Quan Tiểu Bảo chưa bao giờ nghĩ mình cũng có một bộ mặt xấu xa đến vậy.
Mỗi khi nhìn chính mình trong gương, nhìn đến người con gái đó, ngực có eo có, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của một mỹ nữ! Nhưng tại làm sao lại không có ai thích cô chứ?
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô yêu thích muốn có một ai, đều là phải dựa vào bản thân mình tranh thủ theo đuổi giành giựt mới có được. Không giống như nghiệp chướng Cố Bình An, người nào Quan Tiểu Bảo thích thì người đó hẳn cũng chắc chắn là đang có ý yêu thầm cô ta.
Nghĩ lại Cố Bình An so với cô cũng không phải là xuất sắc lắm, nhưng cũng không biết thế nào lại rất có tiềm chất của kẻ hại dân hại nước, hồng nhan họa thủy!
Mỗi lần cô thân cận, tỏ tình thất bại với đối phương, chỉ có thể ôm lấy cánh tay Đại Bảo mà khóc rống:”Anh à, hay là em gả cho anh đi! Em không quan tâm anh có vợ hay có bao nhiêu tình nhân bên ngoài, chỉ cần anh cưới em, cho tiền em xài là được.”
Những lúc như vậy, Quan Đại Bảo chỉ dùng biểu tình như ăn phải ruồi bọ mà trừng mắt nhìn cô.
Nhục nhã! Quan Tiểu Bảo cô sao lại kém cỏi như vậy chứ?
Ngẫm lại nguyện vọng của cô cũng không phải là rất khó thực hiện! Chỉ cần đời này có thể tìm người đàn ông như Tất Nhiễm làm chồng xem ra cũng không tệ, sau đó sinh một đứa nhỏ, cả nhả vui vẻ bên nhau cả đời chẳng lẽ rất khó thực hiện sao?
Quên đi, nói đến Tất Nhiễm, này anh ta thật ra cũng là người đàn ông không sáng suốt
mà. Cô thật không muốn phải vì người như thế mà một phen rơi nước mắt.
Cuối tuần về nhà, mẹ già lại bên tai cô không mắng mỏ:”Mẹ nói này cái đứa con gái chết tiệt con đấy! Cho dù không nghĩ làm quen với người ta! Con cũng không nên nói bậy nói bạ để hủy hình tượng thanh danh của mình chứ! Con sao lại như thế hả! Tuần lễ trước kiếm được thanh niên kia cho con coi mắt! Không ngờ khi hỏi đến lý do từ chối người ta lại nói vòng vo một hồi mới chịu nói ra rằng con đầu óc có vấn đề! Thật ra đây là chuyện gì! Con còn không nói rõ ràng mẹ sẽ không có để yên đâu đấy.!”
Quan Tiểu Bảo bị mẹ mình một bên ồn ào mà đau cả đầu, cố liều mạng trốn tránh, rất ủy khuất nói:” Ngoài học thức ra, hắn không có được một chút ưu diểm nào cả! Lại còn bắt con phải làm quen sao! Tên đó hỏi con chuyện lãng mạn nhất mà con muốn chính là cái gì, con chẳng lẽ nghe người ta hỏi thế mà lại không thành thật trả lời à?”
Mẹ cô nét mặt âm trầm, lông mày thiếu điều muốn dựng đứng lên:” Vậy con rốt cục là nói cái gì?”
“Hắc! Hắc!” Quan Tiểu Bảo cười mỉa:”Con là thật lòng theo suy nghĩ chính mình nói ra, con nói với hắn: chuyện lãng mạn nhất mà con nghĩ đó chính là cùng người yêu đi cướp bóc, sau đó bị dí vào đường cùng phải chấp nhận cuộc sống nay lẩn mai trốn. Nhưng không may anh ta bất hạnh bị bắt lại, dù vậy anh ta thà chết cũng quyết không khai con ra, cuối cùng bị người bắt bỏ tù, còn con bên ngoài một mình nhởn nhơ lấy hết tiền cướp được mà sống thật vui vẻ cho quãng đời còn lại!”
Quan mẹ nghe xong sắc mặt bùng bùng lửa giận, bà hướng về phía Quan Tiểu Bảo dùng hết sức mà rống lên:”Cút!”
…
Quan Tiểu Bảo sau đó chạy nhanh trốn ra khỏi nhà. Cô nhếch miệng, chán nản lê lết khắp phố, không ngừng oán thầm: đàn ông ngày nay sao lại khó hầu hạ vậy chứ? Cô nói thật thì hắn lại cho là cô bị bệnh thần kinh! Hắn mới là người bị bệnh thần kinh ấy! Cả nhà hắn mới bệnh thần kinh ấy!
Buồn chán, không có việc gì nên cô liền gọi điện thoại cho Cố Bình An, mới biết ra cô ta giờ đang hạnh phúc muốn chết đi chọn áo cưới!
“Tiểu Bảo lần trước không phải bồ đã nói nếu như mình kết hôn thì bồ sẽ tặng áo cưới cho mình hay sao? Sao bây giờ lại là Thẩm An Bình bỏ tiền ra mua chứ?”
“Cố đại tiểu thư, nếu như không bồ đem mình làm thịt rồi lấy máu đem bán đi! Mình vừa bị mẹ mình đuổi ra ngoài! Chờ mình trấn lột Quan Đại Bảo xong thì sẽ có tiền cho bồ đi mua, có chịu không!”
“Cút!” Cố Bình An trào phúng phun ra một chữ:”Mỗi lần đều lấy cớ là Đại Bảo, Đại Bảo! Đại Bảo vốn đã sớm đưa quà tặng rồi còn bồ ngay cả một chút thành ý cũng không có!”
“Bồ….cái con người này thật là chẳng khác như ma cà rồng hút máu nha, rõ ràng là người có tiền lại còn đi so đo với một kẻ không tiền dính túi như mình đây! Lại còn muốn tính kế vơ vét sạch sẽ hay sao!”
“Đó là đương nhiên, giàu có là nhờ tiết kiệm gom góp mà thành! Chưa từng nghe qua à! Mau lại đây mình còn đang chờ bồ đến trả tiền á”
Quan Tiểu Bảo ngẫm lại tiền quà sinh nhật của mình do ba mẹ cùng Đại Bảo gộp lại dù gì cũng có hơn mười vạn, chúng vẫn còn đang gởi trong ngân hàng, nếu thêm tiền lãi cộng lại chắc cũng đủ mua! Liền gọi taxi đến đó.
Cố Bình An coi như cũng có lương tâm, đã không làm cô thất vọng, không có đem tất cả số tiền dành dụm của cô mà tiêu hết một lần. Sau khi thanh toán xong xuôi, bọn họ vui vẻ rời khỏi cửa hàng, Cố Bình An liền nhào vào ôm Quan Tiểu Bảo cười tủm tỉm nói:” Tiểu Bảo! Bồ đúng là chị em tốt nhất của mình.! Đời này mình nguyện chỉ yêu bồ nhất!”
Quan Tiểu Bảo cầm đồ cưới trong tay âm trầm cười:” Một ngày nào đó mình sẽ đoạt nó trở về….” Cố Bình An khinh thường nghĩ chờ cho cô ta tìm được một nửa còn lại, không biết hắn là người phương nào đi….
“Đừng dùng vẻ mặt này nhìn mình! Mình nói cho cậu nghe một tin!” Cố Bình An ra vẻ như rất thần bí hạ giọng nói:”Biết gì không? Tất Nhiễm đã đính hôn!”
Biểu tình trên mặt Quan Tiểu Bảo cuối cùng cũng có một chút biến chuyển:” Coi như nha đầu như bồ cũng là người thất thời, xem ra trong khoảng thời gian này không có trắng trợn mà dùng lời nguyền rủa người ta.”
Cố Bình An vẻ mặt đen thui:”Sao được, mình thật sự luôn cảm giác giống như là mình đã hại Tất Nhiễm không bằng ấy. Tốt xấu gì thì mình cùng anh ta coi như cũng có một khoảng thời gian vui vẻ trước đây, ai lại làm vậy!”
“Có bản lĩnh bồ nói lại xem! Thẩm An Bình còn đang ngồi chỗ kia đấy!”
“Đừng đừng! Cái bình dấm chua Thẩm An Bình này mình một khi mà đắc tội thì chắc sẽ không có ngày bình yên nữa đâu!”
“Kết hôn thật khủng khiếp mà! Hai người đấy hiện giờ giống như đã thay đổi vị trí vậy! Trước kia khi anh ta nhìn thấy bồ thì bộ dạng lại chẳng khác nào như Lý Liên Anh gặp Từ Hi a! Còn giờ thì hoàn toàn ngược lại.”
“Mình thấy vui, bồ làm được gì nào!”
“Đừng làm phách! Mình ghét nhất là người khác trước mặt bày ra vẻ ngọt ngào ấy!”
“…”
Gần đây Quan Tiểu Bảo đã không ngừng cố ý, ám chỉ với mẹ mình, cô rất hứng thú với con ông chủ nào đó! Nhưng Quan mẹ cũng không biết làm sao, xem lời cô bên tai như ruồi bọ nghe qua rồi bỏ, không có bất cứ hành động gì.
Quan Tiểu Bảo không thể nhịn nữa, cô càng không muốn nhịn:”Mẹ, con thích con trai của Tất gia, mẹ nếu như sắp xếp giới thiệu con với anh ta, con cả đời này sẽ đều nghe theo lời mẹ!”
Quan mẹ nhìn cô mắt chút nữa cũng muốn lọt ra ngoài:”Con cho rằng mẹ là tú bà sao? Con nói người nào liền có người đó à! Nhưng dù sao không cần đợi ẹ xen vào bất quá nghe nói tên tiểu tử kia gần đây bị người ta từ hôn. Hắn chẳng lẽ có bệnh kín không thể nói!”
“Mẹ nói bậy bạ gì đó! Anh ta rất bình thường!”
“Thật sao! Sao con lại biết! Chẳng lẽ con đã thử qua à!”
“Con đang suy nghĩ định thử một phen…..”
“Đúng là mất mặt, không có chút tiền đồ gì! Giống hệt như anh con!”
“Có mất mặt cũng là do mẹ sinh ra nha”
“…”
Thật ra Quan Tiểu Bảo đã biết Tất Nhiễm trước khi Cố Bình An và anh ta quen nhau. Cô thích Tất Nhiễm nguyên nhân cũng rất đơn giản, tuyệt đối không phải vì anh ta đẹp trai, tuyệt đối không phải bởi vì thực tế cô từ nhỏ đến lớn đều đối với soái ca rất miễn dịch.
Cô trong một lần buổi tối đang đi dạo mà gặp phải Tất Nhiễm. Lúc đó cô đang chán muốn chết, một mình dạo phố trên đường, nhìn thấy phía trước có hai cái bóng con trai bộ dạng đúng là tú sắc khả cơm không sai, đương nhiên mãi về sau cô mới chứng thật một trong hai người con trai đó chính là Tất Nhiễm.
Anh cùng một thanh niên khác đang sóng vai trên đường, tên kia ăn mặc rất hợp thời, bộ dạng choai choai vừa đi vừa nhảy giống như con ếch, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng trầm tĩnh như nước, ngọc thụ lâm phong của Tất Nhiễm, so với tên kia phong độ của anh rõ là hoàn toàn có thừa.
Quan Tiểu Bảo cũng không biết khi đó mình trong đầu nghĩ thế nào mà cứ như vậy vô thanh, không chút hờn dỗi theo sau.
Đi còn chưa được bao xa, đột nhiên có một cô gái rất béo đang đạp xe đạp hướng hai người họ xông tới.Namsinh kia vì bị cô nhóc đụng phải rất không khách khí mà nổi giận, há mồm hùng hổ chửi bới ột trận.
Còn người cùng lúc cũng bị đụng là Tất Nhiễm lại không nói lời nào, đem cô gái bị ngã trên đất đến vô cùng thê thãm đỡ đứng lên, lại còn tốt bụng đưa khăn giấy cho cô gái ấy lau đi vết máu.
Khi cô gái kia vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tất Nhiễm nhất thời cảm động mà nước mắt không ngừng tràn ra, ủy khuất không thôi.
Cũng một khắc đó Quan Tiểu Bảo cảm thấy người con trai này thật đúng là không phải tốt bình thường chút nào.
Phải biết rằng trong cái trường này hiện thực có bao nhiêu là tàn khốc cô không phải không biết. Cô đã từng gặp qua không biết bao nhiêu lần trường hợp những nữ sinh có bộ dạng bên ngoài khó coi, nếu lỡ xẩy chân bị rơi vào trong hồ nước của trường, thì chỉ có mỗi bảo an là tốt bụng nhảy vào cứu lên mà thôi. Còn đối với những nữ sinh có bề ngoài xinh đẹp thì dù cô ả chỉ là lỡ tay làm rớt con thú cưng vào hồ nước, hiển nhiên không biết có bao nhiêu nam sinh điên cuồng chen chút vào giúp cô ta cứu con thú cưng đó lên.
Cô vẫn tiếp tục đi theo sau Tất Nhiễm, nhìn anh ta cùng nam sinh choai choai kia chia tay mỗi người một hướng. Sau khi theo anh đi được một đoạn khá xa, cuối cùng mắt thấy Tất Nhiễm sắp vào trong ký túc xá cô mới bất đầu cảm thấy gấp gáp.
Nhưng cô cũng không thể như thế mà tiếp tục đi vào!
Cô Quan Tiểu Bảo cố chấp tin rằng: thà cho rằng vạn nhất, không thể để nhất vạn.
Dưới tình thế cấp bách như vậy cô nhìn chung quanh, tay nhặt lên một cục gạch bên dưới, nhanh chóng đi lên, chận lại Tất Nhiễm, giơ cục gạch trong tay nghiêm túc chất vấn:”Đây là anh ném sao?”
…
Cô nhớ rất rõ cả đời một khắc đó biểu tình trên mặt Tất Nhiễm phức tạp thế nào! Khuôn mặt anh đang từ trắng chuyển sang hồng rồi sau đó đen thui, ánh mắt nhìn cô giống như người mang bệnh thần kinh không khác. Anh nhìn một hồi rồi quay đầu sắc mặt xanh mét nhưng vẫn rất nhẫn nại nói:”Không phải tôi ném”
Sau này mỗi khi Quan Tiểu Bảo hồi tưởng lại chuyện này thật hận không thể lấy đá đập vào đầu mình. Trên thế giới này chẳng lẽ còn có người nữ sinh thứ hai nào lại hành động như cô đây không?
Chờ cho cô lấy lại phản ứng, không biết cô đã đem khối gạch kia quẳng đi nơi nào :”Không phải do anh sao! Vậy quên đi! Tôi đi đây!” Nói xong liền trối chết chạy trốn.
Trong lòng cô thầm nghĩ, đêm tối trăng cao, anh sẽ không nhìn rõ, anh hẳn là không thấy mặt cô, khẳng định là không thấy! Lạy chúa! Phù hộ cho anh ta không nhìn rõ! Cô thật là giờ chỉ muốn khóc ròng mà!
Nhưng sau đó, cô nhìn thấy trên diễn đàn có người nào đó nói đây là một cách làm của kẻ không chút sáng ý nào. Cô vì thế cố lục lọi trong đầu lần nữa, cố gắng nhớ lại không khỏi hoài nghi chẳng lẽ lúc ấy có người theo dõi cô hay sao?
Bất quá sau đó cũng may mắn là Tất Nhiễm hình như không hề nhận ra cô. Khi anh bắt đầu qua lại kết giao cùng Cố Bình An, cô không hiểu sao rất dễ dàng mỗi lần đều phát hiện ra sự ôn nhu anh dành cho Bình An, anh cũng rất thường xuyên dẫn theo Cố Bình An tham gia rất nhiều hoạt động. Đồng thời anh rất phong độ, đối xử với cô cũng rất kiên nhẫn nên cũng chính vì thế mà tình cảm cô dành cho anh ngày càng mù quáng, càng lúc càng sâu đậm.
Cô vẫn không biết Tất Nhiễm có từng biết mình thích anh hay không, nhưng ngẫm lại anh nếu không biết cũng là chuyện rất bình thường đi.
Đời này của Quan Tiểu Bảo chuyện đau khổ nhất từng phải trải qua đó chính là chuyện yêu thầm Tất Nhiễm, cho nên cô đã đơn thuần tự mình trả giá mà không mong bất kỳ hồi báo nào.
Khi thời điểm Tất Nhiễm tốt nghiệp, Cố Bình An không ngờ liền quẳng anh sang một bên. Trong lúc cô đang âm thầm cao hứng vì nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có cơ hội nhưng phát hiện anh vẫn không ngừng ân cần hỏi thăm về tin tức Cố Bình An làm cho trái tim giống như bị ai lấy dao cắt xuống. Chính cũng vì chuyện này mà cô biết rõ mình hoàn toàn đã không thể nào có được trái tim của Tất Nhiễm nữa rồi.
Cố Bình An không phải không biết tình cảm sâu kín của cô, cô ta chia tay buông tha cho Tất Nhiễm khẳng định lý do trong đó cũng có mấy phần là vì Quan Tiểu Bảo. Còn Quan Tiểu Bảo hiển nhiên để ý nhất chính là chuyện nghĩa khí nên cô nhất định sẽ không thừa dịp nhảy vào. Đương nhiên về chuyện cô có vào được hay không lại là một vấn đề khác.
Sau đó, Tất Nhiễm đã chuyển sang một thành phố khác sinh sống, đến một trường học khác để nghiên cứu. Cô đã dùng rất nhiều cách để tìm tung tích anh, nhưng cuối cùng dù biết được nơi anh đến cô cũng không có can đảm một lần tìm đến.