Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Mùi hương thiếu nữ ngọt ngào, mang theo hơi nước ẩm ướt bay vào hơi thở, tim Việt Tông như bị vuốt mèo cào loạn một hồi, giống như bị chạm điện bỗng buông Thẩm Ngư ra, để nàng tự mình đứng.

"Mưa rất lớn, gần nơi này nhất là Ôn Thủy các." Mặt Việt Tông trước sau vẫn không hề có cảm xúc, như một tảng đá không biết cười.

Thẩm Ngư liếc nhìn hắn một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Ta không biết đường, ngươi dẫn ta đi đi."

Việt Tông liếc nàng: "Không biết đường còn mãi cúi đầu, sợ giẫm chết con kiến sao, không biết nghĩ gì." Nói xong trực tiếp đi vào một con đường trong số đó.

Thẩm Ngư sửng sốt một chút, lập tức trợn trắng mắt nhìn về bóng lưng Việt Tông. Sao nàng cảm thấy giọng điệu này, rất giống khi còn bé nàng phạm lỗi, cha rất tức giận, nhưng lại chẳng muốn đánh nàng, liền dùng ngữ khí lạnh nhạt trách cứ nàng.

Việt Tông đi được mấy bước, phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo, không khỏi quay đầu lại hỏi: "Còn không đi?"

Lúc này Thẩm Ngư mới chạy đến bên cạnh hắn. Hai người đi về hướng Ôn Thủy các trong khe núi.

Đường rừng dính nước mưa trở nên trơn trợt, Thẩm Ngư đi vô cùng cẩn thận, rất sợ mình té ngã thành bộ dáng xấu xí trước mặt Việt Tông.

Nhưng sợ gì được nấy, cho dù cẩn thận như thế nào đi nữa cũng không chống nổi đường núi trơn trợt, khi đi trên một đoạn đường hơi hơi cao, Thẩm Ngư bị trượt chân, ngã xuống, ngã chổng vó trong nháy mắt, theo bản năng kéo cánh tay Việt Tông.

Việt Tông bị mất trọng tâm, hai nhân cùng nhau lăn xuống một đoạn đường.

Trong lúc nhất thời, nước mưa, bùn loãng, cành khô, cỏ dại, dính đầy thân hai người, vô cùng chật vật.

Chờ bọn họ ngừng lăn, Việt Tông ngửa mặt nằm trên đất, mà Thẩm Ngư, toàn thân đều đè trên người hắn.

Dưới thân tựa hồ có đá, vai hắn chống đỡ một hồi gây đau đớn. hắn nhíu mi, nhưng đầu tiên nghĩ đến, là nữ tử nằm trên người mình.

Hai tay hắn đỡ lấy nàng, ngữ khí gấp gáp rất hiếm thấy, nhưng do bình thường đã quen khắc chế, giọng điệu này nghe ra cũng chỉ đặc biệt hơn bình thường một ít, biểu lộ tình cảm cũng không giống người bình thường: "Ngươi có làm sao không?"

Thẩm Ngư có chút choáng, lắc đầu một cái, vội vàng bò dậy từ trên người. Ánh mắt có chút bối rối.

Nàng từ nhỏ tuy rằng thô lỗ, cũng thích chơi đùa cùng nam hài tử, nhưng ôm nam tử ở một chỗ vẫn là lần đầu, tim không khỏi nhảy bang bang.

Mưa trên đầu càng lúc càng lớn, nàng thấy hắn cũng bò trên đất lên, không dám cẩn thận liếc hắn một cái, thuận tiện nói: "Mưa càng lúc càng lớn, chúng ta chạy mau mau đi."

Nói, liền xông ra ngoài.

"Bên này..."

Còn chưa lao ra được hai bước, phía sau liền truyền đến tiếng Việt Tông.

Nàng không biết đường đi, chạy sai phương hướng rồi.

"Nha..."

Sau đó không thể làm gì khác hơn là chạy trở về, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Việt Tông, không dám tiếp tục chạy lung tung nữa.

Cũng may đoạn đường về sau đều khá bằng phẳng, hai người đều không còn ai bị trượt chân.

Ôn Thủy các là một trang viện được xây dựng dựa vào dòng suối nước nóng. Thường xuyên tiếp đón không ít quan to hiển quý tới nơi này tắm suối nước nóng gột rửa thân tâm.

Sau khi hai người tới đây, tiểu nhị đón khách ban đầu thấy bộ dáng bọn họ bầy hầy, còn có chút xem thường, nhưng khi nhìn thấy Việt Tông tùy ý ném ra hai thỏi bạc nén, đôi mắt nhất thời liền sáng, vội vàng hỏi hai vị muốn bao nhiêu phòng suối nước nóng.

"Hai." Việt Tông nói.

Tiểu nhị nhận yêu cầu, bận rộn lật tìm trên sổ đăng ký phòng, kết quả tìm nửa ngày, không tìm được hai phòng.

"Xin lỗi, phòng đã được thuê hết rồi, hiện chỉ còn một phòng, không biết hai vị có muốn thuê không." Tiểu nhị áy náy nói.

Thẩm Ngư lẩm bẩm nói: "Một phòng hả..."

Tiểu nhị giải thích: "Gần đây khách đến leo núi du ngoạn nhiều, bởi vậy thuê phòng liền khá căng thẳng, nếu hai vị không thuê, không biết chừng các ngươi vừa đi liền có người đến thuê."

Mới vừa nói xong, liền thấy ngoài cửa có người đi vào hỏi còn phòng không.

Còn chưa chờ tiểu nhị trả lời người kia, lúc này Việt Tông nói như chặt đinh chém sắt: "Thuê."

Thẩm Ngư hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, nhưng rất nhanh thu hồi tầm mắt lại, tim lại bắt đầu đập nhanh.

Một phòng suối nước nóng, một cái hồ, một nam nhân, một nữ nhân... Chuyện này làm sao được...

Tiểu nhị dẫn hai người vào gian phòng, cuối cùng còn thấu hiểu nắm cánh cửa, khép lại kín mít.

Trong nháy mắt cửa khép lại, hai người kỳ thực đều có chút lo sốt vó.

Hai người trầm mặc một lát, Việt Tông mở miệng trước: "Ngươi đi tắm trước, áo choàng nơi này có thể mặc sau khi tắm rửa xong, ta đi ra ngoài một chút, nhờ người xuống núi mua dùm hai bộ xiêm y về."

"Được." Thẩm Ngư cúi thấp đầu đáp.

Việt Tông cũng không dám nhìn nàng, nói xong liền xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Hắn đi tới quầy, lấy thêm hai nén bạc, nhờ một tiểu nhị đi mua giùm hắn hai bộ xiêm y.

Nhưng Ôn Thủy các ở trong núi, đi xuống núi còn mất một khoảng thời gian, xiêm y mua về chỉ sợ đã đến xế chiều. Việt Tông không gấp, buổi chiều thì buổi chiều.

Nhờ mua xiêm y xong, hắn lại trở về phòng.

Dù sao trên người hắn bùn đất cỏ khô thứ gì cũng có, không thích hợp đi tới đi lui trong đám người ra vào trang viện.

Đẩy cửa đi vào, liền nghe được một trận tiếng nước rào rào, từ bên trong truyền đến, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy phía tây phòng có một tấm bình phong tám cánh màu xanh da trời, mây bay sương lượn, phảng phất như rơi vào trong đám mây, chỗ suối nước nóng này khi sửa chữa, cũng đã đặt vào khá nhiều tâm tư, còn đặc biệt treo trên trần nhà vài con bạch hạc bằng gỗ, kết hợp với hơi nước, thật làm cho người ta có cảm giác đang ở tiên cảnh.

Việt Tông từng cùng bạn hàng thân thiết tới nơi đây, biết cấu tạo của gian phòng này, hiểu được sau tấm bình phong này, chính là hồ nước nóng do người tạo ra, nước hồ chính là nước dẫn vào từ suối nước nóng thiên nhiên.

Tiếng nước lúc này, hẳn là Thẩm Ngư đang tắm rửa trong nước.

Hắn đi vào, ngồi xuống bàn ở tường phía Đông, động tác đi lại vẫn điềm tĩnh như ngày thường, chỉ là khi đưa tay ra cầm ấm trà trên bàn rót nước, tay vậy mà run kịch liệt, nước đổ ra đầy bàn.

Còn có đôi lỗ tai, đỏ đến mức cũng sắp muốn nhỏ máu.

Trong chuyện kinh doanh buôn bán, được tiếp xúc với đủ loại người hợp tác khác nhau, có người không thích chơi đùa ở bên ngoài, nói chuyện làm ăn cũng phải bên trong tiệm cơm vừa ăn vừa nói, mà có người, thì lại thích đến nơi yên hoa nói chuyện làm ăn. Những người bên ngoài kia đều biết ông chủ nhỏ, tuổi trẻ tài cao của Việt gia không thích đến những nơi kia, bởi vậy khi nói chuyện làm ăn, cũng sẽ không đưa hắn đến những nơi đó.

Bởi vậy, mặc dù bây giờ hắn đã là tay lão làng trong giới làm ăn, nhưng lại có rất ít kinh nghiệm đối với phương diện tửu sắc, bề ngoài vẫn là dáng dấp một thiếu niên, chỉ là vẻ mặt vô cùng lão thành lạnh lùng.

Hắn còn chưa bao giờ đứng một mình đơn độc dưới mái hiên với bất kỳ cô nương nào, nói không sốt sắng... Thì đều là giả.

Hắn run lập cập cầm lấy cái chén đút mình uống nước, nhưng chỉ uống được một miếng nhỏ, hơn một nửa đều đổ vào trên người.

Trong căn phòng yên tĩnh này, tiếng nước bị phóng to vô số lần, kích thích trái tim của hắn, càng đập càng nhanh.

Hắn đã đàm phán hơn 12 ngàn chuyện làm ăn, đều chưa từng căng thẳng như thế.

Thả chén về lại trên bàn, tay run lên, chén ngã, lăn về phía mép bàn.

May mà hắn tay mắt lanh lẹ, nghiêng người đưa tay bắt lấy. Lúc này mới cẩn thận chú ý thả lại trên bàn.

Đột nhiên ý thức được mình thực sự không có tiền đồ, không phải chỉ là một nữ tử thôi sao?

Sau này không phải bọn họ cũng sẽ kết hôn sao? Chẳng lẽ hàng ngày không cùng ăn cùng ngủ với nàng? Bình tĩnh, Việt Tông, ngươi phải bình tĩnh.

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Hắn vẫn còn đang chấn chỉnh trong lòng, bên trong hồ, bên tai Thẩm Ngư đều là tiếng nước chảy, cùng với âm thanh ngâm mình trong dòng nước, bởi vậy không hề chú ý Việt Tông đã trở về phòng.

Tắm xong rồi, lấy khăn đến lau khô. Lúc nãy nàng còn rất lo lắng áo choàng khăn tắm nơi này đều bị người khác dùng qua không được sạch sẽ, kết quả khi còn ở bên ngoài, Việt Tông trực tiếp quăng bạc, nhờ tiểu nhị đi kho hàng cầm hai bộ đồ dùng hoàn toàn mới lại đây.

Lau khô nước, lại khoác áo lên người, thắt xong đai lưng đi ra ngoài bình phong, ánh sáng chiếu vào trong, chia phòng thành hai góc sáng tối.

Đặc biệt là góc tường phía Đông, càng sáng hơn. Nàng theo bản năng giương mắt nhìn qua, liền thấy Việt Tông ngồi trong một mảnh ánh sáng, tuy rằng y phục trên người tràn đầy bùn đen, nhưng từ lúc hắn sinh ra đã mang theo khí độ lãnh tuấn, không thể nào che giấu được.

Tim Thẩm Ngư bỗng nhiên đập nhanh, cúi thấp đầu đi tới không nhìn hắn: "Ta xong rồi, ngươi tắm đi."

Việt Tông sớm đã nhìn thấy nàng đi ra, nàng ra khỏi bình phong tử đàn ở góc phía Tây, từ chỗ tối trong phòng đi vào trong ánh sáng, trên người là áo choàng trắng như tuyết, vật liệu nhìn qua là vải bông, không biết bên trong còn lớp vải nào không, hay chỉ mặc vào người như thế, nhưng xiêm y dán vào đường cong nữ tử, chỗ cần đẫy đà thì đẫy đà, chỗ cần nhỏ thì lại nhỏ. Khuôn mặt nàng ước chừng mới được ngâm qua suối nước nóng, trong trắng mịn lộ ra vẻ phấn hồng như hoa đào, lại hiện thêm vài phần kiều mị.

Kiều mị này đốt nóng mắt Việt Tông, hắn vội vàng dời ánh mắt, đứng lên lập tức phóng ra sau tấm bình phong.

Cởi xiêm y dơ trên người thật nhanh, như con lao phóng vào trong hồ nước nóng, hồi lâu sau mới lộ đầu ra.

Hắn tựa vào thành hồ, đáy mắt hoảng loạn. Rất nhanh, hắn phát hiện xoang mũi mình nóng lên, theo bản năng duỗi tay lần mò ——

Máu mũi...

Hắn mạnh mẽ tạt nước vào mặt một hồi, nghĩ tới chỉ một lúc như vậy đã làm thay đổi trầm tĩnh ngày thường, trầm thấp mắng một tiếng: "Tiền đồ!"

Không tiền đồ, quá không tiền đồ!

Nghĩ lại khi hắn mười bảy tuổi đã ngồi ghế chủ vị ngay ngày mở thương hội trước mặt một ngàn người, nhưng mặt không biến sắc tim không đập nhanh, sao ngày hôm nay lại không tiền đồ như thế!

Quên đi, mau mau tắm rửa sạch sẽ mặc xiêm y đi ra ngoài dạo, để gian phòng này lại cho Ngư nương, không làm vậy không biết mình có làm gì mất mặt trước mặt nàng không.

Nghĩ như vậy, nhanh chóng tắm táp, sau khi ra khỏi hồ lau khô nước lung tung một trận, khoác áo choàng vào, đi ra ngoài.

"Ta đi ra ngoài dạo, ngươi ở trong phòng đi." Nói, cũng không chờ Thẩm Ngư đáp lời, tiếp tục đi kéo cửa.

Tay mới vừa đặt lên then cửa, chợt nghe nữ tử phía sau gọi: "Chờ đã."

Tay đặt trên then cửa nắm chặt lại, năm đầu ngón tay bấu vào trong thanh gỗ: "Có chuyện gì?"Hắn không dám quay đầu, rất sợ mình lại chảy máu mũi.

Thẩm Ngư chậm rãi đi tới.

Theo bước chân nàng đến gần, tim Việt Tông càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh.

Đừng đi tới, hắn cảm giác mình sắp nổ tung rồi.

Rốt cục, Thẩm Ngư dừng ở phía sau cách hắn không xa.

"Có, cái này, ngày hôm qua lúc làm bánh Trung thu, có lẽ ngươi không cẩn thận làm rơi vào trong nhân bánh Trung thu, đúng lúc ta nhặt được, vật này nhìn qua rất quý giá, còn ngươi, sau này phải cẩn thận đừng làm rơi đồ nữa."

Việt Tông ngẩn ra, đè nén căng thẳng dưới đáy lòng quay đầu nhìn lại, liền thấy nàng đưa tay về phía mình, lòng bàn tay mở ra, mặt trên có một con cá nhỏ bằng vàng, cá nhỏ chạm trổ tinh xảo, đang phát ra ánh sánh vàng trong ánh nắng chiếu rọi vào phòng.

Con ngươi của hắn thu lại, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ngư, thấy nàng đang nhìn mình cười: "Là đồ của ngươi đúng không?"

Việt Tông gật đầu, lại không đưa tay lấy.

Thẩm Ngư lại duỗi duỗi tay về phía hắn, ra hiệu hắn lấy về.

Việt Tông: "Nếu bị ngươi nhặt được, cũng là duyên phận, cho ngươi."

Lỗ tai Thẩm Ngư nóng lên, trái tim lại bắt đầu một vòng cổ vũ mới: "Không, chuyện này sao được, của ngươi là của ngươi, nếu bị ta nhặt được, phải trả lại ngươi." Nói, vội vàng nhét cá nhỏ vào trong tay hắn.

Cuối cùng lại cười với hắn một cái, xoay người đi đến cạnh bàn vuông, ngồi xuống rót nước uống.

Việt Tông rũ mắt liếc mắt nhìn cá vàng trong tay, ánh mắt tối lại. Nắm chặt, mở cửa đi ra ngoài.

Còn lại Thẩm Ngư ngồi trong phòng, từ sau khi Việt Tông rời khỏi đây, liền bắt đầu không bình tĩnh như con kiến bò tới bò lui trong chảo nóng.

A a a, cuối cùng nàng cũng trả cá vàng này về rồi. Chỉ là sao nàng lại cảm thấy ánh mắt Việt Tông vừa rồi, còn lạnh hơn lúc bình thường vài phần vậy?

Việc trả lại cá vàng, nói thực, là do nàng muốn âm thầm xác định. Nàng muốn nhìn xem cá này rốt cuộc có phải là hắn cố ý đưa cho nàng hay không, nàng muốn nghe chính miệng hắn nói.

Bất quá, không xác định được gì làm cho nàng có chút mất mát. Hay là, cá này rơi vào trong tay nàng, thật sự chỉ là bất ngờ...

Nàng ở trong phòng vòng tới vòng lui, tự mình rối loạn, suy tính một chút, thôi không muốn nghĩ nữa, cứ như vậy đi!

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui