Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tui đã quay trở lại gòi đêiiii
"Phỉ Ngọc lâu?"
Chu Chí nói tiếp: "Tướng quân không biết đấy thôi, chưởng quầy Phỉ Ngọc lâu ở huyện Võ Công huyện này cũng là một tên địa đầu xà (1) có tiếng, hạ quan nhiều khi cũng rất đau đầu. Hôm qua sau khi trở về hạ quan đã nghiêm tra vài người, mấy tên sai vặt đã khai, chủ tử của bọn họ kiêu ngạo thành thói... hôm đấy nhìn thấy Đại tướng quân và Phó Tổng binh đại nhân ở Phỉ Ngọc lâu không vừa mắt, cho là các vị đang điều tra bọn họ, nên mới phái người đến tiên hạ thủ vi cường (2)..."
(1) địa đầu xà: lấy từ câu thành ngữ 'Cường long bất áp địa đầu xà', có nghĩa là Rồng có mạnh đến mấy cũng không đàn áp được rắn trong hang ổ của chúng, tương tự câu 'Phép vua thua lệ làng'
(2) tiên hạ thủ vi cường: câu nói này trích trong Binh pháp Tôn tử, có nghĩa là ra tay trước sẽ giành được lợi thế.
Chu Chí nói xong, Phó Ngạn cùng Cố Hiển Thành ngẩn ra, Phó Ngạn khẽ quát: "Sao cơ, chưởng quầy của Phỉ Ngọc lâu này có lai lịch như thế nào, ta đi qua lại cửa nhà hắn hai vòng hắn liền muốn mạng của chúng ta? Nhân vật lợi hại như vậy, hà tất phải buôn bán ở huyện Võ Công này chứ."
Chu Chí cười khổ, "Đại tướng quân không biết đấy thôi, hạ quan mặc dù là quan phụ mẫu nhưng đối mặt với tên địa đầu xà này cũng có chỗ bất đắc dĩ."
Cố Hiển Thành cười nhếch mép, "Xem ra Chu đại nhân cực khổ rồi, chưởng quầy Phỉ Ngọc lâu này họ tên là gì, bối cảnh như thế nào, lại khiến cho mệnh quan triều đình phải khó xử."
Chu Chí đáp, "Người này tên Bạch Hồng Chấn, hắn cũng chẳng có gì tài giỏi, chỉ là có một vị nhạc phụ (bố vợ) là Đô uý tuần phủ Lăng Châu..."
Cố Hiển Thành nhíu mày, "Trâu đô uý?"
Chu Chí vội nói, "Đúng vậy..."
Võ Công huyện trực thuộc phủ Lăng Châu, mà Lăng Châu đô uý là quan Tam phẩm trong triều, vị Trâu đô uý này còn nổi danh gan dạ trung nghĩa, tuy đã ngoài 60 tuổi nhưng vẫn tráng kiện.
"Con rể của Trâu đô uý?" Phó Ngạn cũng giật mình, "Chưa từng nghe nói tới nhit, Trâu đô uý không phải chỉ có một nữ nhi, đã gả chồng ở kinh thành sao?"
Chu Chí: "Hai vị không biết rồi, thời còn trẻ Trâu đô uý này cũng không thiếu nợ phong lưu, dưới gối hắn còn có một vị thiên kim nữa, ở Lăng Châu cũng không phải bí mật gì." Chu Chí vừa nói vừa bất đắc dĩ cười, Cố Hiển Thành cùng Phó Ngạn liếc nhau, cũng không tra hỏi thêm việc riêng của người ta.
"Cho nên, ý ngươi là nói, tên Bạch Hồng Chấn này mượn danh Trâu đô uý tác oai tác quái ở huyện Võ Công, hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân chúng, chuyện ám sát lần này cũng là do một tay hắn lên kế hoạch?" Phó Ngạn hỏi.
Chu Chí ngập ngừng một lát rồi nói, "Từ những gì hạ quan điều tra được thì đúng là như vậy."
Trầm mặc một lát, Cố Hiển Thành nói: "Được, bổn tướng đã biết, tên Bạch Hồng Chấn này, ta sẽ thăm dò, Chu đại nhân cực khổ rồi."
Chu Chí thở phào, "Vâng, lần này Đại tướng quân đến huyện Võ Công, hạ quan kì thật rất vui mừng, hôm qua vội vàng chưa chu toàn, hôm nay hạ quan có chuẩn bị tiệc rượu ở quý phủ, mời đại nhân qua ngồi chốc lát, không biết hạ quan có vinh hạnh này không?"
Cố Hiển Thành vừa định cự tuyệt, Phó Ngạn bên cạnh bỗng ho khan một tiếng, Cố Hiển Thành hiểu ý của hắn, nén lại sự khó chịu trong lòng, nói: "Hôm nay bổn tướng còn chút việc, để mai đi."
Chu Chí nghe hắn đồng ý, vui vẻ nói tiếp: "Được thôi được thôi, ngày mai hạ quan xin đợi tướng quân ở quý phủ."
Đợi hắn đi rồi, Cố Hiển Thành bất mãn nhìn Phó Ngạn, Phó Ngạn giải thích: "Chúng ta lần này bắt cá lớn Chu Chí, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, tướng quân chịu uỷ khuất một chút đi."
Cố Hiển Thành trầm ngâm, nói cũng có lý, đành phải đáp ứng.
*
Còn về phần Chu Chí, chân trước vừa bước ra khỏi khách điếm, chân sau liền đi đường vòng đến cửa hàng bạc ngày ấy Cố Hiển Thành cùng Phó Ngạn mai phục.
Hắn đi cửa sau lên lầu, tiểu nhị thấy liền vội dẫn đường, hiển nhiên đã rất quen thuộc.
Nhanh chóng, Chu huyện lệnh bước vào một căn phòng được trang trí hoa lệ nhất, hắn vừa vào đã bị một nữ tử xinh đẹp ôm lấy, "Chu lang~~"
Chu Chí không có tâm tình vui đùa, kéo cánh tay nàng ta ra, nữ nhân kia ngẩn người, nói: "Sao thế Chu lang, chuyện kia chưa giải quyết được ư? Hắn không tin?"
Chu Chí bước đến giường la hán ngồi xuống, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, "Nào có chuyện dễ dàng như vậy, nàng tưởng Cố Hiển Thành là kẻ ngốc à, ta nói như thế hắn liền tin ngay? Hắn có người trong tay, nhất định sẽ đi kiểm chứng."
Nữ nhân kia cười duyên, đi đến sau lưng hắn bắt đầu xoa bóp, "Cứ để hắn tra đi, chúng ta ném cho hắn một miếng mồi ngon, để hắn đi thăm dò Bạch gia, như vậy sẽ có thêm thời gian, hắn tin thì tốt, không tin thì chúng ta cũng tranh thủ hành động, Chu lang lo lắng làm gì chứ~~"
Chu Chí trầm ngâm một lát, nói tiếp: "Cũng có lý, chỉ là, lần này nàng quá lỗ mãng, đang êm đẹp đi xúc động làm cái gì?" Chu Chí nhìn nữ tử bên cạnh, thần sắc không hài lòng.
Nữ tử này cũng không phải ai khác, chính là chủ hiệu cửa hàng bạc nọ, họ Liễu, tên chỉ có một chữ, Thấm. Liễu Thấm bĩu môi không vui, "Bọn họ ở trước cửa hàng bạc của thiếp lén lén lút lút, còn không phải đến vì chàng à? Hơn nữa lần trước hắn cải trang đi điều tra chuyện đê điều, chính là đã có hành động, ta mà không vạch trần thân phận của hắn, để chàng có thể thử hắn sao. Tất cả đều là vì chàng đấy~~."
Chu Chí suy nghĩ một lát mới tiếp lời, "Nói như thế cũng đúng, hắn ở trong tối, ta ở ngoài sáng, nhiều việc quả là không tiện, hiện tại thân phận của hắn đã lộ, đối với chúng ta quả là có lợi, hơn nữa, đám kia giờ bị coi là sơn tặc ở Võ Công huyện, lần trước Thanh Phỉ cố ý để bị bắt được, Cố Hiển Thành không tra được thì sẽ mất hết mặt mũi."
Liễu Thấm cười nói, "Đúng là như vậy~~ đại nhân, lần này chàng mở tiệc thiết đãi, hắn có đến không?"
Chu Chí đáp, "Đã nhận lời, ngày mai sẽ tới."
Liễu Thấm cười, "Vậy thì tốt, mọi người đều nói vị đại tướng quân này lỗ mãng, dầu muối đều không ăn, thiếp không tin, hắn tốt xấu gì cũng là nam nhân, thật sự không có dục vọng sao?"
Chu Chí nhíu mày, "Đừng làm loạn."
"Đại nhân không tin thiếp à? Thiếp sẽ có chừng mực~~ lần này, thiếp nhất định sẽ giúp đại nhân nhìn rõ vị đại tướng quân này hư thực thế nào, ngài yên tâm~~"
Chu Chí lúc này mới yên tâm, cong môi cười kéo người vào lòng...
Hai người lôi lôi kéo kéo một hồi cũng đến buổi trưa.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Tống Điềm ăn sáng xong liền đi vào bếp, bên ngoài không ai biết, chức trách của nàng là phụ trách bữa ăn của Thành Dương quân, nhưng hiện tại không phải ở trong quân, không có nhiều người hỗ trợ như vậy, chuyện gì cũng phải tự mình xử lý, ngược lại còn bận rộn hơn. Hơn nữa, nàng còn phát hiện nguyên liệu nấu ăn trong nhà bếp không đủ dùng, đến bữa tối là sẽ không còn gì.
Tống Điềm liền chuẩn bị một chút để ra chợ mua thức ăn.
Từ lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, nàng cũng không dám ra ngoài một mình, nên lúc này Tống Điềm đang đứng trước mặt Phúc Quý, Phúc Quý hiểu ý nàng trong nháy mắt, cười nói: "Tống đầu bếp yên tâm, để Tiểu Thập đi cùng cô."
Tiểu Thập?
Tống Điềm nhìn theo hướng Phúc Quý chỉ, đó là Tiểu Thập, hắn đang gà gật trên cây, Phúc Quý cười giải thích: "Tiểu Thất và Tiểu Thập đều là ám vệ thân tín bên cạnh đại tướng quân, võ nghệ cao cường, Tiểu Thất đi làm nhiệm vụ rồi, có Tiểu Thập ở đây, Tống đầu bếp không cần phải lo lắng."
Tống Điềm cũng không rõ tại sao lại để người như thế bảo vệ nàng, nhưng nghe lời này cũng khiến nàng an tâm hơn.
"Được, cảm ơn ngươi."
Phúc Quý cười lộ cả hàm răng, "Không có gì không có gì, việc nhỏ thôi."
Tống Điềm vui vẻ đi trước, nàng trở về xách túi, nhóm bếp rồi kéo theo Tiểu Điệp đi dạo phố.
Tiểu Thập đã chờ sẵn ở cửa, ba người cùng nhau đi, Tống Điềm nhìn Tiểu Thập, so với Tiểu Thất có khi còn nhỏ tuổi hơn, lại nhớ đến tên của bọn họ, nàng hỏi: "Ngươi là người nhỏ nhất à?"
Tiểu Thập ngẩn ra, gật đầu.
"Bao tuổi rồi?"
"Mười bảy."
Tống Điềm hít một hơi, mới mười bảy tuổi, vẫn là hài tử choai choai, "Vậy ngươi bằng tuổi Tiểu Điệp rồi."
Tiểu Điệp với Tiểu Thập liếc nhau, Tiểu Điệp cười với hắn.
Huyện Võ Công vẫn náo nhiệt như hôm qua, nhưng cũng vì chuyện hôm qua mà trên đường có thêm vài nhóm quan binh tuần tra, khiến cho người khác cảm thấy an toàn hơn không ít, Tống Điềm đi thẳng về chợ đông, bắt đầu chọn mua mấy loại thịt cùng rau dưa.
Hôm qua cá vược ở khách điếm rất tươi ngon, nên hôm nay Tống Điềm đặc biệt để tâm đến hàng thuỷ sản, quả nhiên, đi qua hàng thịt heo mấy bước đã thấy một nhà tiểu ngư, xung quanh cũng có không ít người vây xem.
Tống Điềm đi qua nhìn vào, có cá chép và cá trích, cũng khá tươi ngon, nàng hỏi giá, tiểu ca ca bán cá ngẩng đầu nhìn, thấy nàng liền cười nói, "Cá chép mười lăm đồng một cân, cá trích thì hai mươi."
Tống Điềm xuỳ một tiếng, quá đắt.
"Ta mua nhiều, giảm chút đi."
"Tiểu nương tử muốn bao nhiêu?"
Tống Điềm nghĩ ngợi, "Ta lấy năm con, nếu cá của ngươi ngon, về sau sẽ lấy thêm, còn nếu không, thì sau ta sẽ không mua nữa."
Tiểu ca ca kia thấy nàng cũng lanh lợi, cười đáp: "Được, giảm cho các ngươi hai văn tiền."
Tống Điềm ngồi xổm xuống bắt đầu chọn cá.
"Con này, con này nữa, cả con này."
Mấy con cá đang bơi vui vẻ trong chậu được Tống Điềm chọn ra, tiểu ca ca nhìn mà đau long, nhưng cũng theo ý nàng vớt từng con lên cân, Tống Điềm nhìn lướt qua cái cân, sau đó nhanh chóng đọc số cân cùng giá cả, trước khi người bán cá kịp tính toán.
Tiểu Điệp cùng Tiểu Thập đứng bên cạnh xem phát ngốc, tiểu ca bán cá cũng ngẩn ra, cười nói: "Đúng, đúng rồi..."
Hắn nói xong liền xoay người mổ cá cho các nàng, động tác tiểu ca ca bán cá rất nhanh, nhưng mắt của Tống Điềm cũng không phải dạng vừa.
"Chờ đã!"
Tống Điềm từ trước tới năng nói năng luôn rất nhỏ nhẹ, dịu dàng, đây là lần đầu tiên nàng lớn tiếng như vậy, thoạt nghe còn cảm thấy rất đanh đá, khiến Tiểu Điệp cùng Tiểu Thập bên cạnh bất ngờ.
"Ngươi đổi cá của ta!" Tống Điềm lớn tiếng, nàng tiến lên một bước kéo cái túi lưới treo cạnh bàn ra, tay chỉ vào một con cá chép, con cá này đã chết từ lâu, hai mắt trắng dã, lớp vẩy trên người đã thoang thoảng có mùi hôi, hiển nhiên không phải con cá vừa vui vẻ bơi trong chậu.
Tiểu ca bán cá ngây người, hắn bán nhiều năm như vậy rồi, đã sớm luyện ra công phu "Vô ảnh thủ", bao nhiêu lão ma ma cùng bà mụ thân kinh bách chiến nhiều năm cũng chưa từng nhìn ra, ai ngờ nay lại thua trong tay một tiểu nương tử trẻ tuổi!
Tống Điềm chống nạnh trừng mắt, bộ dáng cực kì sinh động, tiểu ca bán cá còn định lấp liếm, Tiểu Điệp đã tiến lên, đoạt lấy cái túi mở ra đếm, "Mọi người nhìn xem! Rõ ràng không phải cá tươi! Được lắm! Lá ga ngưoi lớn thật, có phải thường xuyên lừa mua gạt bán mọi người như vậy không!?"
Tiểu Điệp hô lớn khiến mọi người xung quanh chú ý tới, mấy bà mụ vốn thích náo nhiệt nháy mắt ào ào lên, "Được lắm! Bảo sao lần trước ta mua cá nhà ngươi về, rõ ràng toàn cá tươi về đến nhà đã ươn hết cả! Hóa ra là ngươi đổi!"
"Đúng vậy! Lòng dạ hiểm ác! Mau bồi thường tiền!"
Cứ như vậy, tiểu ca ca bán cá bị đám đông vây lấy, trên mặt hắn loé lên tia bất đắc dĩ, vội vàng nhận lỗi với Tống Điềm, "Bà cô tổ ơi, ta sai rồi, ta không nên coi cô là người ngoài thôn mà lừa gạt, không dám nữa, cá của cô ta không thu tiền, coi như biếu các vị, ngài nói giùm ta mấy câu, ta chỉ là nhất thời bị mỡ heo che mắt, ngày thường không dám làm như vậy."
Tống Điềm hừ một tiếng, nàng biết rõ người này đã quen tay không ít lần, nhưng nàng cũng không phải người được lợi mà còn cắn mãi không buông, nên nói chỉ cần bán đúng cá nàng chọn là được, một văn tiền cũng không trả rồi cùng Tiểu Điệp rời đi.
Đi một đoạn xa, Tiểu Điệp lập tức kính nể nói, "Điềm Điềm tỷ! Tỷ lợi hại thật! Ta còn chưa kịp nhìn ra điều gì, thế mà tỷ lại phát hiện!"
Tống Điềm cười nói, "Cũng không có gì khó, bọn họ mà khảng khái mổ cá ngay trước mặt muội thì không nói, còn cứ xoay người đi thì phải cẩn thận."
Tiểu Điệp bừng tỉnh, "Ta hiểu rồi, Điềm Điềm tỷ lợi hại thật!"
Mà Tiểu Thập ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng lại. Hắn tuy có võ nghệ cao cường nhưng sinh hoạt bình thường thì lại ngô nghê, hiện tại cứ nhìn Tống Điềm không rời mắt, trên mặt hoàn toàn là biểu hiện kính nể, làm Tống Điềm hoảng sợ.
"Tiểu Thập?"
Tiểu Thập đáp, "Tỷ... tỷ thật lợi hại..."
Tống Điềm nhịn không được cười tươi, hai người này, đúng là trẻ con.
Nàng lập tức cảm thấy mình như một đại tỷ cần phải có trách nhiệm, tâm tình thả lỏng không ít, dẫn hai người đi dạo tiếp trong chợ mua thức ăn, một tay chọn một tay chỉ bọn họ cách phân biệt các hàng rong trên đường, làm thế nào để chọn được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất, mà Tiểu Thập cùng Tiểu Điệp cũng rất vui vẻ đi theo nàng, nghiêm túc ghi nhớ từng cái một.
Tiểu Điệp thì không nói, Tống Điềm nhìn Tiểu Thập cũng nghiêm túc lắng nghe như vậy thì thấy buồn cười.
"Đói bụng chưa? Có muốn ăn vặt không?"
Ăn vặt?
Tiểu Điệp ngại ngùng, "Thôi a, chốc lát còn phải ăn cơm..."
Tiểu Thập lại nghiêng đầu hỏi, "Ăn vặt là gì?"
Tiểu Điệp cùng Tống Điềm kinh ngạc, "Ngươi chưa ăn bao giờ sao?"
Tiểu Thập lắc đầu.
Tống Điềm thổn thức, nàng biết quân doanh có quân quy, nếu có thể trở thành thân tín bên cạnh Đại tướng quân thì nhất định phải trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc, nghĩ như vậy, trong lòng lại thấy thương xót Tiểu Thập, nàng chỉ một hàng bán hạt dẻ bên đường, "Ta cũng thấy hơi đói bụng, chúng ta mua một chút hạt dẻ ngào đường nếm thử xem, ăn xong thì về nấu cơm?"
Nói đến hạt dẻ ngào đường, hai mắt Tiểu Điệp liền sáng lên, "Được nha được nha!"
Tiểu Thập tuy không hiểu mấy cái món đó là gì nhưng cũng tràn đầy mong đợi.
Tống Điềm đi qua mua một túi lớn, rồi chia cho hai người bọn họ. Hạt dẻ vừa mới ;àm xong nhưng lại không đến nỗi nóng bỏng tay, ăn vừa đúng lúc. Bóc đi lớp vỏ cứng bên ngoài, bên trong là thịt quả vàng óng ả, hạt dẻ được phơi qua rồi nên bóc vỏ cũng rất dễ dàng, thịt quả hoàn chỉnh không bị nát, trực tiếp cho vào miệng, vừa ngọt vừa mềm, Tiểu Thập bắt chước dáng vẻ lột vỏ của Tiểu Điệp, ăn xong miếng đầu tiên mắt cũng sáng lên.
Tiểu Điệp cười, "Ăn ngon nhỉ!"
Tiểu Thập giống như chưa từng nếm qua thứ gì ngon như vậy, kích động không nói nên lời chỉ có thể gật đầu liên tục, Tống Điềm cười đem toàn bộ số hạt còn lại cho hắn, "Ăn đi, ăn nhiều một chút."
Tiểu Thập vội vàng gật đầu nhận lấy, "Đa tạ!"
Tống Điềm lại dẫn bọn họ đi dạo một chốc nữa, rồi mới xách bao lớn bao nhỏ về tới khách điếm.
Các nàng trở về đến nơi cũng vừa kịp lúc là thời gian chuẩn bị bữa tối, Tống Điềm nhìn mấy con cá trong tay, trong lòng đã sớm có chủ ý, cá trích giữ lại hầm canh cá trích đậu hũ cho Tiểu Bảo, cá chép thì đem kho với thịt. Đại tướng quân bị thương không ăn được cay, thịt kho tàu không sao, Tống Điềm quyết định xong liền bắt đầu xử lý cá.
Tiểu Điệp nghe nói phải làm cá kho cũng tràn đầy hứng khởi, vừa hỗ trợ vừa học hỏi ở bên cạnh, mà Tiểu Thập vốn nên rời đi cũng không biết vì sao vẫn ở lại nhà bếp chờ.
Hắn là ám vệ, thích mấy chỗ kì quái cũng không phải điều gì lạ, giờ phút này đang nằm vắt vẻo trên xà nhà nhìn đội ngũ nấu cơm bên dưới, tay thì đang bóc hạt dẻ thảy vào miệng, nếu có ai tới nhà bếp lúc này thì có thể thấy, thỉnh thoảng từ trên xà nhà sẽ có một vài mảnh vỏ hạt dẻ rơi xuống. Tiểu Điệp nhịn lại nhịn, đợi hắn ra ngoài, khi mà hạt dẻ ngào đường trong bịch đã hết, Tiểu Thập cũng nhảy từ trên xà nhà xuống.
Trên đường trở về, Tiểu Thập gặp nhóm người Cố Hiển Thành cùng Phó Ngạn, trong đầu hắn còn đang tâm tâm niệm niệm hạt dẻ ngào đường, nhất thời không để ý tới. Phó Ngạn nhìn thấy người trước, cười gọi: "Tiểu Thập của chúng ta sao thế, hôm nay có chuyện gì không yên lòng."
Tiểu Thập hồi thần hành lễ với hai người họ, Phúc Quý cũng lại gần, giải thích chuyện đi cùng Tống đầu bếp hôm nay, Cố Hiển Thành nghe vậy liền nhìn hắn, hỏi: "Có chuyện gì?"
Tiểu Thập lắc đầu, "Không có, thuộc hạ đang nghĩ đến hạt dẻ ngào đường."
Hạt dẻ ngào đường?
Trong mắt Cố Hiển Thành lộ vẻ nghi hoặc, Phúc Quý suy nghĩ một chút, hỏi: "Tống đầu bếp mua à? Tống đầu bếp thích ăn hạt dẻ ngào đường?"
Tiểu Thập gật đầu.
Phúc Quý cười: "Đồ ăn vặt kiểu này rất ngon, cô nương đều thích." Nói xong còn ẩn ý nhìn đại tướng quân.
Cố Hiển Thành nghe câu được câu không, thấy không có việc gì liền đi về phía trước, cũng chẳng quan tâm hạt dẻ nọ hạt dẻ kia.
Hạt dẻ ngào đường
Cá trích
Cá chép