Quán Ăn Bất Ổn

Sáng hôm sau.

Ngày 26 tháng 1 năm 20XX.

Các anh và Quế Ngân đột dưng nổi lên bệnh lười nên bàn bạc nghỉ một ngày trước khi nhân viên đến. Khi đã nhất trí với nhau, họ thông báo cho các nhân viên về hôm nay khi những người ấy vừa tới quán lúc đó, có một nhân viên nói với họ rằng: “Anh chị báo sớm chút là bé đi đến thành phố Lấp Lánh được rồi”.

Xong xuôi, Bảo Dương lên lầu thay đồ rồi lại đi xuống, đồng thời xách con mèo Pin đi luôn. Minh Phong vui vẻ và “vụt bay” ra khỏi quán để đến nhà của Hữu Tâm. Lạc Thiên được Thục Băng gọi nhờ giúp một vài thứ nên đi ra ngoài luôn. Quế Ngân thấy chán nên lên phòng mà ngủ tiếp. Thái Luân cũng đi ra ngoài nốt, tới tiệm xăm đang chuẩn bị hoàn chỉnh để khai trương.

...

Tại tiệm thú cưng Tantan.

Bảo Dương cầm theo con mèo mà bước vào trong. Anh ngó ngàng xung quanh thì bỗng thấy bóng dáng của một cô gái đang sắp xếp đồ đạc nên liền đi tới rồi thốt lên:

- Cho xin gửi mèo ở đây ngày hôm nay được không?

Cô gái đó nghe được giọng nói của anh nên đứng thẳng người dậy, ngước mặt lên nhìn, cô ấy không ai khác chính là người hôm bữa anh đã gặp vì một sự cố nhỏ - Khổng Anh Tịch. Cô ấy thấy anh cũng nhận ra, lập tức tới trước mặt anh, nở một nụ cười thật tươi mà cất giọng:

- Ôi! Rất vui khi gặp lại anh. Anh gửi mèo hả? Được thôi.

Dứt câu thì con mèo đang nhanh nhẹn phóng qua người cô và cho cô bế, nó chảnh chẹo, không thèm hướng ánh mắt nhìn với anh. Bảo Dương nhìn con mèo với khuôn mặt đầy méo xệ, cằn nhằn:


- Pin, sao con đối xử với bố như vậy? Bố buồn đó.

Bỗng dưng, chú cún Tan chạy tới phía anh mà đi vòng quanh mà quấn quít dưới chân anh. Nó quẩy đuôi và phát ra tiếng như ra hiệu cho anh là nó muốn bế. Anh nhìn ra, mỉm cười rồi cúi xuống bế Tan lên, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Một lúc sau, cả hai người đều thả cho mấy bé con chơi với nhau rồi ngồi chung với nhau nói chuyện với nhau. Bảo Dương lên tiếng hỏi:

- Cô mở tiệm này lâu chưa?

Anh Tịch mới vui vẻ trả lời:

- Khá lâu, tầm 2 năm rưỡi rồi.

Bảo Dương nhướng mày một cái rồi bảo:

- Tôi thấy cũng khá nhiều vật nuôi ở đây.

Cô mím môi đáp lại:

- Có một số là mèo với chó hoang, một số là bị chủ bỏ, còn lại chủ cho đi “nhà trẻ”.

Anh nghe xong mà gật đầu nhẹ nhè, nói chuyện một lúc, cô dẫn anh đi thăm quan các khu trong tiệm thú cưng. Bỗng nhiên…

- Chị Tịch ơi, qua giúp em với.

- Đợi chị tí nhé.

- Bảo Dương, anh đợi chút nhé, làm xong việc tôi sẽ rủ anh đi ăn.

- Được.

...

Quay lại quán ăn, Quế Ngân đã dậy và ngồi thẫn thờ một hồi thì có điện thoại, một số lạ hiện ở màn hình nhỏ kia. Cô nhíu mày, phân vân có nên bắt máy hay không, rốt cuộc cô vẫn nhấn nút trả lời, khi cô vừa đưa điện thoại áp sát vào tai thì có một giọng nam cất lên khiến cô sửng sờ.

- Quế Ngân, anh đây.

Cô im lặng một lúc rồi mới lạnh lùng trả lời:

- Chào.


Người ở đầu dây bên kia bảo:

- Sao em lạnh lùng quá vậy? Bộ em quên anh rồi sao?

Cô nhếch mép đáp lại:

- Tôi đâu có rảnh nhớ kẻ khốn bỏ rơi người yêu lúc người ấy rơi vào hoàn cảnh mất trắng đâu. Tưởng không liên quan đến nhau nữa chứ, sao biết số mà gọi cho tôi? Và gọi cho tôi làm gì?

Thanh niên đó nói:

- Gọi vì hẹn gặp em.

Quế Ngân nghe xong cố gắng kiềm chế cảm xúc, đáp lại:

- Kệ anh, tôi không muốn gặp.

Người đó bảo:

- Cô đâu phải tiểu thư cành vàng lá ngọc như xưa đâu mà kiêu ngạo.

- Được, gặp thì gặp. Ở đâu?

...

Cùng thời điểm đó, tại tiệm xăm đang chuẩn bị hoàn thành của Thái Luân, cậu đang vẽ mấy hình nhí nhố cho bức tường sinh động hơn thì thấy một chàng trai đang bước vào trong, đây là họa sĩ vẽ tường mà cậu thuê, cậu muốn thêm sinh động nên mời về vẽ mấy hình ảnh nhí nhố. Hai người có nói chuyện vài câu, khi xong xuôi chàng trai đó gọi điện thoại cho ai đó, cậu nghe tất. Mới câu đầu thôi mà cậu đã giật mình vì hai chữ “Quế Ngân” được phát ra từ miệng của người đó nhưng rồi cậu nghĩ lại, có thể là trùng tên.


Một lát sau, người họa sĩ đó có xin phép đi qua tiệm cà phê nhỏ bên cạnh, cậu cũng đồng ý, cũng không lâu sau đó, lúc cậu quay người dọn dẹp và để lại cọ vẽ gọn gàng chút người đó quay lại tiếp tục công việc thì phát hiện ra cô đang đi ngang qua tiệm. Cậu lập tức đứng dậy mà ra ngoài, kêu lên:

- Quế Ngân! Cậu làm gì mà tới đây luôn vậy? Còn đi bộ nữa.

Cô quay ngoắc qua, thấy anh rồi ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu mà đáp:

- Có người hẹn tôi. Tiệm của cậu à? Chưa xong mà thấy đẹp đấy.

Cậu nhếch mép rồi nói:

- Quá khen, vậy cậu cứ đi gặp nhé. Tôi sắp xong rồi, có gì gọi tôi chở về.

- Tốt quá. Tạm biệt.

Rồi hai người đi hai hướng. Ai mà ngờ đâu cô cũng đi vào tiệm cà phê bên cạnh. Cô bước vào thấy người quen thuộc đang ngồi ở một góc, cô đi tới, bỏ túi xách ở ghế và ngồi xuống, nhìn người đó mà bảo:

- Gặp tôi có chuyện gì?





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận