Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Nhất Thành vẫn tỏ vẻ phân vân. Lại có người đi ra, lần này là đệ tử của viện trưởng Bạch Tư Thường hành lễ nói:

- Bọn họ lần đầu phạm lỗi, xin Tiểu Sư Thúc Tổ giảm nhẹ xử phạt.

Thấy Bạch Thư Sinh đứng ra thì Lý Vô Thường cũng kéo theo đệ tử trung viện cầu giảm nhẹ tội cho đám người này. Tiếp theo đó là Bắc Viện, Nam Viện, Đông Viện, Tây Viện, thậm chí Pháp Đội cũng đứng ra cầu tình cho đám người này.

Nhất Thành thấy vậy thì trong lòng cười thầm, diễn cũng tốt đấy chứ. Lúc trước, hắn đã bảo Bạch Thư Sinh phối hợp diễn với hắn một vở kịch. Chính là vở kịch này, từ đầu hắn không muốn phế hết đám này, nhưng dễ dàng tha thứ thì không được. Hắn có điều không nghĩ đến là Bạch Thư Sinh lại có thể lôi kéo nhiều người như vậy cùng diễn. Việc này có lợi rất lớn với Nhất Thành, từ này chỉ có kẻ mắt mù mới dám nghi ngờ thân phận của hắn và dám bất kính với hắn.

Nhất Thành thở dài ra một hơi, thu lại sát khí nói:

- Haiz, nếu mọi người đã đồng lòng cầu tình cho bọn họ thì ta cũng không thể không tha thứ cho bọn họ được, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó có thể tha, nếu hôm nay không trừng phạt bọn họ chắc chắn sau này thư viện sẽ loạn.

Phía dưới, Bạch Thư Sinh phối hợp:

- Đa Tạ Tiểu Sư Thúc Tổ.

Mọi người cũng theo hắn cảm tạ, thật sự bọn họ cũng không biết mình đang bị kéo theo vở kịch của Nhất Thành và Bạch Thư Sinh sắp xếp.

Nhất Thành thở ra một hơi lắc đầu nói:

- Để tránh việc này xảy ra lần nữa, những người phạm lỗi phía dưới, phát ra lời thề ma pháp đi. Từ nay trung thành với thư viện, không được kéo bè kết phái trong thư viện, không được phạm thượng một cách vô lý. Mọi người thấy xử phạt này thế nào?

Đám người viện trưởng gật đầu, đúng là không nặng cũng không nhẹ. Phạt kiểu này không khác gì đeo một sợi dây xích vào cổ.

Tô Phát nghe xong thì biến sắc, phát lời thề thì sẽ phải theo đó mà làm, sau này vi phạm, không cần ai trừng phạt thì chắc chắn cũng bị quả báo. Phải biết ma pháp lời thề là lời thề nặng nhất, chưa có kẻ nào trốn thoát.

Thấy phía dưới không ai lên tiếng, Nhất Thành lạnh lùng hỏi:

- Sao thế? Không muốn phát lời thề sao?

- Không, Không,.. Đệ tử phát lời thề.

Có đệ tử trong nhóm phạm lỗi liền phát ra lời thề. Đối với bọn hắn, ba điều trên không có gì là nặng, thư viện dạy phép thuật cho bọn hắn, trung thành cũng đúng. Kéo bè kết phái thì sau này không giam gia mấy cái tổ chức kia là được, phạm thượng thì càng không dám.

Có một thì có hai, các đệ tử bắt đầu phát ra lời thề ma pháp. Các lão sư cũng thở dài, biết mình đã thất thế, đành phải phát ra lời thề ma pháp, đến cuối cùng chỉ còn Tô Phát. Thấy mọi người đang nhìn, lão cũng thở dài, phát ra lời thề của mình. Đúng là lão đã thất bại, không biết bao nhiêu năm cố gắng, thất bại dưới tay của một người trẻ tuổi.

Sau khi thấy mọi người đều phát ra lời thề ma pháp, Nhất Thành phất tay để mọi người về vị trí củ. Rồi nhìn về phía lão Tô Phát cười lớn nói:

- Ha..Ha..Ha.. sao thế Tô Phát lão sư? Cảm thấy không vui sao? Dã tâm của ngài cũng không nhỏ? Hôm nay bị hủy bởi ta có phải rất hận?

Tô Phát thấy Nhất Thành nói chuyện như không có chuyện gì vừa xảy ra thì cười khổ nói:

- Đúng là không cam lòng, mọi việc ta sắp xếp rất lâu, rất nhiều người đứng về phía ta. Nhưng hôm nay lại thất bại trước Tiểu Sư Thúc Tổ, thật sự không cam lòng mà. Ta dã tâm thì cũng không lớn lắm, chỉ muốn có một địa vị cao trong thư viện che chở con cháu Tô Gia, để bọn chúng có thể đứng trên người khác. Không nghĩ đến, chuẩn bị lâu như vậy lại thất bại dễ dàng như thế.

Cả đám người trong thư viện dỏng tai nghe hai người nói chuyện, không hiểu sao cách nói chuyện và làm việc của vị Tiểu Sư Thúc Tổ này rất kỳ quái và thú vị. Không ai lường trước hắn sẽ làm gì và nói gì?

Nhất Thành lại hỏi:

- Ngài biết sao mình thất bại không? Có biết vì sao thất bại mà vẫn còn sống không?

Nhất Thành không có hận thù quá lớn với Tô Phát này nên giờ xong việc thì hắn cũng không có kiêng kỵ gì mà nói chuyện với lão. Nếu nói về có hận thù chỉ có thể nói mấy lần xích mích với con cháu của lão. Nhưng lần nào hắn cũng là kẻ đánh bọn họ nên không thể nói hắn hận mấy tên kia được. Còn lão này có hận hắn hay không thì hắn không quan tâm.

Tô Phát cũng thở ra một hơi, hắn không suy tính nữa mà đáp lời tiểu sư thúc tổ mới bắt buộc phải nhận này:

- Ta thất bại vì tiểu sư thúc tổ hành động không giống bình thường. Phần lớn đệ tử và giáo sư đều đứng về phía ta trong thư viện nhưng ngài nói phế là phế. Hành động không có chút kiêng kỵ hậu quả. Còn ta sống là vì thư viện còn đang thiếu nhân lực, giết ta sẽ giảm thực lực thư viện.

Nhất Thành nhìn lão cười nói:

- Ngươi thất bại là vì ta có một vị lão sư tốt, một sư huynh mạnh mẽ và một thân phận cao hơn ngươi. Ngươi chỉ là một lão sư, có thể kéo bè kết phái làm Viện Trưởng kiêng kỵ nhưng với người như ta thì không. Đối với ta, thư viện không cần vạn người, mà chỉ cần vài người đủ mạnh là đủ. Vì thế, giết sạch các ngươi đối với ta chả có vấn đề gì lớn? Các ngươi xem mạng người thường không đáng giá, trong mắt ta thì ta chỉ xem các ngươi là một đám sâu bọ, không bằng người thường nên giết hết cũng chả sao. Ngươi nến biết ta chưa bao giờ ghét kẻ có dã tâm, kẻ có dã tâm càng lớn thì càng nhanh phát triển. Nhưng ngươi lại có rất nhiều sai lầm vì thế mới dẫn đến thất bại. Thư viện cũng vì sai lầm của ngươi mà chịu ảnh hưởng. Thế nên từ đầu các ngươi định phải thất bại. Đối với loại người như các ngươi, không nên dùng lý lẽ như viện trưởng mà phải dùng thân phận, địa vị và vũ lực để ép các ngươi vào khuôn khổ. Hơn nữa, ngươi còn sống là vì dã tâm ngươi quá nhỏ và thực lực quá yếu.

Người trong thư viện nghe được lời này của Nhất Thành thì cảm thấy quai quái. Dùng địa vị đè người, không xem mạng người ra gì mà nói như là chính nghĩa, bỗng nhiên bọn họ cảm thấy đám người Tô Phát mới là người bị hại.

Tô Phát nhíu mày, người này nói vậy là ý gì? Không ghét lão nhưng lại ép lão đến mức phải giải tán thế lực ủng hộ mình trong thư viện, chẳng lẽ vì sai lầm của mình làm thư viện bị ảnh hưởng nên hắn mới nhắm vào mình.

Cao tầng ngồi kia cũng thấy thú vị, bọn họ biết mọi hành động của Tô Phát nhưng hầu như không thể chèn ép quá mức vì có quá nhiều đệ tử và lão sư đứng về phía lão. Nếu chèn ép lão quá, một ngày nào đó lão kéo theo đệ tử và lão sư rời đi thì thư viện lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Với lại, Tô Phát kèo bè kết phái trong thư viện nhưng không cấu kết với người ngoài, không phản bội thư viện vì thế hắn mới sống đến giờ.

Tô Phát càng nghĩ càng không rõ, đành hỏi Nhất Thành:

- Tiểu Sư Thúc Tổ, tiểu điệt không nhận ra sai lầm?

Nhất Thành cười nhìn lão, chỉ vào đám người theo lão nói:

- Nhìn phía sau ngươi, đó chính là sai lầm thứ nhất.

Tô phát nhìn đám người theo mình, nhưng lại lắc đầu không hiểu. Nhất Thành thở dài nói:

- Sai lầm thứ nhất: ngươi kéo bè kết phái trong thư viện nhưng lại kéo được chỉ một chút kẻ có thực lực. Còn lại đều là một đám chỉ biết ăn, không làm nên trò trống gì. Ngươi xem, có Đại Đệ Tử nào theo phía ngươi không. Có Pháp Đội đệ tử nào theo ngươi không. Nói về số lượng, người theo ngươi đông, nói về chất lượng thì ngươi lại không bằng các viện khác.

- Thứ hai: ngươi bao che con cháu và đệ tử. Bọn chúng đi khắp thư viện gây chuyện, chọc giận rất nhiều người. Hai lần chọc đến ta, bị ta đánh hai lần, cũng vì vậy ta nhìn Tô gia ngươi ngứa mắt, thế nên muốn hạ bệ các ngươi. Hôm nay, nếu là người khác, có khi ta cũng chả để ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui