Quách Tề Ngọc Tiên Sinh

Edit: Shin

“Phải đặt tên cho nó.”

Hai người đứng bên ngoài nhìn vào bên trong phòng sơ sinh ngắm nhìn đứa bé trên mặt đỏ hồng còn nhiều nếp nhăn, đột nhiên Mạnh Tiếu Ngạn nhấc bảng tên lên, đứa nhỏ chưa có tên.

Trong mắt Quách Tề Ngọc lộ ra tiếc thương, một đứa bé như thế, nhỏ như vậy, mẹ nó liều sống liều chết – muốn sinh nó ra, sau khi sinh xong rồi lại liều lĩnh – đi trả thù ba nó, thân nhân duy nhất có thể gần gũi nhưng đến cái tên thôi cũng không muốn cho nó.

Buổi sáng nhìn đứa bé, xế chiều người quản lý nhà đất đi xem phòng.

Người quản lý sau khi xem xong, liền thu dọn đồ đạc trong phòng.

Mạnh Tiếu Ngạn biểu thị không cần, “Đồ vật trọng yếu trong đó chúng tôi sẽ tự mình thu dọn, còn lại ông muốn làm gì thì làm.”

Người quản lý biểu thị có chút khó khăn, “Chỗ phí dụng này…”

“Sẽ đưa cho ông sau.” Mạnh Tiếu Ngạn lạnh lùng nói.

“Vậy quá tốt rồi!” Vị quản lý nhà đất cảm động đến kinh thiên động địa.

Quách Tề Ngọc hơi nghiêng lệch đầu, nhìn ngoài cửa sổ đường phố yên tĩnh cùng người đi đường trầm mặc.

“Vậy ngày mai tôi sẽ đem giấy tờ đem đến đây ký nhận?” Người quản lý hỏi.

Ông ta liếc mắt nhìn Quách Tề Ngọc toàn bộ quá trình không nói lời nào, trong lòng có chút kỳ quái, nhà này quyền phát ngôn làm sao cho một đứa bé nắm giữ trên danh nghĩa, phải để cho người lớn đứng trên danh nghĩa nha.

“Có thể, nhưng đừng lâu quá.” Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng.

Ngày hôm nay bọn họ đến bệnh viện đã cùng bác sĩ nói xong rồi, ngày mai sẽ đi làm thủ tục chuyển viện cho đứa nhỏ. Bởi vì sợ bọn họ mang đứa nhỏ đi sẽ gặp sự cố, bệnh viện bên này tự mình liền chuyển viện.

Trên đường về nhà, Mạnh Tiếu Ngạn vẫn cầm thật chặt tay Quách Tề Ngọc, không ngừng vuốt nhẹ.

Quách Tề Ngọc nhắm hai mắt lại liền chợp mắt.

Sắp tới nhà thì đột nhiên Quách Tề Ngọc mở mắt ra, nói rằng: “Thừa Ân. Chúng ta gọi nó là Thừa Ân đi.”

“Cái gì?” Mạnh Tiếu Ngạn nhất thời chưa kịp phản ứng.

Quách Tề Ngọc nhìn về phía nó, rồi lại giống như lướt qua nó, nói rằng: “Thừa Ân, ba hi vọng nó thừa ba ân tình, mà không phụ lòng ba.”

Xe buýt vừa đúng lúc đến nơi.

Quách Tề Ngọc xuống xe, Mạnh Tiếu Ngạn đuổi theo, đưa tay lung lay hư thoát một hồi, tay nắm thành quyền, cuối cùng buông ra.



Quách Tề Ngọc chuyển tới thành phố A một tháng sau khi bán nhà đi.

Mạnh Tiếu Ngạn vì hắn hỏi thăm, là một đôi nữ nhi vì cha mẹ chính mình mua nhà, không cần phải trang trí, vật dụng đều giữ lại, chỉ thay đổi căn phòng một chút mà thôi.

Quách Tề Ngọc đối với vụ này không nói một lời, chỉ là cầm bình sữa bột, đi vào phòng trẻ em, Thừa Ân đang khóc nháo nhìn thấy người quen thuộc đến gần, lại nhìn đến trên tay có món đồ quen thuộc, liền đình chỉ khóc nháo, con mắt đen to tròn nhìn theo tay Quách Tề Ngọc di động, ngoan ngoãn như thế chỉ lo Quách Tề Ngọc không cần bé nữa.

Mặc dù là Mạnh Tiếu Ngạn, lúc trước cũng chỉ có vài tuổi.

Lại nói đến, lần thứ nhất Quách Tề Ngọc ôm đứa nhỏ, từ mấy ngày trước mới từ bệnh viện thành phố A đi ra thì tay chân luống cuống đến hiện tại tuy vẫn còn trúc trắc, nhưng đã có thể chắc chắn nắm chặt toàn cục, trung gian Quách Tề Ngọc cùng Tiểu Thừa Ân đều trả giá rất nhiều…

Chờ Tiểu Thừa Ân uống sữa xong, cái đầu lắc lư tựa như muốn ngủ, Quách Tề Ngọc từ lâu không nói chuyện với Mạnh Tiếu Ngạn tới nay mới nói câu đầu tiên, “Trông nó, đừng để nó ngủ.”

Mạnh Tiếu Ngạn còn việc học, bận rộn chuyện của chính mình, kỳ thực chỉ có buổi tối mới trở về, một ngày cũng không thấy được Quách Tề Ngọc vài lần, đối với trông đứa nhỏ này, nó ngoại trừ cảm thấy rất phiền, tâm tình nó tạm thời vẫn ổn.

Thế nhưng thật vất vả Quách Tề Ngọc mới mở miệng, Mạnh Tiếu Ngạn vui vẻ đem Tiểu Thừa Ân đến ôm lấy, nhẹ nhàng chạm lưng nó, để nó có thể nhìn khắp nơi, duy trì cảm giác mới mẻ.

Thừa dịp Mạnh Tiếu Ngạn trông đứa nhỏ, Quách Tề Ngọc đem quần áo thu về.

Mạnh Tiếu Ngạn một bên đùa với Tiểu Thừa Ân, một bên nhìn chằm chằm không chớp mắt Quách Tề Ngọc bởi vì giơ tay lên cao mà lộ ra đoạn eo nhỏ trắng nõn.

“Ba ba, hiện tại con cảm thấy chúng ta ba người như người một nhà.” Hiếm thấy Mạnh Tiếu Ngạn sẽ nói ra những lời không thiết thực lại tràn ngập ước ao như vậy.

Nó vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng chính mình, không chú ý tới tay Quách Tề Ngọc hơi dừng một chút, hít sâu một hồi, mới tiếp tục thu dọn quần áo.

Ánh mặt trời sưởi qua quần áo rất ấm áp, Quách Tề Ngọc dùng chính là bột giặt phổ thông giá rẻ, Mạnh Tiếu Ngạn ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn vạch từng bộ quần áo ra so sánh, trong mũi đều là mùi thơm bột giặt cùng ánh mặt trời ấm áp.

“Ba ba, ngày mai là lễ quốc khánh.” Mạnh Tiếu Ngạn nói rằng.

Quách Tề Ngọc “Ừ” một tiếng.

Bình thường ngày lễ lớn, Mạnh gia đều tề tựu lại, sẽ không giống như ngày tết, thế nhưng Mạnh Tiếu Ngạn làm trưởng tôn, bất luận làm sao đều phải đến tụ họp.

Ngày mai là lễ quốc khánh, nó phải về nhà cũ Mạnh gia, Quách Tề Ngọc đã sớm biết.

“Ba ba, con đem hộ khẩu bản chính cùng thẻ căn cước công dân của ba đều mang đi hết,“ Mạnh Tiếu Ngạn ôm Tiểu Thừa Ân càng chơi càng thấy mới mẻ, cảm thấy cánh tay mình đều cứng ngắc, “Mệt mỏi thật.”

Quách Tề Ngọc buông mắt xuống, “Bình thường con toàn mang đi cất giấu, có đem hay không đem thì có quan hệ gì sao?”

Mạnh Tiếu Ngạn lắc đầu một cái, “Cái này không giống nhau, bình thường con chỉ mang theo ra ngoài một ngày, buổi tối liền trở lại, lần này con phải đi đến tận hai ngày liền.

Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, Tiểu Thừa Ân không ngừng ở trên mặt nó phun nước miếng, nước miếng chảy từ trên mặt sau đó nhiễu xuống cổ, Mạnh Tiếu Ngạn quả thực mất kiên nhẫn.

Quách Tề Ngọc thấy thế đem bé con nhận lấy, “Con mau đi tắm rửa, để đó ba lo cho nó.”

Mạnh Tiếu Ngạn chỉ đi phòng vệ sinh lau rửa mặt, sau đó liền đi ra, “Ba ba, người muốn nhận món quà nào trong ngày sinh nhật?”

Nói tới mục đích sau cùng của lễ quốc khánh thực chất cũng chỉ là ngày sinh nhật Quách Tề Ngọc.

Kỳ thực nó đã vì Quách Tề Ngọc chuẩn bị một món quà đầy bất ngờ, nhưng nó vẫn muốn hỏi Quách Tề Ngọc một câu mình muốn cái gì.

“…”

Nam nhân như không nghe thấy, vẫn còn chơi đùa cùng đứa nhỏ, không thèm phản ứng nó.

Đối với tình huống như vậy cũng không phải lần một lần hai, ban đầu Mạnh Tiếu Ngạn còn có chút tức giận, sau này thì quen rồi.

Ngược lại nó có biện pháp để Quách Tề Ngọc phát ra âm thanh.

Nó đi tới, môi sượt lên tai Quách Tề Ngọc, không cho hắn trốn, liền mạnh mẽ đem hắn vây lại, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, răng khẽ cắn lên môi Quách Tề Ngọc.

“A…”

Qua một hồi lâu, hô hấp Quách Tề Ngọc bất ổn, Tiểu Thừa Ân không thấy ai để ý đến nó, bắt đầu mếu máo lên, lúc này Mạnh Tiếu Ngạn vẫn chưa hết thòm thèm – thả hắn ra.

Quách Tề Ngọc mặt đỏ chót – lườm nó một cái, ôm lấy Tiểu Thừa Ân tiến vào phòng ngủ.

Mạnh Tiếu Ngạn không thích có người ở trên giường của bọn họ ngủ, ngay cả Tiểu Thừa Ân nó cũng không đồng ý.

Thế nhưng đứa bé thật sự quá nhỏ, đặt nó ở trong phòng trẻ em, Quách Tề Ngọc không yên lòng, ban đêm chạy đi chạy lại trên 800 lần chỉ để xem Tiểu Thừa Ân.

Liên tiếp hai ngày, trên mặt Quách Tề Ngọc liền trắng bệch.

Ở mặt trận này Mạnh Tiếu Ngạn không một tiếng động thỏa hiệp với Quách Tề Ngọc đổi lấy thân thể khỏe mạnh từ hắn.

Sau đó nó mua một chiếc giường con nít đặt trong phòng của bọn họ.

Thế nhưng Quách Tề Ngọc không nhìn đến cái giường con nít kia, mà chính mình tự lựa chọn.

Vì để tránh cho người lớn đè lên đứa bé, một bên giường có vòng bảo hộ, đứa bé ngủ ở bên cạnh, Quách Tề Ngọc ngủ ở chính giữa.

Nhưng rất nhiều lúc, Mạnh Tiếu Ngạn tỉnh lại sau giấc ngủ, sẽ phát hiện người lớn cùng đứa bé đều cách mình rất xa, ngủ đến triền miên, một mình nó lẻ loi – đơn độc đắp một chăn ngủ ở một bên giường.

Thế nhưng ngày hôm nay Quách Tề Ngọc lần đầu tiên ( xưa nay chưa từng thấy) đem Tiểu Thừa Ân bỏ vào giường con nít.

“Sao không lên giường ngủ?” Mạnh Tiếu Ngạn đung đưa giường con nít, liền nghe tiếng cười Tiểu Thừa Ân giòn giã vang lên.

“Con không được lắc nó!” Quách Tề Ngọc cau mày, “Ba có chút cảm mạo, thân thể bé con không tốt, ba không muốn truyền nhiễm cho nó.”

Mạnh Tiếu Ngạn nhếch miệng tới gần, ghé vào lỗ tai hắn cắn nhẹ, hài lòng cảm nhận được nam nhân nhẹ nhàng run lên, “Con đi tắm rửa.”

Quách Tề Ngọc ngồi ở trên giường, từ từ ru ngủ Tiểu Thừa Ân.

Mạnh Tiếu Ngạn đi tới, đợi một lúc, thấy bé con ngủ say, liền đẩy ngã Quách Tề Ngọc.

Nam nhân có chút lo lắng liếc nhìn bé con, cắn môi không để cho mình phát sinh một tiếng động nào.

Sau đó, Mạnh Tiếu Ngạn thỏa mãn – ôm nam nhân ngủ thiếp đi.

Đột nhiên Tiểu Thừa Ân nhúc nhích một chút, phát sinh tiếng nói mớ mơ hồ, Quách Tề Ngọc mở mắt ra, liền ngồi dậy, theo bản năng vỗ về đứa bé, thấy nó ngủ say lại, lúc này mới chịu nằm xuống.

Rõ ràng thân thể rất mệt, khắp nơi đều có chút đau nhức, ý thức lại hết sức tỉnh táo.

Ánh đèn mờ ảo, nhưng cơ bản có thể chiếu sáng mọi vật, hắn trở mình, đối diện với Mạnh Tiếu Ngạn đã ngủ say.

“Từ nhỏ đến lớn, thật sự rất dễ nhìn.” Quách Tề Ngọc ở trong lòng yên lặng nghĩ.

Người này ngủ bên cạnh hắn, là người trọng yếu nhất trong cuộc đời hắn, cũng là người đem lại cho hắn nỗi buồn sâu sắc nhất.

Quách Tề Ngọc nhớ lại tuổi thơ thiếu niên chính mình, không thể bỏ qua được hồi ức kia.

Chính là Long Chấn.

Long Chấn là người thứ nhất cho hắn biết được “Tính” người, đồng thời cũng làm cho hắn căm ghét “Tính” từ này.

Trong hành lang tay Long Chấn khô ráo, sờ lên bắp đùi chính mình, hô hấp có chút gấp gáp, nhưng rất nhanh tay liền ẩm ướt, rồi lại vuốt lên lồng ngực hắn…

Quách Tề Ngọc căm ghét tất cả đồ vật ẩm ướt.

Như lúc này đây bởi vì vận động dữ dội mồ hôi ẩm ướt ra nhiều nhưng Mạnh Tiếu Ngạn không chịu tắm rửa, nó cũng đồng dạng xuất mồ hôi chính mình ra.

Ở trường hợp thế này Quách Tề Ngọc bên ngoài buồn bực nhưng bên trong lại bình tĩnh một cách đầy quỷ dị.

Hắn không nỡ thương tổn tới đứa nhỏ mình đã nuôi lớn, lại không nỡ chặt đứt mối liên hệ bên trong với nó.

Tiểu Bắc tốt như vậy, cho dù nó đối với mình đã làm những chuyện như thế này, hắn nhắm mắt lại nhớ tới đứa nhỏ vẫn tốt như thế.

Hắn không biết mình sai ở chỗ nào.

Tuổi ấu thơ, thiếu niên, cho đến thành niên…

Quách Tề Ngọc vùi đầu vào bên trong, nguyên nhân tại sao chính mình trở nên nhu nhược đến như vậy?

Cả đời đều vì người khác cứng nhắc thuận theo bên trong để sống sót.

Thế lực thân thích lạnh nhạt hắn, nhưng cuối cùng vẫn cho hắn nơi ở, cho hắn thức ăn.

Long Chấn bắt nạt hắn, nhưng sẽ mua cho hắn quần áo, thức ăn, còn có tư liệu học tập, thậm chí học phí ba năm cao trung đều giao cho hắn.

Mạnh Tiếu Ngạn bắt nạt hắn, nhưng cũng vì hắn làm rất nhiều chuyện, trên danh nghĩa tất cả vì hắn kiếm chỗ tốt, vì hắn cân nhắc chu đáo, mặc dù chỉ là một đứa nhỏ.

Hắn liền trầm mặc, sống đến thời điểm hiện tại, không ngừng tự dối gạt mình, “Muốn hướng về mặt tốt chính nghĩa, muốn hướng đến ánh mặt trời.”

Nhưng hiện tại, hắn tựa hồ như đi trên một con đường màu trắng.

Ánh mặt trời cũng không thể chiếu khắp đại lục, bởi vì bên ngoài ánh mặt trời bên trong còn có cả bóng tối.

Hắn sờ mặt Mạnh Tiếu Ngạn, tự mình lẩm bẩm, “Ngày hôm nay Mạnh phu nhân tìm đến ba, ba cảm thấy bác sĩ chữa bệnh tâm lý cho bà ta là một kẻ lang băm.”

(Hết chương 56)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui