! Lập tức truyền cấm vệ quân…”
Lời còn chưa dứt, lại nghe được tiếng vó ngựa hỗn độn vang lên!
Mọi người lập tức quay đầu, chỉ thấy ngoài cổng Tuyên Hoa, ba con tuấn mã xông thẳng vào cửa cung, ngựa của Mạc Kỳ Sâm xông vào trước nhất, xa xa nhìn lại, trên mặt thấy ẩn hiện vết máu, vẻ mặt gấp gáp!
“Là Lục đệ!” Mạc Kỳ Diễn kinh hô.
Mạc Kỳ Hàn tay nắm chặt, bất an tầng tầng khuếch đại trong lòng!
Trong giây lát, tuấn mã dừng lại, Mạc Kỳ Sâm cùng hai gã thị vệ phía sau nhảy xuống ngựa, hướng về Mạc Kỳ Hàn quỳ, Mạc Kỳ Sâm hơi thở gấp gáp, “Bẩm Hoàng thượng! Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu và Mạc Ly Linh toàn bộ bị thích khách cướp đi!”
“Cái gì!”
Một lời, chấn kinh bách quan!
Mạc Kỳ Hàn chấn động, tức giận nói: “Tiểu Thất đâu? Sao lại bị cướp? Trước mắt sống hay chết, đi hướng nào?”
“Hồi Hoàng thượng, thích khách đông, ở ngoài thành Kinh An bày ra cạm bẫy ám tiễn, đột nhiên bị tập kích, chúng thần liều chết bảo vệ, tuy nhiên thích khách được huấn luyện tốt, dùng thủ đoạn giang hồ ném ra đạn mù, thừa dịp chúng thần bị mất phương hướng, bắt đi Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu cùng Ly Linh, hiện thời Tiểu Thất bị thương ngất đi, cấm vệ quân chết hơn phân nửa, còn lại bốn trăm người hộ tống phía sau, thần gấp gáp trở về báo tin, đây là thư thích khách lưu lại, xin Hoàng thượng xem qua!” Mạc Kỳ Sâm một hơi nói xong, từ trong tay áo rút ra lá thư, hai tay trình lên.
Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng mở ra, liếc mắt một cái, cắn chặt hàm răng, nháy mắt khuôn mặt tuấn tú xanh mét!
Đại Hoàng Minh đế bệ hạ:
Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu ở trong tay ta, muốn thấy người sống, mang theo Lăng Tuyết Mạn tiến đến, mang theo hơn một người, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu hẳn phải chết! Địa điểm, Lăng Tuyết Mạn biết!
“Mạc Kỳ Minh đáng chết! Trẫm muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”
Bàn tay to vừa thu lại, giấy viết thư ở trong tay hóa thành mảnh vụn!
Đôi mắt tản ra thị huyết!
Khuôn mặt Mạc Kỳ Hàn gần như vặn vẹo, “Triều thần giải tán, Nhị Vương gia dẫn người phong tỏa mọi mặt Tam Vương phủ! Lâm Mộng Thanh phong tỏa cửa thành, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới, mang ám vệ đợi lệnh!”
“Tuân chỉ!”
Mạc Kỳ Hàn vận khinh công, bay vút đi về phía cung Đế Hoa !
Trong cung Đế Hoa, Lăng Tuyết Mạn vừa dùng xong bữa trưa nhàm chán ở nội điện đi lại thong thả, cung Đế Hoa to lớn đã bị nàng dạo hết, thật sự không có việc gì để làm, chỉ đợi chờ Mạc Kỳ Hàn trở về.
Hoa Mai bà bà ngồi ở ghế, Xuân Đường Thu Nguyệt đứng trò chuyện giết thời gian.
Ngoài cửa cung, đột nhiên một bóng dáng hạ xuống, thủ vệ cả kinh, đợi thấy rõ mới thỉnh an, Mạc Kỳ Hàn đã nhanh tiến vào, lớn tiếng gọi, “Mạn Mạn!”
“A? Là Tình nhân đã trở lại!”
Lăng Tuyết Mạn vui mừng, xốc rèm đi ra ngoài đón, Xuân Đường Thu Nguyệt, Hoa Mai bà bà vội đuổi theo.
“Mạn Mạn!”
Mạc Kỳ Hàn nhìn đến, vài bước đi đến trước mặt, sắc mặt thật là khó coi hỏi: “Mạc Kỳ Minh từng đã muốn dẫn nàng đi nơi nào?”
“Sao?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, nghĩ rằng Mạc Kỳ Hàn ghen, miệng sẳng giọng: “Cũng không đi đâu cả a, ta lại không muốn đi cùng hắn!”
“Mạn Mạn, nàng nhanh nói cho trẫm!” Mạc Kỳ Hàn trầm mặt, khẩu khí đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
“Chàng! Chàng hung dữ với ta làm cái gì! Ta không biết!” Lăng Tuyết Mạn nhất thời ủy khuất rống lên, quay người lại, chạy vào bên trong.
“Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn quýnh lên, vội vàng đi qua nắm cánh tay Lăng Tuyết Mạn, mềm nhũn nói: “Trẫm, trẫm không phải hung dữ với nàng, trẫm là quá gấp, nàng nhanh nhớ lại, Mạc Kỳ Minh lúc trước có nói với nàng chỗ đặc biệt nào không?”
“Làm chi? Hắn chưa nói cái gì, ta không biết.” Lăng Tuyết Mạn tuy rằng vẫn cau mày, nhưng giọng điệu cũng mềm đi, lắc đầu nói.
Mạc Kỳ Hàn chán nản cắn răng, “Nàng chắc chắn biết, Mạc Kỳ Minh kêu trẫm hỏi nàng! Phụ hoàng mẫu hậu đều bị hắn cướp đi, hắn bảo trẫm mang theo nàng đi gặp hắn, nói nàng có biết!”
“Cái gì?”
Mấy người kinh hãi, Lăng Tuyết Mạn vội hỏi: “Là thật sao? Là hôm nay phát sinh sao? Phụ hoàng không phải đi núi Ngũ Đài sao?”
“Ừ, là đang bên ngoài kinh thành Kinh An bị cướp đi. Mạn Mạn, nàng nhanh suy nghĩ một chút, trẫm muốn lập tức đi cứu phụ hoàng mẫu hậu trở về!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, lông mày lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Hắn thực hận mình, chưa từng lường trước điểm này, lại không nghĩ tới, Mạc Kỳ Minh sẽ cho thủ hạ dịch dung thành hắn!
Trong đầu Lăng Tuyết Mạn trống rỗng, ngập ngừng nói: “Ta… ta nghĩ… ta nghĩ… Hắn… hắn khi nào thì nói muốn dẫn ta đi?”
Hoa Mai bà bà, Xuân Đường Thu Nguyệt khép chặt môi, không dám quấy rầy Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ, sốt ruột nắm chặt tay, nhìn nàng chờ mong.
Lăng Tuyết Mạn càng nghĩ, đầu óc lại càng loạn, vắt hết óc nghĩ mỗi một câu Mạc Kỳ Minh đã từng nói, quan trọng là Danh… Danh…
“Mạn Mạn, chỗ này khẳng định ở ngoài kinh thành, bởi vì hắn không có khả năng đi vào thành Cẩm An!” Mạc Kỳ Hàn nhắc nhở.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, lặp lại suy tư, “Bên ngoài kinh thành… Bên ngoài kinh thành hai mươi dặm, có một tòa núi tên là Vô Danh…”