Quái Vật - Hiểu Bạo

"Em đi tắm trước đi, trên lầu có phòng tắm, trong đó có khăn lông và áo choàng tắm sạch, tất cả đều mới, xin cứ yên tâm sử dụng." Tiếng Phó Trì Nghiên truyền ra từ trong bếp, Tùy Khê đứng ở cửa, lấy tay vén mái tóc dài lên, có hơi lúng túng cười một tiếng. Hôm nay, trước khi tới quán cafe, cô tuyệt đối không ngờ lại phát sinh những chuyện như vậy, đáng tiếc, mỗi lần cô gặp Quái Vật dường như đều trải qua những chuyện hết sức kỳ quái.

Hôm nay cô tới quán cafe vì muốn trả dù lại cho Phó Trì Nghiên, chẳng ngờ rời đi chưa được bao lâu thì bên ngoài chợt có bão tuyết và mưa đổ như thác, thời tiết như vậy rất khó gọi xe, mà quán cafe của Phó Trì Nghiên cách nhà cô cũng chỉ một đoạn ngắn. Cô tránh dưới tàng cây, quần áo bị mưa tuyết vầy cho ướt đẫm, chỉ có thể dùng từ chật vật để hình dung, lúc này, cuối cùng Phó Trì Nghiên lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.

Nàng bước xuống từ trên xe, che dù đi tới trước mặt cô, lại còn đưa cô tới nhà nàng. Đối với người mới gặp mặt lần thứ hai, lỗ mãng đường đột tới thăm như vậy quả thực có chút không ổn, nhưng Tùy Khê cũng biết, nếu như mình ngoan cố nhất định về nhà, còn phải làm phiền Phó Trì Nghiên đưa mình về nhà, như vậy không khỏi quá không biết điều, cho nên mới có tình huống như bây giờ.

"Phó tiểu thư, cảm ơn chị." Tùy Khê khẽ cười, nụ cười lúc này có vài phần lãnh đạm không biết phải làm sao, nghe cô gọi mình như vậy, Phó Trì Nghiên khẽ nhíu mày, nàng ghét cách xưng hô này, dường như còn chẳng thân thiết bằng biệt danh lúc hai người nói chuyện trên trời dưới dất ở diễn đàn.

"Không có gì, nếu như em không ngại, có thể gọi tôi là Trì Nghiên hoặc Quái Vật, tôi không thích cách xưng hô Phó tiểu thư này lắm."

"Vậy... tôi có thể gọi chị là Phó Trì Nghiên không? Tôi thích cảm giác hoàn chỉnh, cái tên này và chị đều cho tôi cảm giác rất thích hợp nên tôi muốn gọi chị như vậy."

Ánh mắt của Tùy Khê bất chợt có thêm chút cố chấp và nghiêm túc, nghe cô nói vậy, Phó Trì Nghiên có thể nhận ra cô đang che giấu sự cố chấp nào đó, vì vậy nàng đồng ý, nếu nhìn từ một góc nhìn khác, nàng cũng thực sự thích đối phương gọi mình như vậy.

Tùy Khê đi dọc theo đường lên lầu, trong lúc đi lên cô cũng đánh giá nhà của Phó Trì Nghiên, đây là một căn LOFT có diện tích không nhỏ lại được sửa sang có cảm giác rất dễ chịu, toàn bộ căn nhà dùng ba màu đen xám trắng để chỉnh trang, giống như cảm giác Phó Trì Nghiên mang tới cho người khác, thanh nhã, sạch sẽ, trầm ổn. Tùy Khê lên tầng hai, lúc này cô mới phát hiện mặc dù lầu hai rất lớn nhưng diện tích phòng tắm chiếm phần lớn, phòng tắm được thiết kế theo phong cách cởi mở khác thường khá thú vị, chung quanh phòng tắm không xây tường mà thiết kế một đài cao có thang vây lấy, bồn tắm lớn góc cạnh nằm vững vàng ở trong đó.

Tùy Khê đã từng đọc qua một phân tích nói như này, phòng tắm là nơi riêng tư nhất trong nhà một người mà không ai muốn bị người khác quan sát theo dõi, dạng người như thế nào mới xây phòng tắm thế này? Chỉ có người vô cùng lại còn cực đoan mới chọn xây như vậy. Tùy Khê cũng không cho rằng Phó Trì Nghiên là người cực đoan, vậy... là tại sao chứ?

Tùy Khê nằm trong bồn tắm, bình thản ung dung hưởng thụ bồn nước nóng, cô biết mối quan hệ của mình và Phó Trì Nghiên đã không thể giải thích nổi mà từ thứ hai biến thành thứ ba, rõ ràng hai người chẳng qua là bạn trên mạng nói chuyện phiếm với nhau qua diễn đàm vậy mà nay cô lại tắm ở nhà nàng. Tùy Khê nghĩ ngợi một chút chợt nở nụ cười có chút giễu cợt. Các bước phát triển nhanh như vậy thì dù một lúc nữa cô ân ái với Phó Trì Nghiên, cô cũng sẽ không cảm thấy có gì kì quái.

Lúc này, điện thoại di động đã được Tùy Khê đặt sang một bên bất ngờ sáng lên, cô cầm lấy nó, phát hiện Quái Vật gửi tin nhắn cho mình. Nghĩ tới chuyện người kia đang ở dưới lầu mà còn phải gửi tin nhắn cho mình, cô mù mờ mở tin nhắn ra. Phát hiện tin nhắn tới là bức hình chụp thịt bò bít tết bày trên bàn, bít tết đã chín bảy phần, nhìn qua hết sức tươi mềm, dưới bức hình còn có một dòng chữ.

"Tôi dùng máu mình làm thịt bò bít tết cho em, em thích không?" Tùy Khê nhìn những dòng chữ này quả thực không thể nào tưởng tượng được nếu Phó Trì Nghiên dùng giọng nói dịu dàng nói câu này ra sẽ như nào, cô cười một tiếng, trả lời một câu thích. Cô không ghét mùi máu, hoặc nên nói cô đã từng quen với mùi máu, một khi đã quen thì sẽ không ghét bỏ.

Tùy Khê tắm xong đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy hai phần bít tết cùng với rượu vang được bày trên bàn, Phó Trì Nghiên đứng bên bàn vừa cười vừa nhìn cô. Thấy cô đi tới còn cầm một cái khăn lông lau mái tóc dài giúp mình. Tùy Khê chợt nghĩ, cô gái lần trước mình thấy ở quán cafe thì sao? Người bạn gái kia của Phó Trì Nghiên ấy.

"Cảm ơn chị, chỉ có điều tôi cảm thấy nếu như bạn gái chị bỗng nhiên quay lại thấy chúng ta như vậy, sợ là sẽ dẫn tới hiểu lầm không nhỏ."

"Cô ấy sẽ không quay lại."

"Hai người có xích mích sao?"

"Không, cô ấy chết."

Phó Trì Nghiên vừa nhẹ giọng nói, cùng lúc đó, cô cắt một miếng nhỏ thịt bò bít tết vào trong miệng, nghe lời cô nói, Tùy Khê hơi nhướn nhướn mày, cô cũng không hỏi nhiều, cúi đầu cắt thịt bò bít tết sau đó đưa vào trong miệng. Nguyên liệu làm thịt bò bít tết rất tốt, phối hợp cùng với rượu vang rất vừa vặn. Chỉ có điều, trong vị tươi mới của thịt bò bít tết có mùi máu tanh nhàn nhạt, máu này giống như đã được thêm một ít đường vào trong, vừa có vị mặn của thịt sống còn máu lại có chút vị ngọt nhàn nhạt. Tùy Khê đương nhiên không tin Phó Trì Nghiên thực sự dùng máu làm bít tết cho mình, cô tin rằng đây là máu của chính miếng bít tết này hơn.

"Hình như em cũng không ngạc nhiên mấy?" Phản ứng của Tùy Khê khiến cho Phó Trì Nghiên bất ngờ, dù sao bất cứ ai nghe câu chuyện như thế cũng sẽ tò mò hỏi một câu, nhưng Tùy Khê có vẻ như không nghe thấy chuyện đó vậy.

"Chết với tôi mà nói, cũng không phải là chuyện quá kì quái. Để tôi thử nghĩ xem, đối với chị mà nói, chết cũng không phải là chuyện quá đáng sợ, không phải sao?" Tùy Khê nói xong bất ngờ cười rộ lên.

Thấy nụ cười này, Phó Trì Nghiên đè nén những xáo động trong lòng, nhưng lúc cúi đầu lại không nhịn được liếm môi dưới. Nàng thích cô gái này, cô chính là người nàng hài lòng nhất trong tất cả mọi người. Bởi vì nàng cảm nhận được khí tức của đồng loại trên người cô gái này, đó là một mùi vị chỉ mình mới có thể nhận ra và hiểu được. Giờ khắc này, Phó Trì Nghiên dường như hưng phấn tới nỗi muốn xông lên ôm lấy Tùy Khê song lại lo lắng hành vi đột ngột của mình sẽ dọa cô. Sau khi hai người ăn cơm xong, mưa tuyết còn chưa có dấu hiệu ngừng, lại còn có dấu hiệu càng ngày càng lớn hơn.

"Tối nay ở lại đi." Phó Trì Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve bả vai của Tùy Khê, nói nhỏ bên tai cô, ám chỉ như vậy chỉ cần là người trưởng thành thì đều có thể nhận ra, Tùy Khê đương nhiên cũng biết. Cô thích phụ nữ, đối với phụ nữ có cảm giác cực kì thân mật. Chẳng qua nội tâm cô bài xích sự tiếp cận của đa số người, thế nhưng Phó Trì Nghiên rõ ràng không phải là một trong đa số người kia.

"Chị muốn ân ái với tôi sao?" Tùy Khê đột ngột mở miệng, lời cô nói rất thẳng thắn, động tác lại rất dạn dĩ. Nhận ra cô bất ngờ ngồi trên người mình, Phó Trì Nghiên ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt lóe lên những dao động không an phận và sợ hãi. Nàng chợt cảm giác dường như mình có hiểu lầm gì đó với Tùy Khê, cô như vậy tuy có chút xa lạ nhưng lại khiến nàng cảm thấy người này vốn dĩ nên như vậy.

"Nếu tôi nói cho em biết ngay từ đầu lần tiên nhìn thấy em, tôi đã muốn làm như vậy thì sao?" Phó Trì Nghiên không che giấu sự yêu thích mà mình dành cho Tùy Khê, đây là một cảm giác âm ỉ từ trong linh hồn khiến cho nàng không thể đợi để có được một người, đó là sự phù hợp giữa đồng loại khiến cho người ta có cảm giác hoàn mỹ tới chấn động lòng người.

"Hóa ra không phải muốn làm từ khi đang nói chuyện trên trời dưới đất với tôi sao? Tôi ấy à, thực ra thì tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng hứng thú với chị. Chị nhớ tôi đã từng nói không? Tôi từng giết người, cái tên Hung Thủ Giết Người trên mạng cũng không phải là giả. Tôi biết người kia sẽ chết, nhưng ở giây phút con dao lún sâu vào ngực bà ấy, tôi vậy mà lại cảm nhận được khoái cảm trước đó chưa từng có."

"Cái mùi máy tanh nồng đậm đó không hề giống như mới xuất hiện lần đầu tiên, như thể nó và tôi đã biết nhau từ sớm. Lúc tôi giết chết bà ấy, tôi chợt phát hiện, giết người hóa ra cũng chỉ là chuyện như vậy." Tùy Khê khẽ cười cười, chỉ có điều trong mắt cô vậy mà ngập tràn đau thương. Nhìn đôi mắt cô, Phó Trì Nghiên che mắt cô lại, nghiêng người hôn cô.

"Không nên cảm thấy quá đau thương, em nói đúng, giết người hóa ra cũng chỉ là chuyện như vậy. Có lúc nó rất kinh khủng, nhưng có nhiều thời điểm, nó sẽ trở thành một loại nghệ thuật."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui