Edit: Shin
“Mạnh Thế Đào!”
Vị phu nhân kia không hề chú ý trên người đầy vết bẩn, gắt gao nắm lấy tay Quách Tiểu Bắc, hướng cách đó không xa kêu, “Anh mau đến xem ngay, đây có phải Tiếu Tiếu?!”
Quách Tề Ngọc đi tới, đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, “Phu, phu nhân, ngài có phải nhận sai người?”
“Đau quá…”
Quách Tiểu Bắc có chút oan ức – nhìn về phía Quách Tề Ngọc.
Vừa nghe tiếng đứa nhỏ vô cùng đáng thương hô đau, phu nhân liền buông tay ra, lại sợ nó chạy, chỉ có thể nắm nhẹ, Quách Tiểu Bắc lập tức tránh né, trong mắt đều là đau lòng cùng khổ sở.
Người đàn ông trung niên tên gọi là Mạnh Thế Đào đi tới, tối hôm qua gặp ở trong thang máy Quách Tề Ngọc không nhìn kỹ, chỉ hoảng hốt cảm thấy nhìn quen mắt.
Hiện tại càng cảm thấy quen mắt hơn, nhìn lại Quách Tiểu Bắc một chút, không biết có phải là nguyên nhân tâm lý, Quách Tề Ngọc cảm thấy bọn họ có nét giống nhau.
“Minh Nguyệt, không nên như vậy.” Mạnh Thế Đào đi tới, đem Mạnh phu nhân ôm vào trong ngực, rồi hướng về phía Quách Tề Ngọc ánh mắt mang theo ý xin lỗi.
Bọn Ngô Bân ở cách đó không xa vây xem sự tình.
Tựa hồ phát hiện chồng mình có ý nhân nhượng cho yên chuyện, Mạnh phu nhân giãy dụa một hồi, âm thanh khóc nháo, “Mạnh Thế Đào, anh nhìn xem nó có phải Tiếu Tiếu không? Nhìn thử đi!”
Móng tay sơn màu hồng chỉ thẳng vào Quách Tiểu Bắc.
Quách Tề Ngọc hướng bọn họ cúi người một cái, muốn mang Quách Tiểu Bắc trở lại chỗ ngồi của mình, Quách Tề Ngọc linh cảm rất xấu, suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp mang theo Quách Tiểu Bắc đi lên lầu trở về phòng thu dọn đồ đạc.
“Đứng lại!” Mạnh phu nhân đột nhiên tránh thoát cái ôm từ chồng mình, xông lại, một tay bắt được Quách Tề Ngọc, “Cậu không được đi! Cậu muốn đem Tiếu Tiếu mang đi đâu?!”
“Mạnh phu nhân, xin cô thả tôi ra.” Quách Tề Ngọc giật tay, không nhìn đến cô gái yếu đuối.
“Bà thả ba tôi ra!” Quách Tiểu Bắc xông lại, cắn lên cổ tay nữ nhân.
“Tiếu Tiếu!” Mạnh phu nhân kinh hô một tiếng, buông tay ra, trên cổ tay lưu lại một vòng dấu răng.
“Em không sao chứ?” Mạnh Thế Đào lúc này mới xông tới, cẩn thận xem xét cổ tay Mạnh phu nhân, dấu vết tím sẫm, có chút không vui, “Cái thằng nhóc này…”
Mạnh Thế Đào lúc này mới chính thức nhìn về phía Quách Tiểu Bắc, có chút sững sờ, lại nhìn kỹ một chút, Quách Tề Ngọc đem Quách Tiểu Bắc giấu sau lưng, “Thực sự xin lỗi, tiền thuốc thang cùng phí giặt rửa bộ váy tôi đều trả, xin đừng trách cứ đứa nhỏ.”
Mạnh Thế Đào mắt nhìn chằm chằm, ngăn Quách Tề Ngọc lại, “Để tôi nhìn nó một chút.” Người đàn ông trung niên hướng về Quách Tiểu Bắc đưa tay ra.
Lúc này bảo vệ khách sạn chạy tới, muốn nói chuyện, Mạnh Thế Đào phất tay một cái, “Kêu quản lý các người sắp xếp phòng cho chúng tôi nói chuyện.”
“Thế Đào, là Tiếu Tiếu không sai chứ?” Mạnh phu nhân rốt cục yên tĩnh, giơ cổ tay lên, lộ ra dấu răng, trong mắt toát lên vui mừng, ngữ khí ôn nhu, “Răng Tiếu Tiếu dài rồi thật tốt quá, thay răng có khóc không?”
Không biết là đang hỏi Quách Tề Ngọc hay Quách Tiểu Bắc, Quách Tề Ngọc thực sự thích ứng không được thần kinh chuyển đổi từ vị Mạnh phu nhân này.
Quách Tề Ngọc há miệng, muốn cáo từ, không muốn phản ứng đối với chuyện vợ chồng này, nhưng âm thanh Mạnh Thế Đào đột nhiên trầm thấp xuống, “Nhóc con, đừng có ý nghĩ muốn chạy, sau khi rõ sự tình, tôi sẽ để cậu đi, còn không phải thì đừng hòng rời khỏi.”
Bọn Ngô Bân đi lại đây, bất bình dùm Quách Tề Ngọc, “Làm sao lại không cho đi, bộ ông là cảnh sát sao?”
Ngô Bân trong lòng xoay chuyển vài vòng, mới nhớ tới người này đã từng thấy trên ti vi, chức vị lớn, “Mạnh tiên sinh, ông khỏe chứ?”
Mạnh Thế Đào khẽ gật đầu.
Ngô Bân cẩn thận từng li từng tí một – nói rằng: “Mạnh tiên sinh, vị bằng hữu này chưa từng thấy sự kiện gì lớn, ngày hôm nay chuyện này là chúng tôi lỗ mãng, làm bẩn váy Tôn phu nhân, ngày sau chúng tôi nhất định tới cửa nhận lỗi. Chỉ là, ngày hôm nay chúng tôi có đặt vé máy bay trở về, mong rằng Mạnh tiên sinh thứ lỗi.”
Mạnh Thế Đào nhìn khuôn mặt tươi cười liền biết giả mù sa mưa, có điều cũng bình thường, vô sự muốn nhờ trong lòng bằng phẳng, lần này nịnh hót tự nhiên làm bộ làm tịch.
Đưa tay không đánh người, Mạnh Thế Đào hòa hoãn ngữ khí, “Chuyện này chúng ta nói sau đi, đến lúc đó tôi tự mình đưa vị tiên sinh này trở về.”
Quản lí vừa vặn chạy tới, nói là đã sắp xếp thỏa đáng.
Mạnh Thế Đào đưa tay, hướng về Quách Tề Ngọc, “Tiên sinh, mời!”
Mạnh phu nhân lẽo đẽo theo sát bên người Quách Tiểu Bắc, không muốn rời đi nửa bước, Quách Tiểu Bắc làm sao cũng trốn không xong, đơn giản để Quách Tề Ngọc đem nó ôm lấy, vùi đầu vào hõm vai bên trong Quách Tề Ngọc, Mạnh phu nhân trêu đùa nó cũng không ngẩng đầu lên.
Quách Tề Ngọc ôm Quách Tiểu Bắc mười một tuổi có vẻ cực kỳ khổ sở, một bên thỏa mãn chính mình vì được ẵm, một bên an ủi mình là bởi vì công tác quá bận mà không có cách nào rèn luyện, dẫn đến thể lực giảm xuống.
Đi tới cửa phòng, Mạnh Thế Đào vốn nghĩ muốn Mạnh phu nhân để Quách Tiểu Bắc ở bên ngoài, hắn đơn độc cùng Quách Tề Ngọc đàm luận.
Thế nhưng Quách Tề Ngọc cường điệu Quách Tiểu Bắc cũng có độc lập chủ quyền, có quyền biết tất cả, Mạnh phu nhân cũng không muốn bỏ qua bọn họ nói chuyện, liền bốn người đồng thời tiến vào phòng.
Quách Tề Ngọc căng thẳng đến nuốt nước miếng, cũng may Quách Tiểu Bắc còn ở bên người, thế nhưng nếu như đôi vợ chồng này chết sống muốn nhận Quách Tiểu Bắc, vậy hắn nên làm gì bây giờ?
Quách Tiểu Bắc dắt tay hắn, nắm chặt chẽ, cho hắn một chút an ủi.
“Thực sự xin lỗi, đến hiện tại còn chưa thỉnh giáo tên của tiên sinh,” Mạnh Thế Đào ngồi xuống, “Tôi tên Mạnh Thế Đào, đây là vợ tôi Phó Minh Nguyệt.”
Quách Tề Ngọc nhếch miệng, “Tôi tên Quách Tề Ngọc, Ngọc trong thạch ngọc”
Hắn nhìn Quách Tiểu Bắc một chút, nói rằng: “Đây là con trai tôi, Quách Tiểu Bắc, Bắc từ phương bắc.”
Trọng âm của hắn rơi vào chữ “Tôi”, nói xong không biết dũng khí chính mình từ chỗ nào đến, liếc một cái về phía Mạnh Thế Đào, thấy đối phương không hề sinh khí, mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh phu nhân có chút không cao hứng, âm thanh “Hừ” một tiếng cũng không nói câu gì.
“Không biết Quách tiên sinh làm sao thu dưỡng Tiểu Bắc?” Mạnh Thế Đào vừa mở miệng chính là “Thu dưỡng”, xem ra đã nhận định Quách Tiểu Bắc cùng Quách Tề Ngọc không có bất kỳ quan hệ ruột thịt gì.
Quách Tề Ngọc trầm mặc, không muốn trả lời.
Quách Tiểu Bắc đột nhiên mở miệng, “Hai người hỏi như vậy có ý gì, trực tiếp đi xét nghiệm DNA không phải càng thuận tiện hơn sao?”
Mọi người sững sờ.
“Nhà tôi hiện tại ở W thị khu đông Đông Hòe trên đường Đông Hòe tiểu khu 9 tòa nhà 302,” Quách Tiểu Bắc thao thao bất tuyệt – nói, “Sau khi xét nghiệm xong, nếu đúng tới tìm tôi, không thì đừng tìm tôi…”
“Ấy, Tiếu Tiếu, chúng ta làm sao sẽ không tìm con cho được.” Mạnh phu nhân vội la lên.
Quách Tiểu Bắc một mặt uy hiếp lôi kéo tay Quách Tề Ngọc, “Tôi muốn cùng ba về nhà, các người nói chuyện không có đạo lý.”
“Tiếu Tiếu, ba mẹ làm sao lại không nói đạo lý?” Không cho phép con trai nghi ngờ chính mình, Mạnh phu nhân gấp đến độ dậm chân, “Hai người không được đi!”
Quách Tiểu Bắc đứng lên liền muốn đi.
Mạnh Thế Đào ngăn lại, “Chờ đã Quách tiên sinh, đem địa chỉ nhà cậu viết lên đây, thuận tiện viết cả tên công ty cậu đang làm việc.”
Quách Tiểu Bắc cảnh giác nhìn ông ta.
Mạnh Thế Đào trong lòng mềm nhũn, nhìn mặt Quách Tiểu Bắc, càng ngày càng xác định nó là con ruột mình, trong lòng kích động, muốn giơ tay lên sờ đầu đứa nhỏ.
Quách Tiểu Bắc né qua một bên.
“Mạnh tiên sinh, tôi đã viết xong.” Quách Tề Ngọc để bút xuống, âm thanh thành khẩn, “Có thể đi được chưa?”
Mạnh Thế Đào liếc nhìn chữ viết mạnh mẽ thanh tú, gật đầu.
Mạnh phu nhân lấy bút viết vài dòng lên tờ giấy, nhét vào trong tay Quách Tiểu Bắc, khóc ròng nói: “Tiếu Tiếu, đây là tên thật của con, con nhớ kỹ nhé!”
Quách Tề Ngọc liếc mắt nhìn, tờ giấy nhỏ kia như một viên màu trắng □□, đem trái tim của nó nở hoa…
Đi ra cửa, bọn Ngô Bân vây đến, “Làm sao?”
Quách Tề Ngọc cười khổ, “Chúng tôi trước tiên đi xe lửa, không lại trễ chuyến tàu.”
Ngô Bân trầm mặc một chút, nói rằng: “Vừa nãy tôi đã đem sự tình cùng Giang tổng nói chuyện, anh ta cho cậu nghỉ ngơi một ngày, ngày kia đi làm lại.”
Quách Tề Ngọc trợn to mắt, “Cái gì? Không, không cần, tôi không có chuyện gì.”
Ngô Bân vỗ vai hắn, “Cố gắng bồi Tiểu Bắc một ngày, lần này đến thành phố A chúng ta vẫn luôn mở hội nghị không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.”
Quách Tề Ngọc kéo khóe miệng, nhưng không nói gì.
Đi đến trạm xe lửa công cộng, Quách Tề Ngọc không biết nên nói gì, tay chảy mồ hôi nắm lấy Quách Tiểu Bắc.
Quách Tề Ngọc mang theo Quách Tiểu Bắc đến trạm, nhìn sân ga, mới phát hiện đã lố ba trạm dừng.
Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là đưa tay bắt xe.
Chờ xe lửa đến trạm Quách Tề Ngọc nghe bụng Quách Tiểu Bắc réo, mới phản ứng được, hổ thẹn – móc ra tiền, “Tiểu Bắc, đi mua một ít đồ ăn đi.”
Quách Tiểu Bắc đi một hồi lâu, Quách Tề Ngọc có chút lo lắng, đứng lên ngắm nhìn chung quanh, Quách Tiểu Bắc bưng hai tô mì nóng hổi run rẩy – hướng về hắn đi tới, Quách Tề Ngọc bỗng nhiên yết hầu căng chặt đến mức khó chịu, hắn hít sâu một hơi, nghênh đón, có chút trách cứ, “Nóng như thế, sao con không gọi ba?”
Thả hai tô mì xuống đất, hai người ngồi chồm hỗm nhìn đến.
“Ba à.” Quách Tiểu Bắc gọi hắn, Quách Tề Ngọc quay đầu, đứa nhỏ nắm lấy tờ giấy, “Con không rời bỏ ba đâu.”
Nói xong, nó bóp chặt tờ giấy, đứng lên chạy tới chỗ thùng rác, ném vào trong, lại chạy về đến, ngồi chồm hỗm xuống, nhìn hắn, đem lòng bàn tay mở ra, nói lại lần nữa, “Nơi này chẳng có gì cả, con không rời bỏ ba đâu.”
Lòng bàn tay vừa nãy do bưng hai tô mì có vết đỏ hồng, Quách Tề Ngọc kéo tay nó qua, đem nó ôm vào trong lồng ngực.
Không dám nhìn vào đôi mắt đen kịt sạch sẽ từ Quách Tiểu Bắc.
Trạm xe lửa người đến người đi, nhìn trạm dừng không có người ngồi, hai tô mì đặt dưới đất, đôi cha con ngồi chồm hỗm ôm siết nhau.
Người cha trẻ tuổi khóc đến nỗi mặt đỏ chót, nước mắt giàn giụa, trong miệng huyên thuyên không biết đang nói cái gì?
Đứa con ngoan ngoãn nhẹ nhàng vỗ về hắn, quay về bên tai cha mình nói lời an ủi, trong mắt tràn ngập ôn nhu.
“Xã hội này thực sự càng ngày càng kỳ quái!” Có người thấp giọng bình luận.
…
“Ba có làm con mất mặt?” Lên xe lửa, Quách Tề Ngọc viền mắt đỏ chót, hậu tri hậu giác – hỏi đứa nhỏ.
Quách Tiểu Bắc không trả lời.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh…
Quách Tề Ngọc thở dài, “Rõ ràng ba đã nói không khóc nữa, chẳng qua ba không nhịn được…”
Nhìn đến Quách Tiểu Bắc bưng hai tô mì nóng hổi cẩn thận từng li từng tí một – hướng mình đi tới thì hắn không nhịn nổi nữa.
“Có điều sau khi khóc chúng ta càng gắn bó nhau hơn,” Quách Tề Ngọc xoa mũi, “Trong lòng không còn khó chịu như vậy nữa.”
Quách Tiểu Bắc hé miệng, hai tay đồng loạt nâng mặt Quách Tề Ngọc lên, nhìn thẳng vào mặt hắn, nghiêm túc nói, “Con sẽ không rời bỏ ba.”
Quách Tề Ngọc đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ đang nâng mặt mình, cười cợt nói rằng: “Ba biết, ba sẽ không rời bỏ con đâu.”
(Hết chương 23)