Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lúc này nhà bếp đã bắt đầu toả ra mùi hương khiến người ta thèm thuồng. Hai con cá chép là làm riêng cho Cố Hiển Thành, chiên qua một lần, hai mặt vàng óng, sau đó cho vào nồi hầm lửa nhỏ, giờ phút này đã toả hương ngào ngạt, màu sắc thịt cá hồng hào không nát, hành lá xanh biếc điểm xuyết trên bề mặt, làm người ta có khẩu vị hơn rất nhiều.
Mà trong cái nồi đất nhỏ bên cạnh là canh cá cho Tiểu Bảo, giờ phút này cũng đã chín, Tống Điềm chuẩn bị bưng cơm cho Cố Hiển Thành trước, trở về cắt đậu phụ cho vào nồi là có thể đút cho con ăn.
Nàng cầm khay đến phòng của Cố Hiển Thành, vừa mới đi qua hành lang dài thì gặp Mạnh Thiệu.
Mạnh Thiệu cười chào hỏi, Tống Điềm cũng dừng bước: "Mạnh đội trưởng."
Mạnh Thiệu hỏi: "Đây là bữa tối cho Đại tướng quân?"
Tống Điềm khẽ gật đầu.
Mạnh Thiệu cười nói: "Tự nhiên có chút hoài niệm lúc ở quân doanh, có thể ăn đồ do Tống đầu bếp nấu."
Tống Điềm ngượng ngùng, bởi vì ở khách điếm nàng không thể làm xuể cơm cho tất cả mọi người, chỉ có thể chuẩn bị tốt ba bữa cho Cố Hiển Thành, nghe Mạnh Thiệu nói như thế, liền thuận miệng hỏi một câu: "Các ngươi chưa ăn sao?"
Mạnh Thiệu cười nói: "Các huynh đệ đều ra ngoài ăn rồi, hôm nay ta có nhiệm vụ, vừa mới trở về, còn chưa kịp ăn."
Đã nói đến mức này, Tống Điềm nghĩ nghĩ, đáp: "Nếu ngươi không chê, chốc nữa ta cùng Tiểu Điệp sẽ nấu mì, muốn ăn không?"
Mạnh Thiệu nghe vậy lập tức nhếch môi cười: "Ăn chứ! Ta nào có tư cách soi mói, chỉ cần là Tống đầu bếp làm, ta sẽ ăn!"
Tống Điềm gật đầu cười: "Tốt, vậy ngươi chờ một lát, ta đem bữa tối cho Đại tướng quân trước."
Tống Điềm cong môi, ôn nhu nhỏ nhẹ, nàng sinh ra ở Trung Nguyên, khi nói chuyện với nam tử bất giác trở nên dịu dàng, chỉ cần nàng muốn, lời nói ôn nhu có thể lừa gạt rất nhiều nam nhân. Chỉ là Tống Điềm chưa từng biết mình lại làm được điều này.
Giờ phút này, Mạnh Thiệu sững sờ nhìn nàng, nhẹ giọng đáp: "Được, ta chờ cô!"
Giờ phút này đã là hoàng hôn, Tống Điềm không chú ý tới ánh mắt tràn đầy thâm ý của hắn, bưng khay xoay người đi về phía phòng của Cố Hiển Thành.
Hôm nay Cố Hiển Thành quả thật rất bận, hắn bận đến mức ăn trưa cũng qua loa, giữa trưa nói chuyện cùng Chu Chí, sau đó thì đi xem đê điều gặp nạn ở Võ Công huyện, tra chuyện tham ô, phòng ngừa lại phát sinh, cho nên bận nguyên một ngày, đến bây giờ mới coi như thả lỏng.
Lúc Tống Điềm đến thì hắn đang chuẩn bị thay thuốc.
Phúc Quý trải qua giáo huấn ngày hôm qua, hiện rại rất biết điều, vừa nhìn thấy thân ảnh của Tống Điềm liền nói: "Tướng quân, hôm qua ngài không muốn làm phiền người ta, hôm nay tiện gặp ở đây, ngài để Tống đầu bếp giúp đi."
Cố Hiển Thành ngẩn người, còn chưa đồng ý, Tống Điềm đã đi đến.
"Tướng quân, bữa tối xong rồi."
Phúc Quý lập tức cười đón lấy, "A, hôm nay ăn cá, thơm thật đấy."
Phúc Quý đặt khay lên bàn, sau đó liên tục nháy mắt ra hiệu cho chủ tử nhà mình, Cố Hiển Thành bất đắc dĩ, hỏi: "Còn có việc gì không?"
Tống Điềm thấy Đại tướng quân hỏi nàng, lập tức nói: "Không có..."
Ăn cơm, chắc cũng không tính là việc gấp nhỉ?
"Vậy... lại đây giúp bổn tướng thay thuốc đi."
Tống Điềm vừa nghe, không dám chậm trễ, lập tức tiến lên, "Dạ..."
Phúc Quý thức thời, lập tức đi thêm mấy bước, đứng cách thật xa.
Trong phòng đã thắp nến, lần trước băng bó vết thương là ban ngày, còn bây giờ sắc trời đã tối. Lúc Cố Hiển Thành cởi áo, hắn cũng hơi ngập ngừng một chút, trên mặt lúng túng, cũng may da mặt hắn dày, làm như không có việc gì ngồi quay lưng lại với Tống Điềm, Tống Điềm cũng đến gần, cúi đầu nhìn.
Vốn dĩ nàng còn có hai phần xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người Cố Hiển Thành thì những cảm xúc xấu hổ kia cũng lập tức bay biến mất, "Tướng quân... sao vết thương của ngài lại rách ra rồi!?"
Phúc Quý đứng xa xa, nghe thấy lời này chân mềm nhũn, "Cái gì?? Làm sao thế??" Hắn làm bộ định chạy qua xem, kết quả bị một ánh mắt của Đại tướng quân doạ lùi lại. Cố Hiển Thành nhéo trán, "Hôm qua ta tuỳ tiện băng bó lại một chút, hôm nay cưỡi ngựa nửa ngày, trên đường xóc nảy, cũng không phải chuyện lớn, đừng ngạc nhiên."
Như này còn không phải chuyện lớn. Tống Điềm nóng nảy.
Nàng lập tức tháo bỏ những mảnh vải băng loạn thất bát tao trên người hắn ra, bên trong vô cùng thê thảm, coi như công sức ngày trước của nàng đều vô dụng! Tống Điềm hơi tức giận, bắt đầu rửa vết thương cho Cố Hiển Thành, xong bôi thuốc, Tống Điềm cũng không biết vì sao lại tức giận, tóm lại, nàng nặng tay hơn hôm trước rất nhiều, chờ khi thuốc bột được rắc lên, Cố Hiển Thành đau không nhịn được rên lên một tiếng, nàng mới bừng tỉnh.
"Ta... ta làm đau ngài sao?" Tống Điềm sợ hãi, nhỏ giọng hỏi. Chỉ là, nàng không để ý, lời nói thổi vào bên tai Cố Hiển Thành, trong nháy mắt sắc mặt hắn liền thay đổi, cảm giác kì quái kia lại dâng lên, hắn mím môi đáp, "Không..."
Tống Điềm tiếp tục. Khoảng một khắc đồng hồ sau, nàng mới băng bó xong.
Lúc này không cần Phúc Quý nói, Tống Điềm thuận miệng bảo: "Tướng quân cũng thật là, hôm qua băng không được sao không để Phúc Quý đến tìm ta, ngài tự mình băng lại như vậy, miệng vết thương sẽ nhiễm trùng, từ hôm nay trở đi, vẫn nên để ta làm đi."
Nàng nói xong, Phúc Quý cùng Cố Hiển Thành đều mở to mắt. Tiểu trù nương này, vậy mà lại dám giáo huấn Đại tướng quân?
Thần sắc Cố Hiển Thành có chút phức tạp, nhìn nàng không nói nên lời, Tống Điềm không ý thức được, không thấy hắn trả lời liền trừng mắt nhìn lại, lờ mờ một lúc, Cố Hiển Thành mới gật nhẹ đầu.
"Được!"
Phúc Quý nghe chữ được này xong liền vui vẻ không thôi.
"Vậy ngài dùng bữa đi, ta đi xuống."
Tống Điềm cáo lui, nàng còn vội vã trở về nấu bữa tối cho Tống Điềm. Chỉ là chân trước vừa ra ngoài, Cố Hiển Thành bỗng nhiên mở miệng định nói gì đó, Tống Điềm không phát hiện nhưng Phúc Quý lại nhìn thấy, lập tức hỏi: "Tướng quân muốn gọi nàng ấy lại sao, ta lập tức đi ngay!"
"Khoan đã." Cố Hiển Thành đáp
Vẻ mặt lúc nào cũng lạnh băng của hắn, giờ phút này lại dịu dàng hiếm thấy, nghĩ ngợi, hắn nói: "Lúc xế chiều, Tiểu Thập nói nàng thích cái gì mà hạt dẻ ngào đường đúng không?"
"Hình như là thế."
Cố Hiển Thành bất giác nhếch môi, "Ngày mai đi chợ mua một ít, đưa qua cho nàng ấy."
Phúc Quý sửng sốt, hắn nheo mắt lại xong nhanh chóng gật đầu: "Được, nô tài tuân mệnh!"
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Tống Điềm đi ra khỏi phòng của Cố Hiển Thành thì thấy Mạnh Thiệu đứng cách đó không xa.
Nàng nhanh chân đi qua, nói: "Mạnh đội trưởng, đợi lâu rồi."
Mạnh Thiệu nghe tiếng liền quay đầu lại, cười cười: "Không sao."
"Đi thôi, chúng ta đi qua phòng bếp."
Mạnh Thiệu: "Cô đi vào lâu như vậy, đại tướng quân tìm có chuyện gì sao?"
Hai người sóng vai đi về phía trước, Mạnh Thiệu hỏi, vốn dĩ Tống Điềm định ăn ngay nói thật, nhưng ngẫm lại, chuyện Đại tướng quân bị thương không nên lộ ra, vì thế thuận miệng đáp: "Không có gì, ta hỏi vài câu ngày mai Đại tướng quân muốn ăn gì thôi."
Mạnh Thiệu gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
Tiểu Điệp đã ở trong bếp nấu mì, nhìn thấy Mạnh Thiệu cũng cười nói: "Mạnh đội trưởng cũng đến à, vừa đúng lúc, ta nấu nhiều mì lắm, còn đang lo thừa đây."
Mạnh Thiệu cười: "Giao cho ta! Sức ăn của ta lớn!"
Tống Điềm đi sang một bên, trong nồi canh cá trích cũng đã sôi, nàng nhanh tay cắt đậu phụ thành từng miếng cho vào, cơm tối của Tiểu Bảo đã xong.
Tống Điềm ôm Tiểu Bảo vào bếp, mấy ngày nay, đứa nhỏ đều rất ngoan, không khóc cũng không nháo, Tống Điềm thương con, khi Tiểu Điệp và Mạnh Thiệu ăn mì ở một bên, nàng cũng đút từng miếng canh cho Tiểu Bảo.
Mạnh Thiệu thấy thì khen mấy câu Tiểu Bảo ngoan. Tống Điềm vui vẻ: "Đứa nhỏ ngoan lắm, biết thương mẹ. Ta cũng thương nó."
Khi nàng nói mấy lời này lòng đã mềm nhũn, tâm tình đều chú ý hết vào đứa bé trong lòng, không để ý ánh mắt của Mạnh Thiệu từ đầu chưa từng rời đi.
Ăn cơm xong, Tiểu Điệp thu thập bát đũa đi rửa, Mạnh Thiệu bỗng nhiên đứng dậy nói: "Tống Điềm, ta có vài lời muốn nói với cô."
Tống Điềm đang lau mặt cho Tiểu Bảo, nghe vậy liền giật mình, đây là lần đầu tiên Mạnh Thiệu gọi tên nàng, nàng cười: "Được, ngươi nói đi."
***
Sắc trời đã tối hẳn.
Phó Ngạn vốn định tìm Cố Hiển Thành bàn chuyện công, đi ngang qua phòng bếp đột nhiên thấy hơi đói liền cố ý rẽ vào.
Mới vừa tới cửa, đã nghe thấy Mạnh Thiệu "tâm tình dạt dào" bộc bạch ở bên trong.
"Ta rất nghiêm túc nói chuyện này với nàng, tuyệt không phải trò đùa, ta cũng không phải nhất thời xúc động. Ta biết lần trước tặng trang sức quá đường đột, nhưng ta cũng không biết chính mình bị sao nữa... Tống Điềm, nàng bế theo Tiểu Bảo ở trong quân rất khổ sở, nếu theo ta, ta chắc chắn có thể chăm sóc mẹ con nàng một đời một kiếp! Ta cũng sẽ coi Tiểu Bảo như nhi tử thân sinh!"
Môi hắn mấp máy đóng mở, Tống Điềm mới nghe được mấy chữ đã ngẩn ra, mấy lời đằng sau đều không lọt vào nữa, còn Phó Ngạn thì lại nghe rất rõ ràng rành mạch.
Chờ Mạnh Thiệu nói xong, nàng sửng sốt hồi lâu.
"Mạnh đội trưởng..."
Nàng vừa định mở miệng, Mạnh Thiệu đã cắt ngang, "Ta biết ta đã doạ nàng, nhưng ta hy vọng nàng có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút, ta không cần phải trả lời ngay lập tức... ta... ta đi trước."
Mạnh Thiệu nói xong liền xoay người đi luôn, Phó Ngạn phản ứng nhanh hơn một chút, lách người giấu mình đi, vốn tưởng rằng Tống Điềm còn trầm ngâm mất một lúc, không nghĩ đến tiểu trù nương lại gọi hắn lại: "Mạnh đội trưởng xin dừng bước!"
Mạnh Thiệu dừng lại, quay đầu nhìn.
Tống Điềm lúc này bình tĩnh đến đáng sợ, nàng cũng không biết vì sao mình lại có thể suy nghĩ rõ ràng như thế, nàng chỉ sững người một chút, sau đó hai ba câu nói thẳng thắn với Mạnh Thiệu.
"Mạnh đội trưởng có lẽ đã hiểu nhầm rồi. Thứ nhất, ta đến trong quân là để tìm người thân, không phải thủ tiết. Chuyện này trước đây ta chưa từng nói là vì không muốn thêm phiền toái, phu quân của ta hiện đang ở biên quan, tuy rằng ta chưa tìm thấy chàng nhưng có tin tức xác minh chàng đang ở đây, cho nên, ta không phải là quả phụ..."
"Thứ hai, cho dù tìm được và biết hắn đã chết, ta cũng sẽ vì hắn thủ tiết một đời. Ta không có ý định sẽ gả chồng lần thứ hai, ước hẹn hôn nhân như này, trải nghiệm một lần là đủ rồi." Tống Điềm cười khổ nói tiếp.
"Cũng không phải vì điều gì cả, ta có con, có công việc, cũng sẽ không thể đói chết, dù không có đứa nhỏ, ta cũng có thể tự mình hạnh phúc, như vậy chẳng có gì không tốt cả."
"Thứ ba, quả thật giống như Mạnh đội trưởng nói, vất vả một chút, nhưng đời người là thế mà, làm gì có nghề nào mà không khổ cực, nói ích kỉ thì ta là đầu bếp ở trong quân, tuy vất vả nhưng lại kiếm được tiền. Nếu tái giá, trên thì hiếu kính cha mẹ chồng, xong lại còn chăm sóc trượng phu, lo liệu cho một đám người, vất vả như vậy còn chưa chắc đã có ngày lành. Đương nhiên, ta không có ý nói Mạnh đội trưởng là người như vậy, chỉ là nữ tử trên thế gian chính là đều phải trải qua điều này."
Tống Điềm nói một thôi một hồi làm Mạnh Thiệu và Phó Ngạn ngoài cửa ngây ngẩn cả người, hai đại nam nhân, đầu óc nhất thời trống rỗng, nói không nên lời phản bác, Tống Điềm thấy biểu cảm kinh ngạc của Mạnh Thiệu, tự giễu cười: "Ta khiến Mạnh đội trưởng giật mình rồi, cho nên nói, ta không phải nữ tử như ngài nghĩ, ngươi nên đi tìm một người tốt hơn, chứ không phải dây dưa với một nữ nhân đã có chồng còn có con riêng như ta."
Tống Điềm nói những lời này vốn còn cảm thấy có chút khẩn trương, nói xong rồi, lại thản nhiên, trong lòng cũng tiêu sái hơn.
Mà Mạnh Thiệu không biết mình đã rời khỏi nhà bếp kiểu gì.
Chờ đến khi Tiểu Điệp quay lại, ở trong phòng bếp chỉ còn Tống Điềm. Ngay cả Phó Ngạn cũng đã rời đi từ lúc nào.
Tiểu Điệp không biết chuyện gì, còn ôm một quả dưa to về đòi bổ ăn, Tống Điềm cười cười, trong lòng rất thoải mái.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Canh cá trích đậu hũ