Quá thời hạn

Mạc Phi rốt cục cũng bày ra bộ mặt thỏa mãn, từ từ nói:”Hiện giờ ngoài bệnh viện có đậu một chiếc xe hơi, biển số xe này cũng đồng thời trùng với ngày sinh nhật của tôi. Từ nay về sau tôi không bao giờ muốn nhìn thấy chiếc xe này cũng như chủ nhân của nó, cô có làm được không?”
Tim Cố Bình An giống như đang bị ai tạt một chậu nước lạnh buốt. Trùng với ngày sinh nhật của Mạc Phi không phải cũng chính là ngày sinh nhật của cô sao? Người đó chẳng phải là Thẩm An Bình ư?
Tên ngốc này đã bảo hắn đừng tới, sao hắn vẫn theo đến chứ.
“Cô không phải rất thích anh ta sao?”
“Nhưng anh ta lại chỉ thích mỗi mình cô.” Mạc Phi vẻ mặt càng thêm lạnh lùng, đôi mắt trong suốt ngày trước giờ chỉ còn có oán hận độc chiếm, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo biến dạng, từng chữ từng chữ nói:”Cố gắng tranh thủ cũng không chiếm được, tôi nghĩ thôi thì cũng phải cho cô nếm thử cái cảm giác này.”
“…”
Thật ra Cố Bình An thấy mình không phải là loại người tham lam. Những gì cô muốn thật ra rất đơn giản đó là cùng Thẩm An Bình đấu võ mồm mỗi ngày, cùng Quan Tiểu Bảo đi châm chích trêu chọc người khác, đến ngày lễ Tết được trở về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, nếu có thể như vậy cả đời thì thật là hạnh phúc biết mấy.
Nhưng cô đã không thể có được thứ hạnh phúc đó nữa.
Chẳng lẽ Thẩm An Bình thật sự yêu cô nhiều đến vậy sao? Chẳng lẽ chỉ cần Cố Bình An cùng anh ta một chỗ thì cái gia đình này liền tan rã không thể hòa thuận, vui vẻ nữa sao? Thẩm An Bình anh là tên yêu nghiệt mà, rốt cuộc lúc nhỏ anh đã làm phải chuyện thương thiên hại lý gì đây? Tại sao ông trời lại không tha cho anh chứ?
Cố Bình An ngồi trên bậc thang đối diện với bãi đậu xe của bệnh viện. Màn đêm dần buông xuống, bên ngoài sau cánh cổng lớn bệnh viện, từng đoàn xe chạy ngược chạy xuôi phát ra âm thanh máy móc vù vù, giống như một khúc nhạc du dương, báo hiệu cho cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu. Ánh đèn nê-ôn hai bên đường phát ra những dải sáng đủ màu sắc làm cho Cố Bình An bất giác cảm thấy thật sợ hãi. Cô càng gắt gao ôm chặt gối đầu, đem mặt chôn sâu vào đó, nhắm mắt thả lỏng.
Cô không rõ vì sao lòng mình lại có cảm giác vô cùng cô đơn, trống rỗng, rõ ràng là thế giới bên ngoài rộng lớn thế kia, mà không gian cô cần ình chỉ là một khoảng rất nhỏ nhưng không hiểu sao cô đi tìm mãi trong đó mà vẫn không thấy chỗ nào dành ình cả.
Chẳng lẽ là do bị người chị cùng một mẹ sinh ra với cô chiếm hết rồi sao. Nghe nói trong lúc mẹ cô mang thai mười tháng, họ là cùng chung một chỗ mà trưởng thành, từ một cái trứng thụ tinh rồi dần dần chuyển hóa thành hình người, cùng nhau chứng kiến đối phương từ không hình dạng mà dần dần phát triển
Lại nhớ đến khi đó ánh mắt Mạc Phi nhìn mình rất tàn nhẫn nói:”Cố gắng tranh thủ cũng không chiếm được, tôi nghĩ thôi thì cũng phải nên cho cô nếm thử loại cảm giác ấy!”
Một khắc đó, trong đầu Cố Bình An đột nhiên liên tưởng đến những câu chuyện đồng thoại ngày xưa, nhớ đến chuyện cô gái lọ lem bị mẹ kế cùng chị em kế hại, không hiểu sao cô lại cảm thấy có sự đồng cảm mãnh liệt, cảm thấy nó rất giống như hoàn cảnh hiện tại của chính mình .
Thì ra loại cảm giác đó chính là như vậy, dù bất đắc dĩ nhưng cũng phải cố cắn răng nuốt vào.
Nếu là trước đây cô sẽ ước gì Mạc Phi có thể nhẫn tâm thêm chút nữa, để ẹ thấy rõ bộ mặt thật sự của cô ta, để mọi người được nhìn thấu gương mặt giả nhân giả nghĩa ấy của Mạc Phi; nhưng hiện giờ cô một chút cũng không muốn. Cô thậm chí thấy hoảng sợ, chỉ muốn che lại bộ mặt xấu xí kia của Mạc Phi, để không cho bất cứ một ai có thể nhìn thấy, nhất là mẹ cô.
Bác sĩ đã nói người bị bệnh ung thư cần phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ, không được chọc cho tức giận.
Cho nên cô cắn răng đáp ứng yêu cầu đó của Mạc Phi dù biết là vô lý. Khoảnh khắc đó cô cảm thấy lòng mình như bị ai dùng lửa thiêu trụi hoàn toàn,” Tôi đáp ứng cô, tôi sẽ làm cho anh ta biến mất. Nhưng cô nói thì cũng phải nhớ giữ lời, cho dù là có đóng kịch, cô cũng phải cố gắng cùng tôi diễn cho ra được cảnh cả nhà hoà thuận.”
Không ngờ đối với yêu cầu như vậy mà Cố Bình An vẫn có thể đáp ứng, khuôn mặt Mạc Phi cứ không ngừng biến sắc, chuyển từ trắng rồi lại sang hồng, một lúc lâu sau vẫn không thể thốt lên lời nào. Cuối cùng cô oán hận “huýt” một tiếng, trước khi rời đi còn khinh thường bỏ lại một câu :” Làm được rồi hãy nói!”.
Cố Bình An thật sự cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, ngồi trơ mắt nhìn bầu trời tĩnh lặng ảm đạm bên trên, cảnh vật đối lập hoàn toàn so với những ánh đèn trụy lạc đủ mọi màu sắc bên dưới mà cảm thán
Gió đêm thổi tới mang theo cảm giác lạnh lẽo, Cố Bình An ôm chặt lấy quần áo trên người mong muốn tìm thấy chút ấm áp. Giờ phút này cô nhớ Thẩm Bình An biết bao, cô chưa bao giờ nghĩ mình cũng có lúc nhớ anh nhiều đến vậy. Cô khao khát ước muốn được cùng anh leo núi, đứng trên đỉnh núi mà mơ mộng viễn vông, mơ hái được sao trên trời như thuở còn nhỏ, lại mơ được cùng anh đi du lịch khắp nơi, hưởng thụ những giây phút lãng mạn cùng nhau đi dạo trên bãi biển, đi xem kim tự tháp Ai Cập, cùng nhau ngắm cảnh, chụp hình, lưu lại những khoảnh khắc tốt đẹp khó quên trong đời; cô nghĩ…….cô nghĩ……..
Những lúc cùng anh một chỗ, cô cái gì cũng không chịu nghĩ, không chịu hiểu, suốt ngày cứ đòi anh làm này làm nọ; nhưng giờ phút này khi biết tương lai đã không thể cùng anh một chỗ, cô mới nhận ra mỗi giây mỗi phút được ở cùng anh thật là đáng trân quý biết bao.
Cô không có quyền oán hận bất luận kẻ nào, lại nói tất cả những điều này hết thảy đều là do một tay cô đã gây ra không phải hay sao? Nếu như ngày trước không phải cô bày trò này nọ quá đáng, buộc Thẩm An Bình đem tình cảm của Mạc Phi ra đùa giỡn một cách rất không đạo đức, thì ngày hôm nay Mạc Phi làm sao lại đối với anh ta tuyệt tình như thế chứ? Nếu không phải là Cố Bình An, con người hay tùy hứng, thích bày trò này nọ, luôn không ngại ọi người biết bản thân mình chán ghét Mạc Phi cỡ nào, thì ba mẹ cũng sẽ không quá thận trọng trong việc đem bí mật nói hết để cô biết.
Quá khứ là quá khứ, mà hiện tại là hiện tại…..
Gieo nhân nào thì phải gặp quả nấy.
Ngôn tự Trung Quốc quả thật trước giờ luôn rất thâm sâu.
Cố Bình An chua xót mỉm cười, hết thảy chẳng phải đều là do một tay cô gây ra hay sao, bất quá cô chỉ là đang tự mình gánh lấy hậu quả mà thôi. Cô giờ đã không còn cách lựa chọn nào khác mà buộc phải làm ra quyết định, dù biết rằng đó là một quyết định sai lầm  nhưng còn có thể làm gì khác hơn đây? Có lẽ đây mới chính là sự thật chân chính, mặc cho bề ngoài xã hội có phồn hoa cỡ nào thì bên trong đều cất giấu vẻ lạnh lẽo và đau thương của nó, cũng như đằng sau nụ cười kia hiển nhiên chính là những giọt nước mắt, thế nhưng mấy ai trên đời lại hiểu được điều đó chứ?
Cô hai tay chống lên gối, đỡ mình đứng dậy. Nếu cô không đoán sai, anh hẳn vẫn còn chờ bên ngoài bệnh viện, đã nên đối mặt sớm muộn gì thì cũng phải đối mặt, càng không thể tiếp tục trốn tránh. Những ấm áp giữa họ trong quá khứ đã đi qua nếu sau này nhớ lại thì cũng nên coi nó như một kỷ niệm đẹp, cô sẽ đem nó cất giấu tại nơi sâu nhất trong nội tâm của mình.
Cô đi rất chậm, tựa như mỗi một bước đi đều rất nặng nề, như treo ngàn cân, nhưng bệnh viện thật sự không phải lớn lắm, nên dù có cố gắng đi chậm cỡ nào cuối cùng nơi phải đến vẫn đến.
Cố Bình An nhìn chung quanh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy biển số xe có trùng ngày sinh nhật với mình.
Nếu như khi nãy đầu óc cô còn cảm thấy mơ hồ, thì trước mắt mọi chuyện đột nhiên lại trở nên thật rất rõ ràng.
Cô tuy nhìn không rõ mặt anh, nhưng có thể nhìn thấy tay anh đang chống lên bệ cửa xe, một bên cửa kính xe đã được hạ xuống, dưới đất vung đầy những mẩu tàn thuốc. Tàn thuốc kia cùng bụi đường bị gió thổi cuốn tung, hòa thành một khối hỗn độn, hoàn toàn không khó đoán được tâm tình của anh lúc này, hiển nhiên cũng đang rối bời.
Một người trước giờ luôn mang vẻ trấn tĩnh như Thẩm An Bình, không ngờ bộ dạng lúc này lại chẳng khác gì một đứa nhỏ, chật vật không biết làm sao.
Qua tấm kính chiếu hậu, anh thoáng thấy hình ảnh người con gái mà mình nhớ thương liền nhảy dựng lên, mở cửa xe bước xuống, ba bước thành hai, vội vã chạy đến đứng trước mặt cô.
Trong mắt anh không dấu nỗi sự vui sướng, còn trong mắt cô lại chỉ là một mảnh tỉnh lặng, vô tình.
“Sao anh lại theo tới đây? Không phải em đã bảo anh đừng tới sao?” Nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của Cố Bình An, Thẩm An Bình cơ hồ khó mà tin được. Ánh mắt hoài nghi nhìn cô tỉ mỉ đánh giá, muốn biết chính mình thật sự có phải là đang bị ảo giác hay không?
Anh như một đứa bé làm lỗi, thật cẩn thận dè dặt trả lời:” Anh vì lo lắng cho em”
Cố Bình An biểu tình vẫn không đổi. Cô trầm mặc trong chốc lát, thở ra một hơi, mới chậm rãi nói:” Thẩm An Bình, chúng ta đã bắt đầu vui vẻ thì cũng nên kết thúc vui vẻ đi. Hiện giờ em đang trong hoàn cảnh gì thì anh cũng đã thấy rồi đấy, không còn sức lực mà cùng anh nói chuyện kết hôn.”
“Chúng ta có thể không cần kết hôn bây giờ, khi nào cũng được, đây cũng không phải là chuyện gấp gáp gì!”. Cảm thấy trong lòng dấy lên sự bất an khó tả, nên anh quyết định một lần nữa nhượng bộ, không muốn tiếp tục cố chấp chỉ vì nghĩ cho lợi ích toàn cục.
“Em không có thời gian, càng không muốn phải đem mẹ mình ra nguyền rủa, cho nên em không biết ngày đó chừng nào mới đến. Cũng có thể vì hiện tại anh chưa gặp được người con gái nào khá hơn em, đến khi gặp được anh sẽ nhận ra Cố Bình An cũng không phải là người duy nhất mà anh cần.”
“Đúng vậy, em không phải là người con gái duy nhất, nhưng trên đời chỉ có duy nhất một Cố Bình An mà thôi, và người này cũng chính là người duy nhất mà anh muốn lấy!”
Rốt cục biểu tình trên mặt Cố Bình An cũng biến đổi, cô cố nén nước mắt đang đong đầy trong khóe mắt, lại không thể khống chế bản thân vung quyền đấm anh thật mạnh trên ngực. Thẩm An Bình ngay cả một chút cảm giác đau đớn cũng không cảm thấy, cũng không cố giữ tay cô lại, mà chỉ mặc cô tùy ý phát tiết.
“Bình An, dù có bất cứ chuyện gì thì chúng ta cũng có thể cùng nhau tính toán, thương lượng, không có gì là không thể giải quyết.”
“Thẩm An Bình, sao anh phiền đến như vậy chứ? Anh muốn ép người khác phải dùng lời tàn nhẫn, cay độc hay sao? Anh có biết em vì sao muốn dây dưa cùng anh một chỗ hay không? Em chính là muốn chọc tức Mạc Phi.  Em chán ghét cô ta cho nên những gì cô ta thích em đều muốn giành lấy. Em đã lợi dụng anh, anh còn cố chấp muốn gần em sao? Anh còn mặt mũi của người đàn ông hay không? Thẩm Bình An phong lưu phóng khoáng trước đây giờ đi đâu rồi.?”
Thẩm An Bình im lặng, không nói lời nào. Anh chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên đủ loại cảm xúc: vui sướng có, lo lắng có, đau lòng có, thương hại cũng có. Tất cả cảm xúc hỗn độn đó cứ như nước thủy triều, cuồn cuộn dâng lên rồi ngay một khắc sau trào xuống vực thẩm, không còn để lại một chút dấu vết gì.
Anh hơi cúi đầu, giọng nói cũng trở nên khàn khàn:”Anh không để ý chuyện đó.” Đây chính là anh muốn tranh thủ, níu kéo ột lần cuối. Anh trước giờ không phải là người thích dây dưa. Đối với những gì mình muốn, anh sẽ không từ bỏ thủ đoạn dù phải bày mưu tính kế để đoạt được, đó mới chính là phong cách thật sự của anh. Nhưng hiện tại anh không thể khống chế, không thể xoay sở, trong phút chốc người rành rõi như anh thật cũng không biết phải làm sao đây.
Anh máy móc lặp lại thêm một lần:” Mặc kệ là vì lý do gì, anh không để ý.”
“Anh không để ý nhưng em để ý! Thẩm An Bình anh nghe rõ đây! Mạc Phi vì chán ghét anh, nên cô ta rất không vui khi thấy anh và em ở cùng một chỗ. Mạc Phi kia dù sao cũng có ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của mẹ em, em không thể tiếp tục chọc giận cô ta nữa, anh có biết không? Em thật sự phải rời khỏi anh. Nếu không lỡ như em làm cho cô ta không vui, điều đó chính là gián tiếp làm ẹ em cũng không thoải mái. Mẹ em thường ngày đối xử anh không tệ, anh coi như thương hại hay tội nghiệp cho bà ấy cũng được, dừng để bà ta phải sớm ra đi, hãy để cho bà ta có thể yên tĩnh vui vẻ sống thêm một thời gian nữa được không?”
“Cố Bình An!”Thẩm An Bình nâng mắt, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô hỏi lại:” Em khẳng định muốn làm vậy sao?”
Cố Bình An sửng sốt, nhưng vẫn cắn răng nói:”Em khẳng định!”
“Hy sinh anh vì để lấy lòng Mạc Phi?” Thẩm An Bình nở nụ cười tự giễu:”Cố Bình An, cách thức em xử lý vấn đề quả thật rất là đặc biệt.”
“Đúng vậy! Em ngốc nghếch vậy đó nên chỉ biết duy nhất có mỗi biện pháp này thôi. Anh coi như hãy đáp ứng nguyện vọng này cho em đi, được không? Thẩm An Bình, anh không phải nói là anh rất yêu em sao? Anh nếu yêu em nhiều như vậy thì đừng nên tiếp tục làm cho em khó xử nữa?” Cố Bình An cố giữ cho giọng mình thật nhẹ, âm thanh khi nói đến những lời cuối cùng cũng dần dần nhỏ lại:”Bây giờ tuy hai chúng ta ở chung quả thật rất vui vẻ nhưng tương lai thì sao? Chẳng lẽ anh muốn em cuộc đời sau này sẽ bị áy náy dằn vặt không bỏ được sao? Mẹ em hiện giờ trong bệnh viện tình hình không rõ, em cả đời này đều sống rất ích kỷ, nhưng lần này thì không thể.”
Thẩm An Bình chỉ cảm thấy những lời cô nói nghe thật rất châm chọc, anh cười lạnh hỏi:”Em hiện tại không phải cũng đang ích kỷ sao? Em đem mọi chuyện lên kế hoạch tốt lắm, duy nhất chỉ là không có anh trong đó mà thôi.”
“Đúng vậy! Thật xin lỗi, là em ích kỷ, loại con gái ích kỷ như em có lẽ trên đời không có dễ kiếm được mấy người, anh trăm ngàn lần phải cố mà quên em đi.
“Cố Bình An, nhớ thật kỹ những gì em nói hôm nay, vĩnh viễn cũng đừng bao giờ hối hận!”
“Em vĩnh viễn sẽ không hối hận.”
“Tốt lắm, anh sẽ toại nguyện cho em!”
“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui