Quả Phi Đợi Gả Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàng


Lăng Tuyết Mạn
Cả đời ta, có thể nói là kinh thiên động địa. Từ hiện đại xuyên qua đến Vương triều cổ đại không biết ở nơi nào, vốn tưởng rằng, là ông trời đùa cợt ta, sau mới biết, là ông trời cứu vớt ta.
Cõi đời này không có quá nhiều chuyện vừa thấy đã yêu, lại có lâu ngày sinh tình làm cho người ta quyến luyến không ngừng. Mà tình yêu của ta, đó là thuộc về người đến sau. Yêu hắn, yêu nam nhân khí phách lãnh ngạo đó, tựa hồ là chuyện nhất định của vận mệnh, ngày từng ngày say mê, ngày từng ngày lưu luyến, cho đến sống chết không chia lìa, một đời một đôi mình!
Cả đời này, ta phụ quá nhiều người, thật ra thì, những phần tình cảm này, ta đều hiểu, nhưng là ta không muốn đi tìm hiểu đến cùng, ta lựa chọn hồ đồ, mọi việc nếu hiểu rõ, ta nghĩ, tổn thương, không chỉ là bọn họ, còn có ta. Hoặc là nói, ta là ích kỷ, bởi vì ta yêu, chỉ mong ột người, trừ một người này, đối mặt những người khác, ta chỉ có vô tận xin lỗi, chỉ có thật xin lỗi.
Về kiếp trước đời sau, ta từng nghĩ qua rất nhiều, cũng là từng một ảo ảnh, ta không biết kiếp trước, cũng không biết đời sau, cho nên, ta không cầu kiếp sau, ta nghĩ, chỉ là kiếp này phải có. Một ngày, một năm, cả đời. Tình yêu, từ khi vừa bắt đầu đến lúc cuối cùng, chính là nắm tay nhau mà chết, sinh tử không rời!
Vượt qua ngàn năm, được một người thế này, ta, cả đời không hối hận!
Mạc Kỳ Diễn
Một năm kia, đêm thất tịch.
Khăn đỏ tươi, ta gặp được một dung nhan, nữ tử như bên trong tranh vẽ đi ra, thanh nhã xinh đẹp, trong xanh phẳng lặng như đóa hoa sen.
Cũng không biết, cái nhìn đó, lại trở thành tình yêu say đắm cả đời ta.
Thời gian đẹp nhất trong cuộc đời, không phải trước hoa dưới trăng, không phải tháng ba mùa xuân ấm áp, mà là cái đêm trong thiên lao lắng đọng ở trong ký ức, khắc cốt minh tâm kia!
Cái ôm nhẹ, chấn động tâm trăm năm, một nụ hôn trên trán, như chuồn chuồn lướt nước, cũng là khoảng cách gần nhất của ta với nàng.
Rừng đào, một ngày kia, một câu kiêu ngạo, ta liền như vậy bỏ lỡ nàng, như cát chảy trong tay, chúng ta cũng không trở về ngày trước được nữa, yêu u mê, từ đó kết thúc.
Mạn Mạn, cả đời này, ta có yêu, đã từng ở trong lòng của nàng, ta thỏa mãn, đã từng không cam lòng, đã từng mất mát thống khổ, nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của nàng, ta dần dần hiểu được, buông tay cũng là một loại yêu.
Yêu một người, không phải đoạt lấy, mà là thành toàn.
Mạn Mạn, nàng có từng biết, đẹp nhất cõi đời này, chính là nụ cười của nàng, ta chỉ nguyện cuộc đời này đứng xa xa nhìn nàng, cảm thụ hạnh phúc của nàng, cùng nàng, lấy phương thức này, làm bạn đến già.
Mạc Kỳ Lâm
Mạn Mạn, một giấc mộng từng hiện hữu trong ta, chính là lấy được nàng, cùng nàng cầm tay cùng nhau, ông trời tác hợp cho ta và nàng .
Vì thế, ta một mực cố gắng, mà chưa bao giờ để cho nàng thấy qua một phân một hào.
Một năm kia, phụ hoàng nói, nàng sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào, lòng của nàng, căn bản không ở trên người ta, vì vậy bảo ta chết tâm.
Lời này, giống như một cái gai, đâm thật sâu vào lòng của ta.
Ta không muốn thừa nhận, tuy nhiên không tự lừa được mình, bởi vì, ta cũng biết, trong ánh mắt nàng nhìn ta, cho tới bây giờ đều là tinh khiết như nước, mà không có một tia tình yêu nam nữ.
Đêm hôm đó, ta uống rất nhiều rượu, ta muốn làm mình uống say, từ đó quên nàng, nhưng là trong tầm mắt mông lung, hình ảnh của nàng chung quy lại rõ ràng ngời sáng.
Sau đó, ta cuối cùng là ưa thích nửa đêm uống rượu một mình, vừa nghĩ tới nàng, vừa cười ngây ngốc, ta hiểu rõ, nàng nhất định sẽ là giấc mộng trong cuộc đời này của ta, yêu nàng, giống như ăn một quả độc dược, không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không bị thương, chỉ cả đời đau đớn.
Mạn Mạn, tình yêu của ta đối với nàng, từ mê luyến đến chờ mong, từ mất mát đến trông mong, từ tuyệt vọng đến buông tay, trong lúc này, đã trải qua đau khổ như thế nào, nàng đều không biết, mà ta lại khắc cốt ghi tâm.
Nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, ta muốn hỏi, thật muốn hỏi, nếu có kiếp sau, người nàng nhìn thấy đầu tiên có thể là ta hay không?
Nếu có thể… Ta nhất định sẽ không giống Nhị ca… Dễ dàng buông nàng ra như vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui