Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cố Hiển Thành xưa nay vốn ngủ muộn, hai ngày nay vì chuyện Võ Công huyện mà phiền lòng, lúc này đã là giờ Hợi, hắn vẫn ngồi trước bàn như cũ, Phó Ngạn vừa nâng tay gõ cửa, Cố Hiển Thành đã đáp lại: "Vào đi."
Phó Ngạn đem theo tâm tình kích động, quên luôn mục đích ban đầu đến làm gì. Cố Hiển Thành thấy hắn đứng một lúc không nói lời nào, hỏi vài câu, Phó Ngạn mới lấy lại tinh thần, nói lịch trình ngày mai đã sắp xếp nói cho Cố Hiển Thành.
"Ngày mai đi Chu phủ, ta đã sắp xếp nhân thủ xong xuôi, mai phục sẵn ở xung quanh Chu phủ, người của chúng ta sẽ tiếp tục tra xét, bao gồm Bạch gia và cửa hàng bạc kia, mặc kệ Chu Chí có mưu kế gì chúng ta đều chơi được."
Cố Hiển Thành khẽ gật đầu, "Ngày mai đi xem xem, xem hắn đến cùng muốn làm gì."
Cố Hiển Thành nói xong, Phó Ngạn lại trầm mặc một lúc lâu, giống như hồn vía bay đi mất, Cố Hiển Thành thấy hắn không đúng, hỏi một câu: "Làm sao, mất hồn mất vía như vậy?"
Phó Ngạn cười cười: "Cũng không có cái gì, chỉ là vừa nghe được mấy lời khiến người ta giật mình, đang suy nghĩ."
Cố Hiển Thành ngẩng đầu lên, rõ ràng đang tò mò, "Lời nói gì?"
Phó Ngạn cười ẩn ý: "Huynh chắc chắn muốn biết?"
"Nói mau!"
Cố Hiển Thành không phải là người kiên nhẫn, Phó Ngạn khẽ cười, tiến lên một bước, "Ta đã sớm nói với huynh, tiểu trù nương huynh dẫn về không hề đơn giản..."
*
Phó Ngạn đem đầu đuôi câu chuyện không thiếu một chữ những lời Tống Điềm nói cho Cố Hiển Thành nghe, hắn nghe xong cũng sửng sốt một lúc lâu.
"Huynh cũng ngơ luôn đúng không, ta chưa từng nghĩ đến, tiểu trù nương đến tìm chồng, huynh biết không?"
Trong đầu Cố Hiển Thành bỗng nhớ lại ngày ấy ở Trần gia thôn nói chuyện cùng Tống Điềm, xong việc hắn cũng quên đi mất, bỗng nhiên được nhắc lại, Cố Hiển Thành bỗng cảm thấy kì lạ.
"Đã từng nghe qua."
"Hoá ra huynh biết a, vậy sao không giúp nàng tìm?"
Cố Hiển Thành không ngẩng đầu, nói: "Báo tử là chỉ mặt gọi tên đưa đến nhà nàng."
Cố Hiển Thành nói xong, Phó Ngạn a một tiếng.
"Vậy xem ra thật sự không tìm được rồi..."
Thành Dương quân có quy định, nếu không có chứng cứ xác minh người đã chết, sẽ không báo tử.
Có báo tử, nhất định là đã không còn.
Chỉ là chiến loạn, xác chết sẽ không được mang về, chỉ có thể mang về chút tín vật, để người nhà an táng.
Phó Ngạn: "Vì sao nàng ấy không tin?"
Cố Hiển Thành đối với chuyện này cũng có chút nghi hoặc: "Ta vẫn luôn không rõ vì sao Lưu Dương lại giới thiệu nàng đến, Lưu Dương cũng là đồng hương ư? Xa xôi như vậy. Nhưng thư kia ta đã xem qua, đúng là bút tích của Lưu Dương, tên cũng đã đối chiếu, hơn nữa nàng ấy còn nói, là Lưu Dương nói biên quan có tin tức của phu quân nàng."
Phó Ngạn cũng bối rối: "Lưu Dương uống nhiều quá đi... tiểu tử này vẫn luôn thần thần bí bí, ta cũng không biết rõ, hiện tại hắn không ở trong quân, có phải đồng hương hay không... ta quả thật không biết."
Cố Hiển Thành cũng trầm mặc.
Phó Ngạn nói tiếp: "Không nói hắn nữa, mới vừa rồi tiểu trù nương kia nói năng lý lẽ hùng hồn, còn nói dù không tìm thấy phu quân cũng muốn vì phu quân của nàng ấy thủ tiết một đời, nàng ấy đối với phu quân đúng là thắm thiết thề không thay lòng, còn tính toán cho bản thân xong rồi."
Cố Hiển Thành không nói được trong lòng hắn cảm thấy thế nào, có chút mất tự nhiên hỏi: "Nàng... tính toán như nào?"
"Như vừa rồi ta nói với huynh đó, nói nếu phu quân nàng thật sự không còn, người ta sẽ nuôi con một mình, không tìm nam nhân khác, còn nói hiếu kính mẹ chồng, chăm sóc chồng còn không bằng làm đầu bếp ở trong Thành Dương quân, tốt xấu gì cũng kiếm ra tiền. Lời như thế này, dù có là ở kinh thành, cũng không có mấy phụ nhân dám nói ra đâu."
Cố Hiển Thành trầm ngâm hồi lâu, mới nói tiếp: "Nàng là người có chí hướng."
Phó Ngạn cười: "Ta thấy Mạnh Thiệu nhất định không trị được nàng, ta thấy hắn thất hồn lạc phách rời đi."
Phó Ngạn nói đến đây, Cố Hiển Thành liền giận tái mặt: "Thất hồn lạc phách? Gần đây chúng ta ở huyện Võ Công có nhiệm vụ, sao có thể vì chuyện nữ nhi tình trường mà chậm trễ chính sự, ta thấy chuyện đề bạt hắn lần này thôi đi."
Phó Ngạn cười khổ: "Huynh nói với ta làm gì, cũng phải là ta làm... Chỉ là ta cảm thấy gần đây Mạnh Thiệu đúng là có chỗ kì lạ, ngươi rảnh thì quản giáo hắn một chút là được."
Cố Hiển Thành không đáp.
Phó Ngạn lười biếng duỗi eo, "Nói chuyện với huynh xong ta thấy tốt hơn nhiều, vừa rồi trên đường đến nghẹn muốn chết, ta đi đây, ngày mai tìm tiểu trù nương tâm sự đi, ta xem nàng cũng không phải người bình thường, về sau chưa biết thế nào."
Sau khi Phó Ngạn rời đi, Cố Hiển Thành ngồi trước bàn sứng sốt một lúc lâu, bên tai vẫn văng vẳng những lời Phó Ngạn nói.
Nếu xác minh hắn chết rồi, nàng sẽ vì hắn mà thủ tiết cả đời...
Cố Hiển Thành ngồi không yên, đứng lên đi xem bản đồ, ai ngờ suy nghĩ không tập trung nổi, ngay cả bản đồ xe hàng ngày cũng không xem vào.
Trong lòng hắn khó chịu, dứt khoát xoay người lên giường, vừa nhắm mắt, trong đầu lại hiện ra bộ dáng tiểu trù nương đứng bên cạnh, Cố Hiển Thành nhíu mày, tâm tư không có lời giải đáp.
Tiểu trù nương có cảm xúc khác thì hắn sẽ đau, chẳng lẽ bây giờ còn ảnh hưởng đến nỗi lòng hắn.
Chẳng lẽ là bệnh có triệu chứng mới sao?
Nghĩ không thông, đêm nay Cố Hiển Thành không có cách nào vào giấc ngủ, hôm sau trời vừa sáng, Phúc Quý nhìn thấy hai mắt bầm đen của hắn thì giật mình hoảng sợ.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
"Tướng quân! Ngài làm sao thế?!" Phúc Quý theo bản năng muốn xem vết thương của Cố Hiển Thành, hắn cho rằng đại tướng quân đau cả đêm không ngủ được.
Cố Hiển Thành mặc kệ hắn, mặc xiêm y rửa mặt, thuận miệng nói: "Gọi Mạnh Thiệu đến gặp ta."
"Mạnh đội trưởng?"
"Ừm."
"Rõ!" Phúc Quý xoay người đi gọi người, lúc này mới là giờ Mẹo canh ba, đại đa số binh lính đều đã thức giấc nhưng giờ Thìn mới là giờ tập trung, nên khi thấy Phúc Quý đến gọi, Mạnh Thiệu có chút kinh ngạc.
"Đại tướng quân muốn nói chuyện gì?"
Phúc Quý cười: "Nô tài cũng không biết, đại tướng quân không nói."
Mạnh Thiệu đành phải áp chế nghi hoặc trong lòng, theo Phúc Quý đi qua.
"Mạt tướng tham kiến Đại tướng quân."
Vào phòng, Mạnh Thiệu quỳ hành lễ với Cố Hiển Thành.
"Đứng lên đi.:
Mạnh Thiệu đứng dậy, Cố Hiển Thành thản nhiên nhìn hắn, hiển nhiên, tối qua không chỉ có một người mất ngủ, Cố Hiển Thành dời mắt, hỏi: "Mạnh đội trưởng tối qua ngủ không ngon?"
Mạnh Thiệu cười khổ: "Khiến Đại tướng quân chê cười rồi."
"Thân thể là chuyện quan trọng nhất, nếu có chỗ nào không thoải mái, tìm quân y khám xem."
Mạnh Thiệu ngẩng đầu nhìn hắn: "Đa tạ Đại tướng quân quan tâm."
"Hôm nay bổn tướng giao nhiệm vụ cho ngươi, có thể tiếp nhận không?"
Mạnh Thiệu vừa nghe lập tức lên mười phần tinh thần: "Tiếp nhận! Mạt tướng nguyện nghe sai bảo!"
Cố Hiển Thành khẽ gật đầu: "Vậy ngươi đi tìm Phó tổng binh, hắn sẽ nói chi tiết cho ngươi nghe, chuyện này ta chỉ giao cho một mình ngươi, nhưng lại bằng với 30 người, nếu ngươi làm tốt, bản tướng thăng chức cho ngươi làm thiên tổng, chỉ là cũng giống như lần trước ta đã nói, ta phải thấy thành quả."
Mạnh Thiệu kích động trong lòng, lập tức đáp: "Mạt tướng nhất định tận lực!"
Cố Hiển Thành liếc mắt nhìn hắn một cái, "Đi đi."
"Mạt tướng cáo lui."
"Khoan đã." Trước khi Mạnh Thiệu kịp ra ngoài, Cố Hiển Thành gọi hắn lại, hắn do dự một chút, nói tiếp: "Mạnh đội trưởng, bản tướng hy vọng ngươi hiểu được, việc cá nhân không được đưa ra chiến trường, đặc biệt là ở thời điểm mấu chốt, ngươi hiểu ý bản tướng không?"
Cố Hiển Thành nói xong, Mạnh Thiệu liền ngây ra, một lát sau hắn bừng tỉnh: "Là thuộc hạ không đúng... hôm qua lúc làm nhiệm vụ khi mặt trời mọc... đúng là... chưa chú tâm."
Trên mặt hắn loé qua một tia hối hận, "Khẩn cầu Đại tướng quân tin tưởng mạt tướng lần này."
Cố Hiển Thành khẽ ừm một tiếng, "Nếu ta không tin ngươi, thì sẽ không có cơ hội lần này, đi đi."
Mạnh Thiệu lúc này mới cúi người lui ra khỏi phòng.
Hắn đứng thẳng trước cửa phòng đại tướng quân một lúc lâu, khi hoàn toàn lấy lại tinh thần thì sau lưng đã ra một thân mồ hôi.
Tướng quân là muốn dạy dỗ hắn.
Quả thật, ngày ấy hắn không được phân đến huyện Võ Công, là vì Tống Điềm... hắn tự tiện đổi vị trí cho một đồng đội.
Hôm qua đi tuần trên phố còn suýt nữa bắt hụt một tên trộm.
Hoá ra, đại tướng quân đều biết cả.
Mạnh Thiệu trước khi rời đi vẫn nhìn thoáng qua phòng bếp, thần sắc hắn cô đơn, nhưng cuối cùng vẫn xoay người, dẫn theo thủ hạ rời đi.
*
Chuyện phát sinh ngày hôm qua, Tống Điềm không tiết lộ với bất kì ai. Nàng vẫn như cũ chuẩn bị bữa sáng đưa qua chỗ Cố Hiển Thành.
Hôm qua đồ ăn sáng là Tiểu Điệp mua bên ngoài, nghe nói đại tướng quân không ăn miếng nào, Tống Điềm không biết có phải những thứ đó không ăn được hay không, sáng nay nàng chuẩn bị một chút cháo trắng rau dưa đơn giản, lại thêm một lồng tiểu long bao.
Lúc đưa đến cửa phòng thì gặp Cố Hiển Thành đang định ra ngoài.
Nhìn thấy Tống Điềm, hắn có chút ngoài ý muốn.
"Không phải ta đã nói không cần chuẩn bị bữa sáng sao?"
Tống Điềm vội đáp: "Hôm qua Tướng quân không ăn, hôm nay vẫn nên ăn một chút đi, lỡ lát nữa thân thể không chịu được thì phải làm sao?"
Thân thể không chịu được...
Phúc Quý đứng một bên âm thần nhịn cười.
Cố Hiển Thành bất đắc dĩ muốn nói mấy câu nhưng cuối cùng lại không nói, lặng lẽ ngồi xuống trước bàn.
Tối qua hắn chưa ngủ đủ, Mạnh Thiệu cũng mất ngủ, nhưng nhìn mặt tiểu trù nương, nàng hoàn toàn ngược lại, mặt mày toả sáng, tinh thần gấp trăm. Cố Hiển Thành cũng không biết chính mình bị làm sao, đang ăn thì ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Trước đây ngươi đến trong quân nói muốn tìm trượng phu, hiện tại thế nào, đã có manh mối chưa?"
Tống Điềm không ngờ tướng quân lại đột nhiên hỏi chuyện này, nàng ngẩn người một lúc lâu cũng không biết trả lời như thế nào, Cố Hiển Thành không nghe thấy nàng đáp lời, ngẩng đầu nhìn
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Tống Điềm chột dạ: "Không... không có tin tức."
Cố Hiển Thành thấy nàng khẩn trương như vậy, trong mắt loé lên ý cười: "Đã nghe ngóng ở những đâu, đều không có tin tức?"
Tống Điềm "..." Nàng chưa từng hỏi thăm...
Nàng vừa mới tới, quen được mấy người, trong quân còn hỗn loạn chưa quen, sau đó lại theo hắn đến huyện Võ Công huyện, làm gì có thời gian... Bận bịu như thế cơ mà...
Cố Hiển Thành nhìn biểu cảm sinh động của nàng, phảng phất còn có một tia oán hạn, hắn giả vờ không hiểu rõ hỏi một câu: "Trong quân bận rộn, không có thời gian đi hỏi thăm?"
Tống Điềm hoảng sợ: "Không... không phải... trước đây ta từng nói với Đại tướng quân, lấy chuyện trong quân làm ưu tiên, về phần tìm người thân... không vội..."
Cố Hiển Thành ồ một tiếng.
Tống Điềm thấp thỏm, tại sao Đại tướng quân lại hỏi chuyện này, nàng cũng không làm gì sai mà...
Lúc nàng còn đang nghĩ ngợi lung tung, Cố Hiển Thành đã chậm rãi ăn xong bữa sáng, mà Phó Ngạn vừa đúng lúc đi vào.
Cố Hiển Thành đứng dậy: "Đi thôi."
Phó Ngạn xua tay: "Đừng vội, ta mới nhận được tin tức, Chu Chí thiết yến ở Xuân Lai lâu, hắn nhất thời thay đổi chủ ý cũng không nói trước với chúng ta một tiếng, ta lo là có chuyện mờ ám, đã phái người đi thăm dò trước."
Cố Hiển Thành vừa nghe, sắc mặt liền trầm xuống, "Xuân Lai lâu?"
"Đúng, chính là tửu lâu lớn nhất ở huyện Võ Công."
"Hiện tại chiến sự căng thẳng, dân chúng còn không có tiền ăn cơm, đến tửu lâu làm cái gì! Không đi!"
Hiển nhiên, Cố Hiển Thành đã cáu kỉnh, Phó Ngạn liền vội vàng khuyên nhủ: "Huynh đừng nóng giận, ta hoài nghi Chu Chí thay đổi chủ ý là vì Chu phủ có chuyện, người của chúng ta chia làm hai nhóm đi thăm dò, nói không chừng có thể bắt được nhược điểm của hắn. Xuân Lai lâu cũng là tửu lâu có tiếng ở huyện Võ Công, rất khó nói không có quan hệ gì với quan lại tham ô, lần này huynh nhịn một chút, cùng ta đến đó."
Cố Hiển Thành mười phần không muốn, nhưng tính tình hắn bướng bỉnh không có nghĩ là hắn không biết phân biệt thị phi, nghe Phó Ngạn nói, sắc mặt vẫn khó coi nhưng lại không phản bác nữa, Phó Ngạn nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Huynh không nói gì coi như chấp nhận, đi thôi. Chỉ là còn một vấn đề, hai người chúng ta là nam nhân, nhiều việc e là không tiện, bên cạnh huynh có nha hoàn nào có thể dùng không?"
Cố Hiển Thành nhíu mày: "Bổn tướng khi nào có nha hoàn?"
Phó Ngạn thở dài: "Ta lo lắng Xuân Lai lâu này đồ ăn cùng rượu dễ dàng xuất hiện vấn đề, hơn nữa nhiều người mắt tạp, có một nha hoàn cẩn thận đi theo cũng thuận tiện hơn rất nhiều."
Phó Ngạn vừa dứt lời, mọi người bất giác đưa mắt nhìn Tống Điềm, vừa rồi Phó Ngạn sốt ruột, không chú ý tới Tống Điềm đứng ở một bên, nói xong lời này nhìn qua trên mặt liền vui vẻ...
Tống Điềm cũng chú ý tới ánh mắt mọi người nhìn nàng, lúc đầu nàng còn chưa phản ứng kịp, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ý của Đại tướng quân là... để ta đi?"
Phó Ngạn lập tức đáp: "Đúng đúng... Có Tống đầu bếp thì vạn sự đại cát, mấy nam nhân chúng ta lúc ở trên bàn rượu, nhờ Tống đầu bếp để ý thức ăn một chút."
Tống Điềm nhìn về phía Cố Hiển Thành, Cố Hiển Thành cũng nhìn lại nàng, trầm mặc một lát, hắn hỏi: "Ngươi muốn đi không?"
Tống Điềm: "Ta có thể... chỉ là... ta không biết có làm được việc gì không."
Phúc Quý đảo mắt, lập tức nói: "Đến thời điểm đó cứ đi theo ta là được, chúng ta tuỳ cơ ứng biến."
Tống Điềm lại nhìn Cố Hiển Thành: "Được... được không?"
Cố Hiển Thành cũng gật nhẹ đầu: "Được, vất vả rồi, lần này mà thuận lợi, về sẽ có thưởng."
Tống Điềm ngược lại không cần thưởng gì cả, chỉ là cũng đại khái nghe ra ý tứ trong lời bọn họ, lần này Đại tướng quân muốn bắt tham quan, nàng có thể làm cái gì đó, cũng coi như vì dân vì nước.
Tiểu long bao