Một khi bị lệ quỷ đặt cược vào đúng chỗ đó, rất có thể sẽ phải đối mặt với quẫn cảnh không có đường để trốn.
Nhưng mà, dù không đi nhà xác thì Trần Mặc lại có nghĩ tới một phương pháp.
Phương pháp kia rất đơn giản, nhưng mà đó cũng là mạo hiểm rất lớn.
Đó chính là nhân lúc bây giờ mà… chạy về phòng phẫu thuật lúc trước nữ quỷ đã hiện thân!Nếu như lệ quỷ kia muốn đi bắt bọn họ, thì sẽ không có khả năng vẫn còn đứng ở trong phòng phẫu thuật.
Ngược lại chỗ nguy hiểm nhất có thể chính là chỗ an toàn nhất lúc này.
Thực ra nguyên lý này không khác với đứng ở sau ánh đèn thì tối cho lắm.
Nhưng cũng có thể nói là vô cùng lớn mật!Nếu như thời gian quay lại không đúng lúc, nữ quỷ còn chưa hề rời khỏi phòng phẫu thuật, thì không khác gì là đi chịu chết cả!Đi, hay là không đi?Trong đầu Trần Mặc có hai luồng suy nghĩ đang đấu tranh kịch liệt.
Cuối cùng anh nhìn đồng hồ, rồi vẫn quyết định sẽ đi dò xét một phen.
Nếu như tình huống có bất cứ chỗ nào không ổn, bản thân sẽ lập tức quay đầu chạy.
Vì vậy anh dừng bước chạy lại, lò mò tìm kiếm một con đường khác, quay trở lại phòng phẫu thuật.
Trên đường đi cũng không hề nhìn thấy tăm hơi của nữ quỷ, nhưng sức mạnh linh dị mạnh mẽ xung quanh đã bao quanh toàn bộ bệnh viện giống như là địa ngục!Máu, khắp nơi là máu tươi đậm đặc.
Trong máu tươi tản ra phần tay chân đứt đoạn, bác sĩ, y tá, bệnh nhân, giống như toàn bộ đều đã bị lệ quỷ giết chết không có ngoại lệ, mà trên cây hòe lớn phía sau phòng khám bệnh lại treo đầy thi thể.
Mặc dù biết đây đều là ảo giác do sức mạnh linh dị chế tạo ra, nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác chân thực mãnh liệt, cảm giác giống như có thể chạm tới khủng bố.
Khi Trần Mặc đã quay lại phòng giải phẫu, quả nhiên nơi này đã không một bóng người, chỉ còn lại một vũng máu lớn và tàn thi của Tề Đông Thăng.
Mùi máu tươi như rỉ sắt xộc vào mũi, nhưng ngược lại Trần Mặc lại thở phào một hơi, bởi vì mùi này cũng đồng thời che giấu được khí tức người sống trên người mình.
May mắn là tổng cộng phòng phẫu thuật có hai cái cửa ra, một cái thông ra hành lang, một cái khác thông với cửa phòng chữa cháy, Trần Mặc cực kỳ cẩn thận nấp ở trong này, vừa chú ý đến đồng hồ trên tường, vừa vểnh tai lên tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh chung quanh mình.
Nếu như phóng mắt ra xa nhìn, lúc này sẽ phát hiện có một bóng người màu trắng đang lơ lửng xung quanh bệnh viện tràn ngập máu tươi, âm u kinh khủng này, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Không sai, đây chính là con lệ quỷ do Chu Tuyết biến thành.
Bệnh viện nhân dân số 7, thực tế là được cấu thành từ hai tòa nhà cao bảy tầng, tòa ở phía trước là tòa khám bệnh, tòa phía sau là khu nội trú, ở tầng ba và tầng năm giữa hai tòa nhà có hai cái hành lang nối tiếp với nhau, như thế cũng giúp cho bệnh nhân và bác sĩ nhanh chóng đi qua phòng khám bệnh và bộ phận xuất viện mà không cần phải đi đường vòng dưới mặt đất.
Đứng trên quan sát từ không trung, hai tòa nhà và hai hành lang lại trùng hợp tạo thành hình chữ ‘khẩu’ (口).
Trần Mặc ẩn nấp trong phòng phẫu thuật, phòng này ở tầng thứ năm trong tòa khám bệnh, mà nhà xác chỗ lão Trương ẩn náu lại ở tầng hầm khu nội trú.
Lúc này, con lệ quỷ kinh khủng kia đang di chuyển ở hành lang trên tầng năm, thực ra nơi đó cách chỗ Trần Mặc đang ẩn nấp cũng không xa, nhưng mà hình như nó không hề cảm ứng được khí tức của đối phương, chỉ là có hơi nôn nóng mà bay qua bay lại.
Tích tắc, tích, tắc, trong đêm đen yên tĩnh, chỉ có tiếng chiếc kim đồng hồ treo tường đang chuyển động, nó cũng đã chậm rãi bước đến 0 giờ 30 phút.
Ngay khi kim phút vừa chỉ đến 30 phút, thân hình quỷ ảnh cũng đồng thời bị kìm hãm lại, giống như nó sinh ra cảm ứng nào đó, không còn bay qua bay lại không mục đích nữa, mà là đột ngột tăng tốc độ bay đến phía khu nội trú!Không còn nghi ngờ gì nữa, trong nháy mắt chuyện xưa đã mở ra một vòng cấm chế nào đó trên người lệ quỷ, khiến năng lực cảm nhận của nó tăng lên thật mạnh!Đồng thời khi lệ quỷ được mở cấm chế, Trần Mặc và lão Trương cùng lúc sinh ra một cảm giác mà tim đập nhanh không giải thích được!Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Trần Mặc có cảm giác cực kỳ không tốt, giống như có một đôi mắt âm trầm có mặt ở khắp nơi, thời thời khắc khắc dòm ngó vào chính mình bất cứ khi nào.
Không chỉ có Trần Mặc, lão Trương lúc bây giờ đang trốn ở bên trong nhà xác cũng cùng sinh ra cảm giác quỷ dị này, ông ta đang ẩn thân ở dưới giường một cái xác trong nhà xác, lúc này hai tay ông ta đang nắm chặt đèn pin, lo lắng nhìn chăm chú vào hướng cánh cửa.
.