Phó Tuyết Chu di chuyển họng súng từ trên vai Lâu Diên xuống phần bụng.
Nòng súng tối tăm lạnh lẽo áp vào người Lâu Diên, lạnh hơn cả mưa, nhưng vết thương của Lâu Diên lại bị viên đạn đốt đến nóng bỏng.
“…” Lâu Diên cúi đầu thở dốc, yết hầu chuyển động lên xuống, gân xanh nổi lên trên chiếc cổ thon dài, từng bọt nước theo đường cong trên cổ trượt xuống, không biết là mồ hôi lạnh sinh ra vì đau đớn hay đơn thuần do hạt mưa nữa.
Chóp mũi nồng nặc mùi máu, trong miệng cũng là vị rỉ sắt. Lâu Diên nuốt xuống một ngụm máu, đột nhiên cười lớn “Haha haha…”
Anh càng cười to hơn, đôi vai cũng vì thế mà rung lên. Phó Tuyết Chu ngẩng đầu, bức bách Lâu Diên phải nhìn chính hắn, thay vì hỏi Lâu Diên tại sao lại cười, chỉ lặp lại câu hỏi: “Lâu gì?”
“Phó Tuyết Chu.” Lâu Diên ho khan, nở nụ cười quái dị: “Thực sự muốn biết tên của ta sao?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, nước mưa tích tụ trên cây liễu rơi xuống người đang đứng dưới tán cây. Trên trán Phó Tuyết Chu còn vương mấy sợi tóc bạc dính vào, hắn lẳng lặng nhìn Lâu Diên “Ừ” một tiếng.
“Vậy thì cầu xin ta đi.” Lâu Diên nhìn thẳng vào Phó Tuyết Chu, hai mắt híp lại sự áp bức trong lời nói có thể khiến người ta phải lội bùn “Quỳ xuống đất, dập đầu mười mấy cái, tự chặt đứt tay chân để cầu xin ta đi, tốt nhất chính là…”
Lâu Diên chẳng màng đến sự đau đớn ở bàn tay và bả vai, nhướn người về phía trước, áp sát vào bên tai Phó Tuyết Chu.
Mái tóc bạc ướt át của Phó Tuyết Chu lướt qua khuôn mặt Lâu Diên, hắn vẫn đứng bất động, như thể chắc chắn rằng Lâu Diên sẽ không cách nào có thể gây tổn hại đến hắn.
Advertisement
Lâu Diên nói: “… moi hết ruột gan ra cầu xin ta. Nói không chừng ta thấy trong lòng vui vẻ thì từ bi hỉ xả nói tên cho ngươi biết?”
Bất kể ai nghe những lời này đều có thể nhận ra đó là sự vũ nhục và chế nhạo trong đó, Phó Tuyết Chu tất nhiên cũng hiểu được. Hắn hơi quay đầu nhìn gương mặt Lâu Diên, ánh mắt đen tối, mỉm cười: “Ta sẽ khiến ngươi tự mở miệng nói ra tên của mình.”
“Thế ư?” Lâu Diên nhìn trong tai Phó Tuyết Chu vì tiếng khóc Quỷ Anh mà chảy máu, ánh mắt bỗng loé linh quang, anh bỗng hung tợn nhào tới cắn chặt lấy tai Phó Tuyết Chu.
Quỷ Anh đã đâm thủng màng nhĩ của hai người, nhưng bởi vì bọn họ đều đã dung hợp ma quái, nên nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì những tổn thương rất nhanh có thể lành lại.
Vũ khí nóng không thể giết chết Phó Tuyết Chu.
Vẫn cần phải sử dụng sức mạnh ma quái.
Một sức mạnh ma quái cường đại.
Hàm răng sắc bén răng trong nháy mắt đã cắn đứt mảng da thịt trên tai hắn.
Trong miệng Lâu Diên ngập tràn thịt và máu của Phó Tuyết Chu với vẻ mặt cực kỳ hài lòng, dùng giọng mơ hồ phả vào tai hắn: “Phó Tuyết Chu, chỉ có ma quái mới có thể đối phó được ma quái, đúng không?”
Vừa dứt lời.
Thời gian nhanh chóng đảo ngược
[ Sức mạnh tinh thần: 40/50 ]
Khả năng đảo ngược thời gian của Lâu Diên giờ đã phát triển từ 1 phút lên 5 phút. Trong vòng 5 phút, chỉ cần tiêu hao mười điểm tinh thần là đã có thể quay về bất cứ lúc nào, đây là con át chủ bài lớn nhất của anh khi đối mặt với Phó Tuyết Chu.
Cho dù Phó Tuyết Chu vẫn còn ký ức sau khi quay ngược thời gian thì đã sao? Cơ thể cũng sẽ bị ảnh hưởng theo là được rồi. Phó Tuyết Chu sẽ không biết Lâu Diên khi nào lựa chọn sử dụng quay ngược, càng không biết Lâu Diên sẽ quay ngược thời gian về lại thời điểm nào, cho dù Phó Tuyết Chu có biết đi chăng nữa, thì cũng làm gì được chứ.
Mà lần này, Lâu Diên lựa chọn quay lại năm phút trước.
Cảm giác nóng rát quen thuộc lại ập đến, Lâu Diên giờ đang đứng trên con đường đất nhìn về phía cánh rừng bên trái, một thân thể lạnh lẽo vừa mới áp sát phía sau anh. Lâu Diên liếc mắt xuống, nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng nhợt vừa từ phía sau vươn ra nắm lấy tay anh, muốn đoạt lấy đường đao.
A!!
Lâu Diên không lãng phí thêm bất cứ giây nào, lòng bàn tay trong nháy mắt nứt ra, gai xương sắc nhọn đột nhiên vươn tới, hung hăng đâm vào bàn tay phải đang nắm lấy Lâu Diên của Phó Tuyết Chu. Những chiếc gai xương như hoa trong phút chốc hội tụ lại, tham lam nuốt chửng máu thịt hắn.
[ Sức mạnh tinh thần: 30/50 ]
Phó Tuyết Chu đang sau lưng Lâu Diên hừ khẽ một tiếng, có chút bất ngờ: “Ngươi lại…”
Máu tươi chảy xuống, nhưng lần này không còn là máu trên tay Lâu Diên nữa mà là trên tay Phó Tuyết Chu. Lâu Diên ngửi được mùi máu tanh ngọt, trong mắt anh ẩn ẩn hiện ra sắc đỏ, cảm nhậm mùi máu nhưng đang kích thích chính mình.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Lâu Diên rút gai xương ra, quay người đẩy Phó Tuyết Chu xuống đất, anh cũng theo đó đè lên người hắn.
Cơ thể hai người đàn ông trưởng thành nặng nề ngã xuống, vô số hạt mưa và bùn đất bắn tung tóe lên người họ.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến điều này nữa.
Lâu Diên vô cùng bình tĩnh, không hề chớp mắt nhắm thẳng đường đao vào bàn tay phải đã bị thương của Phó Tuyết Chu, ghim thật sâu bàn tay Phó Tuyết Chu xuống dưới đất. Sau đó, dùng tay bóp cổ hắn, xương hoa trên mu bàn tay chớp mắt thay đổi vị trí, chuyển xuống lòng bàn tay Lâu Diên, hàn quang sắc bén mạnh mẽ chui ra như muốn đâm thẳng vào mắt Phó Tuyết Chu.
Từng bước đều được Lâu Diên luyện tập vô số lần trong đầu trong năm phút trước khi tua lại, mặc dù đây là lần đầu tiên thực hiện, nhưng mỗi một cái động tác đều trơn tru như nước chảy mây bây, không hề do dự chút nào, gọn ghẽ đến mức đáng kinh ngạc.
Sau khi Lâu Diên ‘kết thúc tính mạng’ Phó Tuyết Chu bằng những phát súng, anh ấy đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho việc Phó Tuyết Chu sống lại bất cứ lúc nào.
Ngay khi gai xương sắp chạm vào mắt, Phó Tuyết Chu liền giơ tay trái vẫn còn nguyên vẹn nắm lấy cổ tay Lâu Diên, chỉ là một động tác nhẹ nhàng thôi nhưng lại khiến Lâu Diên không cách nào thúc đấy gai xương xông ra được thêm một li nào nữa.
“Đúng là dọa người.” Phó Tuyết Chu lông mi khẽ động, nói: “Đã lâu lắm rồi, chưa gặp được người nào có thể khiến tính mạng bị uy hiếp đến như vậy.”
Màu đỏ tươi trên gai xương đã lan tới mũi nhọn rồi rơi vào mắt Tuyết Chu khiến con mắt hắn như được phủ thêm một tầng tinh hồng.
“Thế hả?” Lâu Diên ngồi ở trên người Phó Tuyết Chu, mỉm cười đầy lạnh lẽo: “Lúc ngươi nổ súng lên người ta, sao không thấy nói như vậy.”
[ Sức mạnh tinh thần: 20/50 ]
Bàn tay Lâu Diên đang bóp cổ Phó Tuyết Chu lập tức nứt ra, gai xươngtrắng bệch toát ra khí tức đáng sợ chui ra từ lòng bàn tay, nằm ngoài tầm dự đoán bất ngờ mạnh mẽ đâm thẳng vào cổ Phó Tuyết Chu!
“…”
Phó Tuyết Chu ngẩng cổ trợn mắt. Huyết dịch từ trên cổ hắn ào ra thấm đẫm trên mặt đất, khiến hắn trông không khác gì một con thiên nga đang giãy chết.
Tay phải bị đường đao đâm xuống hơi rung động, như thể đang muốn thoát khỏi sự trói buộc của nó. Không còn nghi ngờ gì nữa, tổn thương do gai xương mang tới còn lợi hại hơn nhiều so với dùng súng đạn, gần như đã phế đi một bàn tay hắn. Cho tới bây giờ, tốc độ chảy máu trên tay trái của Phó Tuyết không hề có dấu hiệu chậm lại.
Để đạt đến kết quả này một phần cũng nhờ vào đường đao của Phó Tuyết Chu.
Đời trước, Lâu Diên đã được chứng kiến rất nhiều lần cảnh Phó Tuyết Chu cầm đường dao giết người diệt quái, từ lâu anh cũng đã ngờ rằng thanh đao đó của Phó Tuyết Chu cũng không phải là dạng tầm thường, có khi là một loại vật phẩm ma quái từa tựa như Điện thoại đoạt mệnh không biết chừng.
Bằng không nên giải thích thế nào, vũ khí nóng đối với ma quái không có tác dụng dụng, vũ khí lạnh cũng chẳng làm tổn hại được ma quái, duy chỉ có thanh đường đao này lại có thể gây thương tổn lên chúng?
Lúc nãy khi bị ghim lên cây, Lâu Diên đã tự mình đã chứng minh được rằng đường đao này quả thực không hề đơn giản.
Hàn ý âm lãnh đến tận xương tủy không phải là thứ mà một thanh đao thông thường có thể sở hữu, chưa kể vết thương do cây đao này gây ra cũng chẳng hề lành lại dù cho Lâu Diên đã quay ngược thời gian, thậm chí còn càng lúc càng đau đớn hơn, trong khi vết thương bị đạn bắn trên vai anh đã không còn chảy máu nữa rồi.
Càng so sánh với nhau, Lâu Diên càng cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch.
Tuy đã bị đâm xuyên qua cổ như thế nhưng Phó Tuyết Chu vẫn chưa chết.
…
Tại sao hắn vẫn còn sống được??
Hồng quang trong mắt Lâu Diên như ẩn như hiện lóe lên, khiến gai xương trong tay càng đâm sâu vào cổ Phó Tuyết Chu hơn. Gai xương trong lòng bàn tay còn lại di chuyển đến cổ tay, phá da trồi lên, nở thành một chùm gai xương sắc nhọn đâm vào tay trái Phó Tuyết Chu.
Xương hoa từng miếng từng miếng nuốt chửng máu thịt hắn, gai xươngmàu trắng dần nhuốm thành một màu đỏ nhàn nhạt. Bàn tay trái Phó Tuyết Chu tuy đã máu me đầm đìa nhưng vẫn siết chặt cổ tay Lâu Diên không chịu bỏ, khiến anh không tài nào dứt ra được.
Những chiếc gai xương thực sự hữu ích cực kỳ, chúng có thể bất ngờ xuất hiện ở bất cứ đâu trên cơ thể Lâu Diên, làm cho kẻ địch không cách nào có thể đoán trước.
Chỉ đáng tiếc một điều là, mỗi lần gai xương xuất hiện chỉ tồn tại được một phút.
Mà bây giờ, thời gian đã sắp hết rồi.
Mái tóc màu bạc của Phó Tuyết Chu bỗng nhiên bay múa một cách cuồng loạn, một vài lọn tóc duỗi thẳng ra trông rất kỳ dị, quấn lấy thanh đường đao, rút nó ra khỏi bàn tay Phó Tuyết Chu rồi điên cuồng tấn công mọi thứ xung quanh.
Lâu Diên phản xạ cực nhanh nhảy lên một cái, cảnh giác nhìn Phó Tuyết Chu. Hắn được mái tóc bạc bảo hộ chặt chẽ trong phạm vi mười mét, mặt đất bị đập hằn lên những vết nứt sâu. Lâu Diên không cách nào tới gần đành phải lui lại mấy bước, âm tình bất định quan sát một lúc rồi giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp đến 12 giờ đêm.
Chiếc quan tài màu đỏ mà anh đang tìm kiếm sắp xuất hiện rồi.
Có nên đi hay không đây?
Nếu là Lâu Diên lúc bình thường, anh sẽ từ bỏ cái suy nghĩ nguy hiểm này mà chẳng hề đắn đo. Dù sao hiện tại chỉ còn lại 20 điểm tinh thần cuối cùng, làm được cái gì chứ?
Nhưng tâm trạng hiện tại của anh lại hưng phấn dị thường, hai lần liên tiếp sử dụng sức mạnh ma quái đã làm cho Sức mạnh tinh thần nhanh chóng giảm đi … Chắc có lẽ suy nghĩ và lý trí đã bị ma quái ô nhiễm nên đã biến thành tà dị rồi.
Nếu Đoàn Trạch Ca đã nói 12 giờ đêm nay sẽ có bất ngờ, giúp anh có cơ hội đạt được điều mình mong muốn.
Vậy thì anh không nên bỏ lỡ nó.
Lâu Diên nhìn thoáng qua Phó Tuyết Chu đã bị tóc bạc điên cuồng bao bọc lại, lại tiếc nuối nhìn đường đao đang bị mái tóc quấn chặt.
Anh thực muốn mang cây đao này đi cùng luôn quá.
Lâu Diên xoay người đi vào trong rừng, không quên ngoảnh đầu cười nhạo: “Không phải ngươi bảo rằng sẽ khiến ta tự nói ra tên của mình sao? Phó Tuyết Chu.”
Gò má cao khẽ cong cong, nhưng lại hết sức lạnh lùng: “Lần sau đừng có mạnh miệng như thế, không biết tên gì thì cứ gọi cha ơi là được.”
“Đáng tiếc vẫn không thể giết được ngươi.” Lâu Diên âm thầm mắng mỏ: “Nhưng ta thật lòng hy vọng ngươi bây giờ cứ thế mà chết đi.”
Nhưng bực mình là Lâu Diên hiểu rõ Phó Tuyết Chu hôm nay sẽ không chết.
Việc giết một người có sức mạnh hủy diệt thế giới không hề đơn giản. Hôm nay có thể làm bị thương Phó Tuyết Chu là bởi vì hắn đã quá coi thường thực lực của anh.
Nói xong câu đó, Lâu Diên liền vứt bỏ Phó Tuyết Chu giống như vứt bỏ một túi rác đi vậy.
Vừa tiến vào rừng, Lâu Diên liền gia tăng tốc độ, nhắm thẳng mục tiêu phi đến.
Ở phía sau.
Phó Tuyết Chu ôm cổ, từ bên trong mái tóc bạc hỗn loạn, nhìn bóng lưng Lâu Diên đang xa dần, qua hồi lâu, đột nhiên mở miệng cười.
“Quả thật quá dọa người rồi.” Hắn tự nhủ với chính mình một lần nữa.