Mấy người nghĩ lại cũng cảm thấy ý tưởng này không tồi, nếu mà có thêm vài người, vậy thì mỗi người trong bọn họ cũng chỉ tốn có một văn tiền: “Chúng ta sẽ thương lượng một chút.”“Được.” Khương Niệm không hề khuyên bảo.
Tiếp tục tiếp đón những người khác.Chờ các khách nhân lục tục mua rồi ăn xong, những người định trở về gặm bánh bao lúc trước cũng đã trở lại, góp vào với nhau được mười đồng tiền rồi bỏ vào hộp nhỏ: “Chúng ta mua một chén món kho, múc cho chúng ta nhiều nước canh một chút.”“Được.” Khương Niệm nhanh nhẹn cầm chén, múc một chén ruột già gan heo bụng heo đưa cho bọn họ: “Bên cạnh là canh cải trắng, mỗi người có thể múc một chén”“Chúng ta sẽ không khách khí.” Mấy người chạy đến thùng bên cạnh có chứa canh cải trắng, múc canh xong thì dọn đến trên đất trống ở nơi xa rồi ngồi xổm xuống ăn.
Tuy rằng bánh bao có chút lạnh cứng, nhưng mà ngâm ở trong canh cải trắng nóng hầm hập nên khi ăn cũng vô cùng mềm mại, lại kết hợp với nội tạng heo thơm mềm khiến cho hương vị cực kỳ ngon.“Ăn quá ngon.” Mấy người gặm bánh bao dính nước canh, cảm thấy thật sự quá ngon: “Đã lâu rồi không ăn qua đồ ăn ngon như vậy.”“Hai văn tiền này tiêu thật xứng đáng.”“Cũng không biết nấu kiểu gì mà lại có thể ăn ngon như vậy?” Mấy người uống một ngụm canh cải trắng: “Ăn còn ngon hơn so với bà nương nhà ta làm, ta sẽ bảo bà nương thử học làm xem sao”Lại có một người nói: “Nếu có thể làm ra thì sẽ không cần tốn tiền mua.”Nghe thấy mấy người nói, Khương Niệm không thèm để ý mà chỉ cười, món kho nàng làm sao có thể dễ dàng học được như vậy.Thừa dịp lúc này không có người đến dò hỏi, Khương Niệm lau qua cái bàn, lại thuận tiện rửa sạch sẽ chén đũa mà những người khác đã ăn qua, để tránh chờ lát nữa không tìm thấy chén để múc cơm canh.Lúc sau lại có mấy nha dịch lục tục chạy tới muốn nếm thử thức ăn tươi, nha dịch mua một chén thịt heo hai mươi văn, để có thể thoải mái dễ chịu ăn một bữa cơm thô.Chờ bọn nha dịch ăn xong, lúc sau thì không còn ai đến nữa, Khương Niệm nhìn thịt heo cùng nội tạng heo còn thừa lại trong nồi, tính ra thì còn thừa khoảng hai mươi phần món kho, ngoài ra bởi vì lần đầu tiên nên nàng không nấu quá nhiều cơm gạo thô, cho nên cơm gạo thô không bị thừa quá nhiều.Khương Niệm cũng lười phải tiếp tục đợi, vì vậy trực tiếp vội vàng đánh xe trở về thôn.Vừa đến nhà, nàng bắt đầu kiểm kê tiền trong rương, tổng cộng bốn trăm văn, trừ đi phí nội tạng heo, củi lửa, gạo thô, hương liệu cùng chi phí thuê xe bò đi thì kiếm lời được hai trăm năm mươi văn.
Nếu hôm sau lại tiếp tục dùng nước kho cũ để kho thì tiền hương liệu có thể tiết kiệm được một ít.
Đến lúc đó còn có thể lại hạ thấp chi phí một chút.Khương Niệm nhìn số tiền này mà thở dài, tính như vậy nếu chỉ dựa vào việc bán nội tạng heo thì sẽ không kiếm được số tiền lớn.
Nếu bán được thịt kho thì sẽ kiếm lời được nhiều tiền hơn, nhưng mà với hoàn cảnh nơi đây thì chỉ có rất ít người chịu bỏ tiền để mua thịt kho ăn.Tuy rằng cảm thấy kiếm được quá ít tiền, nhưng tích tiểu thành đại, cho nên Khương Niệm vẫn tiếp tục rửa sạch nội tạng heo.
Còn phải chuẩn bị đồ để ngày mai đi bày quán tiếp..