Edit: Lee.
Mấy hôm sau, Lưu Ỷ Nguyệt đang chuẩn bị nấu cơm tối thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Cô bắt máy: “Alo, xin chào!”
“Là anh!” Đầu kia Lâm Tây Canh nói.
“Lại không về ăn cơm à?” Lưu Ỷ Nguyệt theo thói quen hỏi, một tuần bảy ngày, hơn nửa thời gian anh đều không ăn cơm ở nhà.
“Không phải!” Lâm Tây Canh cười khẽ, lại hỏi, “Còn chưa nấu cơm à?”
“Ừm, đang chuẩn bị vo gạo thì anh gọi.”
“Đừng nấu nữa, lát anh về đón hai mẹ con.” Lâm Tây Canh nói.
“Hả? Đi đâu? Làm gì?” Lưu Ỷ Nguyệt tò mò hỏi.
“Đừng hỏi, anh cúp máy đây.” Lâm Tây Canh không trả lời, lạch cạch một tiếng đã cúp điện thoại.
“Chuyện gì nhỉ? Thần thần bí bí.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu nói thầm.
Chỉ một lát sau, Lâm Tây Canh đã về, Lưu Ỷ Nguyệt mặc áo khoác, đội mũ cho bé, chuẩn bị ra ngoài. Bé phát hiện sắp được bố mẹ dẫn đi chơi, vui sướng lạ thường, không ngừng ngọ nguậy. “Xem nhóc con vui chưa này!” Lâm Tây Canh cười nhìn con gái.
“Là vì con rất ít khi ra khỏi nhà và buổi tối.” Lưu Ỷ Nguyệt gắng sức ôm con gái, không cho bé lộn xộn. Ở nhà cũ, Triệu Uyển Nghi có quy định, mặt trời xuống núi sẽ không cho bé ra ngoài, nói là trẻ con khí lực thấp, không thể chống đỡ yêu ma quỷ quái. Lưu Ỷ Nguyệt thà nghe lời bà còn hơn, vì thế tập dần thành thói quen, đến tận hôm nay vẫn không thay đổi được.
Xuống dưới lầu, Lưu Ỷ Nguyệt liền thấy xe Lâm Tây Canh đang đỗ gần đó, ánh hoàng hôn ấm áp bao phủ cả gia đình.
“Rốt cuộc anh muốn dẫn mẹ con em đi đâu?” Lên xe, Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.
“Đừng hỏi nhiều vậy, cứ theo anh là được.” Lâm Tây Canh vẫn chưa chịu trả lời.
Lưu Ỷ Nguyệt không hỏi nữa, yên tâm ngồi nói chuyện với bé trong xe. Bé nhìn ngã tư đường buổi tối không khỏi ngạc nhiên, chăm chú nhìn những ngọn đèn đường lướt qua cửa kính.
Xe dừng trước một tòa nhà sang trọng, ở đó đã có một chiếc xe đậu sẵn. Thấy xe Lâm Tây Canh tới gần, người ngồi trong chiếc xe kia bước ra, Lưu Ỷ Nguyệt tập trung nhìn, chính là Lâm Thịnh Hi. “Anh?” Cô khó hiểu nhìn Lâm Tây Canh.
“Chị, anh rể, tiểu mỹ nữ!” Lâm Thịnh Hi đi đến, vẫy tay với bé.
Bé đã sớm không còn xa lạ gì với cậu, thấy Lâm Thịnh Hi gọi mình, liền bi bô, “Cậu! Cậu!”
“Được rồi, tiểu mĩ nữ, đi với cậu nào!” Lâm Thịnh Hi vỗ vỗ tay với bé, bé liền nhào về phía cậu.
“Rốt cuộc hai người đang âm mưu chuyện gì?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi hai người đàn ông.
“Chị, chị cứ hẹn hò với anh rể đi. Em sẽ bế bé, chị yên tâm, nhất định châu về Hợp Phố.” Lâm Thịnh Hi nháy mắt với Lưu Ỷ Nguyệt.
“Hẹn hò?” Lưu Ỷ Nguyệt quay sang nhìn chồng.
“Cũng không hẳn là hẹn hò, chỉ là muốn đưa em đến một nơi em rất muốn đi thôi.” Lâm Tây Canh giải thích.
Đến tận khi ngồi lại vào xe, Lưu Ỷ Nguyệt cũng không nghĩ ra nơi mình rất muốn đi là nơi nào. “Lâm Tây Canh rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?” Lưu Ỷ Nguyệt nhận ra xe đang rời khỏi trung tâm thành phố, chạy như bay về phía ngoại ô.
“Đừng vội, sẽ nhanh biết thôi, đợi lát nữa sẽ có đáp án.” Lâm Tây Canh cười cười.
Cuối cùng Lưu Ỷ Nguyệt cũng nhận ra địa danh quen thuộc, cô kinh ngạc hỏi, “Đây là đường đến nhà máy điện.”
“Đúng, đưa em đến xem sản phẩm.”
“Xùy, có cần thần thần bí bí vậy không?” Lưu Ỷ Nguyệt hờn dỗi, nhưng trong lòng không khỏi chờ mong, còn nhớ năm đó nơi ấy chỉ là một hố đất thật lớn.
Tiến vào đường trong khu nhà máy, hàng đèn chạy dài, rực rỡ, xa xa một ngọn đèn khổng lồ hiện lên trước mắt Lưu Ỷ Nguyệt.
“Thật đẹp!” Cô không khỏi cảm thán.
“Gì vậy?” Cô chỉ vào mảng ánh sáng đỏ rực trên nền trời, hỏi.
“Đó là đèn hiệu đỉnh ống khói, đến ban đên nhất định phải bật sáng, để tránh máy bay đâm phải.” Lâm Tây Canh trả lời.
“A! Thật thần kì!”
Xe dừng ở lối và nhà máy, chỉ lát sau cánh cửa đã tự động mở ra, Lâm Tây Canh lái thẳng xe vào trong. “Chỗ năm đó em đến chính là nơi này, không nhận ra đúng không?”
“Ừm, không còn một chút bóng dáng trước đây!”
“Nào, anh dẫn em vào.” Xuống xe, Lâm Tây Canh dắt Lưu Ỷ Nguyệt tiến vào khu xưởng chính.
Trong khu trung tâm, tiếng máy móc gầm rú vô cùng ồn ào, hai người vừa bước lên tầng hai, tất cả đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
“Lâm tổng!” Nhân viên trực ca nhận ra hai người.
Lâm Tây Canh không biết là ai đã thông báo cho xưởng trưởng, người lúc này vốn đang nghỉ ngơi trong khu tập thể. Xưởng trưởng vội vàng chạy theo nhân viên trực ca, “Lâm tổng, sao ngài lại đến đây?”
“Không ngờ lại quấy rầy anh.” Lâm Tây Canh nói với xưởng trưởng, sau đó chỉ vào Lưu Ỷ Nguyệt, giới thiệu, “Phu nhân tôi! Hôm nay tôi cố ý đưa cô ấy đến đây. Khi đó đàm phán mua thiết bị cô ấy là thư kí của tôi, cũng tham gia quá trình đàm phán ở Luân Đôn.”
“Vinh hạnh! Vinh hạnh! Nói vậy, Lâm phu nhân cũng là công thần của nhà máy điện.” Xưởng trưởng vội vàng đưa tay về phía trước.
“Công thần thì chưa dám, tôi không hiểu chuyện cụ thể, chỉ là giúp đỡ những người khác thôi.” Lưu Ỷ Nguyệt cười cười, nói thật.
“Đâu có, Lâm phu nhân đúng là khiêm tốn rồi.” Xưởng trưởng tiếp tục khách sáo.
“Anh đã tốn rất nhiều tiền mới mời được xưởng trường từ nhà máy điện quốc doanh về đây đấy!” Lâm Tây Canh nói với Lưu Ỷ Nguyệt.
“Lâm tổng lại đùa rồi.” Xưởng trưởng xua tay.
“Đùa gì chứ, đây chính là nhà máy điện bảo vệ môi trường đầu tiên ở tỉnh chúng tôi, thế nên lãnh đạo hất sức coi trọng. Hiện tại, vấn đề năng lượng mới đang được quan tâm, thế nên tôi mời không ít chuyên gia đến đây, chính là hi vọng có thể bồi dưỡng nhiều nhân tài cho những dự án tiếp theo. Ngoài việc sử dụng rác thải, tiếp theo chúng tôi còn muốn đốt rơm rạ trong quá trình sản xuất điện.” Lâm Tây Canh từ từ nói ra những tính toán của mình.
Thăm xưởng trung tâm xong, Lâm Tây Canh dẫn Lưu Ỷ Nguyệt vào khu vực trước nhà máy, đó là nơi nghỉ ngơi của công nhân.
“Hôm nay chúng ta thử một lần làm công nhân nhà máy điện nhé!” Lâm Tây Canh lấy từ túi ra một chiếc thẻ từ, lắc lắc với Lưu Ỷ Nguyệt, “Đây là thẻ của nhà máy điện, có thẻ này có thể ăn cơm miễn phí.”
“Phúc lợi thật không tồi, nói vậy em cũng muốn đến đây làm việc.” Lưu Ỷ Nguyệt cười trêu ghẹo.
“Nhưng mà rất vất vả, nơi này cách xa nội thành. Hơn nữa máy móc không thể ngừng hoạt động, nên một ngày ba ca. Hằng ngày công nhân không thể về nhà, em có thể bỏ mặc con được sao?” Lâm Tây Canh chế nhạo.
“Ách, vậy thì quên đi!” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng lắc đầu.
~~“Mùi vị thế nào?” Lâm Tây Canh hỏi Lưu Ỷ Nguyệt đang cắm cúi ăn cơm.
“Cũng được.” Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu trả lời.
“Có muốn ở lại một đêm không?” Lâm Tây Canh lại hỏi.
Lưu Ỷ Nguyệt không cần nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời, “Không cần, em còn phải về với con!”
“Biết là em sẽ không đồng ý mà!” Lâm Tây Canh dở khóc dở cười, “Em có thể đặt tâm tư lên anh một chút được không?”, lại không nhịn được hỏi tiếp.
“Hiện tại không được!” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, “Sau khi con bị bỏng em đều rất sợ hãi, sợ con sẽ lại phải chịu khổ. Có lẽ loại cảm giác này đàn ông các anh vĩnh viễn không hiểu được. Các anh không mang thai chín tháng mười ngày, không đau đớn vượt cạn, không hiểu được nỗi đau như tróc từng mảng thịt. Em biết sớm muộn gì con cũng trưởng thành, sẽ rời xa em, thế nên càng quý trọng những ngày tháng hiện tại.”
“Con bị thương anh cũng rất đau lòng. Nỗi đau của em anh không có cách nào trải qua, có lẽ em nói đúng. Nhưng em sẽ không lo lắng anh sẽ rời xa em chứ?” Lâm Tây Canh nhìn thẳng vào mắt cô, thấy sóng mắt cô lay động.
Lưu Ỷ Nguyệt nghe anh hỏi, trái tim đột nhiên đập dồn. Bao lần cô từng nghĩ về vấn đề này, nghĩ anh tại sao lại kết hôn với cô, nghĩ liệu sẽ có một ngày anh rời xa cô không? Nhưng không có đáp án, bởi Lưu Ỷ Nguyệt không dám tìm đáp án cho mình, cô sợ bản thân sẽ không thể chịu đựng nổi đáp án ấy.
“Nếu anh thực sự muốn, em cũng không thể ngăn cản.” Lưu Ỷ Nguyệt lẩm bẩm.
“Em đúng là…” Lâm Tây Canh khẽ cắn môi, “Là anh thật ngốc, tự nhiên hỏi chuyện này làm gì!” Anh bất đắc dĩ cười khổ, thì thào.
Trên đường trở về, hai người đều trầm mặc không nói, không khí vô cùng khó chịu. Lưu Ỷ Nguyệt có phần hối hận, hối hận suy nghĩ tiêu cực của chính mình khiến anh tổn thương. Nhưng mỗi lần cô cố gắng tích cực một chút, kết quả nhận được chỉ là nỗi thất vọng tràn trề. Lưu Ỷ Nguyệt không biết lần này cô nên làm thế nào, hoàn toàn mờ mịt.
Hai người đến nhà Lâm Đức Minh, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn cánh cửa gỗ, tâm tình nặng nề như ván cửa đang đóng chặt ấy.
Cửa mở, là Quách Thải Hà đích thân ra mở, thấy con gái và Lâm Tây Canh đứng ngoài, vẻ mặt vui sướng lạ thường. Bà tiến lên giữ chặt tay Lưu Ỷ Nguyệt, “Ỷ Nguyệt, vào đây, vào đây!” Quách Thải Hà vui vẻ ra mặt, kéo con gái vào trong phòng.
Bên trong, nội thất sang trọng, đèn điện lấp lánh, Lưu Ỷ Nguyệt nghe thấy tiếng bé cười, “Chơi với Thịnh Hi và Cửu Nguyệt vui đến quên trời quên đất.” Quách Thải Hà cười nói.
Trên sàn nhà, bé ngồi giữa một đống đồ chơi. Lâm Thịnh Hi và Lâm Cửu Nguyệt ngồi quanh bé, ba người thành một hội, vô cùng náo nhiệt.
“Bé, về nhà nào!” Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xổm xuống bên cạnh bé, nói.
Bé đang cao hứng, bị mẹ gọi còn ngoảng mặt làm ngơ, không thèm ngẩng đầu lên.
“Bé, nghe lời, phải về nhà ngủ thôi!” Lưu Ỷ Nguyệt nhẫn nại nói.
“A… A…” Bé kêu lên, lắc đầu nguây nguẩy.
“Để con chơi lát nữa đi.” Lâm Tây Canh ngồi xuống thương lượng.
“Đến giờ ngủ rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh một cái.
“Chị, để bé chơi lát nữa, không phải ngày nào cũng như vậy!” Lâm Thịnh Hi cũng góp sức thuyết phục.
“Vậy đi, cũng không phải hay đến.” Lâm Cửu Nguyệt phụ họa.
“Ỷ Nguyệt, lại đây ngồi. Để mấy đứa chơi, trẻ con nhiều khi đừng cứng nhắc quá!” Lâm Đức Minh nói với Lưu Ỷ Nguyệt.
Bất đắc dĩ, Lưu Ỷ Nguyệt đành phải nghe theo, không thể không nể mặt người khác, bắt buộc phải ngồi xuống sô pha.
“Nhà máy điện hoạt động bình thường chứ?” Lâm Đức Minh hỏi.
“Khá tốt ạ!” Lâm Tây Canh gật đầu.
“Cũng là cậu lớn gan, lúc ấy chỉ có cậu mới dám nhận dự án này, thành người tiên phong.” Lâm Đức Minh khen ngợi Lâm Tây Canh.
“Là cháu liều lĩnh thôi!” Lâm Tây Canh khiêm tốn.
“Không cần khiêm nhường. Hai cha con nhà cậu làm việc nhất quán vậy, nếu không chắc chắn sẽ không làm.” Lâm Đức Minh cười rộ lên.
Lưu Ỷ Nguyệt khách sáo ngồi một bên, đầu óc đặt hết lên người bé. Nơi này ấm áp như vậy, Quách Thải Hà âu yếm nhìn con gái nhỏ và bé, Lâm Đức Minh cùng Lâm Tây Canh uống trà nói chuyện phiếm, nhưng chỉ có Lưu Ỷ Nguyệt lạnh run người, vì sao muốn cô nhìn thấy những cảnh này, dường như cô vĩnh viễn là người ngoài cuộc. Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên hụt hẫng, hồn phách như lơ lửng trên không, thờ ơ quan sát hết thảy.
Trên đường về nhà, bé nằm gọn trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt, ngủ ngon lành.
“Vừa ra khỏi cửa đã ngủ.” Lâm Tây Canh cười nói, khi nãy khó khăn lắm mới kéo nhóc con về được, nào ngờ vừa lên xe đã lăn ra ngủ.
“Quen ngủ sớm, giờ đương nhiên mệt.” Lưu Ỷ Nguyệt vuốt ve hai má bé, nói.
Về đến nhà, mọi việc lại như thường này. Bé ngủ trên giường nhỏ, Lâm Tây canh nghiêng người nhìn con gái. Lưu Ỷ Nguyệt tắt hết điện trong nhà mới vào phòng ngủ, thầm nghĩ có lẽ hai cha con đều ngủ hết rồi.
Cô xốc chăn lên, khẽ khàng nằm xuống, nào ngờ vừa đặt người xuống giường, liền bị Lâm Tây Canh kéo vào lòng.
Anh gặm nhấm cần cổ cô, bàn tay quen thuộc luồn vào trong áo ngủ. Trên đường về nhà, hai người không nói gì nhiều, lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt rõ ràng cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ của anh, như đang trút hết hờn giận trong lòng. Cô không lên tiếng, hoàn toàn mặc kệ anh.
Thái độ thờ ơ của cô càng khiến Lâm Tây Canh buồn bực, dùng sức mạnh hơn. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn âm thầm chịu đựng.
Cô vùi đầu vào ngực anh, khẽ kêu, móng tay đâm sâu vào lưng anh. Lâm Tây canh vẫn chưa vừa lòng, vòng qua người cô, từ phía sau lại tiến vào. Lưu Ỷ Nguyệt kêu lên, “Đau… nhẹ chút! Đau!…”
Lúc này, Lâm Tây Canh đương nhiên không nghe thấy gì, bàn tay bóp chặt thắt lưng cô, va chạm mạnh hơn một chút. Lưu Ỷ Nguyệt ôm chặt gối, để tiếng gào đau đớn tan trong lớp bông dày. Hai tay Lâm Tây Canh vòng qua hông cô, kéo cô lại. Lưu Ỷ Nguyệt không thể không ngẩng đầu, khẽ rên. Nghe thấy giọng cô, Lâm Tây Canh mới chịu chậm lại.
Không ngờ cô bật khóc, Lâm Tây Canh bối rối, không ngừng líu ríu bên tai cô, “Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt!”
Xong xuôi, Lưu Ỷ Nguyệt mơ mơ màng màng, cả người vẫn bị Lâm Tây canh ôm chặt, thân dưới nóng ran như lửa đốt, miệng khẽ than, “Đau!”
Mí mắt ngày càng nặng trĩu, quanh tai đều là hơi thở nóng rực của anh, thân thể anh như lò lửa nướng chín cô. Trong cơn mơ, Lưu Ỷ Nguyệt lờ mờ nghe thấy một giọng nói, “Lưu Ỷ Nguyệt, không phải chỉ em mới biết đau, em biết không?”