Lâu Diên đi chưa được bao lâu thì gặp một bé gái trong rừng.
Bạn nhỏ này chừng bảy tám tuổi, mặc một chiếc váy màu xanh xám, mái tóc dài hơi ngả vàng xõa ở sau lưng, trên tóc còn dính mấy cây cỏ dại và lá cây, trông có vẻ như không được ăn uống đầy đủ.
Cô bé rất gầy tầm mười mấy hai mươi cân là cùng, ngồi xổm dưới gốc cây liễu, ôm đầu gối nhìn Lâu Diên, như đang chờ đợi ai đó — Đây chính là bé gái mà Thái Mạc ôm trong lòng trước khi chết.
Lâu Diên dừng bước, hai mắt vẫn hiện tơ máu, nhíu mày: “Sao em vẫn còn ở đây thế? Chẳng phải bảo em mau chạy khỏi chỗ này kia mà?”
Thừa lúc Phó Tuyết Chu đang xử Thái Mạc, Lâu Diên nhân cơ hội ôm đứa bé đã bị Thái Mạc bỏ lại chạy vào trong rừng, đồng thời căn dặn cô bé chạy khỏi đây càng xa càng tốt.
Lâu Diên tưởng rằng cô bé đã ra khỏi rừng nhưng ai dè lại đang trốn ở gần đó.
Lá gan cũng to đấy.
Thái Mạc bảo với đám thực tập sinh rằng đây là con gái của hắn, nhưng Lâu Diên không đời nào tin cái lời nói bậy này.
Nhìn lướt qua có thể thấy được bé gái này sống khá thiếu thốn, váy thì đã cũ, giày cũng không vừa với cỡ chân, cơ thể quá gầy, trông có vẻ trưởng thành sớm và trầm ổn hơn nhiều so với một đứa trẻ bình thường. Có thể khiến cho Thái Mạc dẫn bé ra ngoài vào đêm khuya để tìm chiếc quan tài màu đỏ, thậm chí lúc chạy trối chết cũng không chịu thả cô bé rời khỏi tay… Cô bé này chắc chắn phải có một bí mật nào đó mà Lâu Diên chưa biết.
Bé gái ngoan ngoãn ngồi im, không nhúc nhích, đôi mắt đen trong trẻo nhìn chằm chằm Lâu Diên, không nói lời nào.
Lâu Diên bước đến quỳ xuống, nhìn vào bé gái, dịu dàng hỏi: “Sao lại không chạy đi thế?”
Cô bé lắc đầu.
Lâu Diên nhướng mày, hỏi sang vấn đề khác: “Em và Thái Mạc có quan hệ như thế nào? Ba thực tập sinh đi cùng em đều chết rồi à?”
Cô bé trước tiên lắc đầu, sau thì nâng hai tay lên ra hiệu cho Lâu Diên.
Lâu Diên trầm mặc vài giây: “Xin lỗi, anh không hiểu thủ ngữ. Cũng không biết em không thể nói được.”
Cô bé lại lắc đầu, có nghĩa là “Không sao đâu.”
Lâu Diên cười một tiếng, do dự một chút, nâng tay phủi đi cỏ dại và lá cây trên đầu cô bé. Bé gái vẫn ngoan ngoãn đợi sau khi trên đầu sạch sẽ thì lại dùng tay ra hiệu với Lâu Diên.
Lâu Diên thật sự xem không hiểu nên cố gắng đoán xem cô bé muốn nói gì, cô bé cũng biết cho nên cố tìm những động tác đơn giản, dễ hiểu để anh có thể đoán ra được: “Cầu, trong nước…?”
Bé gái khẽ gật đầu, nhìn xung quanh rồi chỉ vào vết máu trên người Lâu Diên.
Máu?
Có nghĩa là gì?
Lâu Diên đột nhiên nảy số: “Màu đỏ, quan tài màu đỏ… Ý em là, dưới cầu, trong nước sẽ có quan tài đỏ?”
Bé gái gật đầu liên tục.
Toàn bộ Thôn Liễu Thụ chỉ có một cây cầu duy nhất, Lâu Diên trầm tư: “Sao mà em biết được thế?”
Cô bé chỉ vào mình.
Lâu Diên cũng chẳng hề bất ngờ: “Quả nhiên…”
Thái Mạc đưa bé gái đến đây chỉ vì cô bé có thể tìm ra được vị trí của chiếc quan tài.
Đoàn Trạch Ca có thể nói cho Lâu Diên biết vị trí là bởi vì cậu ta có năng lực bói toán, chẳng lẽ bé gái này cũng thức tỉnh một loại năng lực giống như tiên tri à?
Lâu Diên khỏi nghĩ đến những gì lời Đoàn Trạch Ca đã nói.
“Có cơ hội để đạt được điều mong muốn…”
Từ lúc Đoàn Trạch Ca nói ra câu này, Lâu Diên đã vô cùng để ý rồi. Sau khi thất bại trong việc giết chết Phó Tuyết Chu, Lâu Diên càng đặc biệt chú ý hơn.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, thực chất ý nghĩa câu nói này rất dễ hiểu, nguyện vọng của Lâu Diên là giết Phó Tuyết Chu, dịch theo lời Đoàn Trạch Ca thì nó có nghĩa là quan tài màu đỏ xuất hiện vào lúc 12 giờ đêm nay rất có thể sẽ hỗ trợ cho Lâu Diên trong việc tiêu diệt kẻ thù, giúp anh hoàn thành tâm nguyện của mình.
Lâu Diên không khỏi tâm động, nhất là khi anh vừa làm Phó Tuyết Chu bị thương nặng, nên hiện giờ đang cảm thấy kích động và hưng phấn vô cùng, chỉ cần nghĩ đến với sự giúp đỡ của quan tài màu đỏ có thể giải quyết được Phó Tuyết Chu, nhiệt huyết trong Lâu Diên liền bắt đầu sôi trào, hai tay đều kích động có chút run run.
Chẳng màng đến chuyện sống chết, trong lòng anh chỉ tâm niệm một điều đó là phải giết Phó Tuyết Chu ngay bây giờ.
Lâu Diên âm thầm phấn khích, trong mắt hồng quang lóe lên, quay đầu nhìn về phía sau, lộ ra một nụ cười quái dị.
Vết thương của Phó Tuyết Chu chắc giờ đang dần lành lại rồi, cho đến lúc khôi phục được khá tốt, Phó Tuyết Chu nhất định sẽ chạy theo đuổi giết anh.
Lý trí Lâu Diên hiểu rõ, đáng lẽ thừa dịp Phó Tuyết Chu còn chưa phục hồi hoàn toàn thì mau trốn đi để tránh bị trả thù mới phải. Nhưng cảm xúc trong anh lại đang khao khát được một lần mạo hiểmđiên cuồng, anh muốn dụ Phó Tuyết Chu đuổi theo mình, sau đó dẫn hắn đến chỗ quan tài đỏ.
Nghĩ đến đây, Lâu Diên chưa vội vàng rời đi.
Anh bình tĩnh nói chuyện với bé gái, đôi tai vẫn luôn chú ý mọi động tĩnh phía sau. Khi nghe thấy tiếng cành cây bị đạp gãy ở xa xa phía sau truyền đến, Lâu Diên nhíu mày quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong màn mưa bụi mông lung một bóng người cao gầy ẩn hiện trong những tán liễu.
Mái tóc phía sau thân ảnh này như đang vùng vẫy giương nanh múa vuốt, trông sống động dữ tợn hệt như một rắn độc.
Lâu Diên hơi thở nóng bừng, thay vì sợ hãi anh lại cảm thấy phấn khích với kế hoạch sắp tới của mình. Lâu Diên nhanh chóng dứt khoát ôm bé gái chạy nhanh về phía trước.
Lúc sắp ra khỏi rừng, Lâu Diên tìm một cây liễu cao lớn cứng cáp rất phù hợp cho việc ẩn nấp, sau đó đặt cô bé ở trên cây. Anh đặt ngón tay lên môi ra hiệu: “Suỵt” một tiếng, cố gắng hết sức kìm nén nụ cười quái dị của mình, trầm giọng nói: “Ở yên đây nhé, đừng gây ra tiếng động!”
Anh còn phải dùng quan tài đỏ để giết Phó Tuyết Chu, việc làm nguy hiểm như vậy không thích hợp mang một đứa trẻ đi theo cùng, Lâu Diên cảm thấy cách tốt nhất là để đứa bé này tạm thời giấu mình trên cây đã, sau đó dẫn dụ tên nguy hiểm nhất – Phó Tuyết Chu rời khỏi cánh rừng này như vậy mới tương đối an toàn.
Cây này có nhiều cành có thể chịu được sức nặng của một bé gái. Lâu Diên nói xong đang định đi xuống thì bàn tay bị cô bé nắm lấy.
Bàn tay bé gái nho nhỏ, không được trắng trẻo, rất gầy yếu cùng lạnh giá. Nhưng không hiểu sao, sau khi nắm tay Lâu Diên sắc đỏ trong mắt anh bắt đầu biến mất, sự bình tĩnh đã mất từ lâu liền quay trở lại, những phẫn nộ đang quay cuồng trong lòng do sử dụng sức mạnh ma quái, những cảm xúc tiêu cực muốn thấy đổ máu, muốn thấy người khác rơi vào tuyệt vọng cũng dần dần nguôi ngoai.
Sắc mặt cô bé càng trở nên tái nhợt hơn.
Lâu Diên day day trán, ánh mắt đã khôi phục lại bình tĩnh như ngày thường, anh nhìn thật sâu vào bé gái: “Cảm ơn em.”
Cô bé lắc đầu, chỉ chỉ vào vết máu trên người Lâu Diên sau đó há miệng cắn mấy cái, làm ra động tác nhai nuốt dữ dằn.
Quan tài đỏ cũng sẽ ăn thịt người à?
Lâu Diên mỉm cười: “Biết rồi, anh sẽ cẩn thận.”
Anh xoa xoa đầu bé gái rồi từ trên cây nhảy xuống, chạy một mạch ra phía sông mà không ngoảnh đầu lại.
Bé gái nhìn theo bóng lưng anh dần dần rời đi, ôm đầu gối rồi lại rơi vào trạng thái ngơ ngác.
Đất bùn lẫn với nước, mỗi lần dẫm lên đều lưu lại dấu vết, thỉnh thoảng lại dẫm phải vũng nước đọng. Cơn mưa phùn vẫn chưa dứt, gió lạnh thổi trên mặt sông khẽ gợn sóng.
Lâu Diên lao thẳng về phía chân cầu.
Cây cầu ở Thôn Liễu Thụ có tên là cầu Liễu Thụ, là một cây cầu gỗ đã xây dựng từ vài chục năm trước, hiện giờ đã rất cũ kỹ, khi đi trên đó còn phát ra tiếng cọt kẹt.
Lâu Diên liên tục nhìn đồng hồ và lúc đến dưới chân cầu đã là 23:59.
Anh đứng trên bờ sông nhìn dòng nước chảy. Ban ngày anh cũng đã thấy con sông này rồi, sông khá sâu ít nhất cũng phải trên dưới ba mét, rất dễ xảy nguy cơ đuối nước.
Thời gian từng giây trôi qua, khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm, một chiếc quan tài màu đỏ bất ngờ xuất hiện trên mặt sông.
Chiếc quan tài này không phải trôi theo sông đến mà là đột nhiên từ dưới sông chui lên, dòng nước từ trên mặt quan tài chảy xuống. Dài hai mét tư, màu đỏ tươi, hai bên còn khắc rất nhiều họa tiết sơn vàng, chính giữa còn có một chữ “Hỷ” to lớn.
Mặt sông dao động cũng khiến quan tài lắc lư theo, dập dềnh trôi về phía cây cầu.
Vừa nhìn thấy quan tài, Lâu Diên đã cảm giác được một trận ớn lạnh, dày đặc ác khí.
Con sông rộng hơn mười mét, quan tài lại nằm giữa sông, Lâu Diên đứng trên bờ không thể chạm vào quan tài, cũng không dám mạo hiểm xuống nước lại gần nó.
Lâu Diên nhìn ngó xung quanh, bắt được một con chuột ở trong góc, sau đó sải bước lên cầu, khi quan tài cách cầu một khoảng vừa đủ, anh liềm ném con chuột về phía trước.
Nắp quan tài vốn đang đóng chặt, nhưng ngay khi vừa chạm đến nơi thì nắp quan tài lập tức mở ra “nuốt” lấy con chuột, sau đó nhanh chóng đóng lại không để lộ bất cứ khe hở nào.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi nó mở ra, cũng đủ để Lâu có thể nhìn rõ bên trong chiếc quan tài màu đỏ chẳng có gì cả.
“Thì ra là như vậy…”
Lâu Diên lẩm bẩm.
“Như vậy là như nào?”
Một giọng nói phát ra từ phía sau.
Đến rồi!!
Khóe miệng Lâu Diên hơi nhếch lên, nhưng khi quay người lại đã khôi phục một gương mặt không hề có bất cứ cảm xúc nào.
Quả nhiên người đến là Phó Tuyết Chu.
Hắn cầm đường đao, chậm rãi đi về phía Lâu Diên.
Với mỗi bước đến gần của hắn, nhịp tim Lâu Diên càng đập nhanh hơn, đây là phản ứng khi cảm thấy sự áp bách khi một con quái vật liến tục tiến đến gần. Lâu Diên dâng lên cảnh giác và cố đè nén kinh hãi xuống, dư quang liếc nhìn chiếc quan tài màu đỏ đang tiến dần về phía gầm cầu.
Còn phải chờ một lúc nữa chiếc quan tài mới đến được ngay dưới cầu.
Cuối cùng, Phó Tuyết Chu đã đi tới trước mặt Lâu Diên.
Chỗ cổ và tay bị gai xương đâm vào đã không còn chảy máu nữa, nhưng chỗ bị gặm mất thì chưa mọc trở lại, vẫn đang máu thịt be bét, nhìn dữ tợn khủng khiếp.
Lâu Diên phát hiện sắc mặt Phó Tuyết Chu cũng có chút tái nhợt.
Diện mạo của Phó Tuyết Chu nhìn qua thực sự trông rất trẻ, nhưng khí chất toát ra trên người lại hoàn toàn bất đồng, giống như biển lớn nông sâu khó dò, làm cho người ta không thể đoán ra được hắn đang nghĩ gì, muốn hành động ra sao.
Nhưng bộ dáng thương tật đầy mình vào lúc này ngược lại khiến Phó Tuyết Chu có vẻ trông không còn đáng sợ như trước nữa.
Trên môi Phó Tuyết Chu vẫn đang duy trì nụ cười nhàn nhạt, sắc môi trắng bệch không còn màu máu: “Lâu tiên sinh!”
Phó Tuyết Chu nghiêng đầu, mái tóc bạc hơi rủ trên vai, nhẹ nhàng nói: “Trò chơi còn chưa kết thúc đâu.”
Lâu Diên lạnh lùng nhìn hắn, nhưng sau đó lại mỉm cười với Phó Tuyết Chu, nụ cười này xinh đẹp trương dương đến cực điểm, anh bất ngờ vươn tay nắm lấy cổ áo Phó Tuyết Chu.
Phó Tuyết Chu hơi nhíu mày, nhìn xuống bàn tay đang túm lấy cổ áo mình, tiếp theo, Lâu Diên bỗng kéo hắn về phía trước.
Chiếc lan can bằng gỗ cũ kỹ không thể đỡ nổi sức nặng của hai người đàn ông cao lớn nên đã bị kéo đổ gãy. Mà ngay phía sau lưng Lâu Diên, chiếc quan tài màu đỏ tản ra khí tức mơ hồ đã trôi đến ngay bên dưới họ.
Phó Tuyết Chu rơi thẳng xuống dưới, vạt áo bị gió lay động.
Tuy nhiên Lâu Diên lại mỉm cười, vì vào phút chót anh đã kịp thời vươn tay nắm lấy ván gỗ của cây cầu trong lúc kéo Phó Tuyết Chu xuống.
Chưa đến một giây sau, Phó Tuyết Chu đã đụng vào nắp quan tài.
Lâu Diên vừa cười vừa cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên quan tài ngay lập tức mở nắp nuốt Phó Tuyết Chu vào bên trong. Phó Tuyết Chu ngã ngửa vào trong quan tài, đôi mắt thâm sâu nhìn Lâu Diên, khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh như ao chết, không có bất cứ biểu cảm gì.
Nắp quan tài lại đóng lại với tốc độ cực nhanh, nhung một màn này ở trong mắt Lâu Diên lại như một pha quay chậm, anh nhìn nắp quan tài đang che đi cánh tay, bả vai và đôi mắt không giống người thường kia của Phó Tuyết Chu mà không hề chớp mắt.
Thành công rồi!!
Lâu Diên kích động đến mức ngừng thở, khóe miệng của anh giương cao, trong lòng vui mừng đến nỗi muốn cười phá lên.
“Lâu Diên!!!”
Giọng nói của đám người Lý Tam Tân vang lên cách đó không xa. Lâu Diên xoay đầu nhìn thì thấy bọn họ đang trần đầy lo lắng chạy về phía này.
Lâu Diên đang định đáp lại, một lọn tóc bạc đột nhiên từ phía dưới quấn chặt vào phần eo Lâu Diên. Lâu Diên đồng tử phóng đại, ngay sau đó, lọn tóc này nhanh chóng kéo anh vào khe hở còn dư lại trong quan tài.
Sau khi Lâu Diên tiến vào, ngay lập tức một tiếng “Rầm” vang lên, nắp quan tài bằng gỗ gụ hoàn toàn đóng chặt rồi nặng nề chìm xuống lòng sông.