Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Hàn Anh nhìn Phó Quý nương tử: “Theo ý kiến của ngươi, một nhà tứ cô phu nhân nên thu xếp ở nơi nào đây?”

Phó Quý nương tử nhìn Hàn Anh, thấy vẻ mặt nàng điềm nhiên, giống như có vẻ không vui, liền cẩn thận từng li từng tí nói: “Bẩm thiếu phu nhân,
nô tài cảm thấy tứ cô phu nhân mang theo cả nhà đến đây, ở bên trong sợ
là không quá thuận tiện, không bằng thu xếp Thu Hương viện ở phía tây
bên cạnh cửa lớn Quốc Công Phủ, chỗ đó vốn chính là khách viện, một nhà
tứ cô phu nhân ở đó, cũng thuận tiện hơn.”

Nàng vốn là thủ hạ đắc lực của Quốc Công phu nhân Thôi thị, từ khi
Thôi thị bị An Quốc Công đưa vào Tịnh Viên tĩnh dưỡng, tam thiếu phu
nhân Hàn thị tiếp quản việc bếp núc Quốc Công Phủ, nàng vẫn lo sợ bất
an, sợ nhất triều thiên tử nhất triều thần, mình bị thay thế, bởi vậy
thăm dò rất nhiều. Hôm nay thờ ơ lạnh nhạt, nàng phát hiện tam thiếu phu nhân giống như không có ý tứ dứt khoát thay thế toàn bộ quản sự trong
ngoài Quốc Công Phủ bằng thân tín của mình, Phó Quý nương tử lúc này mới yên lòng lại, dần dần cũng bằng lòng xuất ra một ít chủ ý chân thật.

Thật ra Phó Quý nương tử không biết, Hàn Anh căn bản không quan tâm
những điều này, nàng chỉ muốn an phận làm thật tốt chuyện thuộc trách
nhiệm của mình, Hàn Anh cũng sẽ không thay đổi nàng.

Hàn Anh mỉm cười nhìn Phó Quý nương tử: “Chuyện này liền giao cho ngươi, cần gì ngươi và Tẩy Xuân cứ lo liệu!”

Phó Quý nương tử đáp “Vâng”, tất nhiên đi bàn bạc với Tẩy Xuân.

Đợi phân công chuyện công việc hoàn tất, Hàn Anh tiếp tục đọc sách, cảm
thấy mắt có chút cay cay, liền được Nhuận Thu đỡ trở về phòng ngủ trưa.

Ngủ trưa tỉnh dậy đã là chạng vạng tối, Hàn Anh sảng khoái tinh thần
dụng tâm trang điểm một phen, ăn mặc thật xinh đẹp ngồi ở nhà chính ăn
trái cây.

Bởi vì nàng thích ăn trái cây, cho nên Phó Tạ chỉ thị Phó Bình an bài gã sai vặt chuyên môn chịu trách nhiệm chọn mua các loại hoa quả tươi, thí dụ như bây giờ còn là tháng tư, thế nhưng nơi đây của Hàn Anh ngoại trừ mùa ô mai và quả hạnh bên ngoài, đã mang lên quả đào tươi tháng năm mà
tháng năm mới có, dưa hấu tháng sáu mới đưa ra thị trường, lê hương
tháng bảy mới có và quả vải đặc sản ở bên kia Nam Hải.

Nhuận Thu mang theo Tiểu Linh rửa tay, chuyên đứng ở đó lột vải cho Hàn Anh.

Hàn Anh ăn mấy quả vải, cảm thấy quá ngọt, liền chỉ thị Tiểu Linh bưng chén nước sôi để nguội súc miệng.

Nàng vừa buông chén trà, Sấu Đông liền đi vào hồi báo: “Cô nương, Phó
Quý nương tử dẫn theo tứ cô phu nhân và Phạm biểu cô nương tới gặp
ngài!”

Hàn Anh cảm thấy nghe có chút không được tự nhiên, liền cười nói: “Tên
gì Phạm biểu cô nương? Khó đọc vậy, gọi Phạm cô nương đi!”

Sấu Đông cười hì hì đáp “Vâng“.

Hàn Anh cầm khăn lụa lau lau khóe môi, lúc này mới nói: “Mời mẹ con tứ cô phu nhân vào!”

Sau khi Sấu Đông rời khỏi, Hàn Anh chỉ thị Tiểu Linh mở tấm che gương to tây dương ra, đứng trước gương soi trước sau, cảm giác mình đẹp lắm
rồi, lúc này mới hài lòng đứng dậy đi ra nghênh đón.

Phạm Tinh Tinh và mẫu thân theo quản gia Phó Quý nương tử đi vào Đông
Thiên viện, dọc theo đường hẻm phía nam đi thẳng vào bên trong, đi qua
Cầm Vận đường lại rời đi một đoạn, lúc này mới ngược lại hướng bắc đi
vào đại môn Nữ Trinh viện.

Sau khi đi qua trùng trùng điệp điệp cổng canh gác, mẹ con các nàng rốt
cuộc thấy một đám phục sức nha hoàn vây quanh một thiếu phụ mỹ mạo cười
ngọt ngào ra đón: “Cô phu nhân, Phạm gia tỷ tỷ, các ngươi đã đến!”

Phạm Tinh Tinh nhận ra Hàn Anh, không khỏi âm thầm kinh ngạc: lần trước ở trang viên Chu Tiên trấn gặp Hàn Anh, rõ ràng còn mang theo vài phần
ngây ngô, hôm nay mới khoảng chừng một năm, Hàn Anh đã giống như hoa sơn chi đầu cành trắng như tuyết chớm nở ngày hè, tươi mát ngọt ngào, cả
người tựa hồ cũng mang theo một tầng vầng sáng oánh nhuận...

Hai bên chào hỏi lẫn nhau, cùng một chỗ đi vào nhà chính phân chủ khách ngồi xuống.

Mẫu thân tứ cô phu nhân của Phạm Tinh Tinh lúc ở nhà mẹ đẻ chính là thứ
nữ, gả cho người cũng không phải rất như ý, hơn nữa lần này vào kinh vì
trượng phu tìm việc phải dựa vào nhà mẹ đẻ, bởi vậy đối với Hàn Anh rất
nịnh bợ.

Kể từ sau khi thành thân, Phó Tạ từng bước thăng chức, địa vị Hàn Anh
cũng như diều gặp gió, nàng là vợ quan lớn, hôm nay đã là cáo mệnh phu
nhân nhị phẩm triều đình phong tặng, hơn nữa Phó Tạ quyền cao chức
trọng, bởi vậy thường ngày người đến nịnh bợ xu nịnh nàng rất nhiều,
nàng đã sớm không đem những nịnh bợ xu nịnh này để ở trong mắt.

Nhưng tứ cô phu nhân là cô của Phó Tạ, cho nên Hàn Anh đối đãi bà cũng rất khách khí, kiên nhẫn nghe tứ cô phu nhân thao thao bất tuyệt lời xu nịnh, nếu là người khác, nàng đã sớm bưng trà tiễn khách.

Phạm Tinh Tinh nhã nhặn lịch sự ngồi ở một bên, trên mặt mang nụ cười ấm áp, thỉnh thoảng mới chen vào một hai câu.

Hàn Anh sợ lạnh nhạt nàng, ngược lại chủ động đáp nàng hai câu.

Mãi cho đến lúc dùng cơm tối, Hoán Hạ đi vào hỏi thăm: “Cô nương, hiện tại bày cơm sao?”

Hàn Anh nhẹ gật đầu.

Bởi vì Phó Tạ đều là trở về cùng Hàn Anh dùng cơm tối, cho nên Hàn Anh
không muốn lưu khách, nhưng vẫn giả vờ nói với với tứ cô phu nhân và
Phạm Tinh Tinh: “Nếu không, cô phu nhân và biểu tỷ lưu lại cùng dùng cơm nhé?”

Phạm Tinh Tinh đang muốn khách khí một câu, tứ cô phu nhân đã mặt mày
hớn hở nói: “Ơ, ta đây liền không khách khí làm phiền cháu dâu một bữa!” Bà tới gặp Hàn Anh trước đã hối lộ qua bà tử hầu hạ Thu Hương viện rồi, biết được hiện tại tam thiếu phu nhân Hàn thị làm chủ việc bếp núc ở
Quốc Công Phủ nên kiêu ngạo có chút lớn, không phải đặc biệt hiếu
khách, bình thường khó gặp được nàng, cho nên liền thừa dịp lần này có
thể nhìn thấy, hảo hảo ở trước mặt Hàn thị biểu thị cảm giác tồn tại.

Hàn Anh: “...”

Nàng cười nhạt một tiếng, không nói gì.

Nhuận Thu chỉ huy mấy tiểu nha hoàn nâng chậu vàng, xà bông thơm, khăn
lụa, nước thơm đi vào, xếp thành một hàng quỳ gối ngồi xuống, nàng cuốn
ống tay áo hầu hạ Hàn Anh rửa tay.

Tứ cô phu nhân ở một bên nhìn, không khỏi tặc lưỡi không thôi: năm ấy tỷ muội mấy bà ở khuê phòng, Quốc Công Phủ cũng lừng lẫy nhất thời, thế
nhưng có tỷ muội nào được nuông chiều như vậy? Ngay cả Quốc Công phu
nhân phô trương cũng không có lớn như vậy!

Bà nhớ tới câu nói kia của bà tử “Đại công tử Nhị công tử toàn bộ không
dùng được, Quốc Công Phủ hôm nay là thiên hạ của tam công tử, ngay cả
Quốc Công gia cũng nghe tam công tử, trên triều đình cũng không có người nào dám đối nghịch với tam công tử”, liền quyết định phương châm ôm
chặt cột trụ Hàn Anh trước.

Hàn Anh lau sạch tay, vừa bôi nước hương hoa lài lên tay, vừa dặn dò Tẩy Xuân: “Ngươi đi nói với cô gia các ngươi bên kia một chút, nói ta nơi
này có khách, bảo hắn đừng trở về dùng cơm!”

Tẩy Xuân đáp “Vâng” lui xuống, tất nhiên đi thư phòng phía trước truyền lời.

Phạm Tinh Tinh nghe vậy đôi mắt lóe lên, ý thức được dựa theo lệ cũ Phó
Tạ muốn cùng Hàn Anh dùng cơm tối, sau này nếu muốn vô tình gặp được Phó Tạ, chỉ cần vào giờ cơm đến Đông Thiên viện là được, mặc kệ ở Cầm Vận
đường, hay là Nữ Trinh viện, hay là ở đường hẻm phía nam, chỉ cần cũng
có thể gặp Phó Tạ là được.

Hàn Anh vừa mới ngồi xuống ghế với các nàng, Tẩy Xuân liền đi vào hồi
báo: “Cô nương, cô gia không nói gì. Phó Bình nói cô gia chờ một lát đi
thực hành với Đại công tử.”

Nghe vậy Hàn Anh nhẹ gật đầu, không nói thêm lời.

Nhất thời ăn cơm xong.

Hàn Anh rốt cuộc không kiên nhẫn nghe tứ cô phu nhân thổi phồng nữa, gọn gàng linh hoạt bưng trà tiễn khách.

Tứ cô phu nhân ngược lại lanh lợi, lúc này mang theo Phạm Tinh Tinh đứng dậy cáo từ.

Đêm hôm đó Phó Tùng liền mang theo thuộc hạ rời khỏi kinh thành xuất phát đi Lương Châu.

Hàn Anh nghĩ đến Lam thị cũng đi theo, liền không để ý tới chuyện này.

Hôm nay dường như đặc biệt nóng, mặt trời nóng hừng hực toả ra hơi nóng
vô tận, ngay cả lá chuối tây trong sân dường như cũng có chút ỉu xìu.

Ngực Hàn anh dường như lại lớn lên chút ít, căng căng nặng trịch, nàng
có chút lười biếng đi ra ngoài, hay dùng yếm đào hồng anh đào lỏng loẹt
thắt ngực, phía dưới mặc quần lót bạch la và váy dài màu đỏ, ở bên ngoài mặc áo lụa thêu hoa, bởi vì lúc này mặc vô cùng phong phanh thoáng khí, không thể đi ra ngoài gặp người, nàng liền chỉ thị Nhuận Thu chải toàn
bộ tóc đen lên, tùy ý tết thành búi tóc, chỉ cài một cây trâm hồ điệp
khảm phỉ thuý màu đỏ, miễn cưỡng cầm cây quạt thêu hoa cỏ, lâu lâu lại
quạt một cái, một bên cầm quyển tiểu thuyết bút ký xem chơi.

Tẩy Xuân đi vào nhìn nhìn, dò hỏi: “Cô nương, hôm nay quả thực có hơi nóng, có muốn dùng băng hay không?”

Hàn Anh không khỏi nở nụ cười: “Mới tháng tư đã dùng băng, đến tháng sáu tháng bảy ta làm sao bây giờ?”

Tẩy Xuân cũng cười.

Hàn Anh liền nghĩ tới Từ ma ma đi theo thuyền An Quốc Công và phụ thân
quay về Liêu Châu, tính toán một phen nói: “Phụ thân bọn họ hôm nay sợ
là đã đến Ký Châu rồi, đến đầu tháng năm có thể đến Liêu Châu, đến cuối
tháng sáu đầu tháng bảy Từ ma ma có thể chạy về.” Từ khi nàng sinh ra Từ ma ma đã bắt đầu chiếu cố nàng, đối với Hàn Anh mà nói, Từ ma ma chính
là mẫu thân thứ hai của nàng, nhất thời rời khỏi, nàng thật là có chút
ít không nỡ bỏ.

Tẩy Xuân đang muốn nói chuyện, Sấu Đông đi vào bẩm báo: “Cô nương, đại
thiếu phu nhân, tứ cô phu nhân và Phạm cô nương đến thăm ngài!”

Hàn Anh nghe vậy trợn tròn mắt: “Đại thiếu phu nhân? Lam thị sao còn chưa đi?”

Tẩy Xuân cũng kinh ngạc.

Sấu Đông tin tức rất linh thông, mặt mày hớn hở nói: “Nghe nói Vĩnh Thọ
trưởng công chúa và đại thiếu phu nhân cũng nháo muốn theo Đại công tử
đi Lương Châu, Đại công tử khó mà chọn lựa, lại sợ mang theo rồi ngày
ngày sinh sự không yên, đêm qua liền mang theo hai tiểu thiếp suốt đêm
rời đi, Vĩnh Thọ trưởng công chúa và đại thiếu phu nhân ai cũng không
mang!”

Hàn Anh: “...” Phó Tùng cặn bã thật!

Ôm nguyên tắc “Địch nhân thống khổ chính mình vui vẻ”, Hàn Anh thoải mái vui vẻ cười trong chốc lát, cười không ngừng đến khi mắt to ngập nước,
khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, lúc này mới chỉ thị Nhuận Thu: “Lấy áo
bách hoa gấm Tô Châu màu đỏ nhạt tới cho ta thay, bộ y phục trên người
này quá lộ liễu!”

Tuy rằng mặt trời còn chưa tới giữa trưa, thế nhưng mặt trời có phần
độc, Lam thị nâng cao bụng hơi to cùng tứ cô phu nhân và Phạm Tinh Tinh
chờ ở ngoại viện Nữ Trinh viện, nhưng đứng trong chốc lát, cảm thấy mồ
hôi đầm đìa đầu lành lạnh, rất là khó chịu.

Nha hoàn của nàng Ngọc Liên vội lặng lẽ khuyên nàng: “Đại thiếu phu
nhân, người có thai, lại không có chuyện quan trọng, hà tất nhất định
muốn gặp tam thiếu phu nhân?”

Lam thị lại không chịu nửa đường bỏ cuộc. Nàng tới đây vốn chính là vì
muốn khoe khoang cái bụng to đã lộ ra của nàng trước mặt Hàn Anh, muốn
chọc tức Hàn Anh, cho nên mới đến, hà tất nửa đường trở về?

Ba người rốt cuộc chờ đến nha hoàn đi vào thông báo.

Nha hoàn cười dịu dàng nói: “Thiếu phu nhân chúng ta đang chờ ở bên trong, các vị mời!”

Tứ cô phu nhân thừa cơ nịnh nọt nói: “Ơ, thật sự là phiền toái thiếu phu nhân các ngươi, trời nóng như vậy còn muốn cùng chúng ta! Thiếu phu
nhân các ngươi chính là quá thiện lương!”

Lam thị: “...” Vỗ mông ngựa buồn nôn như vậy, có xấu hổ hay không a, tứ cô mẫu!

Phạm Tinh Tinh rũ mắt xuống không nói gì. Người nghèo chí ngắn những lời này nàng cảm thụ vô cùng sâu sắc, nhưng ý nghĩ của nàng không giống với tứ cô phu nhân, mẫu thân của nàng chỉ biết là nịnh bợ Hàn Anh, Phạm
Tinh Tinh cảm thấy thà lừa gạt nịnh bợ Hàn Anh, không bằng đi thẳng vào
vấn đề, trực tiếp tìm biểu đệ Phó Tạ. Nếu như có thể lôi kéo Phó Tạ,
được Phó Tạ coi trọng, Hàn Anh tính là cái gì? Bất quá là tiểu cô nương
kiêu căng không hiểu chuyện mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui