Buổi chiều tối khi Johannes hẹn gặp Crevan cuối cùng cũng đến.
Đó lại là một đêm lạnh lẽo, may mắn thay không có thêm tuyết rơi.
Anze đưa bàn tay đối phương lên môi mình hôn nhẹ và nói, "Cho tôi biết nếu có chuyện gì xảy ra, nhé?"
Johannes khẽ cười, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, "Tôi nhớ rồi."
"Em chắc chắn về việc này chứ?" Anze lại hỏi.
"Ông có thể tin tôi." Johannes nháy mắt.
Ông ấy sớm rời đi.
Lúc đó đã bảy giờ.
Anze chờ đợi một mình trong xe bên ngoài cánh cổng sắt, cũng bởi vì thái độ ghen ghét của mình mà ông ta từ chối vào trong bãi đỗ xe.
Anze rùng mình.
Ông ta cố gắng rũ bỏ sự căng thẳng đang đè nặng trên vai, ấy nhưng vẫn không thể ngăn được sự thấp thỏm đang trườn bò dưới da mình.
Ông ta nghĩ mình có thể gãi tay điên cuồng vì sốt ruột mất.
"Ngu ngốc, Anze ngu ngốc! Mày đúng là đồ ngu!" Ông ta tự rủa xả, vừa lầm bầm vừa dập đầu xuống vô lăng.
"Bên trong là một lão già bẩn thỉu thật sự đấy, Anze, mày đáng lẽ phải ngăn em ấy lại chứ..."
Nói đoạn, ông ta rên rỉ thành tiếng và dậm dựt một mình.
Với tất cả lo lắng đang chèn ép lồng ngực, Anze thở một hơi dài thườn thượt, lặng nhìn làn sương khói vởn quanh trước mắt.
Johannes được hướng dẫn vào phòng ăn, nơi vị chủ nhà đang ngồi uống một mình và hẳn đang chờ đợi.
Cung cách niềm nở của ông ta vẫn thật xuất sắc khi nhận thấy Johannes, và ông ta mời ông ngồi đối diện mình bên chiếc bàn ăn vuông vắn trang nhã.
Vị chủ nhà bắt đầu:
"Thật là một vinh hạnh khi em chấp nhận lời mời của tôi." Ông ta rót một ít rượu vang vào ly để mời khách, và Johannes lịch sự đón nhận.
Crevan tiếp, "Tôi cứ sợ ông bạn Afanas nóng tính của chúng ta thuyết phục em điều ngược lại."
"Tôi thay mặt xin lỗi vì thái độ của ông ấy vào tối qua, thưa Ngài Demir," Johannes đáp, "nhưng cũng xin ngài thứ tha và thông cảm, bởi ông ấy chỉ hơi suy nghĩ quá mức."
"Chẳng phải thi thoảng ông ấy đều như vậy sao?" Crevan vỗ đùi mà cười, nói.
"Ông ấy là một người bạn tốt, nhưng đúng là nhiều lúc ông ấy làm tôi cũng phát điên lên.
Và làm ơn, cưng ạ, cứ việc gọi tôi là Crevan."
"Tôi không nghĩ việc đó phải phép cho lắm.
Ngài thấy đấy, chúng ta chỉ vừa gặp nhau hôm qua."
"Em có vẻ hơi căng thẳng quá." Crevan chép miệng, phủi tay.
"Thư giãn đi, tôi chỉ muốn buổi trò chuyện của chúng ta diễn ra theo cách thoải mái nhất thôi."
"Tôi hiểu rồi." Johannes ngâm dài, ngồi bắt chéo chân.
"Tôi sẽ ghi nhớ."
Một người phục vụ xuất hiện từ phía sau và chuẩn bị khăn ăn cho họ, và một người phục vụ khác đặt lên bàn hai đĩa thức ăn thơm phức và được trang trí đẹp mắt.
Crevan nói khi người làm của ông ta đều đã rời đi:
"Tôi hy vọng tư gia khiêm tốn này vẫn có thể giúp em ngon miệng."
"Ngài cứ nói quá...!Crevan, thế này đã hơn cả tuyệt vời rồi." Johannes cười, đáp.
"Nhưng tôi cũng mong mình không cảm phiền ngài, bởi tôi không thể dùng thức ăn bình thường được.
Thật xin lỗi khi quên cho ngài biết sớm hơn."
Crevan mở to mắt, "Tôi không thấy phiền chút nào.
Nhưng tại sao?"
"Tôi mắc phải một thứ bệnh được biết đến với cái tên là hội chứng SMA [1]." Johannes thở dài, thốt ra lời nói dối ấy như thể đó là điều tự nhiên nhất.
Crevan gật đầu và đưa một ánh nhìn thông cảm:
"Tôi có nghe qua.
Thật tiếc khi em phải chịu tình trạng như vậy.
Em bao nhiêu tuổi?"
Johannes ngạc nhiên trước câu hỏi không ngờ đến.
Nhưng ông dễ dàng giấu đi sự bối rối của mình, và bằng một giọng đủ lạnh lùng, ông đáp, "Ba mươi lăm."
"Hẳn là khổ sở lắm khi phải chống chọi với bệnh tật như vậy khi còn quá trẻ."
"Ngài cứ đùa, thưa ngài, bởi tôi chẳng còn trẻ đâu." Johannes chậc lưỡi.
Crevan chỉ bật cười:
"Tin tôi đi, so với tôi và cả ông bạn Afanas đáng mến kia, thì em vẫn còn trẻ và non lắm." Ông ta vô tư cười, lời bình phẩm khiến Johannes chỉ muốn rùng mình và phỉ nhổ.
"Em có cần gì không? Biết đâu có thứ gì tôi có thể bù đắp."
"Không cần." Johannes phủi tay, giọng nghiêm nghị chắc chắn.
"Tôi đến đây không phải để ăn.
Ngài cũng biết rõ còn một thứ khác tôi quan tâm hơn từ buổi nói chuyện này."
"Tất nhiên là tôi hiểu.
Thế thì, em cứ tự nhiên dùng rượu nhé." Crevan gật đầu.
"Em có phiền tôi không?" Ông ta chỉ vào đĩa của mình.
Johannes nhún vai:
"Không hề."
"Em thấy buổi gặp mặt hôm nay thế nào?"
"Thật lòng tôi có hơi ngạc nhiên, khi một người giàu có và có tiếng như ngài lại sắp xếp một bữa tiệc tối chỉ dành cho hai người.
Tôi cứ nghĩ hôm nay sẽ...!đông đúc một chút."
"Ôi chà!" Người kia cười lớn, vớ lấy dao nĩa và nhanh chóng ngấu nghiến bữa ăn.
"Những bữa tiệc như thế đã trôi vào dĩ vãng rồi.
Bây giờ tôi chỉ mời ăn tối kiểu đó với một vài người bạn cũ mà thôi.
Vả lại, chẳng lẽ tôi chưa nói với em đây là một buổi gặp mặt riêng tư sao?"
"Tôi e rằng ngài chưa." Johannes chậc lưỡi.
"Ôi chà chà, vậy thì tôi xin lỗi rất nhiều vì đã làm em thất vọng với sự kiện chán ngắt này.
Nhưng nếu em suy nghĩ kỹ, thì chẳng phải tốt hơn sao nếu chỉ có hai chúng ta bàn bạc về...!ừm thì, em biết rồi đấy?"
"Cũng có lý.
Và tôi hy vọng ngài có thể giúp chúng tôi với vấn đề được đề cập đến hôm qua."
"Sự thật thì, tôi có thể." Crevan khẳng định, lấy từ trong túi xách ra hai gói giấy nhỏ.
"Thứ em cần đây, đủ để tạo ra một màn pháo hoa ra trò đấy, tôi nói cho em biết..." Ông ta chỉ tay vào một gói.
"Và gói này là quà của tôi."
"Là thứ gì vậy, nếu tôi được phép hỏi ngay bây giờ?"
"Em đã bao giờ nghe đến Fegabit [2] chưa?"
"Tôi tin ý ngài là thứ thuốc diệt cỏ đã bị hạn chế lưu thông trong vài năm gần đây?"
"Một người có học thức! Phải!" Crevan liến thoắng.
"Đây là một trong những mẻ hiếm của tôi đấy."
"Và vì sao ngài lại tặng tôi một thứ vật liệu quý hiếm như thế? Tôi cũng không nghĩ loại bột tôi cần lại có được sớm như vậy." Johannes nhướn mày.
Vì một lý do nào đó, vẻ tươi cười vẫn không tắt trên gương mặt Crevan.
Ông ta nói:
"Tôi đằng nào cũng làm chủ một thị trường hóa chất mà, và tôi tin một người đam mê hóa học như em sẽ thích nó.
Hôm qua tôi chỉ không muốn ông bạn già Afanas muốn gì là được nấy liền thôi, như thế sẽ khiến ông ấy dựa dẫm vào tôi mà gây phiền phức trong tương lai mất, tôi lo là vậy." Ông ta thản nhiên giải bày.
"Và chẳng phải tôi cũng nói rằng nếu buổi gặp mặt diễn ra tốt đẹp, thì tôi sẽ cho em nhiều hơn cả thứ em muốn sao?"
"Ngài nói thế, nghĩa là cuộc gặp mặt này đã diễn ra tốt đẹp rồi?"
"Ngay từ khi em chấp nhận lời mời của tôi, tôi đã vui lắm rồi." Crevan nháy mắt, hớp một ngụm lớn rượu vang.
Johannes lại rùng mình.
"Thật lấy làm vinh dự quá." Ông đùa.
"Vậy gói bột hùng hoàng này giá bao nhiêu? Tôi sẽ để lại cho ngài tấm séc [3].
Hay ngài thích dùng tiền mặt hơn?"
"Nó miễn phí." Crevan đáp gọn, nhẹ nhàng lau miệng mình.
"Tôi sẽ không lấy từ em một đồng nào đâu.
Nhưng đổi lại..." Ông ta lấy trong túi ra một điếu xì gà.
"Tôi đã muốn trò chuyện cùng em rất nhiều, kể từ tối qua.
Em không phiền chứ?"
"Tôi đoán đồng ý cũng không mất mát gì." Johannes cười điệu, phủi tay ra hiệu cho Crevan cứ tự nhiên hút thuốc.
Crevan cười rộng đến mang tai:
"Xuất sắc!"
Bất cứ ai quan sát kỹ đều có thể nhận thấy cuộc trò chuyện này đối với Johannes bắt đầu đâm ra khó chịu, nhưng ông vẫn chấp nhận nó một cách vui vẻ.
"Vậy, Crevan thân mến," ông nói, "ngài quả là một người hào phóng khi giúp đỡ chúng tôi nhiều như vậy.
Tôi có thể tiếp chuyện ngài như thế nào đây?"
Crevan vuốt ria và nhả khói xì gà, gương mặt hồng hào bắt đầu hơi ửng đỏ sau khi nốc cạn kha khá ly.
Ông ta nheo mắt, đột nhiên hỏi, "Hai người làm bạn lâu chưa? Em và Afanas ấy."
"Được vài năm." Johannes trả lời.
Crevan ngâm nga:
"Thảo nào.
Ông ấy có vẻ mến em lắm."
"Thật vậy sao?" Johannes giả vờ ngạc nhiên.
Crevan gật đầu, giọng rung lên:
"Cũng không khó hiểu là mấy." Mắt ông ta chưa bao giờ rời khỏi người đối diện.
"Em có sức hút hệt như những gì xa xỉ vậy.
Chúng tôi biết nhau cũng được ít năm, và tôi có thể đảm bảo với em rằng ông ấy bao giờ cũng có thể nhân cơ hội mà nói tốt về em.
Thật là một dịp quý giá khi tôi được tận mắt trông thấy em, nó cho thấy rằng mọi lời khen của Afanas đều là thật lòng.
Em đã biết về tính hướng của ông ấy chưa?"
"Rồi." Johannes đáp.
"Và ý kiến của em về điều đó là gì?"
"Thật lòng mà nói, tôi không phải ai để mà phán xét ông ấy cả." Johannes trả lời, biết rõ cuộc trò chuyện đang lái theo hướng nào.
"Ngài định nói rằng ông ấy thích tôi theo kiểu lãng mạn sao?"
"Em có định tố cáo ông ấy không? Hay tố cáo tôi? Bất kỳ ai trong hai người?" Crevan hỏi, nửa đùa nửa thật.
Johannes trấn an:
"Tôi không phải kẻ chỉ điểm."
"Tốt." Crevan ngâm dài, lúc này đã ngà ngà say.
"Giờ thì tôi tò mò muốn biết em sẽ làm gì nếu ông ấy tỏ tình với em."
"Còn tùy vào hoàn cảnh." Johannes giả vờ suy nghĩ, thật lòng cảm thấy thú vị.
"Có lẽ sẽ cho ông ấy một cơ hội.
Ông ấy có vẻ đủ tốt mà." Lần đầu tiên, Johannes nháy mắt.
Ông thề mình đã thấy gương mặt Crevan càng đỏ bừng lên.
"Nếu em đã nói vậy, von Krolock thân mến...!Tôi cũng xin bộc bạch với em rằng xu hướng tính dục chính là một trong những điểm chung hiếm hoi giữa Afanas và tôi."
"Vậy sao?" Johannes giả vờ thích thú.
Crevan rít điếu xì gà lần cuối cùng:
"Và như tôi đã nói, em có một sức hấp dẫn rất kỳ lạ.
Có lẽ...!có lẽ tôi cũng thích em như cách ông ấy thích em đấy, cưng ạ."
"Đừng có dùng biệt danh với tôi, chúng ta không thân thiết đến thế đâu." Johannes trầm giọng.
Crevan chỉ bật cười:
"Ôi chà chà, có lẽ tôi hơi thẳng thắn với em quá, có phải không? Tôi vô cùng xin lỗi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đó sẽ là lý do cho lời mời tiếp theo của tôi đây.
Tôi muốn mời em nán lại đêm nay.
Em nói chúng ta không đủ thân thiết.
Có lẽ nếu em chấp thuận, tôi sẽ có cơ hội tìm hiểu thêm về em.
Và có thể..." Ông ta cong khóe môi, "Có thể nếu mọi chuyện lại diễn ra tốt đẹp, tôi sẽ đảm bảo mọi thời gian em bỏ ra đều xứng đáng."
Johannes cười khẩy, "Ngài dùng nhiều phó từ chỉ sự bấp bênh quá rồi đấy.
Làm sao tôi có thể an tâm khi ngài còn chẳng thể chắc chắn với bản thân mình?"
"À, vậy ra em thích cảm giác an toàn, phải không?" Crevan gầm gừ trầm thấp trong cổ họng, chậm rãi cạ móng tay vào tấm khăn trải bàn.
"Tôi đoán, em cũng thích được níu giữ, đúng chứ? Vậy để tôi hứa với em.
Nếu em chấp thuận ở cùng tôi đêm nay...!thì tôi sẽ không chỉ tặng em số hóa chất hiếm này, mà còn sẽ tặng em hàng vạn món quà lưu niệm khác, mà tất cả..." Ông ta ngừng lại ít giây và tự cười một mình, "sẽ giúp em nhớ đến tôi một khi em rời khỏi giường tôi đấy."
Lời nói của Crevan quá khinh suất và trơ trẽn khiến Johannes cảm thấy nhộn nhạo trong lòng, và giờ ông ấy hoàn toàn hiểu vì sao Anze liên tục cả thán về việc Crevan là một kẻ mặt trơ trán bóng.
Johannes, rõ ràng tức giận trước yêu cầu vô liêm sỷ kia, liền nghiến răng và quắc mắt, "Trông tôi giống trai bao lắm à?"
Crevan suýt thì sặc, nhưng ông ta vẫn giữ bình tĩnh, "Ôi, von Krolock thân mến, em hiểu sai ý tôi rồi.
Tôi chỉ đang bày tỏ lòng hiếu khách của mình, và hiển nhiên, trả lời câu hỏi của em nữa.
Em cứ việc từ chối nếu muốn, nhưng như tôi đã nhấn mạnh vào tối qua, vẫn là tốt nhất nếu như em chiều theo ý tôi đấy."
Ánh mắt Johannes liếc nhìn qua hai gói giấy đặt trên mặt bàn, rồi hướng về người đối diện.
Crevan vẫn đang quan sát ông như một con cáo đang thèm khát, vẫn đang cạ móng vào khăn bàn như thể ông ta có thể giương chúng để vồ lấy con mồi bất cứ lúc nào.
Cái chau mày của Johannes sớm giãn ra, và ông nở một nụ cười không thành thật.
Lập tức ông thôi bắt chéo chân và đứng dậy, thong thả bước lượn vòng qua chiếc bàn rồi đứng ngay bên cạnh Crevan.
"Tốt thôi..." Ông nói, cúi nhìn xuống kẻ kia từ chiều cao khổng lồ của mình.
Gương mặt Crevan đỏ lên và ánh mắt ông ta mơ màng khi ngước nhìn lên vị khách.
"Chúa ơi, em đẹp quá." Lời khen của Crevan không kiềm được mà vội vuột khỏi môi.
Johannes cười điệu thành tiếng, nụ cười nhiều phần ranh ma, và ông cúi xuống để nhìn kẻ kia cho rõ.
Ông gừ lên như mèo:
"Đừng có nói với Chúa, ông ta không nghe thấy gì đâu.
Nói với tôi này."
Crevan rên rỉ trong cổ họng trước hình ảnh của người trước mặt, và cả dưới cảm giác lâng lâng khi có ai mơn trớn lên vai và ngực ông ta.
"Em đẹp quá." Ông ta lặp lại, không nhận ra rằng bàn tay lạnh lẽo của Johannes đã vươn lên đến cổ mình.
Người kia tỏ vẻ bằng lòng, trước khi nụ cười của ông trở nên méo mó, răng nanh mọc dài ra và đôi mắt của ông chuyển màu đỏ rực.
Nhưng Crevan Demir không cảm thấy gì.
Ông ta cũng chẳng thể nhớ được gì vào hôm sau.
Anze vẫn còn đang buồn bã trong xe khi nghe thấy tiếng cửa xe mở, và rồi có cảm giác ai đó cùng vào ngồi bên cạnh ông.
Ông ta mệt mỏi ngước nhìn, lập tức rạng rỡ trở lại trước hình ảnh Johannes đang mỉm cười với ông ta.
Ông ta nhào đến, liền ôm lấy người kia thật chặt.
"Em quay lại rồi!" Anze hò reo, cuống cuồng kiểm tra người kia nhỡ như có mệnh hệ gì.
Ông hỏi, "Em vẫn ổn chứ? Ông ta có làm gì em không?"
Johannes bật ra một tràng cười sảng khoái, "Bình tĩnh, Anze, tôi hoàn toàn ổn mà!"
"Thật...!thật không?" Anze thở gấp.
'Em chắc chứ? Không giấu giếm nhé?"
"Đương nhiên là tôi chắc chắn rồi!" Johannes vỗ vào cánh tay Anze.
Ông ta liền thở phào mà nói khẽ:
"Thật tốt quá.
Tôi cứ lo..."
"Ông đang ép mình quá." Johannes khẽ suỵt.
"Tôi ở đây rồi.
Không sao đâu."
"Tạ ơn địa phủ vì điều đó." Anze cuối cùng cũng xuôi vai.
"Chuyện gì đã xảy ra trong đó vậy?"
"Chỉ nói vớ vẩn vài câu thôi." Johannes ngán ngẩm chép miệng.
"Chúng tôi có khái niệm về bữa tối khác nhau lắm, tôi nói cho ông hay." Ông dứt lời và lấy lưỡi đá răng, và Anze không nhịn được cười trước cặp nanh vẫn còn dài của Johannes.
"Khỉ thật, Johannes, em xử đẹp ông ta rồi!"
"Và tôi lấy được mấy thứ này." Johannes nói, đặt hai gói giấy trước mặt Anze.
Ông ta liền chớp mắt.
"Thế này có hơi dư dả bột hùng hoàng đấy."
"Không, chỉ có một gói là bột hùng hoàng thôi." Johannes giải thích.
"Gói còn lại là Fegabit."
"Fegabit? Chúng ta biết làm gì với nó bây giờ? Và làm sao em lấy được nó?"
"Bạn của ông đột nhiên vô cớ tặng tôi thôi." Johannes nhún vai.
"Tôi sẽ hỏi Alfred chúng ta có thể làm gì với nó sau."
"Kỳ lạ thật đấy.
Ông ta chẳng bao giờ cho không thứ gì đâu, huống chi là cả một gói bột Fegabit."
"Tôi sẽ nói đó là do tôi có sức hút rất thuyết phục." Người kia cười điệu.
Anze buộc phải chậc lưỡi, mặt ửng đỏ lên:
"Tôi cũng không thể đồng ý hơn."
"Tôi không biết ông kể với mọi người về tôi đấy." Johannes tiếp, miệng hơi nhoẻn cười.
Anze liền giật thót:
"Hả?"
"Bạn của ông bảo rằng ông cứ nhắc về tôi trước mặt ông ta suốt."
"À thì..." Anze ấp úng, "Ừm...!ừ, phải, tôi...!tôi thỉnh thoảng không kiềm lòng được.
Tôi sẽ không làm vậy nữa, tôi hứa."
"Không cần, tôi chỉ hỏi vậy thôi." Johannes an ủi.
Ông ngồi lún sâu hơn vào ghế và nhăn mặt, "Nhân tiện, ông bạn Crevan đó của ông bao nhiêu tuổi rồi?"
"Nếu tôi nhớ không lầm, thì ông ta cũng sắp sáu mươi tám."
"Ôi, lạy Quỷ vương..." Johannes rủa thầm, riết tấm áo khoác kín hơn mà khẽ run rẩy.
Anze lo lắng:
"Có vấn đề gì với việc đó sao?"
"Anze..." Người kia chậm rãi nói.
"Dù tôi rất không muốn ông phải bận lòng, nhưng tôi không thể không nói với ông điều này được, nhất là khi tôi biết được tuổi của ông ta."
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau