Quán Ăn Bất Ổn

Tại một thành phố Chia tấp nập người qua kẻ lại, có một quán ăn tầm vừa mang tên Bút Chì ngay trung tâm thành phố, vì nó thuộc vùng đắc địa nên có nhiều khách ghé vào thưởng thức. Trong quán ăn đó, có bốn người quản thay phiên nhau và thêm năm nhân viên phục vụ. Bữa trưa ngày 15 tháng 1 năm 20XX khi giờ cao điểm khách tới ăn, có một chàng trai tên đang bận bịu với những món ăn trong bếp thì chợt đâu đó có tiếng hét của người khác.

- Bảo Dương, cứu tao!

Chàng trai tên Bảo Dương đó nghe được tiếng gọi mang tín hiệu “ét o ét” mà phải bỏ dao xuống đi ra ngoài xem thử. Khi bước ra thì anh cảm thấy hối hận tột độ vì người bạn này.

- Thái Luân! Mày bị khùng hả?

Thái Luân - người vừa nãy kêu anh, cậu nỡ một nụ cười gượng gạo rồi vọt chạy lên vào bếp.

- Để tao làm giúp mày nha.

“...”, anh muốn vò đầu mình nhưng vì có khách nên anh kiềm chế lại hành động lẫn cảm xúc. Thì ra Thái Luân làm hư đồ nghề của một người khác trong nhóm, kêu anh ra là muốn anh sửa giúp. Bảo Dương thầm nghĩ: “Bố mày mà sửa xong là mày chết với bố mày”, anh nhặt lên rồi ngồi một góc mà cặm cụi sửa, đúng lúc này một nam thanh niên khác bước vào, sửng người một lát rồi tiến tới chỉ đồ vật mà Bảo Dương đang sửa.

- Ai phá?

Anh, khóe môi giật liên hồi, đáp lại:

- Mày nghĩ là ai phá rồi để lại cho tao sửa, Minh Phong, mày phải suy luận một chút đi.

Nam thanh niên đó nghe xong, mặc kệ khách đông thế nào, cậu ta hét lên, làm cho mọi người xung quanh phải bịt tai lại.

- Trần Thái Luân!

“...”, chim ca gì bên ngoài bay tán loạn, mấy vị khách thì lắc đầu ngao ngán, đặc biệt là những vị khách đã ghé rất nhiều ở đây. Còn một người nữa mà do bận việc ở ngoài nên không lo bị thủng màng nhĩ. Sau cú hét đó, Thái Luân đã bị kéo ra ngoài ăn mấy cú đấm.


Tầm 15 phút tiếp đến, Bảo Dương ngó qua ngó lại rồi nhìn Minh Phong thắc mắc hỏi:

- Lạc Thiên đâu rồi?

Cậu ta đáp lại:

- Nó đi mua chút đồ rồi.

Bảo Dương thở dài nói:

- Không có nó là tao bị sang chấn tâm lý ngang.

Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Lạc Thiên bước vào ngơ ngác nhìn quán, quán đã bớt người hơn, có lẽ đã hết giờ cao điểm. Lúc sau thì quay lại thấy Thái Luân ngồi bè chẹp ở đó mà hỏi:

- Sao mắt bầm thế?

Thái Luân chưa kịp trả lời thì Minh Phong đã cất giọng lên:

- Nó phá đồ của tao chứ gì.

Lạc Thiên nghe xong, biểu cảm có vẻ bất lực, rồi bỏ mấy hộp gà rán, gà nướng, bánh gạo đặt trên bàn. Ba người nhìn vào mà thòm thèm rồi bắt đầu tranh nhau, tạo ra cảnh tượng hỗn loạn.

Đột nhiên có mội ông lão chầm chậm bước vào, thấy đám loi nhoi đang tranh giành đồ ăn, ông ấy có chút ngạc nhiên, Lạc Thiên tinh ý phát hiện nên vỗ người của cả ba rồi chỉ tay vào chỗ ông ấy đứng. Bảo Dương mới bỏ miếng gà vào hộp, lau tay lau miệng rồi đi tới chỗ ông lão đó để hỏi chuyện:

- Có chuyện gì hả ông?

Ông ấy đáp:

- Mấy con có thể bán cho ông một hộp cơm trắng được không?

Bảo Dương sửng người, sao lại chỉ mua một hộp chắc cơm trắng thôi vậy? Anh suy nghĩ mãi rồi nói:

- Ông không ăn đồ ăn hả ông? Ăn cơm trắng không cũng không đủ chất đâu.

Ông lão mới hé răng đã mòn cười mà ôn tồn bảo:

- Ông ăn cơm trắng là đủ một bữa rồi. Không sao, cứ lấy cơm trắng cho ông.

Bảo Dương còn hỏi thêm:

- Thế ông còn người thân không hay ở một mình?


Ông lão cười trả lời:

- Ông sống một mình, không nhà không con.

Bảo Dương hỏi tiếp:

- Vậy ông thường ngủ ở đâu ạ?

Ông ấy đáp:

- Nơi vỉa hè gần đây thôi con.

Anh nghe xong mà thương số phận của ông lão, anh dặn dò ông ấy đợi một chút, rồi anh nhìn qua ba người bạn của mình mà nháy mắt ra hiệu, cả ba biết ý liền lao nhanh xuống bếp làm cho ông cụ một hộp cơm đầy ú. Một lát sau, Thái Luân đem ra một hộp cơm đầy đủ thức ăn, ông lão mới lo lắng nói:

- Cơm trắng cũng được, ông không đủ tiền trả.

Thái Luân mỉm cười bảo:

- Dạ, cái này chúng con làm cho ông, ông không cần trả cho chúng con đâu.

Ông lão cứ dè dặt cầm hộp cơm, Minh Phong đi ra cầm thêm mấy chiếc bánh bỏ vào túi đựng hộp cơm của ông lão khiến ông lão ngạc nhiên, vội vã muốn trả lại.

- Thôi, các con cho hộp cơm đầy là ông biết ơn rồi. Ông trả lại mấy chiếc bánh…

Minh Phong vỗ nhẹ vào tay ông mà bảo:

- Ông cứ cầm mà ăn. Không sao đâu ạ.

Ông lão rơi giọt nước vì cảm động, ba người đó vỗ về ông lão rồi Bảo Dương nói:

- Nếu ông muốn ăn, cứ đến quán con nhé.


- Mấy đứa con tốt quá!

- Đây là việc nên làm mà ạ.

- Thôi, ông cảm ơn nhiều.

- Dạ!

Ông lão từ từ bước ra khỏi quán, Bảo Dương cũng cẩn thận ra ngoài tiễn và quan sát ông lão từ xa, lỡ không may gặp chuyện gì thì vẫn ứng cứu kịp. May là không có gì.

Anh bước vào bên trong quán thì thấy được một cảnh hỗn độn khác xảy ra.

- Đưa đây cho tao!

- Cái này là của tao!

- Thôi mà, hai cái thằng này thật tình…

Anh nghiến răng, thở dài mà đi thẳng lên lầu, vào phòng để yên bình hơn.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận