Tác giả: Bạch Dương Khương Trà
Edit: Băng Nhi
‘’Nhật ký nhân viên rừng phòng hộ
Sáng, ngày 13 tháng 8.
Thời tiết tốt.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi và C nhận chức, buổi sáng chúng tôi tuần tra rừng rậm phía bắc, không có hoả hoạn, không có dấu hiệu chặt phá rừng, cũng không có người săn trộm, nhưng tôi phát hiện được một vài thứ kỳ lạ hơn, chẳng hạn như là sóc bay – chúng bay mọi lúc mọi nơi, những con sâu bướm nhỏ nhìn giống như rắn, và cả những đàn kiến ăn lá, nhân tiện tôi tìm được một tổ trứng chim siêu to, C đề nghị lấy nó để làm cơm trưa, tôi nhìn thoáng qua cảm thấy không ổn, ăn thứ đồ chơi này thì tôi sẽ bị kết án ít nhất 5 năm, tìm lời lẽ chính đáng để từ chối ý kiến của anh, chiều nay chúng tôi sẽ tiếp tục thám hiểm và bảo vệ khu rừng mỹ lệ mà đáng sợ này.
’’
Mộc Miên thở dài viết vào cuốn nhật ký không mấy đẹp đẽ của một cán bộ kiểm lâm, nghĩ đến chiều nay còn phải tiếp tục đi vào sâu hơn trong rừng, không khỏi cảm thấy nhiệm vụ thật gian nan, dù sao thì sóc bay ở trên đầu mọi lúc mọi nơi và sẽ không vì bạn là kiểm lâm mà dừng ngay hành vi thiếu văn minh là phóng thải khi đang bay, hối hận vì đã không mang theo mũ, cô nhìn C cũng trải qua cảnh bi đát này mà tủi thân.
“Sao chúng ta không tìm vài cái lá to để che đầu.
” Người phụ nữ đề nghị, thật sự là không thể chịu đựng được.
C nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những chú sóc bay nhỏ đang cố gắng ngoan cố chống lại những kẻ xâm nhập, u oán nói: “Tôi cảm thấy C có thể giải quyết vấn đề này.
” Xoa tay hầm hè.
jpg*(cái này là nguyên gốc tác giả viết vậy á)
Nhận thấy được không thích hợp, Mộc Miên quyết định ngăn cản hành vi lấy bạo chế bạo này của anh, thân là một vị kiểm lâm vĩ đại cần phải làm gương tốt, lấy đức phục chúng, chứ không phải là thực thi pháp luật bạo lực, hơi mang ý khiển trách cô nói:
“Đừng làm bị thương những động vật nhỏ.
”
“Ta chỉ là muốn tìm bọn chúng đàm phán thân thiện một chút.
” Con quái vật nào đó đường hoàng giải thích, sau đó lặng yên không một tiếng động đi đến bên cửa sổ, thả người nhảy, trong tay đã bắt được hai tiểu gia hỏa.
Vợ chồng thủ lĩnh sóc bay run bần bật nhìn quái vật cường đại trước mặt, cho dù đã sợ hãi đến sắp ngất, nhưng là tưởng tượng đến an nguy của cả đàn, không thể không mạnh mẽ phản kháng, dùng sức cắn vào cái móng vuốt giống như bức tường sắt, thật đáng buồn chính là còn không đủ để gãi ngứa cho con quái vật nào đó, ngoài cửa sổ những thành viên khác của đàn sóc bay sau khi thấy vợ chồng thủ lĩnh bị bắt, sợ tới mức bay tán loạn tứ phía, ở trong rừng cây cao lớn bay tới bay lui.
Nhìn trước mắt hai tiểu gia hỏa bị chộp tới này, C hơi mang ghét bỏ nói: “Thật hôi.
” Nhưng vì để dạy cho bọn chúng một bài học và không bị chúng quấy rầy, anh đã đánh bất tỉnh vợ chồng sóc bay, sau đó dùng móng vuốt bôi một chút vảy lên người hai con chuột hôi hám, sau đó đem bọn chúng ném đi ra ngoài.
Mộc Miên sửng sốt nhìn thao tác sắc bén của người trước mặt, há miệng thở dốc, không thể tin tưởng hỏi: “Anh giết chúng nó sao?”
“Không có, chỉ là cho bọn chúng một chút cảnh cáo.
”
Làm một cái quái vật có nguyên tắc, C sẽ không sát sinh lung tung, anh rất là ủy khuất nhìn về phía người phụ nữ đang sững sờ trước mặt, oán trách nói: “Hóa ra ở trong lòng Mộc Miên anh chính là người như vậy……”
Người bình thường thấy loại tình huống này đều sẽ cho rằng anh đã xử bọn chúng rồi biết không hả? Âm thầm chửi thầm Mộc Miên chỉ có thể xấu hổ cười cười, sau đó nhanh chóng an ủi nói: “Sao có thể, C tốt nhất, đáng yêu nhất, thiện lương nhất.
”
Quái vật vừa lòng cười cười.
Ngoài cửa sổ vợ chồng sóc bay bị tộc nhân kéo đi vừa mới tỉnh lại, ngửi thấy mùi nguy hiểm nồng nặc trên người, đạp vào chân, lại hôn mê.
Tóm lại mấy ngày tuần tra vùng núi này có khả năng là sẽ không còn thấy sóc bay ngẫu nhiên phòng thải trên đầu nữa.
Quả nhiên.
Buổi chiều tuần tra núi diễn ra rất thuận lợi.
Mộc Miên tán thưởng nhìn con vật nào đó với cái đuôi dài ngày càng đáng tin cậy, và thầm xin lỗi vì sự không tin tưởng của mình ở trạm giám sát, thật tuyệt vời khi không có sự quấy nhiễu của bầy sóc bay, đột nhiên cô lại càng thêm mong chờ đối với công việc này.
Chỉ là càng đi càng đi, cô càng cảm thấy còn quá sớm để vui vẻ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc trước khi lão Lý đưa bọn họ đi tìm hiểu tình hình, bên trong rừng rậm là một mảnh gió êm sóng lặng, không có lấy một con thỏ, vì sao giờ khi cô tới, hoặc là bị đám sóc bay đuổi theo tần công bằng khí độc, thì chính là gặp đủ các loại sự tình thái quá.
Giống như con lợn rừng hung hãn này đột nhiên dừng lại trước mặt bọn họ, nói thật, nếu là trước kia, Mộc Miên đã sớm hét toáng lên và bỏ chạy, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện mà người bình thường không thể tưởng tượng được, tâm lý của cô đã mạnh mẽ hơn nhiều.
May mắn đêm đó cô đã học được một bài học, trước khi lên núi cô đã tỉ mỉ đọc thuộc lòng những điều khôn ngoan mà lão Lý để lại, lấy ra kích điện mang theo bên người, chuẩn bị lúc lợn rừng xông tới thì cho nó một cái kích điện.
Nhưng C lại bế cô lên tránh thoát công kích của con lợn rừng.
???
Mộc Miên vẻ mặt kinh ngạc cùng nghi hoặc nhìn phía một quái vật bình thường vẫn luôn theo chủ nghĩa bạo lực, lúc trước còn ra tay giải quyết đám sóc bay, như thế nào hiện tại bắt đầu trốn rồi?
“Đây là một con lợn rừng mẹ.
” C giải thích nói, sau đó dùng chân chỉ chỉ về phía bụng dưới của con lợn rừng đang phẫn nộ, ý bảo cô xem lại, cô bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng thu hồi kích điện trong tay, thật là tội lỗi tội lỗi a, thiếu chút nữa là hại một nhà lợn rừng.
“Thảo nào nó lao tới đâm người, hóa ra là một con lợn rừng mẹ vừa mới đẻ, như vậy thì con của nó cũng ở ngay gần đây? Chúng ta chạy nhanh đi thôi, đừng quấy nhiễu đến bọn chúng.
” Mộc Miên vỗ vỗ bả vai C, muốn anh mau đi nhanh.
“Không được.
” C mím môi, có chút không hài lòng với những chuyện liên tiếp xảy ra này, mặc dù anh hoàn toàn có thể bỏ qua, nhưng nếu lỡ như làm bị thương đến người nào đó trong lòng thì sẽ không tốt.
Nhìn cái đuôi cáu kỉnh ngoe nguẩy và cái cằm căng cứng, dù cho cô có ngốc, thì cũng biết là có điều gì đó không đúng.
“Vì sao?” Cô nghi hoặc khó hiểu hỏi.
C lại không nói lời nào, chỉ nhanh chóng nhảy lên đưa cô đến một cành cây cứng có vẻ an toàn hơn, Mộc Miên sợ tới mức ôm chặt lấy cổ anh, có chắc chắn cái này là an toàn sao???
“Nói như thế nào?” Người đàn ông chậm rãi mở miệng nói: “Còn nhớ lần trước chúng ta đi Lâm viên chơi không?”
“Nhớ rõ.
” Cô gái gật gật đầu.
“Những động vật đó đều rất sợ anh.
” C khẳng định nói.
Điều này khiến Mộc Miên nhớ tới cảnh tượng khi cho cá ăn, còn có những động vật nhìn thấy đọc đường đi, và những con chim sợ hãi bay gắp nơi, những hiện tượng đó dần dần trùng lặp với tất cả những gì cô đang trải qua và chúng giống nhau đến không ngờ, nhưng cô vẫn khó hiểu hỏi: “C phát hiện ra như nào?”
“Anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi của bọn chúng.
” Ngửa đầu nhìn về phía xa trong núi có đủ loại than khóc, C chậm rãi trả lời nói.
“Mộc Miên biết vì sao dọc theo đường đi đều có nhiều động vật hoặc là quấy rối hoặc là công kích chúng ta không? Bởi vì bọn chúng sợ hãi, nhưng là vì bảo vệ con non, hoặc là bảo vệ lãnh địa, cho nên cho dù sợ hãi cũng không thể không ra tới khiêu chiến anh.
”
Nhìn vẻ mặt anh không biểu cảm nhưng trong đáy mặt hiện lên sự mất mát, Mộc Miên đau lòng đưa tay vuốt ve chiếc đuôi đang rũ xuống cành cây, không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể vô lực nói: “Nhưng… Nhưng anh không phải là vật thí nghiệm sao, nhìn dáng vẻ trên người hẳn là có gen động vật nào đó chứ, sao bọn chúng lại sợ anh…”
“Vậy Mộc Miên nói xem, vì sao con người cũng sẽ sợ anh chứ?”
Anh dùng cái đuôi cuốn chặt lấy người con gái trong lòng, đáy lòng ngăn không được khổ sở.
Nghe thấy C hỏi câu hỏi đó, Mộc Miên trầm mặc.
Là sản phẩm hoàn mỹ kết hợp giữa gen của con người và gen động vật, đồng thời sở hữu cả trí thông minh của con người và bản năng của động vật, C không thể nghi ngờ là rất mạnh mẽ, nhưng cũng chính bởi vì dòng máu gen lai tạo này, khiến cho anh không giống người, càng không giống động vật, đối với con người mà nói, anh là quái vật uy hiếp đến cuộc sống và trật tự, còn đối với động vật mà nói, anh càng là kẻ nguy hiểm uy hiếp sự sống còn, và là kẻ địch mạnh xâm phạm lãnh địa.
Cho nên ngay từ khi bọn họ đi vào khu rừng rậm này, liền trở thành đối tượng mà toàn bộ động vật trong rừng rậm sợ hãi nhưng lại không thể không đi công kích cùng phản kháng.
Cô không biết phải nói gì để an ủi con quái vật nhỏ với tâm tình đang đi xuống này, rõ ràng anh rất đơn thuần, thân thiện và tốt bụng, nhưng lại bởi vì một số thứ không thể thay đổi mà anh ấy lạc lõng trên thế giới này, cô cho rằng, chỉ cần rời xa đám người đó thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Nhưng có vẻ như là không đơn giản như vậy.
——————————-
Tác giả có lời muốn nói: Đau lòng C một vạn giây.