Ngày tiếp theo kéo đến với không có thêm một vụ án mạng man rợ nào được báo cáo, chỉ có một vụ nổ không rõ lý do tại công viên bỏ hoang phía bắc nằm chễm chệ ngay trên trang nhất mà thôi.
Ludwig vừa đọc báo vừa nhoẻn miệng nhe răng rộng đến mang tai, và gã bật cười ha hả, ngửa cả cổ ra sau trong khi gã ườn oài ngả ngớn trên sofa, Pip nằm ngủ thẳng cẳng trong lòng gã.
"Từ hồi về đến nhà mày cứ cười như thằng điên ấy." Herbert nhăn mặt, nhăn cả mũi.
"Chẳng phải vết thương sẽ nhói mỗi khi mày cười à?"
"Để cho em tận hưởng cuộc đời đi, chưa bao giờ em thấy hạnh phúc như thế này cả!" Ludwig lè nhè cãi lại, và rồi gã lại cười phá lên.
"Mày chia sẻ được một tý tiếng cười linh cẩu đó cho bố thì đỡ biết mấy." Herbert đảo mắt, bước xuống bếp để tự pha cho mình một tách cà phê.
"Mà sao họ đá mày về vậy?"
"Em bị đá về bao giờ, bố bảo em về trước vì không còn việc cho em làm chứ bộ!"
"Chắc là người ta thấy mày chẳng khác gì cái bị khoai tây vô dụng rồi."
"Mà phiên tòa thế nào?" Alfred ngắt ngang hỏi, bước xuống từ tầng trên.
Cậu bế Lilith lên tay và gãi gãi đầu cho nó.
Ludwig ngồi thẳng lưng dậy, đáp:
"Ừ thì, chán chết." Gã thè lưỡi ra.
"Dù gì thì...!Asmodeus nếu có mặt cũng phải lãnh án tử thôi, bởi hắn đã vi phạm quá nhiều điều cấm trong Bộ Luật suốt mấy năm qua rồi.
Nhưng vẫn chưa biết họ sẽ làm gì với bố, như Hội đồng nói, bố tự mình tước lấy cái quyền giết chết hắn của họ.
Nhưng mà bố chỉ nói rằng nghe vậy chứ không nghiêm trọng vậy đâu."
"Bố về rồi."
Giọng của Johannes vang lên từ ngoài cửa khi ông vội vàng bước vào, phủi những hạt tuyết cuối cùng khỏi hai vai.
Anze lẽo đẽo theo ngay sau ông ấy.
Mọi sự chú ý lập tức đổ dồn lên ông, và không chần chừ gì, Herbert hỏi:
"Mọi chuyện thế nào rồi ạ?"
Johannes đã tường thuật lại những gì xảy ra ở phiên tòa.
Ông ấy không phải lãnh án tử, hay tống giam, hay bất cứ thứ gì tương tự – thật nhẹ nhõm – mà chỉ bị cấm đi săn trong vòng một năm, dưới sự giám sát của Hội đồng.
Họ cùng trở về Transylvania ít ngày sau đó.
Thật là một niềm vui sướng khi cuối cùng cũng được về nhà, và bất kỳ ai quan sát kỹ cũng có thể thấy Johannes lấy làm mừng rỡ khi được ngắm nhìn lại dãy núi của ông.
Koukol tỏ vẻ rất hài lòng được gặp lại tất cả bọn họ, và bác ta nhanh nhảu báo cáo lại những sự kiện ít ỏi đã diễn ra trong lúc họ đi vắng, đồng thời cũng giúp họ tháo dỡ hành lý ra.
Sarah bị cấm túc mất vài ngày, bị phạt phải chạy việc quán trọ thay mẹ vì cô đã đi chơi quá lâu so với lời mình hứa.
Nhưng khi mùa xuân đến, Herbert cũng tìm được cách lôi kéo thành công cô vào chuyến du lịch vòng quanh thế giới cùng cậu ta và Alfred.
Ludwig, bây giờ tự do, đã chọn Johannes làm tổ phụ chính thức của mình và có được một gia đình gã muốn mà không phải bận tâm điều gì nữa.
Anze đã mời Johannes đến ngôi nhà nhỏ của mẹ ông để dự tiệc trà, và họ cùng nhau trở lại Berlin, tìm ra nơi mà người vợ quá cố của Johannes đang yên nghỉ – là tro tang được những thế hệ đời sau của gia đình cô lưu giữ cẩn thận – nhờ vào lá thư mà cô để lại cho ông.
Câu chuyện bây giờ đã đến hồi kết.
Chuyện gì sẽ xảy đến với những nhân vật, họ sẽ thay đổi và bước sang trang mới, hay họ quyết định mãi mãi là quái vật trong mắt loài người? Có Chúa mới biết.
Đến đây, tác giả đặt bút xuống và niêm kín câu chuyện của mình, và anh ta chấm dứt truyện kể về những quái vật ở Berlin.
Hết.
________________________________________________
Nguồn ảnh: Thomas Daniel.
_________________________________________________
Lời tác giả: Vậy là đã xong bộ truyện đầu tiên mà tui đầu tư nhiều thế này.
Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, nếu được cho tui xin tý vote với comment nhoa :3