Quan Tiểu Bảo hễnh mũi hừ lạch một tiếng, trong lòng thầm nghĩ trên đời này thiên nga mặc dù không ít nhưng so ra cũng kém hẳn so với cóc ghẻ đi. Cứ tưởng đùa giỡn với những người đàn bà ngốc nghếch nhiều một chút lại tự à cho rằng bản thân mình giờ cũng đã biến thành tình thánh? Nhưng còn chưa đợi Quan Tiểu Bảo có cơ hội đem tức giận bộc phát, loáng thoáng đã nghe tiếng cười khinh miệt của Quan Đại Bảo truyền đến.
Hắn đẩy ly rượu đến trước mặt chủ tiệc hôm nay và người bạn đang ngồi cạnh hắn nói: “Hứa thiếu gia chẳng lẽ là thật lòng để ý coi trọng sao?” Nói xong hắn còn nhướn mi, bộ dạng tự đắc nghiêng đầu chỉ về hướng Cố Bình An.
Hứa tam thiếu mỉm cười càng sâu, hắn không thừa nhận cũng không lên tiếng phủ nhận.
Quan Đại Bảo thấy thái độ hắn như thế lại cười to:”Cậu có biết nha đầu kia tên gọi gì không?” Hắn nói xong, không đợi người kia trả lời liền cứ vô tư tốt bụng mà nói tiếp:”Nhắc nhở một chút nha, cô ta họ Cố, kêu Cố Bình An.”
Hứa tam thiếu gia có chút nghi hoặc nhìn về phía Quan Đại Bảo, nhưng người thanh niên đang ngồi cạnh hắn thái độ trái ngược, giống như vừa thức tỉnh lại, khép nép hỏi:” Mới vừa rồi còn không chú ý, bây giờ nghe một chút mới thấy có hơi quen tai. Thời gian trước chẳng phải đó là người nghe nói sẽ cùng Thẩm An Bình kết hôn sao….” Hắn vừa nói xong câu này, liền cẩn thận đánh giá ánh mắt vẫn như cũ trầm ổn của Thẩm An Bình. Không ngờ đối với sự ồn ào chung quanh, Thẩm An Bình vẫn bộ dạng thờ ơ, một mình thưởng thức cái bật lửa trên tay, cả người dường như cũng không tản ra chút hờn giận nào.
Quan Đại Bảo cười hì hì, tay vỗ lên đùi một cái:”Ối, đừng có nói toẹt ra vậy chứ! Con mẹ nó xem ra trí nhớ cậu thật ra không tệ! Không sai, đó chính là cùng một người nha!”
“A?” Người nọ tuy khi nãy trong lòng còn có chút hoài nghi nhưng giờ nghe lời chứng thực cùa Đại Bảo, trong một khắc đó hắn vẫn là không kềm chế kinh hoảng hô to. Hắn kinh hô ra tiếng, nhưng sau đó rất nhanh liền thu lại biểu tình thất thố vừa rồi của mình, lúng ta lúng túng đưa mắt nhìn Thẩm An Bình, Mạc Phi và người đang từ từ trở lại chỗ ngồi của mình Cố Bình An mà đánh giá.
Cố Bình An đang lẳng lặng quay trở lại chỗ ngồi chính mình.
Cô không phải không chú ý tới ánh mắt quái dị của mọi người đang quan sát nghiên cứu mình nãy giờ. Cô nâng tầm mắt, vô tình chạm đến ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó của Mạc Phi. Cố Bình An liền hướng cô mỉm cười chân thành, nụ cười này chính là xuất phát tự đáy lòng của cô. Nhưng ngược lại, Mạc Phi rõ ràng trước giờ rất hiếm khi nào trước mặt đông người mà thất lễ, không ngờ lần này cô ta không hề mỉm cười đáp lại với cô.
Có lẽ nào khúc nhạc này cũng giống như ngón tay vô hình, đang từng chút chạm vào trí nhớ đau lòng của cô ta ngày trước sao?
Cố Bình An âm thầm nghĩ, tâm tình cô lúc này vừa tuyệt vọng lại vừa vui sướng. Có thể gợi cô ta nhớ lại, rốt cuộc Mạc Phi có phải đang cố chịu đựng để giả vờ vui vẻ không đây?”
Im lặng một hồi, Cố Bình An trong lòng đột nhiên dần dần có chút bất an. Cô thầm nghĩ chắc không phải ca khúc vừa rồi của mình đã làm ọi người không vui đó chứ?
Cô nhìn quanh rồi lại cúi đầu xuống, xem ra biểu tình của mọi người rõ ràng là không được tự nhiên chút nào. Quan Đại Bảo thấy thế có chút không đành lòng nhìn không khí cứ ngột ngạt tiếp tục, nên đề nghị mọi người cùng chơi một trò chơi gọi là “Minh thất ám thất”, trò chơi này quy tắc xem ra rất là đơn giản. Bắt đầu kêu theo thứ tự đó là 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7….nếu người nào đến phiên, kêu phải số 7, 17, 27, 37 thì gọi là “Minh thất”, còn bội số của số 7 ví dụ như là 14, 21, 28… thì gọi là”ám thất”. Người nào đến”minh thất” và “ám thất” thì không được kêu lên tiếng, chỉ có thể đập xuống bàn một cái ra hiệu rồi sau đó theo thứ tự mà đi tiếp tục.
Trò chơi đơn giản, dĩ nhiên khi đếm đến 27, 28 người chơi sẽ rất dễ dàng bị lộn, vì thế không ít người bị phạt giờ cũng đã uống lên không ít rượu đi. Chơi được vài vòng, Quan Đại Bảo liền thấy hứng thêm nên đổi cách trừng phạt thành trò ”nói thật hay mạo hiểm”, nên người nào bị thua đương nhiên sẽ bị cả một đám người ở đây làm khó làm dễ, còn phải trả lời đủ loại vấn đề, đương nhiên những vấn đề kia có thể nói xấu hổ không thể nào xấu hổ thêm. Còn ai chọn “Mạo hiểm” thì dĩ nhiên cũng cần phải có lá gan thật lớn mới được.
Toán học của Cố Bình An trước giờ không phải khá lắm, cô đối với những con số mà nói đương nhiên hơi có phần mờ mịt. Ánh mắt cô thỉnh thoảng lướt nhìn đến một góc sáng sủa nơi Thẩm An Bình và Mạc Phi đang thản nhiên ngồi đó, nam thì tuấn tú, nữ lại xinh đẹp, nghiễm nhiên là một đôi trời phối. Thẩm An Bình dù không chút hứng thú với trò chơi này nhưng lại vẫn rất cố gắng phối hợp. Mạc Phi ngồi một bên, khóe miệng lúc nào cũng mỉm cười, biểu tình quả thật làm cho ai nhìn thấy trong lòng cũng vô cùng thoải mái, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Bọn họ đối với những trò này cũng chơi được rất khéo, mọi người trong bàn ai cũng ít nhất một lần phạm phải sai lầm, bị trừng phạt nhưng chỉ có hai người họ là không hề bị một lần nào dù đã qua lại hết mấy vòng.
Cố Bình An cũng bị thua phải bị phạt, đã uống cạn hết mấy ly rượu nên giờ đây ánh mắt mông lung nhìn họ lại có thêm vài phần hâm mộ.
Có lẽ người thông minh nên cùng một chỗ với người thông minh, bọn họ rõ ràng là hai người rất thích hợp cho nhau, nếu phải đem cô ra so, Mạc Phi đương nhiên là đối tượng càng thích hợp với Thẩm An Bình hơn nhiều. Khuôn mặt đẹp hoàn mỹ không chút tì vết đến thật chói mắt, còn sự nghiệp thì đang rất thành công, ngoài ra trong quan hệ xã giao cô cũng luôn biểu hiện được rất thông thạo, nhuần nhuyễn, còn nữa trên mặt cô ta mãi luôn là nụ cười vô cùng xinh đẹp. Cô mỉm cười mà không hề cảm thấy phiền phức hay mệt mỏi gì hoàn toàn không như Cố Bình An, chỉ cần mỗi lần khi cô nhìn thấy người nào đó không hợp mắt, liền không chút ngần ngại bày ra sắc mặt của mình cho đối phương thấy, tỏ rõ ý châm chọc khiêu khích. Thái độ này đương nhiên người ngoài nhìn vào đánh giá đó là rất không trưởng thành.
Cố Bình An đành tự giễu mỉm cười, nhấp thêm một ngụm rượu, cũng vừa lúc đã đến phiên cô. Cô cao hứng lớn tiếng kêu:”28____!” nhưng vừa dứt lời liền ý thức được chính mình đã sai rồi. Cô lập tức le lưỡi ngượng ngùng hướng mọi người nở nụ cười:”Tôi lại thua rồi”, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:”Tôi chọn mạo hiểm!”
Nhất thời đám người chung quanh, nãy giờ xem ra cũng uống không ít rượu, nên có hơi ngà ngà say, đang bày ra vẻ mặt rất hứng thú nhìn cô. Họ làm sao có thể bỏ qua cho cô được, còn giả vờ ngập ngừng nói:”Không xong rồi! Không thể dễ dàng tha cho cô em được rồi! Vừa mới nãy Đại Bảo đã làm cho lão tử đây vô cùng khó chịu a! Cô! Cô!” Hắn bộ dạng say khước chỉ vào Cố Bình An nói:”Cô đi tới chỗ cửa ra vào kia, thấy người đàn ông nào bước vào trước tiên thì cô phải hôn người đó một cái!”
…
Cố Bình An thong thả bước tới chỗ cửa ra vào, đầu óc lúc này mới lấy lại được một chút thanh tỉnh.
Khuôn mặt liền nhất thời nóng lên, Cố Bình An thầm nghĩ: Má ơi! Nếu người bước vào là một tên ghê tởm ghớm ghiếc thì cô làm sao đây! Không đúng! Mặc kệ cho dù người đó như thế nào, họ cũng là đàn ông! Cô phải biết mở miệng nói sao đây!
Trong lòng bỗng nhiên buồn rầu, Cố Bình An liền lấy tay chạm nhẹ lên trán. Không biết có phải do ý trời hay là trùng hợp, cô đứng đó hơn mười phút nhưng lại không thấy có bất cứ người đàn ông nào bước vào đây cả.
Cô hơi nản lòng, quay đầu nhìn về chỗ bàn bọn họ đang ngồi. Tất cả mọi người xem ra đang uống rượu, trò chuyện được rất vui vẻ, có kẻ đang là muốn giết chết thời gian, cũng có kẻ đang đợi để nhìn thấy cô bị “trừng phạt”. Cô vụn trộm, vài lần len lén đưa mắt nhìn Thẩm An Bình.
Cả buổi tối hôm nay, quả thật anh rất trầm mặc. Dù rằng dẫn theo Mạc Phi, thân phận rất rõ ràng là bạn gái của mình đi theo bên cạnh nhưng anh lại hiếm khi cùng cô ta trò chuyện, lại cũng không nghĩ sẽ cố ý làm ra bộ dạng thân thiết gì cùng với Mạc Phi. Thẩm An Bình mãi mãi chính là Thẩm An Bình, anh không có thói quen thích đóng kịch, nếu không phải là người trong lòng thì anh thật sự rất khó ở trước mặt mọi người bày ra bộ dạng rất yêu thích đối phương. Anh cả buổi chỉ ngồi đó, cúi đầu uống rượu, nếu có ai hỏi thì anh cũng trả lời rất ngắn gọn; còn nếu không thì anh cũng không thèm nói thêm lời gì, so với không khí điên cuồng của mọi người nơi này quả thật rất không thích hợp.
Cố Bình An cảm nhận giống như có ánh mắt đang chăm chú dõi theo nhìn mình, nhưng khi cô ngẩng đầu lên lại không phát hiện ra ai cả.
Cô do dự không biết có phải vì có hơi say nên bản thân đã sinh ra ảo giác hay không, nhìn đến Thẩm An Bình đang ngồi đằng kia phát hiện anh quả thật ra cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn lại cô lần nào.
Cố Bình An bĩu môi, quay đầu hướng phía cửa. Cánh cửa lớn bằng thủy tinh bỗng chốc từ từ bị người chậm rãi đẩy ra, lòng cô rốt cuộc không thể nào yên tỉnh như nước được nữa. Bất chấp không cần biết chuyện gì đang xảy ra, cô cố gắng điều chỉnh tâm tình mình lại, tập trung dán mắt nhìn thẳng vào cửa lớn.
Đập vào mắt đầu tiên đó là một đôi chân thon dài, ngón tay từng đốt rõ ràng, ở tại ngón giữa còn có đeo một chiếc nhẫn được chạm trỗ rất tinh xảo. Cố Bình An khẩn trương đến nỗi đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ nhìn thấy không lâu sau một đôi giày da đang ngay ngắn dừng lại trước mắt cô.
Cô lúc này mới ngẩng đầu hóa ra trước mặt là người mà cô đã lâu không gặp, Tất Nhiễm, anh hiển nhiên giờ phút này lại ngang nhiên xuất hiện đứng trước mặt cô.
Cô thầm than vận khí chính mình quả nhiên không tệ, lập tức nhoẻn miệng cười tủm tỉm túm lấy Tất Nhiễm:” Con mẹ nó, hôm nay quả thực là tôi đã gặp may nha! Tất Nhiễm có thể cho tôi mượn anh thân mật một chút không!” Nói xong cô định sẽ hành động ngay không nghĩ Tất Nhiễm mặt không chút thay đổi lấy tay đẩy cô ra, ngăn lại hỏi :“Làm gì vậy? Tuy rằng đã lâu không gặp nhưng cũng đâu cần phải mới gặp lại đã giả vờ bày trò thân mật như vậy chứ!” Hắn giơ bàn tay mình ra trước mặt cô:”Có thấy nhẫn không! Anh cũng muốn được kết hôn nha!”
Cố Bình An lúc này mới giật mình lấy lại phản ứng, vừa rồi cô vì quá bất cẩn mà không nhận ra trên ngón tay của Tất Nhiễm giờ đã có thêm một chiếc nhẫn. Không biết là do cô quá vô tình, hay vì cô không hề yêu anh nên một chút hối tiếc cô cũng không cảm thấy, ngược lại rất chân thành hướng anh chúc phúc:” Rất tốt! Tôi trước giờ luôn cảm thấy anh thật sự là người rất cởi mở !”
Tất Nhiễm bất đắc dĩ mà cười khẽ:” Đến giờ còn có thể không cởi mở hay sao? Bị một người vô tình nhất trên thế gian này đối xử như vậy, người kém cỏi có lẽ đã không thể chịu đựng được đến hôm nay rồi!”
“Ôi chao, đừng nói vậy chứ!” Cố Bình An không hiểu vì cớ gì mọi người đều nói cô là kẻ vô tình, là người không có trái tim, những lời này rõ ràng làm cho lòng cô tổn thương và đau đớn vô cùng, cô sao không cảm giác được chứ. Cô cười tự giễu ngẩng đầu nhìn anh:”Như thế nào hôm nay anh lại xuất hiện ở đây chứ?”
“Tôi tới tìm bạn!”
“À!” mãi trò chuyện với anh một hồi, cô đã quên mất mục đích của mình. Trái lại giờ đây ánh mắt Tất Nhiễm đột nhiên lóe sáng, mang đầy ý cười nhắc nhở :”Em có phải bị thua nên giờ đang phải chịu trừng phạt hay không?”
“Ôi chao! Thật giỏi nha!” Cố Bình An nghe thế một phen ôm lấy cánh tay Tất Nhiễm:” Anh dù sao cũng đã sắp kết hôn! Đương nhiên điều đó nghĩa là anh đã không còn có cảm giác với tôi nữa! Vậy nếu thân mật một chút thì cũng không sao phải không!”
Đôi mắt Tất Nhiễm hơi nheo lại, nhìn đến một góc xa đằng kia, thấy chỗ đó có vài khuôn mặt hắn rất quen thuộc. Hắn mỉm cười càng thêm giảo hoạt, nhìn Cố Bình An nói:”Tôi thật ra cũng muốn nguyện ý để cho em mượn mình thân mật một chút, nhưng chỉ sợ sẽ bị người ta tới phá đám mà thôi!” Hắn bĩu môi chỉ chỉ ra phía sau lưng cô. Lúc này Thẩm An Bình thân hình cao ráo, bộ dáng anh tuấn, hoàn mỹ vô cùng đang hướng chỗ hai người họ đứng mà đi tới.
Cố Bình An cảm thấy xúc động vô cùng khi thấy anh đang tiêu sái tới gần.
Cả đêm hôm nay, cô và anh tuy lần nữa gặp mặt tại đây nhau nhưng lại chưa hề nói với nhau lời nào.
Cô nghĩ Thẩm An Bình đối với cô giờ đã không còn một chút quan tâm nào nữa, lại không nghĩ anh khi nhìn thấy đối tượng mà cô sắp thân mật vì bị “trừng phạt” là Tất Nhiễm kia, thì rốt cục anh vẫn là không thể tiếp tục mà ngồi đó nhìn nữa phải đứng lên bước lại đây.
Bàn tay Cố Bình An vô thức nắm chặt, tuy rằng trong lòng vô cùng khẩn trương nhưng ý cười trên môi càng lúc lại càng hiện thêm rõ ràng.
Cô nghĩ có lẽ Thẩm An Bình chỉ là cứng miệng mà thôi, dù sao anh cũng rất yêu cô chẳng phải sao?
Mắt thấy Thẩm An Bình càng lúc càng đến gần hơn, cô giờ mới nhìn thấy được rõ ràng trong tay anh đang cầm điện thoại, còn đang nhấn vài con số lên đó, sau khi cuộc gọi được đánh thông anh liền đem nó đặt bên tai. Tuy rằng cô không biết anh hiện giờ đang gọi cho ai nhưng vẻ mặt anh đã nói cho cô biết, anh là trả lời điện thoại nên giờ phải ra ngoài.
Thẩm An Bình cước bộ rất thong thả, khi anh sát bên người cô đi qua, khi đó cô tưởng như mình vừa xem một thước phim, nháy mắt liền đã trôi qua hết mấy đời mấy kiếp. Cô cảm nhận được hơi thở anh rõ ràng là quét nhanh qua mình, cảm giác đó thật sự làm cô khó tin cứ ngỡ bản thân mình chỉ là đang tự sinh ra ảo giác.
Trái tim cô thoáng cái liền rơi thẳng xuống đáy cốc.
Thì ra Thẩm An Bình vì phiền nơi này quá mức ầm ĩ cho không thể trả lời điện thoại, mà cô còn tự mình đa tình lại nghĩ rằng……
Cố Bình An quay đầu, lập tức bắt gặp vẻ mặt trào phúng của Mạc Phi đang nhìn thẳng mình, trong phút đó cô chỉ cảm thấy màu nóng toàn thân giờ cũng thành một cỗ nguội lạnh, trái tim cũng dường như đang chết lịm. Ngược lại trên mặt giờ lại nóng hực giống như đang bị ai thiêu đốt, lỗ chân lông toàn thân cũng đang kêu gào vì đau đớn. Cô chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn,rã rời, nhất thời không đứng vững mà lảo đảo lui từng bước về sau.
Cũng không biết đầu óc cô đang ngơ ngác nghĩ đến cái gì, chỉ nghe sau đó có tiếng “loảng xoảng” thật lớn, cô bất ngờ bị một lực đẩy, cả người ngã ngửa về phía sau, lưng ngay sau đó bị đập thật mạnh lên trên những đồ vật trang trí trong quán bar đau điếng. Cố Bình An đưa mắt nhìn đến chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, thì ra ánh sáng đang phát ra từ nó lại yếu ớt như vậy.
Tình cảnh hiện trường giống như một cảnh trong phim điện ảnh không khác, cô nhìn thấy chùm đèn thủy tinh trên cao dường như cũng đang từ từ phóng đại hết cỡ, tiến đến gần mình.
Cố Bình An cố gắng gượng dậy, toàn thân giờ không còn chút sức lực nào, mắt thấy tia lửa từ chùm đèn đang bắn về phía mình, cô theo bản năng dùng khủy tay che đầu mình lại.
Ngay chính thời điểm chùm đèn thủy tinh kia đang sắp rớt xuống người thì cô chỉ còn kịp nhắm mắt lại. Chính vì cô đã nhắm nghiền hai mắt lại, cho nên cô đã không nhìn thấy được có một bóng đen, dùng tốc độ nhanh như sét, lao về lấy thân chắn trên người cô không một chút do dự. Người nọ đã lấy thân thể chính mình ngăn không cho chùm đèn thủy tinh rớt xuống người cô.
Cố Bình An bất cứ cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm giác được một cánh tay cùng thân mình ấm áp đang đem cô bao bọc, bảo vệ. Thân thể cô cảm giác được một sức nặng quen thuộc của người nào đó đang đem cô ôm chặt vào trong lòng.
Rõ ràng không khí toàn bộ nơi này đang rất náo loạn, hỗn độn nhưng cô lại cảm thấy thế giới bao bọc chung quanh mình lại vô cùng trầm lặng, yên tĩnh.
Cố Bình An lúc này cái gì cũng không nghe thấy, chỉ duy nhất đó là cô nghe thấy tiếng người nào đó đang đau đớn đến tê tâm liệt phế hét lên:”Thẩm An Bình_____”