Quách Tề Ngọc Tiên Sinh

Edit: Shin

Đợi đến khi Quách Tề Ngọc nhớ đến mình vẫn chưa nói chuyện kết hôn cho Mạnh Tiếu Ngạn thì đã là chuyện hai tháng sau.

Mạnh Tiếu Ngạn gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn biết chân mình đã lành rồi, lại trùng vào dịp nghỉ hè, chuẩn bị ngày thứ nhất của kỳ nghỉ hè trở về W thị.

Quách Tề Ngọc cúp điện thoại, cảm thấy một tia hoảng hốt cùng hổ thẹn.

Trịnh Thanh trên danh nghĩa là vợ hắn, mấy năm trước cô dây dưa mạnh mẽ cùng cố chấp với La Giản đều sớm tiêu hao hết, bây giờ cô chỉ ở nhà dưỡng thai chờ ngày sinh đứa bé, bắt tay học tập làm cơm.

Hai người nói chuyện không nhiều, nhưng một buổi sáng sớm nào đó, Trịnh Thanh bưng ly sữa bò đi ra, hỏi một câu: “Buổi tối anh muốn ăn gì?”

Quách Tề Ngọc thuận miệng liền nói, “Em học được món gì thì nấu món đó.”

Không ngờ Trịnh Thanh cười khẽ lên, mặt mày uốn cong, ngữ khí vô cùng ung dung, “Chúng ta đúng là một đôi vợ chồng son.”

Quách Tề Ngọc đặt xuống nửa cái tiểu long bao đang cắn dở, có chút lúng túng.

Trịnh Thanh ngồi xuống, “Em thuận miệng nói thế thôi, anh không cần để nó trong lòng.”

Quách Tề Ngọc cười cợt, biểu thị chính mình không thèm để ý.

“Có điều, chúng ta toàn nói những chuyện nhỏ nhặt này,” Trịnh Thanh đột nhiên cảm thán một tiếng, “Lúc đó còn trẻ, cảm giác không muốn quan tâm mấy chuyện sinh hoạt vặt vãnh thế này, hiện giờ hồi tưởng lại, cuộc sống của chúng ta vốn là chuyện vặt vãnh.”

“Em vẫn luôn rất thích sinh hoạt kích thích thế này, cảm thấy cảm tình bình thường như nước không thể cho đi cả đời,” Trịnh Thanh nói liên miên, “Em hi vọng tình cảm chính mình có thể giống như trong tiểu thuyết ngôn tình vậy, có sinh ly tử biệt, có trái phải rõ ràng, cuối cùng là một phần chân thành tình cảm rực cháy.”

“Đến ngày hôm nay, em mới cảm thấy, chính mình trước đây không nên xem những quyển tiểu thuyết kia.”

Trịnh Thanh thấy ánh mắt Quách Tề Ngọc ngó xuống đất, không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là chính mình tiếp tục đem đề tài nói tiếp, “Có điều, không thể trách tiểu thuyết được, muốn trách thì trách chính mình trước, là chính mình không hiểu chuyện.”

Quách Tề Ngọc lắc đầu một cái, “Vẫn còn rất nhiều nguyên nhân.”

Trịnh Thanh cười đem ngụm sữa bò uống hết, đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn, “Cám ơn anh đã an ủi em.”

Quách Tề Ngọc muốn giật lại tự mình đi rửa, lại bị Trịnh Thanh đẩy đi hướng về ngoài cửa, “Được rồi, anh mau làm việc cho giỏi, những chuyện trong nhà này đều là việc nhỏ, để em làm là tốt rồi.”

Quách Tề Ngọc đứng ở ngoài cửa, nghe được Trịnh Thanh nói những lời trước đó, mới hoảng hốt cảm thấy Trịnh Thanh nói tới không hề sai, dáng dấp như vậy đúng là vợ chồng son chân chính không hề khác biệt.

Mà hắn, vẫn chưa đề cập chuyện này cho Mạnh Tiếu Ngạn biết.

Quách Tề Ngọc tự nói với mình chuyện này không cần thiết, hơn nữa công tác quá bận, liền như thế quên luôn.


Mỗi một lần Mạnh Tiếu Ngạn gọi điện thoại đến, hỏi Trịnh Thanh còn ở nhà của hắn không, Quách Tề Ngọc đều ấp úng – liền nói “Còn”, chỉ là theo bản năng lãng tránh vấn đề này.

Vừa vặn Mạnh Tiếu Ngạn bởi vì chân bị thương, nơi nào cũng không thể đi được, hai tháng qua, Quách Tề Ngọc một điểm phong thanh đều không có.

Quách Tề Ngọc chưa từng biết ơn Mạnh Tiếu Ngạn chân vừa đúng lúc bị thương, tựa hồ để hắn kéo dài hơi tàn lại tìm ra được một con đường sống sót.

Nhưng nó sẽ quay về.

Quách Tề Ngọc không tưởng tượng nổi, sau khi nó biết sẽ như thế nào?

Hắn ngồi vào ghế tựa bên trong, vạn phần chán nản – che mặt, nhưng theo bản năng không suy nghĩ thêm chuyện này nữa, dĩ vãng như thế, vùi đầu vào cát, đi một bước nhìn một bước.



Cũng không phải Quách Tề Ngọc cho rằng như vậy, một điểm phong thanh đều không để lộ ra.

Mạnh Tiếu Ngạn mỗi một lần gọi điện thoại đều cảm thấy không đúng, hơn nữa là càng ngày càng không đúng, nó bắt đầu dẫn dắt câu hỏi, nó biết Trịnh Thanh vẫn chưa đi, hơn nữa nó biết vấn đề nhất định là ở trên người nữ nhân kia.

Nó cắn răng, cảm giác mình đi nhầm một bước.

Nó không nên vì nhất thời ấu trĩ, đem chân của mình cố ý làm bị thương, để Quách Tề Ngọc rời xa Trịnh Thanh, đây căn bản trị ngọn không trị gốc!

Quách Tề Ngọc sau khi trở về, xuống phi trường nghe điện thoại vẫn khỏe mạnh, qua một ngày ngữ khí liền bắt đầu mơ hồ không rõ, chỉ nói qua loa với nó rồi cúp điện thoại.

Sau đó nó có hỏi qua, Quách Tề Ngọc đối với vấn đề Trịnh Thanh càng mẫn cảm, hỏi đến Trịnh Thanh như đạp lên đuôi hắn.

Gỡ thạch cao xuống, Mạnh Tiếu Ngạn liền mua vé máy bay, nói cho Quách Tề Ngọc biết chính mình phải về W thị.

Đúng như dự đoán, Quách Tề Ngọc không giống như thường ngày phấn khởi vô cùng, trong kinh ngạc rõ ràng mang theo hoang mang.

Mạnh Tiếu Ngạn mua vé máy bay khởi hành vào ngày kia, trong điện thoại cảm giác được Quách Tề Ngọc phản ứng thật sự không đúng lắm, liền cúp điện thoại để quản gia giúp nó thay đổi lịch trình.

Ngày hôm nay nó liền phải đi về nhìn xem rốt cục xảy ra chuyện gì, mặc dù về đến nhà đã là nửa đêm.

Quách Tề Ngọc lúc về đến nhà, Trịnh Thanh nhìn sắc mặt hắn không tốt, hỏi hắn làm sao, hắn cũng không nói.

Tới tận đêm khuya trước khi ngủ, Quách Tề Ngọc mới gõ cửa phòng ngủ.

“Có thể tâm sự một chút không?” Quách Tề Ngọc cẩn thận nói.


“Được chứ.” Trịnh Thanh ngồi vào trên ghế salông, nhìn về phía Quách Tề Ngọc thấp thỏm bất an, “Anh Quách, có chuyện gì?”

Quách Tề Ngọc đứng ở một bên, như một đứa trẻ làm sai chuyện, “A, A Thanh, anh có chuyện muốn nhờ em.”

“Ừ?”

“Cái kia, cái kia, Tiểu Bắc, em còn nhớ nó chứ?” Quách Tề Ngọc cúi đầu, nhìn dép mình, “Có thể hay không đừng cho nó biết…”

“Biết chuyện chúng ta kết hôn?” Trịnh Thanh hỏi.

Quách Tề Ngọc nhắm hai mắt, gật gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Trịnh Thanh, thấy cô vẫn bình thường, lúc này mới tiếp tục nói, “Nó, nó ngày kia trở về, anh nghĩ…”

“Được rồi mà anh Quách,” Trịnh Thanh đứng lên, “Kỳ thực chuyện này gây cho anh bao nhiêu phiền phức, em biết, em sẽ không nói cho nó biết đâu.”

Quách Tề Ngọc mở to hai mắt, liền vội vàng nói: “Cám ơn em.”

“Em nên cám ơn anh mới đúng,” Trịnh Thanh hướng phòng ngủ đi đến, “Nếu như không có chuyện gì, anh Quách nên ngủ sớm đi.”

“Ừ, em cũng vậy.” Quách Tề Ngọc lăng lăng gật đầu, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng thoáng thả xuống một chút.

Nửa đêm Mạnh Tiếu Ngạn tới nơi.

Đến cửa nhà tay nó có chút run, không tìm được chìa khóa lại không tìm được lỗ khóa.

Nó sợ hãi…

Sợ hãi chính mình đi vào sẽ thấy không có ai trong phòng khách, sợ hãi chính mình sẽ không tự chủ được – hướng phòng ngủ đi đến, sợ hãi phòng ngủ ở trên giường hai người nằm ôm nhau…

Không phải là nó không có nghĩ tới, Quách Tề Ngọc sẽ không chống cự nổi nữ nhân mê hoặc cùng một thân một mình hiu quạnh mà đồng ý cùng với cô ta.

Chỉ là mỗi khi nghĩ như thế, liền cảm thấy toàn thân lạnh cả người, hận không thể dùng dao chém chết người ôm hắn, thậm chí giết chết Quách Tề Ngọc, không cần dao không cần bất cứ đồ vật gì, dùng hai tay ngồi ở trên người hắn, nắm trên cổ tinh tế trắng ngần chậm rãi siết chặt…

Mạnh Tiếu Ngạn toàn thân run lên, phục hồi lại tinh thần, không khỏi nhắm mắt lại, nó lại không tự chủ rơi vào bên trong ảo giác, liên tục nhiều lần, khắp cả người chảy mồ hôi lạnh.

Nó mím môi khẩn trương mở cửa.

Trong phòng – đèn còn mở, quang cảnh mờ nhạt làm toàn bộ căn nhà đều mơ hồ.

Mạnh Tiếu Ngạn ngừng thở, nhìn thấy trong phòng khách Quách Tề Ngọc ngủ dưới đất.


Đêm đã khuya, nam nhân đã ngủ say, nói công việc bận rộn đương nhiên không phải là giả, đáy mắt quanh năm đều hiện ra mắt gấu mèo, Mạnh Tiếu Ngạn nhìn thấy mà đau lòng, nhưng lại bất lực không thể làm gì khác.

Không thể không nói, khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân lẳng lặng nằm trên đất, tâm tình nó bình tĩnh lại, hô hấp trì hoãn nhẹ nhàng đi tới, ngồi chồm hỗm xuống.

Mạnh Tiếu Ngạn cẩn thận tỉ mỉ nhìn nam nhân ngủ say, thực sự như tiên tử thoát trần.

Nhưng nó biết, khi ánh mắt nam nhân mở ra nhìn mình, như gói trọn nó ôm vào bên trong toàn bộ thế giới.

Nó không đánh thức Quách Tề Ngọc, chính mình tự đứng dậy đi tới phòng vệ sinh rửa mặt.

Động tác cẩn thận không đánh thức người ngủ say, khi Mạnh Tiếu Ngạn nằm xuống, Quách Tề Ngọc hơi mở mắt ra, lầm bầm một tiếng, liền trở mình lại ngủ thiếp đi.

Mạnh Tiếu Ngạn cứng ngắc ở nơi đó, trong lòng vui mừng khôn siết, nó xích lại gần, nghe rõ ràng âm thanh Quách Tề Ngọc nói thầm trong vô thức.

“Tiểu Bắc con mau ngủ đi.”

Mạnh Tiếu Ngạn cũng trở mình theo, đưa tay khoát lên trên eo Quách Tề Ngọc, thả lỏng tay vòng lấy hắn, Quách Tề Ngọc so với nó cao hơn một chút, vẫn không thể đem cả người hắn ôm vào trong ngực.

Quách Tề Ngọc cũng bị tư thế như vậy làm cho có chút không thoải mái, tựa hồ như cảm nhận được hơi thở phía sau quen thuộc, rút người vào liền tiếp tục ngủ.

Mạnh Tiếu Ngạn hôn một cái sau gáy hắn, “Ngủ ngon, ba ba.”



“A!”

Một tiếng kinh ngạc ngắn ngủi thốt lên đánh thức Mạnh Tiếu Ngạn.

Nó không mở mắt ra cũng biết chính mình đột nhiên xuất hiện dọa Quách Tề Ngọc sợ rồi.

“Mấy giờ rồi?” Hắn cảm giác mình mới nhắm mắt lại trong chốc lát.

Quách Tề Ngọc liếc nhìn đồng hồ, “Năm giờ sáng…”

“Tiểu Bắc, tại sao con lại ở đây?” Bởi vì người bị ôm duy trì tư thế ngủ cả một đêm, Quách Tề Ngọc toàn thân cứng ngắc vô thức đẩy người ở bên cạnh, muốn thay đổi tư thế.

Sau đó mới đột nhiên phản ứng lại.

Quách Tề Ngọc giật mình, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, sững sờ nhìn chằm chằm Mạnh Tiếu Ngạn ngày mai mới trở về.

“Tiểu Bắc, con trở về từ khi nào?” Hắn đẩy một cái lên người đứa nhỏ chuẩn bị cúi đầu tiếp tục say ngủ.

Mạnh Tiếu Ngạn thì thầm – đáp lời, “Khuya hôm qua, thời điểm con đến ba đang ngủ say, con không nỡ đánh thức ba dậy.”

“Làm sao? Chuyện này…” Quách Tề Ngọc có chút không tin tưởng Mạnh Tiếu Ngạn liền trở về như thế, một mặt tự trách mình ngủ say như chết, nếu như tối hôm qua kẻ trộm lẻn vào, sợ là đã chuyển đi hết đồ đạc, khả năng chính mình còn không biết.


Cũng còn may hắn lấy hết dũng khí, tối ngày hôm qua sớm cùng Trịnh Thanh thương lượng được rồi.

“Trời còn sớm, con muốn ngủ một chút,” Mạnh Tiếu Ngạn ôm lấy eo hắn, đè hắn nằm xuống cùng, “Ba cũng ngủ chút đi.”

Quách Tề Ngọc bị dọa một hồi, làm sao còn ngủ cho được.

Chỉ là giờ này thực sự còn quá sớm, hắn nằm thẳng nhắm mắt dưỡng thần.

“Chân con thế nào rồi?” Hắn hỏi.

Mạnh Tiếu Ngạn không hề cảm thấy thiếu kiên nhẫn khi bị người khác quấy rầy giấc ngủ, đem người lùi ra cho hắn nhìn một chút, “Vẫn tốt, phải chú ý nghỉ ngơi, không thể đi lâu, thế nhưng cũng không thể không đi.”

“Đầu thì sao? Tay thế nào?”

“Đều là vết thương nhỏ, không đáng ngại.”

“Chờ một lát nữa con hãy thức, đừng làm cho A Thanh sợ.” Quách Tề Ngọc dặn dò vỗ tay nó.

Tâm trạng Mạnh Tiếu Ngạn chùng xuống, “A” một tiếng không nói nữa.

Một lát sau, nó vẫn hỏi câu, “Người phụ nữ kia đến tháng thứ sáu rồi ư?”

Quách Tề Ngọc nhíu mày, “Vô lễ, sao con dám xưng hô như thế?”

Mạnh Tiếu Ngạn đem đầu chôn ở bên trong hõm vai Quách Tề Ngọc, ở nơi hắn không nhìn thấy liền bĩu môi.

“Sắp bảy tháng, hiện tại vừa vặn đúng ngay bảy tháng.” Quách Tề Ngọc nói rằng, “Ngày sinh dự tính đã định, ngay đầu tháng mười, A Thanh nói tranh thủ lễ quốc khánh, trở về nhà mẹ chơi một ngày.”

Mạnh Tiếu Ngạn không tỏ rõ ý kiến, “Không phải còn chưa tới tháng mười?”

“Hiện tại cô ấy sống không dễ dàng, chúng ta đến giúp cô ấy một chút.” Quách Tề Ngọc vẫn đưa ra lời giải thích kia.

Mạnh Tiếu Ngạn nhíu lông mày lại, “Có phải ba thích chị ấy?”

Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Tiếu Ngạn hỏi vấn đề này, Quách Tề Ngọc cũng giống như trước đây, trả lời: “Con nói hưu nói vượn gì đấy?!”

Mạnh Tiếu Ngạn mẫn cảm – nhận ra được có một tia không đúng.

“Ba đừng có thích chị ấy!” Nó ôm nam nhân, như ôm món đồ chơi độc nhất vô nhị chỉ mình nó có.

“Không có, con đừng có nghĩ lung tung.”

Quách Tề Ngọc nhếch miệng, đưa tay ra vỗ lưng nó.

“Con chẳng nghĩ gì đâu.”

(Hết chương 46)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận