Quá Yêu


Edit: Thiên Di
Beta: Lee
Lưu Ỷ Nguyệt đoán mẹ nhất định sẽ đến tìm cô, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.Hôm sau, lúc cô ra khỏi nhà mua đồ ăn đã phải chạm mặt Quách Thải Hà và Lâm Thịnh Hi.
“Ỷ Nguyệt!” Quách Thải Hà sợ hãi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con gái.
Lưu Ỷ Nguyệt lướt qua hai người, sải bước đi về phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ.
“Chị!” Lâm Thịnh Hi bước vội lên, bắt lấy cánh tay Lưu Ỷ Nguyệt.
Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu nhìn cánh tay mình, lại ngẩng lên, nói, “Chị? Lâm tiên sinh, tôi không tốt số như vậy. Anh bằng lòng chịu thiệt, tôi cũng không dám trèo cao.” Nói xong, cô khẽ lắc cánh tay, ý bảo Lâm Thịnh Hi buông cô ra.
Lâm Thịnh Hi làm sao chịu buông tay, vẫn cầm lấy tay Lưu Ỷ Nguyệt như cũ.”Chị, đừng như vậy. Chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
“Lâm tiên sinh, xin hãy gọi tôi là Lưu tiểu thư hoặc là Lưu Ỷ Nguyệt. Nói chuyện? Có thể. Nhưng mà, bây giờ tôi không có thời gian, anh cũng thấy đấy, tôi còn có việc phải làm.” Lưu Ỷ Nguyệt giơ giơ túi xách trên tay lên.
“Được, em sẽ hẹn thời gian khác. Mẹ, chúng ta đi về trước đi.” Lâm Thịnh Hi buông tay ra, quay đầu nói với Quách Thải Hà.
Quách Thải Hà nhìn con gái, “Ỷ Nguyệt. . . . . .” Bà còn muốn nói cái gì đó, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn không để ý tới bà.
“Mẹ, đi thôi. Không phải chị đồng ý rồi sao?” Lâm Thịnh Hi khuyên mẹ còn đang bất động. Quách Thải Hà bất lực nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đi lướt qua.
Ngày hẹn, Quách Thải Hà không xuất hiện, chỉ có chị em hai người. Lưu Ỷ Nguyệt không ngờ, chỉ hơn nửa năm quen biết, cô đã thành chị Lâm Thị Hy, biết đâu chẳng bao lâu nữa sẽ thành “thế hệ con nhà giàu thứ hai”? Lưu Ỷ Nguyệt châm chọc nghĩ.
“Chị, chị không phải là thư kí của Lâm Tây Canh sao? Sao lại đến đây?” Lâm Thịnh Hi tò mò hỏi.
Đối với thái độ quá mức thân thiết của cậu ta Lưu Ỷ Nguyệt không biết làm sao, chỉ liếc mặt nhìn cậu một cái, tức giận nói, “Hình như tôi không có nghĩa vụ trả lời vấn đề này.”
“Ách. . . . . .” Lâm Thịnh Hi cứng họng.
“Như thế này, để nhanh chóng, tôi hỏi cậu đáp.” Lưu Ỷ Nguyệt nói, Lâm Thịnh Hi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Lần đầu tiên nhìn thấy tôi cậu đã biết?”
“Cũng không phải như vậy. Em nghe cha mẹ nói qua, nói rằng em có một người chị tên Lưu Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt chính là đồng âm với tháng một. Còn có Cửu Nguyệt cũng được đặt tên theo cách như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy chị đã có một dự cảm, lại nghe chú kể qua, em nghĩ trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy, có hai người tên Lưu Ỷ Nguyệt.” Lâm Thịnh Hi giải thích.
“Cậu có biết suy nghĩ đầu tiên của tôi khi bước vào tiệc sinh nhật là gì không?” Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nói sang chuyện khác.
“. . . . . .” Lâm Thịnh Hi không hỏi tiếp, có lẽ anh đoán được Lưu Ỷ Nguyệt muốn nói gì.
“Tôi đã nghĩ, hai mươi tuổi của tôi đã qua như thế nào?” Nói tới đây, ánh mắt Lưu Ỷ Nguyệt có chút mê mang, giống như chìm đắm trong quá khứ. “Ngay cả có một chiếc bánh sinh nhật cũng là hy vọng xa vời, tôi mua một gói mì ăn liền giá rẻ, một mình trốn ở một góc không ai thấy để ăn.”
“Sao lại. . . . . .” Lâm Thịnh Hi hoảng sợ hỏi.
“Sao lại không thể như thế?” Lưu Ỷ Nguyệt lạnh lùng hỏi lại.”Có biết tiền sinh hoạt một tháng của tôi là bao nhiêu không? Học kỳ đầu tiên tôi chỉ có thể dựa vào ăn bánh mỳ dưa muối sống qua ngày, còn phải tìm các việc làm thêm. Giúp đỡ thầy cô làm cái này làm cái kia, rõ ràng biết bọn họ là bóc lột tôi. Nhưng mà tôi cần khoản tiền đó, cho dù là một đồng, bởi vì một đồng chính là bữa sáng của tôi.”
Lâm Thịnh Hi cụp mắt xuống, anh hoàn toàn không lường trước chuyện này. Nhưng anh cũng không thể tưởng tượng hết cuộc sống mà Lưu Ỷ Nguyệt miêu tả rốt cuộc là như thế nào, làm sao cô có thể tiếp tục đến bây giờ.
“Cho nên, tôi không biết anh muốn nói với tôi chuyện gì? Bồi thường? Áy náy? Không! Cho dù dùng nhiều tiền cũng không có cách nào bù đắp lại thống khổ hơn hai mươi năm qua của tôi!” Nói xong lời cuối cùng, giọng Lưu Ỷ Nguyệt khàn đi, chỉ cần nghĩ lại, quá khư liền ào ạt ùa về.
“Chị. . . . . .” Lâm Thịnh Hi yếu ớt gọi.
“Đừng gọi tôi là chị! Biết không? Cha tôi tái hôn, có em trai. Mà bà còn có hai người. Thật buồn cười, tự nhiên tôi lại có nhiều em trai em gái như vậy! Nhưng tôi lại giống như đứa trẻ mồ côi! Một đứa trẻ mổ côi cả cha lẫn mẹ! Sao tôi có thể dễ dàng tha thứ cho họ đây? Sao hả? Bây giờ lương tâm cắn rứt sao? Nhớ tới trên đời này còn có một đứa con gái như tôi? Sao không nhớ từ sớm đi?” Lưu Ỷ Nguyệt càng nói càng lạnh lùng.
Cả người cô phát run lên, cũng là con gái nhưng lại khác nhau như trời với đất, sao cô có thể bình tĩnh chấp nhận được?
“Em không biết nói gì nữa.” Lâm Thịnh Hi bất đắc dĩ trả lời, vấn đề khó khăn này anh không thể giải quyết được.
“Vậy không cần phải nói.Tôi cũng đã làm mẹ rồi, cứ như thế này cũng tối, Phiền cậu chuyển lời đến bà ấy, đừng đến làm phiền tôi.” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, phất tay áo bỏ đi.
Đến khi Lâm Tây Canh trở về, chỉ thấy Lưu Ỷ Nguyệt ngơ ngác ngồi ở mép giường chăm chú nhìn con gái. Khuôn mặt của cô hiện ra vẻ cô đơn, ngay cả anh đến gần cũng không phát hiện. Ngược lại, con gái thấy anh trước, vui vẻ ra mặt, kêu ê a.
“Sao vậy?” Anh ngồi xuống mép giường, đối diện với cô.
“. . . . . .” Lưu Ỷ Nguyệt giống như không nghe thấy gì, đôi mắt vô hồn, không có tiêu cự.
Lâm Tây Canh ôm con đang nằm không yên lên, “Rốt cuộc sao vậy? Nói chuyện đi.” Anh lại hỏi.
“Không có gì.” Lưu Ỷ Nguyệt tùy tiện trả lời.
“Ra ngoài nhà đi! Lâm tổng của Gia Thịnh đến.”
“Cái gì!” Lưu Ỷ Nguyệt giật mình ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Lâm Tây Canh, “Ông ta đến làm gì?”
“Đến cám ơn món quà của bà nội, là chiếc vòng tay. Nhân viên tiếp tân nghĩ chỉ là món đồ thông thường, xem xét lại mới biết được là rất có giá. Lâm tổng muốn nói lời cám ơn.” Lâm Tây Canh hơi nghi ngờ nhìn vẻ mặt Lưu Ỷ Nguyệt.
“Tôi không muốn đi.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu.
“Đứng dậy đi, về sau mọi người cũng phải biết nhau.” Lâm Tây Canh một tay ôm con gái, một tay kéo Lưu Ỷ Nguyệt.
Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng cho bé nên không dám giãy dụa, bị Lâm Tây Canh kéo ra cửa phòng “Tôi đi làm gì? Quà có phải tôi tặng đâu?”
Hai người rất nhanh đã vào phòng khách Lưu Ỷ Nguyệt bất ngờ nhìn thấy Quách Thải Hà. Quách Thải Hà vừa thấy con gái xuất hiện, lại nhìn đứa bé trong lòng ngực Lâm Tây Canh, chú ý tới bàn tay nắm chặt của hai người.
“Lão phu nhân, vị này là ai vậy? Còn có đứa bé này. . . . . .” Lâm Đức Minh cười hỏi.
“Lâm tổng, đây là con gái của tôi, gọi là bé.” Không đợi Triệu Uyển Nghi trả lời, Lâm Tây Canh nói trước.
“Ôi, Tây Canh có con từ bao giờ vậy? Còn lớn như thế! Phu nhân, các người không thể như vậy! Cũng không mời hàng xóm láng giềng uống chén rượu.” Lâm Đức Minh đi đến trước mặt Lâm Tây Canh nhìn đứa bé.
“Đây là chuyện của bọn trẻ. Bà già như tôi không lo được nhiều như vậy, già rồi lo ít chuyện thôi.” Triệu Uyển Nghi cười ha ha.
“Lại đây, cho ông ôm một cái.” Lâm Đức Minh vỗ vỗ tay với đứa bé. Đứa bé nhìn theo tay ông một lát, cư nhiên cười tươi giang tay ra. “Ôi, bảo bối ngoan, thật nghe lới.”
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn thấy bé ở trong lòng Lâm Đức Minh, lại không thể ngăn cản, đành ngoảnh mặt làm thinh.
“Ha ha, bà ôm một cái đi, thật là ngoan. Nhà ta mà có búp bê nhỏ thế này thì tốt biết mấy.” Lâm Đức Minh âm thầm đưa bé cho Quách Thải Hà.
Lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt mới hiểu, đáp lễ chỉ là giả, lấy cớ xem bé mới là thật.
“Bé bao tuổi rồi?” Quách Thải Hà ôm đứa bé mà hốc mắt ngấn nước, đây là cháu ngoại của bà, nhưng bà lại phải tìm cớ mới được nhìn cháu.
“Sáu tháng.” Lưu Ỷ Nguyệt đáp.
“Đã sáu tháng rồi, rất khỏe mạnh, thực là nặng!” Quách Thải Hà chăm chú nhìn gương mặt bé, có nhiều nét giống con gái bà hồi nhỏ, “Bé, bé.”. Bà kìm lòng không được khẽ gọi.
Nhớ lại trước đây, Quách Thải Hà thay tã cho Ỷ Nguyệt. Chồng trước ở bên cạnh hai mẹ con, lấy tay trêu đùa cái miệng nhỏ nhắn của con gái.”Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt! Cười nào! Em xem, con bé cười này!”
“Đứa bé này cười thật đáng yêu.” Quách Thải Hà luôn miệng nói.
“Đúng vậy, cháu gái của chúng ta thích cười. Cũng không biết giống ai? Ỷ Nguyệt thì tôi không biết, nhưng Tây Canh nhà chúng tôi ngày xưa không vậy.” Bác ngồi bên cạnh cũng góp vui.
“Giống mẹ nó.” Quách Thải Hà buột miệng.
“Hả? Sao bà biết?” Bác cười hỏi.
“Ách, tôi nghĩ không giống Tây Canh, vậy thì nhất định là giống mẹ.” Quách Thải Hà vội vàng giải thích.
“Ha ha! Giống Ỷ Nguyệt? Con bé. . . . . .” Bác phì cười, “Con bé ngay cả nói còn lười, sao cười nhiều chứ?” Bác không cho là Quách Thải Hà nói đúng.
Quách Thải Hà nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của con gái, chỉ thấy cô nhíu mày, khóe môi mím chặt. Bà nhớ con trai từng nói, “Chị ấy nói chị ấy mồ côi, mồ côi cả cha lẫn mẹ.” Đây chính là lời lên án sâu sắc nhất với bà. Bà từng nghĩ có thể chịu đựng được lương tâm cắn rứt, nhưng đến tận giờ phút này mới biết, đau thấu xương là thế nào.
Lâm Tây Canh để ý thấy Lưu Ỷ Nguyệt và Quách Thải Hà đều rất kì lạ, một người thì chăm chú dõi theo, một người lại cực lực né tránh.
“Trước đây hai người biết nhau sao?” Đợi Lâm Đức Minh và Quách Thải Hà về rồi, Lâm Tây Canh mới hỏi.
“Ai?” Lưu Ỷ Nguyệt biết rõ còn hỏi.
“Mẹ của Thịnh Hi.” Lâm Tây Canh nói rõ.
“Không biết, sao tôi biết bà ấy được?” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu.
“Vậy thật sự là kỳ lạ, trước giờ nhà họ và nhà mình không qua lại nhiều lắm. Mẹ của Thịnh Hi. . . . . .” Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Tây Canh, anh kinh ngạc nhìn Lưu Ỷ Nguyệt. Anh nhớ rằng bác từng kể qua lai lịch của Quách Thải Hà. Khi đó Lâm Đức Minh còn đang quản lý đoàn xe, thậm chí còn tự mình lái xe. Một năm, không biết ông dẫn một người phụ nữ ở đâu về, nghe đồn, người này bỏ chồng theo Lâm Đức Minh. Vì vậy, Quách Thải Hà không được cha mẹ chồng chấp nhận, mãi đến khi Lâm Thịnh Hi ra đời, mọi chuyện mới dần dần dịu lại.
Quách Thải Hà, Lưu Ỷ Nguyệt có giọng địa phương giống nhau, một người bỏ gia đình, một người bị mẹ vứt bỏ, trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy chứ!
Kể từ lúc nhìn thấy mẹ của mình, nỗi oán hận của Lưu Ỷ Nguyệt với bà ngày càng sâu sắc. Nếu nói trước đây bà không thể dẫn cô đi, vậy sau này thì sao? Rõ ràng bà biết một đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ thảm thương đến mức nào, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc tìm cô sao? Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ rất nhiều chữ “có thể” nhưng tất cả đều dễ dàng phủ nhận, chỉ biết, rõ ràng, người ta muốn vứt bỏ cô hoàn toàn.
Lưu Ỷ Nguyệt không thể lý giải, cô là đứa con đầu lòng của bà, tại sao bà lại dễ dàng bỏ rơi cô như vậy? Bà quá độc ác! Lúc này, ngược lại cô lại đồng cảm với cha, ông cũng giống cô, đã bị mẹ cô vứt bỏ. Cô đáng thương, còn cha thật đáng buồn..
Lưu Ỷ Nguyệt lăn qua lăn lại trên giường, hai mắt mở lớn, không hề buồn ngủ, ai có thể giúp cô cởi bỏ khúc mắc trong lòng đây?
“Em sao vậy? Không ngủ mà lại nằm thở ngắn than dài?” Lâm Tây Canh bị làm phiền cũng không thể ngủ được, cuối cùng nhịn không được, hỏi.
“Không có gì, anh ngủ đi. Tôi đi ra ngoài đi một chút.” Nghĩ rằng cô đã quấy rầy anh nghỉ ngơi, Lưu Ỷ Nguyệt đứng dậy khoác áo rồi đi ra ngoài.
Lưu Ỷ Nguyệt đứng trên hành lang, ngửa đầu tìm kiếm trăng sao trên bầu trời, chỉ có điều chúng đều bị mây che khuất.
“Giờ ngay cả ở Phong Đình cũng khó mà nhìn thấy sao.” Lâm Tây Canh lặng lẽ đi đến phía sau cô, nhẹ nhàng nói. “Anh còn nhớ hồi nhỏ anh thích nhất nằm ở đó ngắm sao.” Anh đưa tay chỉ cái bàn đá giữa sân.
Lưu Ỷ Nguyệt mỉm cười, không thể tưởng tượng nổi bộ dáng nằm trên đó của anh, càng không ngờ anh cũng có thời lông bông như thế.
“Ỷ Nguyệt, em nên cười nhiều hơn, anh nghĩ bé nhất định giống em.” Lâm Tây Canh đặt hai tay lên vai cô, kéo cô về phía mình.
Trong bóng đêm, hai người đứng cạnh nhau, gắn bó không dời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui