Quách Tề Ngọc Tiên Sinh

Edit: Shin

“Tiểu Bắc, con nên trở về đi thôi,” đứng trước cửa phòng tắm, Quách Tề Ngọc bưng trái cây mới rửa đặt trên bàn, lắp bắp – nói rằng, “Không trở về thì không tốt lắm đâu.”

Mạnh Tiếu Ngạn ngồi ở trên giường, bắt đầu gặm quả táo.

“Cái gì không tốt,” Mạnh Tiếu Ngạn không có một chút nào cảm giác áy náy, “Con cảm thấy rất tốt, ba không thích nơi đó, con cũng không thích nơi đó luôn.”

“Đó là nhà con mà, như ba thì không nói, con cũng không thể ở khách sạn được.”

“Con đang bên cạnh ba nha!” Mạnh Tiếu Ngạn trở mình, con mắt đẹp đẽ chớp chớp, hiếm thấy đẹp đẽ như vậy, nam nhân chấn động ngơ ngác nhìn nó.

Quách Tề Ngọc nhếch miệng, không nói nữa.

Mạnh Tiếu Ngạn nở nụ cười, bật người ngồi dậy, đang muốn hướng đến nam nhân làm nũng, cầu có thể một lần được ở cùng nhau càng nhiều càng tốt.

Chuông điện thoại di động chợt vang lên, khiến hai người chợt sững sờ.

Mạnh Tiếu Ngạn liếc mắt nhìn, lên tiếng, “Alô, mẹ ư?”

Quách Tề Ngọc ở chỗ này chỉ nghe Mạnh Tiếu Ngạn đáp lại vài tiếng, sau đó nói: “Con không trở về đâu, hắn ngày mai rời đi rồi, chiều mai con sẽ trở về.”

“Không, con đang ở khách sạn.”

“Con không muốn.”

Mạnh Tiếu Ngạn mất kiên nhẫn, sau khi nghe bên kia nói xong, nhìn Quách Tề Ngọc một chút, “Mẹ, cứ như vậy đi, con trở lại hẵng nói.”

“Cúp máy rồi?” Quách Tề Ngọc sững sờ.

Mạnh Tiếu Ngạn tiếp tục gặm cắn quả táo, “Chúng ta chuẩn bị đi đến chỗ nào?”

Quách Tề Ngọc đương nhiên không biết đi đến nơi nào.

Mạnh Tiếu Ngạn căn cứ Quách Tề Ngọc luôn luôn yêu thích khám phá, suy nghĩ một chút, “Con nghĩ đến địa phương này, dẫn ba đi xem một chút.”

Mạnh Tiếu Ngạn tính sai rồi.

Nhìn một bên Quách Tề Ngọc tràn đầy phấn khởi xếp hàng mua vé, có chút bất đắc dĩ, “Nếu không, chúng ta đi thôi?”

Quách Tề Ngọc sững sờ, “Tại sao?”

Thành phố A không giống W thị, địa phương lớn như thế, đi đường lại khá xa, bọn họ xuất phát từ khách sạn đến địa điểm “Thế Giới Hải Dương” mất hơn hai tiếng rưỡi, xoay chuyển hai chuyến xe.

Hiện tại đã là mười một giờ.

“Quá đông đúc.” Mạnh Tiếu Ngạn chỉ về phía trước.

Ngày hôm nay là thứ bảy, rất nhiều người lớn đều dẫn theo trẻ em đến chơi, vé vào cửa cũng không tính là đắt, chủng loại sinh vật cũng rất nhiều, bố trí mới mẻ thú vị, hấp dẫn rất nhiều người, bao gồm cả Quách Tề Ngọc lại đây lần đầu.

Đồng thời Mạnh phu nhân cùng Mạnh tiên sinh dẫn nó đến đây, mấy ngày đó vì để cho nó có thể thích ứng sinh hoạt tốt hơn ở thành phố A, bọn họ dẫn nó đi không ít địa phương.

“Cũng không nhiều lắm, Tiểu Bắc nếu con mệt, qua bên kia ngồi một lúc?” Quách Tề Ngọc nhìn thấy cách đó không xa có chòi nghỉ mát, bên trong có thật nhiều người già cùng trẻ em đang ngồi nghỉ ngơi.

Nếu như chính mình cường tráng hơn, khí lực lớn một chút, vào lúc này còn có thể ôm lấy đứa nhỏ, Quách Tề Ngọc thầm nghĩ.

Mạnh Tiếu Ngạn không muốn rời đi Quách Tề Ngọc, đứng bên người Quách Tề Ngọc không nhúc nhích.

Chờ đợi nửa giờ, mới đến phiên bọn họ.

“Đã mười một giờ rưỡi,” Mạnh Tiếu Ngạn nhìn một chút đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình, “Chúng ta ăn cơm rồi lại đi vào.”

“Đi vào rồi ăn không giống nhau sao?” Quách Tề Ngọc muốn sớm một chút tiến vào nhìn bên trong.

Mạnh Tiếu Ngạn ôm bụng, “Nhưng con đói bụng quá.”

Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là mang nó theo, ở rìa đường tìm quán ăn nhỏ sạch sẽ, mỗi người ăn một bát mỳ.

Quách Tề Ngọc đem hết thẩy thịt bò trong bát đưa cho đứa nhỏ, lại kêu ông chủ cho thêm một chén canh rau xanh.

“Tiểu Bắc, con nên ăn những thứ này, cân bằng ding dưỡng cân đối.

Mạnh Tiếu Ngạn không tranh chấp, bắt đầu ngoan ngoãn ăn.

Sau khi ăn xong, Quách Tề Ngọc còn mua hai quả trứng, nói là nếu chơi mệt còn có cái để ăn.

Đi vào bên trong, nhìn thấy “Thế Giới Hải Dương” cũng có bán đồ ăn, hơn nữa vì phối hợp với phong cách “Biển cả”, mỗi một cửa tiệm đều dùng dụng cụ đặc sắc, cái chén hình ốc biển, vỏ sò làm mâm, Quách Tề Ngọc nhìn mà tâm động không ngừng.

“Cũng không tệ, Tiểu Bắc chúng ta tới đây có thật nhiều đồ ăn ngon!” Quách Tề Ngọc liên tục than thở.

Nhưng ngay lúc đó hắn liền câm nín.

Hắn nhìn thấy thực đơn trong một cửa tiệm.

“Một bát mì thịt bò giá mười khối, đây cũng quá mắc rồi!”

Quách Tề Ngọc lôi kéo Mạnh Tiếu Ngạn đi xa, lúc này mới lên tiếng, dáng vẻ kinh sợ không thôi.

“Lẽ nào chỉ vì thay đổi phong cách, vật chất liền biến đổi sao?” Quách Tề Ngọc phiết miệng, “Còn không phải những thứ chúng ta ăn ngoài đó ư?”

Mạnh Tiếu Ngạn tràn đầy đồng cảm – gật gật đầu, lần trước bọn họ ở trong này ăn, kỳ thực không có gì đặc biệt, trang sức kỳ dị chỉ là một loại mánh lới mà thôi, vẫn không bằng một góc quán ăn nhỏ bên trong có món ăn ngon.

Quách Tề Ngọc sờ đầu Mạnh Tiếu Ngạn.

Không cần Quách Tề Ngọc nói ra khỏi miệng, Mạnh Tiếu Ngạn đã rõ ràng trong lòng nam nhân đang suy nghĩ gì, nhất định là đang vui mừng vừa nãy mình ăn ở bên ngoài.

Nó nhìn thấy Quách Tề Ngọc vỗ lưng chính mình, “Tiểu Bắc, chúng ta không cần ăn ở đây, trong túi ba còn có đồ ăn!”

Mạnh Tiếu Ngạn lắc đầu một cái, “Con không có đói bụng.”

Địa hình “Thế Giới Hải Dương” cũng không phức tạp, huống hồ Mạnh Tiếu Ngạn đã tới một lần.

Nó mang theo Quách Tề Ngọc đi đến những nơi vui chơi, tránh đi đến những nơi tẻ nhạt.

Quách Tề Ngọc chưa từng đến những nơi như thế này chơi qua.

Trên mặt vẻ mặt mừng rỡ cùng trạng thái kinh ngạc trùng lên nhau.

Mạnh Tiếu Ngạn đúng là vẫn không hứng thú lắm.

“A!”

Một con cá nhỏ đầu màu trắng đột nhiên tiến đến trước mặt kính, Quách Tề Ngọc đứng bên ngoài mà sợ hết hồn, lui lại vài bước.

Một cơn sợ hãi qua đi, kéo đến sự hưng phấn, lôi kéo tay Mạnh Tiếu Ngạn, “Nó làm sao đột nhiên lại ra đây?”

Mạnh Tiếu Ngạn thầm nghĩ: “Đại khái là nó nhìn anh có dáng vẻ quá ngốc.”

Hai người ở “Thế Giới Hải Dương” bên trong đi dạo một ngày.

Quách Tề Ngọc cái gì cũng không nhớ kỹ, cá chủng loại đa dạng làm hắn nhìn hoa cả mắt, chỉ nhớ rõ con cá đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt.

Có điều hắn an ủi chính mình, cùng đứa nhỏ nói:”Ba thì không sao, ba đã lớn như vậy, nhìn con chơi đùa cũng tốt rồi, thế nhưng Tiểu Bắc con ở trong này có thể học tập kiến thức.”

Mạnh Tiếu Ngạn khinh thường không thèm để ý đến hắn.

Trở lại khách sạn đã là bảy giờ tối, hai người nằm trên giường một chút, Quách Tề Ngọc lại ngồi dậy, “Tiểu Bắc, đi ăn cơm.”

Mạnh Tiếu Ngạn nhắm hai mắt, kỳ thực không muốn động tí nào, thế nhưng thân thể không có ý thức phản kháng – liền đứng lên.

“Đi ăn chỗ nào?” Nó hỏi.

Quách Tề Ngọc đối với thành phố A không quen, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: “Ra ngoài xem rồi nói sau.”

“Chúng ta có thể ăn trực tiếp ở khách sạn.”

“Giá sẽ rất cao!” Quách Tề Ngọc không chút nghĩ ngợi – liền từ chối.

Hai người liền đi ra ngoài loanh quanh.

“Thành phố A thật nóng quá đi!” Quay một vòng, Quách Tề Ngọc thở dài nói, “Cùng thành phố lớn lại không giống nhau.”

Mạnh Tiếu Ngạn ngắm nhìn bốn phía, xe chạy như nước, tiếng động xe náo nhiệt, đối với nó mà nói đều giống nhau.

Nó nắm chặt tay Quách Tề Ngọc, “Ba ba, chúng ta đi ăn chỗ kia đi.”

Nó chỉ tay về phía trước một quán ăn bên đường.

“Ăn lẩu?” Quách Tề Ngọc nhìn một chút, “Buổi tối ăn cái này đối với bao tử không tốt đâu, vị quá cay, chúng ta đi ăn cái quán bên này đi.” Hắn chỉ vào quán bên cạnh “Canh hầm ngó sen”

Mạnh Tiếu Ngạn kỳ thực không quan tâm cho lắm, nồi canh hay nồi lẩu đối với nó cái gì cũng được.

Thế nhưng rất nhanh Quách Tề Ngọc liền hối hận, quán với cái tên gọi “Canh hầm ngó sen” giá cả không hề rẻ bình dân tí nào.

Quách Tề Ngọc phát huy đầy đủ kế toán sở trường chính mình, vừa nhìn một chút ở bên trong lòng thầm tính toán, tính toán xem có mang tiền đầy đủ hay không, lại tính toán làm sao mới có thể cho đứa nhỏ dinh dưỡng cân đối lại được ăn no.

“Ba ba, đắt lắm sao?” Nhìn Quách Tề Ngọc trầm mặc nửa ngày, Mạnh Tiếu Ngạn đã biết nguyên nhân rõ ràng bên trong.

Quách Tề Ngọc cũng không che giấu, “Có đắt một chút, có điều ăn cái này vẫn được hơn, nồi lẩu quá cay.”

Mạnh Tiếu Ngạn gật đầu, “Chỉ cần là lời ba ba nói, cái gì cũng được ạ.”

Quách Tề Ngọc cười nói: “Yên tâm, ba làm sao lại để Tiểu Bắc đói được!”

“Ba ba, con cùng với ba cùng ngồi xuống.”

Nói xong, Mạnh Tiếu Ngạn chạy tới cùng Quách Tề Ngọc ngồi cùng một bên.

Quách Tề Ngọc ôm nó, “Thật tốt, ba đem đĩa rau cho con ăn cũng dễ dàng hơn một chút.”

Mạnh Tiếu Ngạn ôm lấy Quách Tề Ngọc, âm thanh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Đối với Quách Tề Ngọc mà nói “Canh hầm ngó sen” giá cả tuy đắt, là nơi không cần thiết tuyệt đối sẽ không bước vào, nhưng đối với Mạnh gia mà nói, “Canh hầm ngó sen” chỉ là nồi canh phổ thông mà thôi.

Mạnh Tiếu Ngạn chỉ vào “Canh hầm ngó sen”, nói muốn ăn cái kia, Mạnh tiên sinh nhíu mày, Mạnh phu nhân cũng có chút chần chờ, cuối cùng châm chước thương lượng với nó, “Tiếu Tiếu, con muốn ăn nồi canh này sao? Mẹ dẫn con đi đến nhà hàng bán đồ ăn ngon, có được hay không?”

Nó chỉ có thể gật đầu.

Sau đó nhìn thấy ông Trương gọi điện thoại, rất rõ ràng tiệm này cần phải hẹn trước.

Mạnh Tiếu Ngạn không biết bữa cơm kia đến cùng ăn bao nhiêu tiền, nhưng cùng là “Canh hầm ngó sen” không thể nào so sánh với quán ăn trong này được.

Nó ôm chặt Quách Tề Ngọc, sinh hoạt ở Mạnh gia càng lâu, nó liền có thể rõ ràng biết đến cùng trình độ giữa người với người chênh lệch là bao nhiêu.

Thế nhưng nó chắc chắn sẽ không để loại chênh lệch này trở thành nó cùng với Quách Tề Ngọc không thể vượt qua.

“Cũng ngon lắm, Tiểu Bắc con nếm thử cái này.” Quách Tề Ngọc một bên đem rau bỏ vào trong chén nó, vừa nói.

Giống như là an ủi chính mình, không ngừng khen ngợi mùi vị món ăn, để giá cả cho dù có đắt một tí càng thêm lời một chút.

“Tiểu Bắc, con cảm thấy thế nào?”

Trả tiền xong, Quách Tề Ngọc còn không hết hi vọng – hỏi một câu.

Mạnh Tiếu Ngạn gật đầu lập tức, “Mùi vị rất tốt, hơn nữa có nhiều chất dinh dưỡng.”

“Vậy thì tốt!” lần này Quách Tề Ngọc thoả mãn, vỗ bóp tiền chính mình bị xẹp xuống, “Chỉ cần một lời của Tiểu Bắc, quán ăn “Canh hầm ngó sen” liền danh xứng với tên của nó.

Hai người cơm nước xong, liền đi tản bộ một chút, sau đó chậm rãi đi trở về.

“Tiểu Bắc, có phải con cao lên không?” Sắp đến nơi, Quách Tề Ngọc đột nhiên hỏi.

Mạnh Tiếu Ngạn ăn ngon ngủ ngon, lo lắng duy nhất chính là cùng Quách Tề Ngọc ở hai bên giường, lại đến tuổi phát dục, tự nhiên bắt đầu không ngừng mà cao lên.

Chỉ là qua một ngày, Quách Tề Ngọc mới phát hiện, làm cho Mạnh Tiếu Ngạn có chút buồn rầu.

Nó mỗi ngày đều ở trong phòng lặng lẽ đo chiều cao!

Quách Tề Ngọc đánh giá, “Đúng là có cao lên.”

Hắn suy nghĩ một chút, “Nói đến, tính theo tuổi tác hiện tại mà nói, con năm nay gần như được 13 tuổi rồi.”

Sau đó hắn lập tức nhảy qua đề tài này, ngược lại bắt đầu nói tới dinh dưỡng phương diện tầm quan trọng khi trưởng thành.

“Vì lẽ đó, thời kỳ này rất then chốt, con nhất định không được kiêng ăn, uống nhiều sữa tươi, để cao lên một chút, tráng kiện thêm một điểm, tốt nhất con nên đi học võ Taekwondo, vừa có thể bảo vệ mình còn có thể bảo vệ người khác…”

Quách Tề Ngọc nghĩ linh tinh một đường, mãi đến tận trở về phòng, bị Mạnh Tiếu Ngạn đẩy đi tắm rửa.

Mạnh Tiếu Ngạn nằm ở trên giường, nghe tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, có chút mơ màng.

Chờ Quách Tề Ngọc sau khi ra ngoài, Mạnh Tiếu Ngạn lập tức chui vào, thở phào thoải mái, mới bắt đầu chậm rì rì – tắm rửa.

Mạnh Tiếu Ngạn sau khi ra ngoài sững sờ, không biết Quách Tề Ngọc từ đâu ra có được ly sữa bò, ánh mắt sáng lấp lánh, thấy nó đi ra, vội vàng mang cho nó.

“Không phải con nói khách sạn có thể gọi món ăn sao? Ba thử kêu họ lấy cho ly sữa bò, kết quả rất nhanh họ liền mang đến ngay!” Quách Tề Ngọc có chút hưng phấn, “Tiểu Bắc uống nhanh, bảo đảm có giấc ngủ tốt, còn nhiều dinh dưỡng!”

Mạnh Tiếu Ngạn bị cưỡng chế nhét vào trong tay ly sữa bò, miệng ngậm chặt, từ từ uống hết sữa bên trong.

“Tiểu Bắc thật ngoan!” Quách Tề Ngọc dựng thẳng ngón tay cái lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui