Quả Táo Nhỏ

Đóa Miên bị cứng họng. Giọng điệu này, dù cách xa vạn dặm cũng cảm thấy khó chịu.

"... Lúc ấy Lục Dịch kéo tớ, cậu ấy mạnh quá, tớ không dứt ra được. Cô áy náy, ấp úng giải thích với anh, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Thật xin lỗi."

Cận Xuyên xùy một cái: "Không còn câu nào khác sao?"

"Cậu về nhà chưa?"

"Không liên quan đến cậu."

"... Cậu còn chưa về sao?" Đóa Miên thấy trong ống nghe thỉnh thoảng vang lên tiếng ồn ào, cô nhíu mày.

"Tớ nói..." Ngữ khí của anh nhạt mà lạnh, vô hình khiến hai người trở nên xa cách: "Chuyện của tớ, cậu bớt can thiệp."

Nghe vậy, tim Đóa Miên đột nhiên quặn lại. Vài giây ngắn ngủi, cô lại nhớ đến thân ảnh dưới bóng đêm kia, nhớ đến nụ cười trào phúng của anh, nhớ đến khoảnh khắc anh đứng tại một góc quán bar hút thuốc, ánh mắt tỉnh táo giữa không gian huyên náo khác biệt lại dung hợp một cách hoàn mĩ.

Cô lại nhớ tới lúc anh nghiêm túc nói với cô: "Chỉ khi cậu đủ mạnh, cả thế giới mới cúi đầu trước cậu."

Đóa Miên càng bóp chặt điện thoại.

Cũng không biết lấy đâu ra xúc động, cô nói: "Tớ lập tức quay lại."

Đóa miên cắn cắn cánh môi, nói xong không chờ đối phương trả lời liền lập tức cúp điện thoại.

"Bác tài, thật xin lỗi. Làm phiền bác đưa cháu trở lại trường Thất Trung J thị."

Xe taxi nhanh chóng quay lại, không đến năm phút đồng hồ, cô đã tới nơi. Đóa Miên trong lòng gấp gáp, vội vàng trả tiền rồi mở cửa xe xuống, đứng trước cổng trường, cô đưa mắt nhìn bốn phía.

Gần mười giờ tối, trời đen xì chẳng khác nào giội mực, chung quanh chỉ rải rác vài ba người đi đường.

Đóa Miên ở cổng trường lượn quanh một vòng cũng không thấy Cận Xuyên đâu.

Cô thở nhẹ, lau mồ hôi, quay đầu chạy lại vào con ngõ nhỏ gần trường nhất. Đường tĩnh mịch, vài chiếc đèn đường chiếu xuống ánh đèn lờ mờ, căn bản không đủ để chiếu sáng.

Đóa Miên vừa đi vừa nghỉ, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng bánh răng va chạm, cực nhẹ, lại đột ngột.

Ánh mắt cô sáng lên, quay đầu.

Cận Xuyên đứng dựa vào tường, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm bật lửa nhìn chằm chằm vào cô. Hiển nhiên tiếng bánh răng vừa rồi là tiếng bật lửa.

Đóa Miên nhìn thấy anh, dây thần kinh căng cứng liền được giãn ra.

Chung quanh vắng ngắt, bầu không khí cổ quái.

... Tình cảnh này, cứ đứng ngốc trước mặt anh có phải quá ngây người? Nên nói chút gì đó không? Đóa miên có chút không biết làm sao.

Ngay tại lúc Đóa Miên đang suy nghĩ miên man, Cận Xuyên nhàn nhạt mở miệng. Anh nói: "Đúng thật là nhàn rỗi, chuyện gì cũng quản."

Đóa Miên nhíu mày.

Cô không hiểu rõ Cận Xuyên. Nhưng không biết tại sao, cô nhận ra ràng, "nhàn rỗi" mà Cận Xuyên nói lúc này không chỉ là cô quay trở lại tìm anh, mà còn nói việc cô đã lao vào giúp Lục Dịch.

Một lát, cô cắn môi, nhịn không được nói nhỏ: "Cậu không phải cũng như thế sao?"

Nói cô thích xen vào chuyện của người khác, anh đấy!

Cô chỉ là giúp bạn tốt của cô thôi mà.

Cận Xuyên híp mắt, nhìn cô chằm chằm: "Nói cái gì nói lớn một chút."

"... Không có gì." Cô hắng giọng một cái, đem đề tài này vứt sang một bên, hỏi ngược lại: ""Vừa rồi cảnh sát tới, mọi người đều chạy. Tại sao cậu lại đứng bất động?"

Cận Xuyên phủi phủi bụi, ánh mắt liền rời đi chỗ khác: "Không muốn."

Không muốn chạy? Đây tính là lý do sao?

Đóa Miên có chút im lặng, lại muốn nói: "Việc bạo lực học đường này, bị trường học biết rồi ảnh hưởng cũng rất lớn. Cậu không sợ bị bắt vào cục cảnh sát sao?"

Cận Xuyên nhàn nhạt nói: "Cũng không phải chưa từng vào."

"..." Đóa Miên suýt chút thổ huyết.

Anh chính là không sợ trời không sợ đất đúng không? Anh chính là đệ nhất thiên hạ đúng không? Anh liền không thể không điên cuồng, không thể hơi bình thường một chút đúng không?

Cô ở trong lòng oanh tạc mắng chửi. Mấy giây sau, cô công nhận. Dù sao yêu quái cũng là yêu quái, không thể dùng suy nghĩ của người đi tìm hiểu yêu quái.

"... À thì..." Đóa Miên lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Đã muộn như vậy, tại sao cậu không về nhà?"

"Lời này tớ nên hỏi cậu."

Cận Xuyên đã hút xong điếu thuốc, nhấn phần đầu điếu lên trên tường, dập tắt. Anh khẽ nhúc nhích, bước lại gần cô mấy bước, lười biếng hỏi: "Tại sao cậu lại về đây?"

"..." Cần thiết phải gần như vậy sao?

Nhịp tim Đóa Miên tự giác tăng nhanh, cô cúi đầu, không nói gì.

Tại sao lại về đây? Chính cô dường như cũng không biết. Lúc trên xe thấy anh bảo vẫn chưa đi, cô tự nhiên lại xúc động quay lại, cô chỉ đơn giản cho rằng, dù thế nào cô cũng không thể bỏ anh lại.

Dù thế nào, cô nhất định phải quay lại tìm anh.

Rốt cục là vì gì đây?

Đóa Miên bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn vì ánh đèn không tốt. Bởi vì cô biết, nhất định mặt mình đã đỏ thành mây hồng.

Cận Xuyên đứng vững, từ trên cao đưa mắt xuống nhìn cô. Hai người chiều cao chênh lệch, cô lại cúi gằm đầu xuống, nhưng anh nghĩ cũng biết khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã đỏ ửng.

Giống như phát hiện ra được một điều thú vị, Cận Xuyên cười nhẹ: "Vì tớ?"

"..." Đóa Miên mặt bỏng đến nỗi gần như mất hết tri giác, chỉ cần châm lửa là cháy phừng phừng.

Sau đó, anh xoay người, sát gần cô, cố ý nhẹ giọng: "Có phải là..."

"..."

Bùm! Cô cháy rồi.

***

Đóa Miên đầu óc quay cuồng, căn bản không nhớ nổi làm sao cô có thể ra khỏi con hẻm kia. Đợi lúc cô tỉnh táo lại thì đã phát hiện mình đang ngồi trên taxi về nhà.

Phía bên phải chỗ cô đang ngồi còn có một người.

Đóa Miên thở ra một hơi, ghé mắt nhìn người bên cạnh. Cận Xuyên đang cúi đầu nhìn điện thoại, Trong bóng tối, ánh sáng từ màn hình chiếu sáng bộ mặt của anh, lạnh lùng mà thâm thúy.

Cô đã từng nghe qua một câu, tóc đầu đinh chính là phương pháp kiểm nghiệm nhan sắc của một chàng trai. Nói cách khác, không phải soái ca nào cũng có thể để kiểu tóc này, không che, không cản, đem cả khuôn mặt ba trăm sáu mươi độ phơi bày ra ngoài.

Nhìn Cận Xuyên, Đóa Miên phải cảm thán một câu.

"Chuyện ngày hôm nay mà có lần thứ hai..." Bỗng nhiên, người bị cô quan sát nửa ngày liền thốt ra một câu không đầu đuôi.

"... Hả?" Đóa Miên nghe không hiểu. Cái gì mà có lần thứ hai?

Cận Xuyên tắt di động, ghé mắt nhìn cô, rất tỉnh táo: "Tớ đánh gãy chân cậu."

Đóa Miên: "..."

... Hẳn là nói đến chuyện cô giúp Lục Dịch.

"Ngày hôm nay là việc ngoài ý muốn." Cô giải thích: "Tình huống cấp bách nên tớ mới hơi xúc động quá."

"Gan không nhỏ, nhiều người như vậy cũng dám xông lên."

"... Tớ bình thường sẽ không như vậy."

"Là vì tiểu tử họ Lục kia?" Cận Xuyên cực kỳ nhạt cười nhẹ, đáy mắt lại hiện lên một tầng sương dày.

Đóa Miên hơi ngập ngừng, bị anh tra hỏi có hơi bối rối: "Tớ cùng Lục Dịch, còn có Hiểu Văn là bạn bè nhiều năm. Lên sơ trung liền học cùng một lớp, rất thân thiết."

Trong ngữ điệu của anh có một tia trào phúng: "Người anh em kia của cậu rất có khí phách."

Đóa Miên trong nháy mắt hiểu rõ lời nói của anh có ý gì... Lục Dịch ngày hôm nay thấy hô có cảnh sát liền kéo tay cô chạy, đem quẳng hết sự việc còn lại cho Cận Xuyên, xác thực có hơi không tử tế. Điểm này không thể tranh cãi.

Cô dừng mấy giây mới thấp giọng nói: "... Tớ thay Lục Dịch xin lỗi cậu."

"Cậu là ai mà thay cậu ấy xin lỗi."

"..." Đóa Miên im lặng. Người này lời nói đầy gai, cô có ngu ngốc cũng biết được anh đang tức giận. Càng nói càng sai, cô nên ngậm miệng lại thì tốt hơn.

Cả đoạn đường không có tiếng nói chuyện.

Sau khi xuống xe, Cận Xuyên đưa Đóa Miên đến cận cổng tiểu khu. Giờ này cũng chưa phải quá muộn, cô chỉ cần gọi vài tiếng bảo vệ liền mở cửa ra giúp cô.

Cận Xuyên quay người rời đi.

Đi được không mấy bước, phía sau liền truyền đến tiếng gọi: "Chờ một chút."

Cận Xuyên nhíu mày, dừng chân lại nhưng không quay đầu.

"... Cậu sáng mai hoặc chiều có rảnh không?" Có trời mới biết Đóa Miên lấy bao nhiêu dũng khí mới dám hỏi câu này: "Tớ mời cậu ăn cơm, coi như cảm ơn."

Cận Xuyên im lặng vài giây: "Không cần."

Đóa Miên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: "Vậy cậu gần đây có thiếu thứ gì không? Tớ có thể tặng cho cậu."

Tiếng nói rơi xuống.

"..." Cận Xuyên quay người lại, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dần dần sâu.

Đóa Miên cả gan cùng anh mặt đối mặt, nuốt ngụm nước bọt, nhịp tim của cô đã tăng lên cực hạn.

Mãi hồi lâu, Cận Xuyên hơi nhíu mày, cười một tiếng: "Tùy cậu." Nói xong, anh liền đi, bóng lưng rất nhanh tan biến trong bóng đêm.

Đóa Miên đứng ngây ngốc, không biết làm thế nào.

Tùy cô?

***

Thứ bảy sau khi học xong, Đóa Miên có đi vào một cửa hàng quà tặng. Tiện này hàng đẹp, giá rẻ, chủ cửa hàng lại là một tỷ tỷ xinh đẹp, Đóa Miên là khách quen của nơi này.

"Lại đến mua quà sinh nhật cho bạn sao?" Tiểu tỷ tỷ hỏi cô.

"Vâng."

"Nam hay nữ vậy?" Tiểu tỷ tỷ vẻ mặt tươi cười: "Chị vừa về nhiều hàng mới, có thể đề cử cho em nha."

Đóa Miên hắng giọng: "... Bạn nam ạ."

"Bạn nam sao?" Tỷ tỷ đưa cô đến một gian: "Bạn ấy có hút thuốc lá không? Nếu hút thì em có thể tặng cậu ấy một cái bật lửa hoặc gạt tàn. Nếu không hút thuốc thì cậu ấy có thích Anime không? Chỗ của chị có rất nhiều figure* mới nè."

(Figure là từ tiếng anh dịch sang tiếng việt có nghĩa là nhân vật tượng trưng, hình minh họa. Bạn có thể hiểu đơn giản Figure tương tự như một bức tượng về một nhân vật nào đó trong truyện hoặc phim hoạt hình chẳng hạn. Nó là loại hình giải trí phổ biến của dân Otaku, chủ yếu là người yêu thích anime và manga tại Nhật Bản)

Tỷ tỷ nhiệt tình đề cử.

Cửa hàng rất lớn, đồ chơi rực rỡ muôn màu khiến Đóa Miên hoa mắt.

Bỗng nhiên, cô chú ý tới một chiếc huy hiệu màu đỏ đặt trong tủ kính.

Ánh mắt Đóa Miên bỗng sáng rực.

Tạo hình của chiếc huy hiệu này không thể quen thuộc hơn, là huy hiệu của MYS. Đặc biệt hơn, nó có hình quả táo. Phần chữ lạnh léo mà cứng rắn, nổi bật giữa nền màu đỏ, khiến người ta có loại cảm giác tương phản mãnh liệt.

Đóa Miên nhìn chằm chằm vào nó: "Đây là..."

Chị ấy cười lên: "À, đây là huy hiệu, chồng của chị làm theo yêu cầu trên mạng. Anh ấy thích chơi game, cái này giống như là huy hiệu của chiến đội thần tượng. Chị nhìn thấy không tệ lắm, liền bày ra xem có thể bán hay không."

Nói xong, tiểu tỷ tỷ lấy huy hiệu ra đưa cho cô.

Đóa Miên nhìn kỹ nó một lượt, cười thỏa mãn: "Em muốn cái này."

Chị liền đưa Đóa Miên đi tính tiền.

Gió nổi lên.

Một quyển sổ tay ở cửa hàng bị gió thổi làm lật vài trang: Quả táo đỏ tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui