Editor: Cam Đường
Không chút do dự, bọn họ vội vàng chạy tới đường Hoàng Hà, tiếng còi vang vọng cả bầu trời, ngõ hẻm đông đúc, thậm chí đã chín giờ tối vẫn có rất nhiều người tới xem.
Đầu ngõ bị vây chật như nêm cối, không thể lập tức đi vào, Mộc Miên gấp đến độ không ngừng kiễng chân vươn cổ nhìn vào trong nhưng chỉ thấy một đám đầu người, trái lại gương mặt C điềm tĩnh, khả năng nhìn ban đêm cực tốt và chiều cao cho phép anh nhìn rõ mọi thứ.
Ba người đàn ông nhân loại đã chết.
Động mạch chủ dưới cổ họng bị cắn, cơ thể có bốn dấu chân sâu không thấy đáy, nó chắc chắn là một con mèo lớn.
Hơn nữa, có một mùi rất nồng, vô cùng rõ ràng cho dù giữa rất nhiều người, nó có vẻ đặc biệt hung hãn.
“Mộc Miên, trước tiên em ở đây đừng di chuyển, anh đi xem thử.
”
Chỉ nghe thấy người đàn ông bỏ lại một câu, xuyên qua đám đông và nhanh chóng biến mất vào nơi tối tăm.
“Anh đi đâu vậy.
”
Mộc Miên nhìn cái người đang chạy loạn không tuân theo mệnh lệnh kia, cô tức muốn chết, lý trí còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã chạy theo bản năng rồi, chẳng qua là do anh chạy quá nhanh, vừa chạy vừa hụt hơi cũng không thể làm giảm cơn giận trong cô, khi rẽ vào một ngã tư, cô mất dấu.
Mờ mịt nhìn về phía ngã tư vắng vẻ, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể tìm kiếm bằng trực giác.
……
Những bước chân nhẹ nhàng đến mức không thể nghe thấy nhanh chóng vụt qua con hẻm, đôi đồng tử thẳng đứng màu vàng thu nhỏ lại thành một đường thẳng, pheromone càng ngày càng nồng nặc khiến vảy trên người C như muốn nổ tung, đôi môi hơi trắng mím thành một đường thẳng, bóng dáng mờ ảo càng ngày càng rõ ràng.
Mãi cho đến khi đi vào ngõ cụt, từ xa anh mới có thể đại khái nhìn thấy “thứ đó” trông như thế nào.
Mái tóc vàng với đôi mắt xanh lục, cả người đầy lông, bên miệng dính máu, sắc mặt trắng bệnh, sau lưng là một cái đuôi dài có bộ lông màu vàng buông thõng.
Nó có phải là vật thí nghiệm chứa gen của mèo không?
C không dám tùy tiện như trước, nhưng trong lòng không kìm nén được bản tính dã thú, mùi từ cái tên kia phát ra khiến anh cảm thấy hơi mất kiểm soát, giống như khi nhìn thấy Mộc Miên bị thương vậy.
Vừa định tiến lại gần, con quái vật há to cái miệng đầy máu cùng hàm răng nanh sắc bén, liếm láp vết máu trên môi, nở nụ cười vô cùng âm hiểm, sau đó trực tiếp dùng chân nhảy lên mái nhà, với một lực bật đáng kinh ngạc, nó nhanh chóng biến mất dưới ánh trăng
Hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, nhớ lại vẻ mặt đó, sắc mặt bỗng trở nên ngưng trọng, lao đến hướng đối phương chạy đi cũng không quay đầu lại.
……
Mà Mộc Miên ở bên này, thấy rằng cứ tìm lung tung như thế này cũng vô ích.
Đi bộ quá nóng nên cô cởi áo khoác, thuận tiện lục lọi túi áo trên người, nhưng phát hiện do đi quá nhanh nên điện thoại đã để quên ở khách sạn, không còn cách nào khác chỉ có thể quay lại đường cũ, đến lúc đó tránh cho C trở về không tìm thấy cô.
Quá đáng, thật sự rất quá đáng.
Đứa nhỏ này chạy lung tung làm gì chứ, lỡ như có chuyện gì không hay xảy ra, hoặc là đối diện với con quái vật không có lý trí giết người không chớp mắt thì phải làm sao.
Vừa đi vừa nghĩ, trong lòng càng cảm thấy không yên, luôn cảm thấy lần này bọn họ đến tìm cái gọi là đồng loại kia là một quyết định vô cùng sai lầm.
Lo lắng, cô bước nhanh về phía trước, không để ý đến bóng người đang nhảy trên ngôi nhà gỗ sau lưng.
Vì phía bên đường Hoàng Hà xảy ra chuyện, người nhiều chuyện đổ xô tới xem, người sợ hãi đóng chặt cửa sổ, khu dân cư này một mảnh yên tĩnh, bởi vì quá lo lắng nên không phát hiện ra, nhưng bây giờ Mộc Miên chỉ cảm thấy lạnh lẽo dị thường, bước chân không khỏi tăng tốc.
Khi cô đi tới góc đường, bởi vì quá lo lắng, không chú ý đụng phải người trước mặt, đột nhiên che trán, cô choáng váng, ngửi thấy mùi máu tanh.
Ngay lập tức, trong hốc mũi có một luồng hơi nóng, cô cho rằng mình bị chảy máu mũi do va vào nên đưa tay ra lau, nhưng phát hiện chỉ là buổi tối cảm lạnh nên chảy nước mũi mà thôi.
Mùi máu tanh đó từ đâu mà có?
?!!
Mộc Miên cúi đầu, ngửi thấy mùi máu càng ngày càng gần, toàn thân không tự chủ được run rẩy, trong đầu bùng nổ một phỏng đoán đáng sợ, thậm chí cô còn không có dũng khí ngẩng đầu lên.
Không thể nào không thể nào!
Tiếng bước chân trước mặt cô càng lúc càng gần, dường như cô nghe thấy tiếng cười khúc khích và tiếng gầm gừ từ cổ họng của một dã thú, giống như một con mèo được nuôi nhốt nhìn thấy một con chim ngoài cửa sổ qua lớp kính, bắt chước cảnh tượng săn mồi, cổ họng rung lên ở tần số cao.
Cô nắm chặt áo khoác trong tay.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ một giây trước khi thứ trước mặt nhào tới, Mộc Miên vứt mạnh chiếc áo khoác của mình ra, rồi xoay người bỏ chạy không chút do dự.
Chỉ tình cờ thấy C đi về phía mình.
Đôi mắt cô nóng lên, nhưng cô không thể quan tâm đến chuyện cũ, lao vào vòng tay anh hét lớn: “Chạy mau!”
Nhưng C lại lắc lắc cái đuôi, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào con quái vật tóc vàng đang chậm rãi bước tới trước mặt, bởi vì trên mặt dính máu tươi nên con quái vật mang gen mèo trông có vẻ đáng sợ.
Con quái vật có đôi con ngươi thẳng đứng màu xanh biếc nhìn hai người trước mặt, hưng phấn vươn đầu lưỡi liếm bộ lông bị quần áo ném lộn xộn, khàn giọng tự giới thiệu.
“Tôi là vật thể thí nghiệm, số hiệu 09.
”.