"Căn cứ theo báo chí đưa tin, 9 giờ 40 phút sáng hôm nay, một người đàn ông lái xe đâm hỏng cổng trường tiểu học, sau khi đâm vào trường học bắt đầu tàn sát các học sinh vô tội. Trước mắt đã có 25 người bị thương nặng phải đưa vào bệnh viện, trong đó, 5 giáo viên bất hạnh bỏ mạng, 8 học sinh bị thương nặng phải cấp cứu, 3 người chết, 9 người bị thương nhẹ."
"Đang nhìn cái gì mà chăm chú như vậy?" Phó Trì Nghiên đi từ phòng bếp ra, cầm một ly cà phê đưa cho Tùy Khê, sau đó cầm ly của mình ngồi ở bên cạnh. Trên người hai người mang mùi hương giống nhau, là mùi sữa tắm thoang thoảng tương tự nhau. Tùy Khê nói cảm ơn, miệng nhỏ nhấp cà phê, tầm mắt thế nhưng vẫn chăm chú nhìn vào trong TV, chân mày hơi nhíu lại.
"Hình như em cảm thấy rất hứng thú với những tin tức xã hội này? Trước kia tôi cũng thấy em từng chú ý về chuyện của Nhà Nghệ Thuật trong diễn đàn." Chú ý tới ánh mắt của Tùy Khê, Phó Trì Nghiên buông cà phê xuống, nghiêng người tựa lên bả vai cô. Dù trước đó không lâu hai người mới thân mật nhưng đối với bọn họ, đây chẳng qua cũng chỉ là lần gặp mặt thứ hai, sự hiểu biết của Tùy Khê về Phó Trì Nghiên đến giờ cũng chỉ vẻn vẹn gói gọn trong tên nàng, còn có cả quán cà phê nàng mở mà thôi.
"Không có hứng thú đặc biệt, chẳng qua là tò mò đơn thuần thôi."
"Tò mò, tò mò cái gì chứ?"
"Em không hiểu động cơ giết người của những người này, em luôn cảm thấy giết người nhất định phải có một lý do, một lý do mà có lẽ người khác không tài nào hiểu được nhưng bản thân hắn thì có, mà ở đây thì không như vậy."
Tùy Khê dịu giọng nói, trong mắt lộ ra vài tia khinh thường, nhìn ra suy nghĩ của cô, Phó Trì Nghiên cười một tiếng. Nàng muốn kể một câu chuyện, một câu chuyện mà có lẽ đối với cá nhân Tùy Khê hẳn là rất thú vị. Đây không phải là câu chuyện do ai đó tô vẽ lên mà là một câu chuyện thực sự từng xảy ra. Câu chuyện chân thực thường thường hấp dẫn người nghe hơn cả tiểu thuyết.
Người đàn ông tên Chúc Kỳ, cũng không phải là cái tên gì kỳ cục, cũng chỉ là một cái tên như bao người bình thường khác. Hắn rất thông minh, chỉ số thông minh còn cao hơn so với các bạn đồng trang lứa, mà từ nhỏ hắn đã nghĩ nhiều hơn những đứa trẻ khác, đến thời thiếu niên, chỉ số thông minh và tư duy của hắn đã vượt qua những người bình thường, một khi tài năng đã cao hơn rất nhiều thì sẽ được gọi là thiên tài.
Đây là câu chuyện về một thiên tài rơi xuống, nhưng đối với Phó Trì Nghiên, cái từ rơi xuống này cũng không thích hợp. 20 tuổi hắn tốt nghiệp đại học, giỏi vật lý và hóa học, ưa thích việc nghiên cứu các loại vật chất biến hóa, mà thân thể con người là phần mà hắn cảm thấy hứng thú nhất. Chúc Kỳ thích trẻ con, hoặc có thể là do hắn không có tuổi thơ của đứa trẻ bình thường, cho nên cực kỳ tò mò với tuổi thơ của trẻ nhỏ.
Tò mò với chuyện của người khác chính là bắt đầu của tất thảy. Chúc Kỳ phát hiện ra thành tựu trong sự nghiệp của mình càng ngày càng tốt, địa vị của hắn cũng bị thổi phồng càng lúc càng to, ngay cả những nghiên cứu hắn thích nhất giờ cũng là một kiểu hành hạ. Lúc này, sự xuất hiện của một đứa trẻ đã cứu vãn hắn.
Đứa bé là một bé trai được họ hàng đưa tới nhờ hắn chăm sóc, mới chỉ có 7 tuổi, trẻ con đều rất hiếu động vui vẻ. Chúc Kỳ nhận ra hắn rất thích bé trai, thậm chí cảm giác đó đã vượt qua sự yêu thích với những đứa trẻ bình thường. Vì vậy, hắn dùng rất nhiều cách, biến hắn từ chỗ người được nhờ nuôi, lợi dụng quyền lợi và năng lực của mình để giết cha mẹ nó, trở thành người đỡ đầu hợp pháp của đứa trẻ.
Chúc Kỳ cho rằng chỉ cần như vậy, hắn có thể lấy được niềm vui mà mình cần từ trên người đứa bé, chỉ tiếc ngày vui ngắn ngủi, trẻ con rồi cũng sẽ lớn, sẽ trường thành, sẽ không còn tốt đẹp nữa. Đây là quy luật của thế giới, cũng là sự thật tàn nhẫn nhất. Chúc Kỳ không thể nào chiu được sự biến hóa như vậy, nhất là khi nhìn đứa bé ngày một cao lên, thậm chí không còn đáng yêu đơn thuần như trước nữa. Một khắc đó, Chúc Kỳ lựa chọn kết thúc.
Hắn giết chết đứa trẻ, dùng thứ thuốc mình nghiên cứu chế tạo được hòa tan nó hoàn toàn, tất cả, tất cả bao gồm cả dấu vết tồn tại cũng bị tiêu trừ cùng nhau. Mấy chục năm kế tiếp, Chúc Kỳ thông qua phương pháp như vậy đạt được khoải cảm và sự vui vẻ, hắn phát hiện so với nghiên cứu thi thể con người, hóa ra còn có một phương thức khác có thể khiến con người ta mừng rỡ như vậy.
Mỗi ngày trôi qua đều là một cảm giác khác nhau chứ không phải không hề thay đổi như ngày trước. Mãi đến ngày Chúc Kỳ bị bắt, cảnh sát lục soát được trong căn phòng bỏ hoang của hắn, tìm được hình ảnh lưu lại của 22 đứa trẻ con, mà những đứa bé này đều bị Chúc Kỳ sát hại khi đang ở khoảng 7 đến 8 tuổi, thêm vào đó còn đã xóa hết tất cả dấu vết, ngay cả thi thể cũng không lưu lại. Án mạng liên hoàn này được phá, Chúc Kỳ cũng bị phán tử hình.
Phó Trì Nghiên kể câu chuyện này một cách đơn giản, sau đó nàng nhìn Tùy Khê vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không hề cảm thấy khó chịu với câu chuyện này. ngôn tình ngược
"Sao vậy? Cảm thấy nhàm chán sao?" Phó Trì Nghiên nhẹ giọng hỏi.
"Không có, em chỉ cảm thấy hình như em có thể hiểu được ý nghĩ của người này. Có lẽ hắn đang nghĩ, thay vì để bọn chúng lớn lên, biến thành dáng vẻ xấu xí không chịu nổi, bị thế giới vấy bẩn, chẳng bằng giết chết bọn chúng ở khoảng thời gian đẹp nhất, em nghĩ, hẳn là Chúc Kỳ đã nghĩ vậy.
Tùy Khê nhẹ giọng nói, cô hoàn toàn không hề chú ý rằng sau khi mình nói đoạn này xong, Phó Trì Nghiên bên cạnh kích động tới mức nào, trong mắt nàng lóe lên sự ngợi khen và hài lòng giống như thể thấy được một món báu vật, ánh mắt vô cùng yêu kiểu nhìn nàng. Bị phản ứng đầy kích động của nàng ảnh hưởng, Tùy Khê còn chưa kịp nói gì, Phó Trì Nghiên đã không kịp đợi thêm, vội vàng ôm lấy cô, đè cô xuống sofa mà hôn. Nụ hôn này vừa nhanh vừa gấp gáp, cấp bách giống như hận không thể nuốt mình vào bụng vậy. Tùy Khê bị nàng hôn tới không thể thở được, cũng chỉ có thể đẩy nhẹ bả vai của nàng, ra hiệu nàng chậm một chút.
"Em có biết em thông minh đến mức nào không? Cô gái của tôi, Tùy Khê." Phó Trì Nghiên nói xong đưa tầm mắt nhiệt tình nhìn cô chăm chú, mắt thấy người đàn bà bình thường vững vàng trầm tĩnh giờ lại đột ngột kích động như vậy, Tùy Khê không hiểu những lời mình vừa nói lúc mới rồi có ý nghĩa như thế nào, cô chỉ biết bản thân mình cũng không ghét đối phương đụng chạm hôn môi.
"Có thể là do chị thấy được sự tương đồng từ trên người em, em cũng thấy y hệt từ chị, như thể hai người chúng ta không phải mới quen biết mà như ở chung một chỗ đã rất lâu." Tùy Khê nâng tay lên sờ mặt Phó Trì Nghiên. Nghe cô nói như vậy, Phó Trì Nghiên một lần nữa hôn trán cô, thay cô sửa lại mái tóc dài.
"Ừ, tôi có thể cảm nhận được sự cộng hưởng từ em, bởi vì ý tưởng của chúng ta hoàn toàn xa lạ với cái thế giới này. Tin tức vừa rồi khiến tôi cảm thấy chán ghét, em cũng vậy. Chúng ta đều rất lãnh đạm, người khác chết không liên quan gì tới chúng ta, nguyên nhân tức giận của tôi và em cùng lắm là do hung thủ hủy diệt một tác phẩm nghệ thuật vốn dĩ nên hoàn mỹ."
"Hành động như vậy chỉ có thể gọi tên giống như dã thú tàn sát, là hành động nhàm chán nhất, cũng xấu xí nhất. Có người đặt hắn cùng một chỗ với Chúc Kỳ chính là đang sỉ nhục Chúc Kỳ. Thứ Chúc Kỳ cho những đứa trẻ khác không chỉ là cái chết, loài người là một sinh vật đáng buồn, chết ở thời điểm tốt đẹp nhất không phải là trừng phạt, mà là cứu rỗi."
Tùy Khê, em cũng cảm thấy như vậy, chỉ có em mới hiểu được tôi, chỉ em và tôi mới có suy nghĩ như vậy.
Kết thúc vào thời điểm tốt đẹp nhất chính là nghệ thuật.
Còn chấm dứt ở thời điểm chật vật nhất là cứu rỗi.