Phiên ngoại: Cùng hạnh phúc, lại chia hai ngả
1
Tôi tên gọi Mạc Phi, thật ra họ của tôi không giống của ba cũng không giống của mẹ.
Tôi vốn không biết hai tiếng ”Mạc Phi” kia có ý nghĩa gì, chỉ nghe ba ba nói cái tên này thật ra rất nổi tiếng trong “định luật Mạc Phi” gì đó. Tôi đương nhiên càng không biết cái định luật kia nói về cái gì, nhưng nghĩ rằng ba mẹ dùng nó để đặt tên ình:”Chẳng lẽ ý nói đó là một đứa con rất giỏi sao?”
Ừ chắc là vậy đi, ba ba chẳng phải đã nói vậy sao.
Trong nhà ba ba là người yêu thương tôi nhất. Trước khi lên sáu tuổi, cả nhà chúng tôi vẫn bình bình yên yên vui vẻ sinh sống trong một thị trấn nhỏ cách thành phố A rất xa. Nghe nói ba ba vốn là người trưởng thành từ thành phố A, chính bởi vì mẹ cho nên ông mới từ bỏ công việc cùng cuộc sống phồn hoa nơi đó, chuyển đến địa phương đạm mac này sinh sống.
Cả nhà chúng tôi theo ba ba dọn đến sinh hoạt tại khu ký túc xá dành cho viên chức. Nơi này chật hẹp, mọi người phải cùng nhau xài chung bếp và nhà tắm, điều kiện vật chất tuy không tốt nhưng khoảng thời gian hạnh phúc đó tôi cả đời này mãi vẫn không thể nào quên được.
Vì sống tại phía nam thành phố vào mùa đông thời tiết rất lạnh, trong nhà không có nước ấm để dùng, mỗi lần đi tắm rửa chẳng khác nào như đi đánh trận. Ba ba thấy vậy nên đi làm về dù có mệt cách mấy cũng thổi bếp nhóm lửa, mỗi ngày đều đun một chậu nước thật to cho tôi và mẹ có thêm nhiều nước ấm để tắm rửa.
Nước rất nóng, đôi khi muốn phỏng cả chân nhưng tôi lại cảm thấy thật ấm áp biết bao. Ngâm mình vào đó tôi nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, từ từ cảm giác được bàn tay mềm mại của mẹ dùng khăn ấm chà sát bên người, thật thoải mái, thư giãn đến cực hạn. Dù cho lúc này có cho tôi làm vua tôi cũng chả thèm đi.
2
Ba tôi là giáo viên dạy học ột trường học nhỏ trong thị trấn. Ông có khuôn mặt phúc hậu, sống mũi cao cao nâng lấy cặp kính mắt bên trên, ngữ khí rất ôn nhu, ánh mắt luôn toát lên nét hiền từ nhân hậu. Còn mẹ tôi cũng là người phụ nữ rất giỏi, những việc lớn nhỏ của hàng xóm chung quanh, mẹ tôi đều tốt bụng giúp đỡ. Bà vốn là người hiền lành nhưng cứ hễ tôi phạm vào sai lầm thì mẹ trở nên rất hung hăng, đem tôi dạy bảo một phen. Nhưng tôi một chút cũng không sợ, bởi vì tôi đã có ba ba che chắn phía trước.
Ba ba chính là người hiểu rõ tôi nhất. Những lúc rãnh rỗi không đi dạy, ông thường ngồi ôm tôi, phơi nắng dưới tàng cây hạnh nhân, còn kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện xưa: Tây có, Trung có. Giọng ba ba thật êm, thật trầm giống hệt như những người chủ trì, nói chuyện trong các chương trình tivi. Mỗi lần nghe ba kể chuyện tôi đều rất phấn khởi, quấn lấy ông, bắt ông kể cho đến tận trời tối mới thôi.
Hàng năm đến mùa cây hạnh nhân thu hoạch cũng chính là thời điểm tôi nhìn thấy ba ba bận rộn phơi nắng ngoài sân hái hạnh nhân, lấy chúng ngâm đường cho tôi ăn. Cuối cùng tôi vì quá tham lam mà ăn rất nhiều đến nỗi phải bị tiêu chảy. Mẹ thấy thế mắng tôi một trận xong, còn đem chúng đi giấu hết. Nhưng ba ba lại rất chìu tôi, đôi khi lén mẹ vụn trộm đem đưa cho tôi một ít. Nhiều khi hạnh nhân còn quá nhiều, ba ba lại thông minh, nghĩ ra cách đem chúng phơi khô, đến mùa đông có thể ăn như hạt dưa.
Tôi nghĩ mặc kệ cho dù thời gian có qua bao lâu tôi sẽ mãi mãi không quên hình ảnh ba ba vì tôi đem hạnh nhân phơi khô, cũng như tôi sẽ mãi không quên được mùi hạnh nhân thơm ngát kia.
3.
Năm tôi được sáu tuổi, ba ba bỗng nhiên được thăng chức. Chúng tôi rất nhanh phải dọn đến thành phố A sinh sống vì ba ba sẽ bắt đầu làm việc nơi đó. Từ một hoàn cảnh không gian nhỏ hẹp hiện tại chúng tôi chẳng mấy chốc được dọn vào trong một ngôi nhà mới khang trang rộng rãi.
Tôi bắt đầu làm quen những người bạn mới ở địa phương xa lạ này, cuộc sống tôi cũng bắt đầu xuất hiện một người gọi là mẹ nuôi.
Tôi không thích mẹ nuôi bởi vì bà ta mỗi khi nhìn thấy tôi đều tỏ ra rất kích động, hết nắm tay rồi sau đó lại sờ sờ nắn nắn trên mặt, làm tôi rất khó chịu, nhưng ba ba lại nói:”Phi Phi, mẹ nuôi thật sự rất thích con!”
Tính tôi lơ đễnh không chút để tâm từ nhỏ đến lớn đều như vậy, một khi nhận định không thích người nào dù cho tốt ra sao, ấn tượng của tôi về người đó cũng không thay đổi. Trái lại, nếu tôi đã thích thì dù cho người ấy có làm đủ loại chuyện xấu thì tôi cũng vẫn cứ thích.
Giống như Cố Bình An.
Cô ta là con gái của mẹ nuôi. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã thật sự yêu thích cô ấy.
Cô ta có mái tóc dài thật đẹp, hai bên thái dương mái tóc dùng đôi kẹp hình con bướm cài lên. Cánh bướm kia trông rất sinh động chỉ cần một chút hơi cử động, đôi cánh kia liền mấp máy như đang muốn bay lên, rất đẹp. Cô ta giống như một tiểu công chúa, bên mình luôn có rất nhiều người vây quanh, váy áo trên người cũng mỗi ngày thay một kiểu khác nhau.
Cô ấy không thích tôi, tuy rằng điều này làm cho tôi thật buồn bực không ít nhưng nó không hề ảnh hưởng gì đến việc tôi thích cô ấy. Mỗi lần bị mẹ nuôi bắt chơi chung với tôi, cô ta đều tỏ ra rất không tình nguyện mà bĩu môi. Một lần khi chúng tôi chơi chung, Cố Bình An từ trong túi lấy ra một cây kẹo đưa cho tôi, trên cao nhìn xuống tôi nói:”Cho cô nè, đây là kẹo của nước ngoài đấy, là do cậu của Thẩm An Bình đích thân mang về nha!”
Tôi cười tủm tỉm nhận lấy. Cây kẹo đó tôi thật rất luyến tiếc, không nỡ ăn, chẳng phải vì nó từ nước ngoài mang về sao, rất quý nha. Nghe ba ba nói kẹo đó rất đắc, một tháng tiền lương của ba cũng chưa chắc mua được mấy hộp đi.
4
Vào năm sinh nhật sáu tuổi, mẹ nuôi mua cho tôi và Cố Bình An mỗi người một cái váy. A, tôi còn quên nói ọi người biết, tôi và Cố Bình An không ngờ lại sinh nhật cùng một ngày nha.
Đó là một cái váy trắng rất đẹp, còn rất mắc tiền, trên mỗi lớp của chiếc váy được đính rất nhiều ngọc trai.
Tôi thỉnh thoảng mặc nó vào, ngắm nghía chính mình trước gương, nhưng đến khi ra ngoài lại cởi nó đem cất vì không nỡ mặc.
Đó là chiếc váy đep nhất mà tôi từng có, đương nhiên tôi rất thích nó. Nhưng mỗi khi tôi bày ra vẻ mặt thích thú thì phát hiện nét mặt mẹ toát lên vẻ thất vọng.
Mẹ không thích mẹ nuôi. Tuy rằng ba không nói gì với mình nhưng tôi biết bà cũng không thích tôi quá gần gũi cùng mẹ nuôi.
Tôi và Cố Bình An cũng không phải gọi là thân thiết, nhưng cũng chính vì chiếc váy trắng kia mà quan hệ chúng tôi dần dần xấu đi.
Có một lần khi Cố Bình An theo mẹ nuôi đến nhà chơi vô tình phát hiện chiếc váy trắng đó. Ngày đó cô ta rất tức giận đem chiếc váy của tôi toàn bộ xé nát, giống như chưa hả giận cô ta còn dùng chân giẫm lên đống vải đã nát nhàu đó.
Lúc đó tôi thật đau lòng vì chiếc váy tôi thích bị phá hỏng, nhịn không được khóc rống chạy đi.
Cố Bình An bị mẹ nuôi hung hăn giáo huấn sau đó ánh mắt hung tợn nhìn về phía tôi. Ánh mắt kia dù đã qua hết bao nhiêu năm nhưng mỗi lần nghĩ tới nó tôi vẫn cảm thấy thật đáng sợ.
5
Cuộc sống của tôi từ năm tôi được chín tuổi đã vô tình hoàn toàn thay đổi, mở ra con đường tương lai khác hẳn hoàn toàn.
Ba tôi bởi vì tham nhũng nên bị bắt vào tù, nhất thời bầu không khí trong nhà bị dồn nén, áp bức đến cực điểm
Mẹ tôi cả ngày dùng nước mắt rửa mặt, chạy chọt khắp nơi, tặng lễ vật cho người quen để mong họ có thể giúp ba ba ra tù. Nhưng gia đình chúng tôi lại không có ai có thể dựa vào, gọi trời không được, kêu đất cũng chẳng xong.
Từ đó mẹ tôi dường như dần thay đổi thành một người khác, ánh mắt nhìn tôi càng ngày càng trở nên thật hung tợn, còn có chán ghét. Một buổi tối, vì cả ngày chưa ăn được miếng cơm nào nên tôi cẩn thận bước qua nắm chặt lấy ống tay áo của bà hỏi:”Mẹ, chừng nào mẹ nấu cơm? Con thật đói bụng….”
Nghe xong bà giống như nhất thời mất hết khống chế, dùng sức đẩy tôi ngã trên mặt đất, hệt như đang lên cơn điên chỉ vào chóp mũi của tôi hét lớn:”Đều là mày! Đều là mày! Nhà của mày không một người nào tốt cả! Bà nội mày đem mày giao cho chúng ta, không ngờ người nhà của mày lại một chút tín dụng cũng không có, muốn đem mày về! Đều do mày làm hại! Vốn dĩ chúng ta sẽ không dọn đến đây, ba mày vốn là người thật thà, đam mê đọc sách, ông ta làm sao có thể ứng phó với những tên lòng dạ rắn rết ngoài kia! Hiện giờ đã xảy ra chuyện, nhà của mày đều không sao cả, tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên đầu ba mày! Ba mày ông ta….”
Mẹ khóc rất thương tâm, tôi cắn răng chịu đựng chỗ mông bị đau ê ẩm vì cú ngã khi nãy chạy đến đỡ bà, không ngờ lại bị bà dùng sức đẩy ra lần nữa.
“Mày cút mau! Mày đúng là sao chổi mà! Khó trách bà nội mày nói mày là sao chổi nên mới đem mày tặng cho người khác!”
Khuôn mặt của mẹ giờ đây quả thật dữ tợn, biểu hiện trên mặt như đang nhìn thấy quỷ. Tôi thật sự sợ hãi, lại nhớ ba ba đã rất lâu không có về nhà. Trong lúc nhất thời tôi cảm thấy thật sự rất ủy khuất, liền oa oa khóc lên:”Ba ba, ba ba, con muốn ba ba!”
Mẹ giống như bị tiếng khóc của tôi làm cho bừng tỉnh. Bà sửng sốt một hơi, đột nhiên nở nụ cười thật quỷ dị, nói với tôi:”Mạc Phi, mày muốn cứu ba ba sao? Mày muốn cứu ba ba thì phải đến nhờ mẹ nuôi ấy! Ba nuôi của mày không phải là người rất có quyền thế sao, chỉ có hắn mới có thể cứu được ba mày.”
…
6
Tôi vẫn không hiểu vì sao mẹ nuôi dùng ánh mắt đau xót mà nhìn tôi nhưng lại không muốn giúp chúng tôi cứu ba ba.
Khi tôi đem tin này nói ẹ, mẹ lại lên cơn. Bà giống như điên rồi, nhanh chóng bắt lấy bả vai tôi, nắm đến tôi đau điếng mà nhíu mày nhưng cũng không hề có ý định muốn buông tay.
“Tao nói ày biết Mạc Phi! Mày không phải là đứa nhỏ do tao và ba mày sinh ra! Mày là đứa nhỏ đã bị Cố gia vứt bỏ! Mày có biết mẹ nuôi của mày là ai không? Bà ta chính là mẹ ruột của mày nhưng thật ra bà ta cũng không cần mày! Cố Bình An chính là em gái của mày! Bọn họ chỉ cần em gái của mày chứ không cần mày! Chỉ có nhà chúng ta mới chịu thu giữ đứa bé không ai muốn như mày ở lại mà thôi! Mày có biết không! Biết không hả?”
…
Cho dù đã nhiều năm qua đi nhưng tôi mãi không quên được những chuyện phát sinh trong đêm đó, nó giống như một cơn ác mộng, đẩy tôi đang trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Năm đó tôi được chín tuổi. Một đứa bé chín tuổi sao có thể chịu đựng nhiều thương tổn như vậy, biết được tất cả những bí mật này làm tôi cảm thấy thật khổ sở.
Tôi một mình lang thang đi bộ hết một giờ đồng hồ, đi thẳng đến nhà mẹ nuôi. Tôi gọi bà ta, bà ôm tôi khóc, tôi hỏi bà có thể để tôi trở về nhà không? Bà vẫn là khóc. Tôi khóc quỳ gối trước mặt bà, bà như cũ vẫn chỉ có khóc.
Khi đó tôi mới hiểu được.
Chín năm trước bà lựa chọn bỏ rơi tôi, chín năm sau kết quả vẫn là như thế.
7
Ba ba trong tù tự sát, khi đó tôi đang đi học ở trường.
Đó là tiết học toán, mẹ nước mắt đầy mặt dắt tay tôi đi từ phòng học chạy thẳng đến bệnh viện.
Ba ba ở trong tù bẽ gãy bàn chải đánh răng, lấy nó cắt đứt động mạch chủ trên cổ tự sát. Dĩ nhiên khi chúng tôi đến nơi, trên người ông đã không còn bất kỳ hô hấp nào, chỉ còn sót lại vết cắt thật sâu trên cổ với máu đã ngưng tụ thành một khối màu đỏ sậm.
Tôi cố thuyết phục bản thân mình rằng ba ba chỉ là đang ngủ, tiến tới nắm lấy tay ông, lại chỉ cảm thấy nó vừa lạnh vừa cứng, càng không giống trước đây, ông sẽ dịu dàng nắm lấy tay tôi.
Tôi cho rằng mình sẽ khóc rống lên, nhưng không có. Tôi đem tấm vải màu trắng nhẹ phủ lên mặt ba ba.
Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu được ý nghĩa của hai từ: cái chết.
Giọng nói ôn nhu của người đàn ông thường hay gọi tôi:”Phi Phi, lại đây với ba!”, tôi mãi luôn tin tưởng đó không phải là giọng nói của kẻ yếu đuối, càng không phải thuộc về loại người thích trốn tránh. Nhưng chắc ông đã quá mệt mỏi, cho nên lựa chọn cách này để bản thân được yên nghỉ.
8
Từ khi ba ba qua đời trở về sau, mẹ tôi đã thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Trước giờ bà chưa bao giờ chấp nhận quà cáp hoặc tiền bạc của mẹ nuôi nhưng nay thì khác. Bà ngày càng giống như những kẻ buôn bán đầu đường xó chợ, thường hung ác nói với tôi:”Không cần tiền thì lấy cái gì mà nuôi mày hả? Mày mỗi cái ăn cái mặc đều chẳng lẽ không cần tiền sao?”
Nhưng tôi biết mẹ đang sống rất khổ sở. Bởi vì không chỉ một mà rất nhiều lần tôi bắt gặp bà ngồi trong phòng khách ngẩn người tận mấy giờ liền, ngước nhìn di ảnh của ba ba
Cuối cùng bà âm thầm lau nước mắt nơi khóe mi, oán giận nói:” Ông già đáng chết, ai đã nói là sẽ đem tôi cùng con gái chăm sóc cả đời hả? Ông bây giờ là đang trốn ở chỗ nào phong lưu vui vẻ! Đem đứa nhỏ kia cứ thế bỏ lại cho người tôi!”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi cuối cùng quyết định tha thứ cho những giày dò mẹ đối với mình. Bà đánh tôi, mắng tôi, trong lòng tôi cũng tự an ủi mình: không được giận.
Bởi vì tôi biết rõ, trong lòng mẹ giờ có bao nhiêu khổ sở.
Tôi cũng biết rõ, bà yêu ba ba rất nhiều.
9
Tôi không nghĩ tới muốn cướp thứ gì của Cố Bình An cả.
Thẳng cho đến buổi tiệc tốt nghiệp tiểu học tối hôm đó.
Người phụ trách đã từng nói qua chủ trì buổi tiệc tối nay là tôi. Tôi mỗi ngày ở nhà không ngừng soạn bản thảo, thẳng lưng đứng luyện tập cho bào phát biểu của mình.
Nhưng ai ngờ cuối cùng, người phụ trách kia lại nói:”Mạc Phi, em đã chủ trì quá nhiều loại hoạt động thế này, lần này có thể nhường cho tôi được không? Thầy giáo đã có an bài tiết mục cho em lên hát.”
…
Tôi một câu cũng không nói, chỉ là cười hì hì đáp ứng. Trên đường đi đến văn phòng, tình cờ lúc đứng ngoài cửa tôi nghe được giọng nói quen thuộc của người phụ trách khi nãy:” Anh của tôi sắp được chuyển sĩ quan cho nên muốn lợi dụng dịp này nhờ vả Cố gia một chút.”
Rồi lại giọng nói của một người khác xen vô:”Tôi thấy con bé Mạc Phi đó cũng không phải không được, dù sao cũng là con gái nuôi của nhà đó.”
“Con gái nuôi làm sao thân bằng con ruột chứ, tôi để Cố Bình An thay vào đó chẳng phải cơ hội cao hơn sao, không chừng còn có thể làm thân với bố mẹ của cô ta”
“…”
Từ ngày đó mà tôi cũng bắt đầu hoàn toàn hiểu ra, cho dù tôi có cố gắng bao nhiêu để mọi người chú ý đến mình, thật ra tôi cũng không thắng nổi đứa con gái có ba mẹ quyền thế kế.
10
Năm tôi được mười bốn tuổi, trong thế giới của tôi bắt đầu xuất hiện người con trai có tên Thẩm An Bình.
Người này tôi biết. Anh ta cùng Cố Bình An thân thiết tôi cũng biết.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng anh ta dính líu chuyện gì.
Mây trên cao và bùn nhão dưới đất làm sao có điểm tương đồng? Cho nên tôi hiểu rất rõ thân phận của mình, càng hiểu được chuyện quan trọng phải làm đó là cùng anh ta duy trì một khoảng cách an toàn.
Tôi nghĩ quá nhiều, không ngờ anh ta lại chủ động xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Đó là một buổi chiều vào mùa đông, khi tan học tôi bắt gặp mẹ nuôi đến đón Cố Bình An về nhà.
Bà ta chặn đường tôi, liều mạng đem tiền nhét vào tay tôi, nhưng tôi cầm lấy chúng xong liền đem tất cả ném xuống đất.
Tôi nắm chặt lấy cặp táp trên tay, giọng nói rất bình tĩnh:”Cố Bình An còn đang làm báo tường, làm xong thì cô ta sẽ lập tức ra đây.”
“Mạc Phi”, giọng mẹ nuôi nghẹn ngào :”Con là con gái của mẹ mà”
“Con biết, vậy thì sao?” Tôi cố gắng làm cho thái độ mình càng thêm lạnh nhạt thờ ơ, nhưng chỉ trong lòng tôi biết mình vẫn khát vọng được bà đối với tôi như với Cố Bình An biết bao. Tôi ao ước, hy vọng nếu thời gian có thể quay trở lại như lúc ban đầu thì tốt biết mấy, tôi không có bị bà nội vứt bỏ, cả hai người tôi và Cố Bình An đều cùng nhau lớn lên, được ba mẹ yêu thương như hai tiểu công chúa. Nhưng trên đời ai mà không biết, thời gian là lưỡi dao vô hình, một khi đã đâm thành vết thương, dù có lành thì vết sẹo vĩnh viễn cũng sẽ tồn tại, bất quá chỉ vì thời gian trôi qua quá nhanh làm cho người ta dần dần mà quên bản thân từng đau đớn thôi.
“Một khắc kia bà bỏ rơi tôi, chẳng lẽ bà như vậy mà còn coi tôi là đứa nhỏ của mình hay sao? Bà hiện tại chỉ là cảm thấy áy náy nên muốn bồi thường. Bà nghĩ tôi sẽ để ý, sẽ cần bồi thường sao?” Tôi ngửa đầu nhìn trời xanh trên cao cố không cho nước mắt chảy ra.
“Đừng đối với tôi tốt quá, tôi thật không nhận nổi.”
“…”
Một mình tôi thơ thẫn rời khỏi trường học, ngồi trên bậc thang tại trung tâm quảng trường ngơ ngác nhìn phía chân trời đang nhuộm một màu đỏ tươi, hoàn toàn cách biệt với bầu trời mang màu xanh thẳm trên đầu, màu sắc tương phản phối hợp trước mắt nhìn qua càng thêm ghê người nhưng cũng làm cho người ta cũng thật khó mà quên được cảnh đẹp trước mắt này. Gió lạnh thấu xương không ngừng thổi đến, tôi cố gắng đem cây kem trên tay ăn hết ý nghĩ muốn làm nó đông cứng lòng mình, nếu được như vậy thì càng tốt vì từ nay tâm mình sẽ không còn thấy đau nữa.
Thẩm An Bình lại bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi, anh một tay cầm trái bóng tay kia cầm khăn giấy đưa cho tôi.
“Đừng có ngồi chỗ này mà khóc, muốn khóc thì đi chỗ khác.”
“…”
11
Thẩm An Bình không hỏi tôi vì sao lại khóc. Khi đó tôi nghĩ anh là tỏ ra phong độ nhưng hiện giờ mới biết thì ra anh ta hoàn toàn một chút cũng không thèm để ý mà thôi.
Bởi vì quen Thẩm An Bình, tôi đã mất đi rất nhiều bạn bè.
Khi đó tôi mới biết sự ghen tị của nữ sinh trung học quả thật rất đáng sợ. Ngay cả những người bạn thân từng cùng tôi chia sẻ chung một cây kẹo giờ cũng giống như người xa lạ, chỉ trích tôi:” Cô ình là công chúa lọ lem à? Hay vì xem phim truyền hình nhiều quá sao? Cô thật sự cho rằng Thẩm Bình An sẽ thích cô ư?”
Tôi bản tính rất quật cường, luôn một mực tin tưởng Thẩm An Bình, người trông có vẻ đàng hoàng như anh sao lại đang ngấm ngầm âm mưu gạt mình cơ chứ.
Từ khi có anh ta, tâm tình của tôi cũng trở nên sáng lạn, thậm chí ngay cả mẹ nuôi tôi cũng có thể rất thản nhiên đối mặt.
Tôi càng ngày càng có thêm nhiều động lực phấn đấu, tất cả khó khăn giờ cũng không còn là khó khăn. Trong các phương diện dù học hành hay hoạt động ngoại khóa tôi đều đặc biệt cố gắng đạt thành tích thật xuất sắc, vì chỉ có thế thì chênh lệch và khác biệt giữa tôi và anh mới dần thu nhỏ lại.
Tôi tất nhiên không nghĩ anh tiếp cận mình thì ra là có lý do, mà lý do đó tôi trăm ngàn lần không có khả năng chịu đựng được.
Lúc anh rời khỏi, tôi cả người như đang chìm đắm trong mộng còn chưa tỉnh lại, ngây ngốc đứng tại chỗ đó, hèn mọn hỏi:”Anh chưa từng thích qua em sao?”
Dáng người anh thật đẹp, ánh mặt trời trên cao hạ xuống cổ tay áo màu trắng bay bay giống như đôi cánh trắng, nhưng không ngờ lời nói thốt ra lại đả thương người biết bao.
“Chưa bao giờ.”
Ba chữ làm cho người tự xưng là thông minh như tôi hoàn toàn triệt để hiểu được cái gì gọi là “bi ai”.
12.
Có lẽ là cũng bắt đầu từ đó tôi mới đem cái loại yêu thích Cố Bình An một cách mù quáng trước đây biến thành oán hận.
Vị tiểu thư cao cao tại thượng kia sao phải làm mất đi hình tượng sang trọng của mình chứ, lại nhọc sức đi đối phó với một người thấp hèn như cỏ dại mọc ven đường như tôi chứ?
Tôi đã làm gì để chọc đến cô ta? Chẳng lẽ vì mình đã quá nhúng nhường nên cô ta mới càng lấn lướt bức ép thế chứ?
Oán hận cô ta đối với tôi cũng thật không tầm thường chút nào. Tôi thật không hiểu, chẳng lẽ làm cho bản thân mình nổi bật là tôi đã sai rồi sao? Dựa vào năng lực chính mình mà cố gắng tranh thủ cho bản thân chẳng lẽ là sai rồi sao?
Không, tôi không hề sai.
Một người với hai bàn tay trắng quả thật đã phải nếm chịu không ít khó khăn, tôi không muốn lại phải chịu thêm khổ sở, thương tâm nữa.
Tôi bắt đầu học cách lấy lòng mẹ nuôi, tôi biết Cố Bình An rất để ý chuyện mình cướp đi mẹ của cô ta. Mỗi khi nhìn thấy cô ta oán hận trừng mắt nhìn tôi, không ngờ tôi một chút khoái ý tuyệt cũng không có, ngược lại cảm thấy rất đau buồn.
Trên đời này ai cũng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá, tài trí thật không đáng là gì cả.
Tôi làm sao mà không nhận ra, mẹ nuôi dung túng tôi bất quá chỉ là mong được chuộc tội. Còn đối với Cố Bình An, bà luôn nghiêm khắc dạy bảo đó mới chân chính là tình yêu của người mẹ dành cho con cái mà mình yêu thương nhất.
Nhưng Cố Bình An, cô ta mãi sẽ không biết điều đó. Trong mắt cô ta dường như cả thế giới đều nợ cô ấy, cũng giống như trong mắt tôi, toàn thế giới đều nợ mình như nhau.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tôi và cô ta thật sự quá giống.
13
Khi ra nước ngoài, mẹ nuôi đến tiễn tôi. Bà hỏi tôi có trở về hay không? Tôi lắc đầu.
Bà nghe thế khóc rất thương tâm.
Tôi nhìn bà lắc đầu ý bảo rằng mình không biết, không phải là không trở lại.
Máy bay cất cánh cách mặt đất càng ngày càng cao, vững vàng xuyên qua mây xanh mà tiến về vùng trời xa lạ. Tôi nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ máy bay, ngơ ngác giống như đang lạc vào trong mây mù.
Tôi đột nhiên nhớ tới ba ba.
Khi đó ông chọn tự sát, cũng chính là thừa nhận mình có tội. Tôi không biết ông ta rốt cuộc ở trong ngục giam đã phải chịu khổ ra sao, lại làm cho người rất coi trọng thanh danh như ông lại đem chúng vứt ra sau đầu. Nghe nói là có người dùng tôi và mẹ để uy hiếp cho nên ông mới”Thừa nhận” hành vi phạm tôi của mình.
Di thư của ông viết cho tôi
Bên trong chỉ có một dòng chữ viết rất bừa và nghiêng ngả:
Mạc Phi, con gái bảo bối của ba. Ba ba đi rồi.
Nước mắt của tôi rốt cục tận mười năm sau mới rơi xuống.