Tống Tịch cười, ngón trỏ theo ngực Nguyên Phong đi xuống, ngừng ở một chỗ, làm Nguyên Phong hô hấp đột nhiên lại thô nặng lên, đôi mắt đỏ đậm.
Liền nghe Tống Tịch nói:
"Đương nhiên, bất quá phải dùng nơi này......"
Nguyên Phong hít sâu một hơi, muốn ổn định hô hấp, nhưng giống như căn bản không có biện pháp. Tức khắc hắn bắt lấy Tống Tịch, đem người ném lên bồn rửa tay. Tống Tịch cảm thụ được động tác thô bạo, chỉ là nói:
"Nhẹ chút, làm người ta đau."
Nguyên Phong giọng khàn khàn nói:
"Tự tìm."
Hắn nói, liền nghe được tiếng kêu thất thanh.
"A a a a a!!!"
Âm thanh từ ngoài truyền vào toilet.
Lễ đường hỗn loạn.
Tạ Nhất còn đang lột cua. Tiểu Hắc còn đang hứng thú bừng bừng ăn. Mắt thấy hôn lễ sắp thành công, cô dâu chú rể nắm tay nhau đi lên bậc thang. MC cất cao giọng hô to cắt bánh kem. Đôi tân nhân chậm rãi đi qua, hai tay nắm ở bên nhau, cầm một con dao để lên bánh kem.
Một chốc kia một tiếng động của vật gì đó văng ra.
"Vèo!!!"
Tạ Nhất còn cúi đầu ăn, căn bản không biết đã xảy ra sự tình gì. Bởi vì bọn họ ngồi cái bàn đầu, khoảng cách gần nhất. Đột nhiên theo "vèo" một tiếng, có thứ gì nóng bắn tung tóe trên mặt Tạ Nhất. Tạ Nhất sửng sốt, giơ tay sờ, thế nhưng là máu. Tạ Nhất vừa muốn nhìn xem, Thương Khâu đã bưng kín mắt Tạ Nhất, thấp giọng nói:
" Đã chết người, đừng nhìn."
Tiểu Mao Mao còn đang ăn điểm tâm ngọt, cũng nghe tới âm thanh, tò mò ngẩng đầu lên. Bất quá cái gì cũng không thấy được, Lương Khí đã chặn tầm nhìn của bé con. Lương Khí đột nhiên đứng lên, phản ứng thực mau, hơn nữa Tiểu Mao Mao ngồi chỗ lệch một bên cho nên vết máu không có bắn đến người Tiểu Mao Mao. Tất cả máu đều bị Lương Khí chặn. Lương Khí nửa bên đều là máu. Máu còn chảy tí tách trên tây trang màu xám bạc.
"A a a a a!!!"
"A!!"
"Cứu mạng!!!!"
Cô dâu Trương Điềm hô to một tiếng, ngay sau đó là toàn hội trường tuôn ra tiếng kêu thất thanh. Bởi vì vừa rồi một chốc kia, Trương Điềm nhìn thấy người cùng mình nắm dao cắt bánh đầu bay ra ngoài, trực tiếp rơi xuống đất. Cái đầu theo bậc thang lăn xuống, đôi mắt mở to, trên mặt thậm chí còn duy trì vui sướng.
Mà trên cao, thế nhưng có một sợi dây nhỏ, rất rất nhỏ, độ cao vừa vị trí cổ chú rể. Trương Điềm bởi vì thắp hơn chú rể rất nhiều cho nên may mắn thoát nạn.
Trên cổ đã không có cái đầu, nhưng thân thể còn đứng, tay nắm tay cô dâu. Trương Điềm kêu to cứu mạng, dùng sức tránh thoát tay chú rể. Thân thể một chút ngã xuống, máu tươi bắn trên tóc, trên mặt Trương Điềm, tất cả đều là máu.
Trương Điềm kêu to, đầu chú rể đột nhiên không thấy. Có đổ máu, quả thực lễ đường thành hiện trường giết người, hơn nữa diễn ra vô cùng nhịp nhàng.
Trong nháy mắt lễ đường tất cả đều là tiếng hô to, không ngừng kêu giết người.
Mười Sáu mới từ toilet đi ra, liền nghe được tiếng kêu thất thanh, nháy mắt loạn thành một đoàn. Mười Sáu nhanh lao ra, hô to:
"Đại nhân! Đại nhân?!"
Trương Xu chân cẳng không có tiện. Hắn vừa rồi còn gặm đùi gà, bởi vì cách khá xa, cho nên không có bị phun máu đến, nhưng cảnh tượng cũng đủ đáng sợ. Trương Xu sợ tới mức trực tiếp đem đùi gà trong miệng phun ra.
Hội trường quá hỗn loạn, Trương Xu một chân còn bị gãy xương, căn bản đứng không vững, một chút bị va chạm ngã trên mặt đất. Hắn muốn dùng bùa chú, kết quả lá bùa cũng bị người đá đến một bên. Trương Xu tức giận mà đứng dậy không nổi, thiếu chút nữa bị người dẫm đạp.
Mười Sáu chạy nhanh tới bên cạnh bế lên Trương Xu, nói:
"Đại nhân, có bị thương không?"
Trương Xu vội vàng nói:
"Không có, không có! Nhưng chú rễ bị thương, hơn nữa là vết thương trí mạng!"
Lương Khí ôm Tiểu Mao Mao đứng lên đi ra. Trứng Vàng ngồi ở vị trí nhìn thấy rõ ràng quá trình cái đầu rơi, thế nhưng một chút sợ hãi cũng không có, hai mắt không hề có gợn sóng. Ngược lại Tiểu Hắc sợ tới mức choáng váng. Trứng Vàng còn dùng tay nhỏ vỗ vỗ lưng Tiểu Hắc.
"A a a a!"
"A!"
"Giết người!!"
Quan khách kêu to, Trương Điềm cũng lao xuống, té ngã lộn nhào trên mặt đất. Trương Thư Nghĩa bị dọa cũng là hô to:
"Vệ sĩ! Vệ sĩ đâu!"
Thương Khâu lúc này lại đứng lên, đi lên đài cao. Đầu tiên là nhìn thoáng qua vết máu, còn có sợi dây nhỏ vẫn tí tách máu, lại nhìn thi thể không có đầu.
Vừa rồi thi thể ngã xuống đất chấn động, trong túi có cái gì lộ ra. Thương Khâu nheo nheo mắt. Hắn mang bao tay cho nên cũng không sợ phá hư cái gì, liền cầm một góc vật kia lấy ra.
Là một thiệp chúc mừng, mở ra chỉ có một câu, phi thường quen mắt. Chữ màu đỏ bằng máu, cùng tấm thiệp Trương Điềm nhận được giống nhau như đúc.
Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày.
Thương Khâu cầm tấm thiệp đi xuống, nhóm vệ sĩ đã vọt tới. Trương Thư Nghĩa còn gọi báo án. Thương Khâu đem tấm thiệp đưa cho Trương Điềm xem.
Trương Điềm còn đang không ngừng run rẩy, tựa hồ thực sợ hãi, nhìn đến tấm thiệp kêu to.
"A!!"
Kêu một tiếng, Trương Điềm trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Tạ Nhất không biết tình huống như thế nào, chạy nhanh tới xem, kinh ngạc nói:
"Đây...... tấm thiệp này!?"
Bên cạnh đột nhiên có người cao giọng hô to:
"Là tiểu thiếu gia!! Là tiểu thiếu gia! Tuyệt đối là tiểu thiếu gia!! Trở về báo thù!!!"
Người nọ thoạt nhìn là một người hầu, tuổi không nhỏ, cũng hơn 50 tuổi, đột nhiên đặc biệt kích động.
Hội trường còn có rất nhiều người, nghe được người nói tự nhiên phi thường tò mò. Nhưng Trương Thư Nghĩa đã quát bảo ngưng lại.
"Nói bừa cái gì! Mau đem bà ta dẫn đi!"
Nhóm vệ sĩ chạy nhanh lại đem người hầu mang đi.
Tạ Nhất nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút ẩn tình. Nghe nói Trương tiểu thiếu gia mười mấy năm trước đã bị giết, khi đó vẫn là học sinh tiểu học. Hiện tại qua mười mấy năm, đột nhiên nhắc tới chuyện này, ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa Trương Thư Nghĩa còn không cho người ngoài nói, liền càng kỳ quái.
Gậy của Trương Xu bị người dẫm hỏng rồi, được Mười Sáu đỡ. Hắn đi tới, vội vàng nói:
"Trương tiên sinh, đây không phải phạm tội bình thường, thật sự cùng quỷ quái có quan hệ!"
"Cậu đừng nói bậy bạ!"
Trương Thư Nghĩa hiển nhiên không tin, nói:
"Tôi biết con gái tôi mời người đuổi ma, nhưng tôi không tin cái đó. Tôi đã cho người đi xử lý, khẳng định sẽ tìm được hung thủ, nơi này không cần cậu."
Trương Xu còn muốn nói chuyện, nhưng Trương Thư Nghĩa quát bảo ngưng lại. Thực mau hội trường đã được dọn dẹp, mọi người đều bị mời đi ra ngoài.
Tạ Nhất có chút kỳ quái, nói:
" Chuyện này thật sự cùng quỷ quái có quan hệ sao?"
Thương Khâu cau mày, gật gật đầu, nói:
"Có thể."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Sao có thể?"
Thương Khâu nói:
"Rất đơn giản, trong tình huống bình thường muốn dùng dây thép mảnh giết người, phải là vật chuyển động tốc độ cao mới có thể thành công. Nhưng vừa rồi chú rể chỉ là đi lên cắt bánh kem, cũng không có đi nhanh, nếu không phải dùng thuật pháp, căn bản không thể hoàn thành. Bất quá......"
Thương Khâu dừng một chút, híp mắt nói:
"Bất quá vừa rồi ở đại sảnh, anh không có cảm giác được quỷ quái, không biết có phải che dấu quá tốt hay không."
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thương Khâu cũng không nhìn ra. Nếu thật là quỷ quái, đó chính là quỷ quái rất lợi hại!
Bất quá chuyện này Trương Thư Nghĩa cũng không cho ai quản. Trương Điềm bởi vì đã chịu kinh hách, cho nên ngã bệnh, bị người hầu mang đi. Trương Xu là người Trương Điềm thuê, Trương Thư Nghĩa đã lên tiếng ngăn cản, Trương Xu cũng quản không được.
Bởi vậy mọi người đành phải về nơi dành cho khách nghỉ. Trương Xu vẻ mặt buồn bực nói:
"Vị hôn phu của Trương tiểu thư đã chết, các người nói xem, cô ấy có trả phí cho tôi không a?"
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất một trận bất đắc dĩ, nói:
"Tôi cảm thấy hiện tại quan trọng nhất hẳn là Trương tiểu thư cùng vị hôn phu đều thu được thiệp chúc mừng. Mà vị hôn phu đã chết, thực rõ ràng Trương tiểu thư cũng bị uy hiếp, không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện."
Trương Xu nói:
"Đúng vậy! Làm sao bây giờ? Hiện tại tôi cũng không có biện pháp gặp Trương tiểu thư. Cũng chỉ nhận 200 tiền đặt cọc."
Tạ Nhất nói:
"Thu tiền đặt cọc đã không tồi."
Trương Xu vẻ mặt đáng thương vô cùng nói:
"Cái gì a, tiền đặt cọc chỉ có 200 tệ, còn chưa đủ mua vé xe lửa đến đây đâu."
Tạ Nhất:
"......"
Xem ra Trương Xu lần này làm không công HunhHn786.
Trương Xu vẻ mặt buồn rầu, nói:
"Thôi, tôi trở về nghỉ ngơi, chân đau quá. Vừa rồi thời điểm náo loạn, có người dẫm chân tôi."
Tạ Nhất hỏi hắn muốn tìm bác sĩ đến xem hay không, Trương Xu phất tay nói:
"Còn tìm bác sĩ, Trương gia hiện tại hỗn loạn, sao có thể cho bác sĩ tới xem bệnh. Tôi nghỉ ngơi một lát thì tốt rồi."
Mười Sáu nói:
"Đại nhân, trở về để tôi nhìn xem."
Trương Xu gật gật đầu, liền đi theo Mười Sáu.
Tạ Nhất trở về phòng. Tiểu Mao Mao còn vẻ mặt không hiểu gì cả. Vừa rồi căn bản không phát hiện đã xảy ra cái gì, Tiểu Mao Mao chỉ thấy anh trai chị gái bên cạnh kêu la không ngừng, cũng không biết bị làm sao vậy. Trứng Vàng lớn mật, cũng không có bị ảnh hưởng. Tạ Nhất bị dính máu, chuẩn bị đi tắm rửa.
Hôn lễ buổi trưa cử hành đã bị phá hủy. Mọi người cũng không thể nghỉ ngơi, thực mau liền có cảnh sát lại đây tra hỏi. Tất cả đều bị thẩm vấn, mất thật nhiều thời gian, ăn cơm chiều xong còn chưa có hỏi xong. Cuối cùng đến đêm mới từng người trở lại phòng nghỉ.
Thời điểm Tạ Nhất thấm vấn xong, đi ra liền nhìn thấy Thương Khâu cùng Lương Khí đứng ở phía dưới lầu nói chuyện.
Thương Khâu ôm Tiểu Mao Mao. Trứng Vàng cùng Tiểu Hắc chơi đùa bên cạnh bồn hoa. Trứng Vàng khẳng định lại khi dễ người. Trên đầu Tiểu Hắc cắm một đống lá cùng hoa, như sắp bị đem ra ngoài bán.
Tiểu Mao Mao trong lòng ngực Thương Khâu, trên tóc có một đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt. Tiểu Mao Mao cười ngọt ngào. Trong khi Thương Khâu nói chuyện, hơn phân nửa thời gian Tiểu Mao Mao chơi cùng Lương Khí.
Thời điểm Tạ Nhất đi tới, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Mao Mao thò lại gần hôn lên má Lương Khí. Lương Khí sửng sốt một chút. Tiểu Mao Mao trên mặt đỏ bừng, cười tủm tỉm. Tựa hồ cũng có chút thẹn thùng, sau đó bé con giấu mặt ở trong lồng ngực ba ba không ra.
Tạ Nhất:
"......"
Tình huống như thế nào đây?!
Thương Khâu nói:
"Thẩm vấn xong?"
Tạ Nhất gật gật đầu nói:
"Mệt muốn chết."
Cảm giác lần này tham gia hôn lễ quá xui xẻo. Thế nhưng đã chết người. Hơn nữa chú rể ở trước mắt bao nhiêu người bị giết chết. Thật giống như cảnh tượng trong phim điện ảnh kinh dị.
Trương Xu cũng thẩm vấn xong rồi, đi tới, cùng bọn họ gặp mặt.
"Trời ơi, tôi bị hỏi mệt sắp chết. Không biết Trương tiểu thư thế nào."
Thương Khâu nâng nâng cằm, nói:
"Ở nơi đó, thoạt nhìn không tồi."
Mọi người ngẩng đầu xem. Theo phương hướng Thương Khâu chỉ, liền thấy được Trương tiểu thư.
Trương tiểu thư buổi trưa còn bị kinh hách, mặt trắng bệch. Bất quá trải qua một buổi, thế nhưng sắc mặt đã hồng hào, hơn nữa trên mặt tràn đầy "hạnh phúc". Nụ cười kia có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, quả thực đắc ý tới cực điểm. Cũng không giống như đau lòng vì vị hôn phu đã chết, mà là như loại bỏ được kẻ địch.
Tạ Nhất thấy có chút kỳ quái, nói:
"Bộ dạng Trương tiểu thư có điểm kỳ quái?"
Trương Xu nói:
"Thời điểm buổi trưa không phải đầy mặt chấn kinh sao?"
Hắn nói, sờ sờ cằm, lại nói:
"Tôi cảm thấy chuyện này không đúng. Tôi phải quản, rốt cuộc tôi đã nhận tiền đặt cọc."
Tạ Nhất cắm một đao.
"200 tệ?"
Trương Xu:
"......"
Trương Xu một trận bóp cổ tay, ngay sau đó nói:
"Dù chỉ có 200 tệ, kia cũng là tiền đặt cọc. Tôi tiếp nhận ủy thác, không thể phá thanh danh."
Thương Khâu cười cười, sâu kín nói:
"Thanh danh?"
Trương Xu:
"......"
Muốn khóc!
Tạ Nhất nói:
"Tuy rằng cậu muốn quản, nhưng bắt đầu từ chỗ nào? Thoạt nhìn Trương Thư Nghĩa không muốn người ngoài nhúng tay chuyện này."
Trương Xu sờ sờ cằm, nói:
"Người hầu kia!"
Tạ Nhất được hắn nhắc nhở, cũng nghĩ tới người hầu lớn tuổi kia. Bà ta nói là tiểu thiếu gia tới báo thù, một đống lỗ tai đều nghe. Năm đó tiểu thiếu gia bị giết khẳng định có ẩn tình, nhưng Trương Thư Nghĩa không cho nói. Tạ Nhất cũng cảm thấy đây là mấu chốt. Vị hôn phu Trương Điềm thế nhưng cùng tiểu thiếu gia chết có quan hệ, liên hệ thoạt nhìn rất kỳ quái. Rốt cuộc tiểu thiếu gia là chết mười mấy năm trước. Mà mười mấy năm trước, Trương Điềm còn chưa có biết vị hôn phu, chuyện này liền rất kỳ quái.
Trương Xu thoạt nhìn tin tưởng tràn đầy, nhờ Mười Sáu đỡ mình lên lầu, nói:
"Tôi muốn ngủ một giấc, chốc lát đêm khuya sẽ lén đi tìm người hầu kia hỏi một chút tình huống."
Trương Xu nói, liền tự tin tràn đầy đi rồi. Tạ Nhất bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cảm thấy Trương Xu có điểm không đáng tin cậy. Không biết hắn lén lút đi có bị tất cả mọi người phát hiện hay không.
Tạ Nhất cũng mệt mỏi, trở về tắm xong liền chuẩn bị ngủ. Tiểu Mao Mao hôm nay ngủ cùng Tạ Nhất. Tạ Nhất cũng sợ mấy đứa nhỏ thấy hiện trường bạo lực máu me sẽ có bóng ma tâm lý. Bất quá kỳ thật Tiểu Mao Mao cái gì cũng chưa thấy. Trứng Vàng lại là nhất định phải ngủ cùng Tiểu Hắc một phòng. Tiểu Hắc phản kháng cũng không có hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể như vậy phân phối.
Tạ Nhất ôm Tiểu Mao Mao, quả thực chính là ôm cái túi sưởi ấm. Hơn nữa túi sưởi mềm mại siêu đáng yêu.
Đôi cánh lộ ra sau lưng Tiểu Mao Mao. Ban ngày đôi cánh bị che dấu ở bên trong áo rất khó chịu, thời điểm ngủ liền được thoải mái. Đôi cánh nhẹ nhàng rung động như là cánh bướm. Tóc mềm mượt như tơ siêu cấp đáng yêu.
Tiểu Mao Mao cũng thực ngoan ngoãn, bị Tạ Nhất ôm chơi cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để ba ba ôm ghì, vò nắn gương mặt, sờ sờ tóc, xoa xoa cánh linh tinh.
Thương Khâu tắm rửa ra tới, liền nhìn thấy con trai nhỏ thiếu chút nữa bị Tạ Nhất chơi bẹp, chạy nhanh tới, nói:
"Được rồi, mau ngủ đi."
Tiểu Mao Mao đã sớm mệt, thời điểm Tạ Nhất xoa nắn thiếu chút nữa liền ngủ rồi. Tạ Nhất lúc này mới buông tha Tiểu Mao Mao. Thương Khâu lên giường nằm phía đối diện Tiểu Mao Mao, Tạ Nhất không chịu, nói:
"Anh nằm đây làm gì, qua bên kia đi."
Thương Khâu ôm eo Tạ Nhất, nhẹ nhàng hôn cằm, nói:
"Đương nhiên là ôm ông xã ngủ."
Thương Khâu dùng mỹ nhân kế, lại còn không có mắc cỡ kêu "ông xã". Nào có chút bộ dạng nam thần lãnh khốc, làm hại Tạ Nhất thiếu chút nữa tâm thần nhộn nhạo. Tạ Nhất xụ mặt nói:
"Kêu ông xã cũng vô dụng!"
Thương Khâu nói:
"Thật sao?"
Tạ Nhất nói:
"Đương nhiên là thật."
Thương Khâu cười, ghé vào bên tai Tạ Nhất, thấp giọng nói:
"Ông xã?"
"Ực!"
Là âm thanh Tạ Nhất nuốt nước miếng.
Thương Khâu thấy đối phương không để ý tới chính mình, lại thấp giọng gọi:
"Ông xã."
"Ực ực!"
Nuốt hai lần nước miếng.
Thương Khâu lần thứ ba gọi:
"Ông xã......"
Tạ Nhất:
"......"
Mẹ nó, Thương Khâu là yêu tinh mà!
Tạ Nhất lập tức xoay người, làm tư thế chống tay trên giường, từ trên cao nhìn xuống nói với Thương Khâu.
"Lại kêu sẽ khiến cho anh hối hận!"
Thương Khâu thành thật để Tạ Nhất uy hiếp, chỉ là nói:
"Suỵt, cẩn thận đánh thức con."
Tạ Nhất lúc này mới cảm thấy mình nói quá lớn. Tiểu Mao Mao đã ngủ rồi, đôi cánh run run hai cái, xoa xoa đôi mắt.
"Ư"
Tựa hồ nói mớ, trong miệng nhắc đi nhắc lại:
"Ư...... tóc tóc... chú chú......"
Thương Khâu cười cười, thừa dịp Tạ Nhất còn chưa có phản ứng đã ngậm lấy môi Tạ Nhất. Ôn nhu hôn môi, dần dần biến thành đoạt lấy, hắn đem Tạ Nhất hôn đến thở hổn hển.
Thương Khâu thấp giọng ở bên tai Tạ Nhất nói:
"Tạ Nhất, có thể không?"
Tạ Nhất lỗ tai tê dại, trên mặt tức khắc đỏ, giọng khàn khàn nói:
"Con ở bên cạnh......"
Thương Khâu cười nói:
"Chúng ta đi phòng tắm?"
"Bịch! Bịch! Bịch!"
Tạ Nhất còn chưa có trả lời Thương Khâu, liền nghe được âm thanh kinh thiên động địa, kinh ngạc nói:
"Địa chấn sao?"
Tiểu Mao Mao bị đánh thức, vẻ mặt kỳ quái nhìn hai ba ba ôm nhau, lại còn mặt đỏ tai hồng. Tiểu Mao Mao lập tức bò dậy khuyên can, một hai phải kéo Thương Khâu ra khỏi Tạ Nhất, nói:
"Ba ba... Ba ba... không đánh!"
Thương Khâu:
"......"
Tạ Nhất nhìn con trai vẻ mặt nôn nóng, vội vàng thừa nhận sai lầm, nói:
"Được rồi, ba ba không đánh."
Tiểu Mao Mao lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt vui mừng.
Bên ngoài còn âm thanh rất to, không biết đang làm gì, giống như đang đập phá. Tạ Nhất mí mắt giật kinh hoàng, ra dấu Thương Khâu đi nhìn xem. Thương Khâu mở cửa, kết quả liền nhìn thấy Trương Xu nhảy nhảy qua cửa phòng họ.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Trương Xu, nói:
"Cầu đang làm gì?"
Trương Xu nói:
"Tôi chuẩn bị âm thầm đi dò hỏi người hầu kia."
Mí mắt Tạ Nhất nhảy điên cuồng, nói:
"Âm thầm?!"
Thương Khâu xoa xoa thái dương, nói:
"Mười Sáu đâu?"
Trương Xu nói:
"Tôi để Mười Sáu đi trước thăm dò đường."
Tạ Nhất nói:
"Vậy gậy của cậu đâu? Nhảy đi vừa lâu vừa ồn ào như muốn sụp lầu."
Trương Xu đau lòng nói:
"Gậy bị dẫm hỏng rồi a, không có chuẩn bị dự phòng. Thứ này ai chuẩn bị dự phòng?"
Tạ Nhất một trận bất đắc dĩ, cảm thấy nếu để Trương Xu đi một mình khẳng định sẽ bị cảnh sát coi như nhân vật khả nghi bắt lại. HunhHn786 Tạ Nhất kỳ thật cũng có chút tò mò, tính toán cùng Trương Xu đi nhìn xem. Thương Khâu tất nhiên sẽ đi cùng Tạ Nhất, liền đem Tiểu Mao Mao phó thác cho Tiểu Hắc.
Ba người đi xuống lầu chuẩn bị hướng đến chỗ dành cho người hầu ở.
Trương Xu đã để Mười Sáu đi trước thăm dò. Mười Sáu chờ bọn họ dưới lầu.
"Tôi đã tìm được chỗ người kia bị Trương Thư Nghĩa nhốt, cửa không có canh gác, nhưng bị khóa. Cả buổi trưa người hầu kia cũng chưa có ra ngoài."
Tạ Nhất vừa nghe càng thêm kinh ngạc, nói:
"Nhốt lại? Giam cầm phi pháp sao?"
Trương Xu sờ cằm, nói:
"Khẳng định có ẩn khuất!"
Mọi người nhanh chóng đi. Tuy rằng Trương Xu không đáng tin cậy, Tạ Nhất không biết thuật pháp, nhưng cũng may Thương Khâu cùng Mười Sáu đáng tin cậy. Bọn họ thực thuận lợi tới chỗ dành cho người hầu. Một tòa nhà ba tầng.
Thương Khâu dẫn bọn bọ trực tiếp đến hành lang tầng 2, tìm phòng nhốt người hầu kia. Phòng bị khóa lại, bọn họ không có chìa khóa, nhưng căn bản ngăn không được Thương Khâu. Thương Khâu nâng lên cái khóa nhìn nhìn, sau đó duỗi tay túm một cái. Liền nghe được một tiếng giòn vang.
Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, liền thấy khóa thế nhưng hỏng rồi. Trương Xu một trận sùng bái nói:
"Trời ơi, thật là lợi hại, có thể dạy cho tôi với! Tôi cũng muốn học loại kỹ năng mở khóa bằng tay không này!"
Tạ Nhất:
"......"
"Là ai?"
Trong phòng truyền ra tiếng người kinh hoảng. Mọi người nhanh đẩy cửa đi vào, người hầu hoảng sợ, nói:
"Các người là người nào!?"
Trương Xu vội vàng xua tay nói:
"Không không, chúng tôi không phải người nào."
Tạ Nhất:
"......"
Hắn nói như vậy, người hầu càng là sợ hãi, nói:
"Không...... Đừng giết tôi. Tôi sẽ không nói bậy! Đừng giết tôi!"
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Bác gái đừng sợ, chúng tôi sẽ không đối với bác bất lợi. Chúng tôi chỉ là đến hỏi một chút tình huống năm đó của tiểu thiếu gia."
Người hầu kinh ngạc nói:
"Tiểu thiếu gia?"
Tạ Nhất gật gật đầu. Bác gái có chút chần chờ, không biết bọn họ là người nào, hơn nữa nhìn ra được bà ta thực sợ hãi, rốt cuộc nơi này là Trương gia.
Chần chờ một chút, người hầu nhìn Trương Xu, tức khắc có chút muốn khóc, nói:
"Tiểu thiếu gia nếu còn sống...... hẳn là...... hẳn là lớn như vậy."
Bà nói, đột nhiên khóc, khóc không thành tiếng. Mọi người đều luống cuống. Bốn người đàn ông, trong đó một còn là thức thần, cũng chính là quỷ, đều không có kinh nghiêm dỗ dành phụ nữ. Cuối cùng ba ánh mắt đặt ở trên người Tạ Nhất. Tạ Nhất trừng mắt nhỏ giọng nói:
"Các người nhìn tôi làm gì!?"
Trương Xu nói:
"Bởi vì ông chủ nhìn ôn nhu nhất."
Tạ Nhất thấp giọng nói:
"Đừng tâng bốc."
Trương Xu lại nói:
"Anh xem anh xem, tôi tuổi cùng tiểu thiếu gia, vừa nói khẳng định bác ấy sẽ chỉ càng khóc càng nhiều. Kết quả ngược lại có phải hay không. Chẳng lẽ để Mười Sáu mặt than an ủi người. Đừng dọa sợ người ta tới mức bán thân bất toại đúng không? Lại nói bà xã của ông chủ. Bà chủ cũng là vẻ mặt cơ bắp hoại tử."
Bà chủ!?
Bởi vì hiện tại cần Tạ Nhất an ủi người, cho nên Thương Khâu sáng suốt không nói gì. Tạ Nhất thật ra đối với từ "bà chủ" thực hưởng thụ, liền cố mà làm, ho khan một tiếng, nói:
"Bác gái đừng khóc, chúng tôi muốn hỏi năm đó tiểu thiếu gia tình huống thế nào, không có ác ý."
Người hầu khóc một trận, cũng là sợ đem người tới, nức nở nói:
"Tôi... Tôi không phải người hầu Trương gia, là đi theo tiểu thư gả tới."
Thì ra người hầu này kỳ thật là người hầu của vợ Trương Thư Nghĩa. Bà ấy cùng tiểu thư quan hệ thực tốt. Tiểu thư làm người không khắc nghiệt, rất hào phóng, bởi vậy người hầu thập phần cảm ơn.
Tiểu thư sinh tiểu thiếu gia không bao lâu liền qua đời. Người hầu khóc lóc nói:
"Tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng hơn phân nửa là có người giở trò quỷ. Tiểu thư là trúng độc chết, độc mạn tính căn bản không thể cứu...."
Tạ Nhất có chút giật mình.
Hào môn thế gia thế nhưng thật sự cùng cung đấu trạch đấu giống nhau. Đây cũng quá khoa trương, còn có trúng độc?
Mẹ tiểu thiếu gia chết, Trương gia không có nữ chủ nhân, tất cả tình nhân của Trương Thư Nghĩa đều muốn tranh địa vị. Mẹ của Trương Điềm chính là người được Trương Thư Nghĩa yêu thương nhất, lúc ấy thế lực rất lớn. Cuộc sống tiểu thiếu gia căn bản không tốt.
Sau đó tiểu thiếu gia đột nhiên bị bắt cóc. Những ngày ấy Trương Thư Nghĩa đi nơi khác bàn chuyện làm ăn. Cứ như vậy, trong nhà chỉ còn mấy tình nhân của Trương Thư Nghĩa. Bọn bắt cóc ra điều kiện đưa tiền chuộc, nhưng không ai dám đi đưa. Mọi người đều đùn đẩy. Dù sao tiểu thiếu gia chết liền không ai cản trở bọn họ tranh đoạt tiền tài Trương gia.
Lúc ấy người hầu thực sốt ruột, liền muốn đi chuộc lại tiểu thiếu gia. Mấy nguòi tình nhân của Trương Trương Thư Nghĩa không muốn. Mẹ Trương Điềm còn có Trương Điềm cũng tìm mọi cách cản trở. Khi đó Trương Điềm cũng mười sáu tuổi rồi, nhưng đã được mẹ ruột giáo dục tranh thế lực, hận không thể cho em trai sớm chết.
Khi người hầu cầm tiền đi đã không còn kịp rồi. Bởi vì thời gian quá muộn, bọn bắt cóc bị chọc giận. Lúc người hầu đến chỉ thấy đầy đất máu tươi, bọn bắt cóc đã giết con tin.
Tạ Nhất thấy có chút kỳ quái.
Nếu thật là như vậy, cùng vị hôn phu của Trương Điềm có quan hệ gì?
Người hầu còn chưa nói xong, lại nói:
"Tôi... tôi đã thấy được một người trong nhóm bắt cóc. Chính là...... Chính là vị hôn phu của Trương Điềm!"
Tạ Nhất kinh ngạc trừng to hai mắt.
Vị hôn phu của Trương Điềm thế nhưng là một trong những tên bắt cóc năm đó?
Tạ Nhất đột nhiên nghĩ đến bạn trai cũ của Trương Điềm đã nói qua, vị hôn phu của Trương Điềm là tên côn đồ, hơn nữa không phải đứng đắn, cùng Trương Điềm tuyệt đối không phải môn đăng hộ đối.
Trương Điềm đột nhiên cùng tên bắt cóc em trai kết hôn, hiển nhiên không phải sự tình bình thường. Tạ Nhất cảm thấy, nói không chừng là bị uy hiếp. Trương Điềm có thể là bị nắm yếu điểm ở trong tay. Phỏng chừng mười mấy năm trước sự tình giết con tin cũng có Trương Điềm tham dự.
Tạ Nhất nói:
"Cho nên bác cảm thấy là tiểu thiếu gia bị giết trở về báo thù?"
Người hầu lắc lắc đầu, nói:
"Không, không không, tiểu thiếu gia tuy rằng bị giết, nhưng sau đó có trở lại."
"Có ý tứ gì?"
Tạ Nhất cảm giác có điểm không minh bạch.
Rõ ràng tiểu thiếu gia bị giết?
Thương Khâu nhíu mày nói:
"Tiểu thiếu gia không có chết?"
Người hầu nói:
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia không có chết, mà đã trở lại, hoàn hảo không tổn hao gì trở về. Tôi rõ ràng thấy được đầy đất máu tươi, thế nhưng tiểu thiếu gia hoàn hảo không tổn hao gì đã trở lại."
Lúc ấy mọi người đều sợ hãi, đặc biệt là Trương Điềm cùng mẹ cô ta. Trương Thư Nghĩa từ nơi khác trở về, nhìn thấy đứa con duy nhất của vợ cả không có việc gì, cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng lúc này Trương Điềm cùng mẹ cô ta bắt đầu tác động Trương Thư Nghĩa.
Bọn họ nói có ai có thể từ chỗ bọn bắt cóc chạy thoát? Lại còn bình yên vô sự, bị thương cũng không có. Quả thực quá kỳ quái. Nói không chừng chính là tiểu thiếu gia tự mình giở trò quỷ, liên hợp bọn bắt cóc diễn một vở kịch, vì giành được Trương Thư Nghĩa thương hại cùng chú ý.
Trương Thư Nghĩa đặc biệt cưng chiều mẹ Trương Điềm. Mẹ Trương Điềm vừa nói, Trương Thư Nghĩa liền tin tám phần.
Người hầu nói:
"Tiểu thiếu gia... Tiểu thiếu gia liền điên!"
Tạ Nhất không nghe rõ, hỏi:
"Điên?"
"Đúng vậy, điên! Thật sự điên......"
Trương Điềm cùng mẹ cô ta hãm hại tiểu thiếu gia, nói tiểu thiếu gia không hiểu chuyện, vì giành được quan tâm của Trương Thư Nghĩa làm náo loạn như vậy, làm hại lão gia lo lắng.
Trương Thư Nghĩa tin là thật, hung hăng mắng tiểu thiếu gia một trận, còn đánh. Lúc ấy tiểu thiếu gia bất quá là đứa bé 6, 7 tuổi, mới vừa học tiểu học, thập phần bất lực, muốn lớn tiếng kêu, chính mình kỳ thật đã chết!
Đã chết?
Tạ Nhất nghĩ thầm, chẳng lẽ là quỷ?!
Người hầu lại nói:
"Tiểu thiếu gia nói kỳ thật mình đã bị giết. Những tên bắt cóc, bởi vì phẫn hận không ai đưa tiền, cho nên chặt ngón tay tiểu thiếu gia, lại cắt lỗ tai, cuối cùng vẫn là không có nhìn thấy tiền, dứt khoát trực tiếp giết tiểu thiếu gia."
Tạ Nhất nghe mà sởn gai ốc, phía sau lưng từng đợt ớn lạnh. Trương Xu run run, tựa hồ có chút sợ hãi. Mười Sáu đi tới giữ chặt Trương Xu, nói:
"Đại nhân?"
Trương Xu nói:
"Không có việc gì, tôi đứng lâu quá, chân có chút mỏi."
Mười Sáu cho Trương Xu dựa vào mình.
Người hầu nói:
"Thiếu gia nói cách mình chết, mọi người đều bị dọa choáng váng. Thiếu gia nói mình kỳ thật đã chết, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi chết lại sống đến giờ, hơn nữa hoàn hảo như lúc ban đầu."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Đã chết? Lại sống?"
Tạ Nhất nói, nhìn về phía Thương Khâu, tựa hồ dò hỏi Thương Khâu có chuyện như vậy hay không. Thương Khâu gật gật đầu, thấp giọng nói:
"Xác thật có trường hợp như vậy, loại người này có được dị năng đặc thù."
Thì ra còn có người như vậy. Trương tiểu thiếu gia thoạt nhìn chính là có được dị năng. Nhưng người Trương gia không ai tin Trương gia tiểu thiếu gia. Dị năng nghe quả thực là chuyện viễn tưởng, cho nên Trương Thư Nghĩa dưới sự khuyến khích của mẹ con Trương Điềm đem tiểu thiếu gia đưa vào bệnh viện, hơn nữa là bệnh viện tư nhân.
Cái bệnh viện kia có quan hệ với mẹ. Bà ta dặn dò bác sĩ y tá hộ lý chú ý chăm lo trị liệu tiểu thiếu gia.
Có thể nghĩ......
Người hầu khóc thút thít nói:
"Hu hu hu...... Tôi đã đi gặp tiểu thiếu gia. Trời ơi...... hu hu hu, thật là đáng sợ...... Tiểu thiếu gia bị tra tấn kinh khủng. Bọn họ nói là trị liệu để tiểu thiếu gia khôi phục khỏe mạnh, kỳ thật kia đều là khốc hình! Cái dạng gì cũng có, quất, trấn nước, còn có các loại xẻo da cắt thịt. Tôi nghe được tiểu thiếu gia hô to " tao thành quỷ cũng sẽ không buông tha bọn mày!! ", âm thanh kia quá thê lương."
Sau đó người hầu lại đi gặp tiểu thiếu gia, giống như thăm tù. Tiểu thiếu gia vết thương chồng chất, nằm ở trên giường. Đầy người đều là miệng vết thương, thật giống như từng đóa hoa máu......
Người hầu khóc lóc nói:
"Tiểu thiếu gia xin tôi giết cậu ấy...... Cậu ấy thế nhưng muốn tôi giết cậu ấy. Tôi làm không được. Tôi nói thiếu gia sẽ khá lên, tôi trở về sẽ tố giác Trương Điềm cùng mẹ cô ta. Tôi xác thật làm như vậy, nhưng mà...... nhưng mà lão gia không tin, căn bản không tin tôi nói. Tôi còn bị nhốt trong không cho ra cửa. Qua nửa tháng, tôi rốt cuộc tìm được cơ hội đi bệnh viện kia gặp tiểu thiếu gia. Nhưng mà......"
Người hầu nói đến đây lại lẩm bẩm:
"Tiểu thiếu gia...... tự tử."
Tạ Nhất trong lòng "lộp bộp" một chút. Không biết vì cái gì, Tạ Nhất đã nghĩ tới phương pháp tiểu thiếu gia sẽ dùng giải thoát chính mình.
Người hầu khóc thút thít nói:
"Trời ơi!! Tiểu thiếu gia tự tử! Thật sự tự tử, dùng một sợi dây thép!!"
"Dây thép......"
Tạ Nhất tựa hồ minh bạch cái gì.
Đây không phải cùng phương pháp giết vị hôn phu Trương Điềm sao?
Khi người hầu tìm được tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia đã chết. Một sợi dây thép không biết nơi nào tìm tới, thực mảnh, một đầu buộc ở đầu giường, đầu khác buộc ở ngăn tủ, cắt rớt đầu......
Lúc ấy, tiểu thiếu gia mới bảy tuổi, đã ở bệnh viện suốt một năm. Dựa theo người bình thường xem ra vẫn học sinh tiểu học.
Tạ Nhất nghe đến đó, cảm thấy quá kinh hãi. Đứa bé chỉ mấy tuổi đã chịu thống khổ đến mức nào mới có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Người hầu đã biến thành gào khóc, che lại miệng mình, không muốn để cho người khác nghe được.
Thương Khâu lại nhíu nhíu mày, nói:
"Không đúng."
Người hầu nói:
"Như thế nào? Cái gì không đúng?"
Thương Khâu nói:
"Tiểu thiếu gia có được dị năng, hắn không có chết."
Tạ Nhất nghe hắn nói như vậy tức khắc nghĩ tới tiểu thiếu gia có được dị năng. Trách không được trước đó hắn cầu người hầu giết hắn, giết hắn kỳ thật là một loại giải thoát, nói không chừng hiện tại tiểu thiếu gia còn sống.
Thương Khâu nói:
"Không có khí tức quỷ quái, bởi vì hắn căn bản không phải quỷ quái, nhưng hắn hiểu được thuật pháp, hơn nữa hiểu được không ít, là cao thủ."
Thương Khâu thừa nhận cao thủ, chứng minh rất lợi hại.
Tạ Nhất nói:
"Cứ như vậy, Trương Điềm, còn có mẹ cô ta, Trương Thư Nghĩa là những người đều bị nguy hiểm. Rất có thể là tiểu thiếu gia trở về báo thù."
Thương Khâu gật gật đầu.
Trương Xu nói:
"Bại hoại thôi bỏ đi, vẫn là đừng cứu. Tôi thật nên đem 200 tệ ném ở trên mặt Trương Điềm. Tôi tiếp nhận sai ủy thác. Trách không được khẩn trương, nguyên do là có tật giật mình!"
Thương Khâu lại lắc lắc đầu, nói:
"Nhân quả báo ứng. Nếu tiểu thiếu gia báo thù, sát nghiệp sẽ nặng, dù là tu giả, cuối cùng cũng vô pháp tu đến chính quả, chỉ biết rơi vào ma đạo."
Tạ Nhất không hiểu cái đó, chỉ là biết một đứa bé 6 tuổi chịu quá nhiều khổ. Đã mười mấy năm qua, hắn vẫn luôn đắm chìm ở trong thống khổ, tích góp thực lực của chính mình tới báo thù. Cuộc sống như vậy thật sự quá thống khổ.
Tạ Nhất nhíu nhíu mày, nói:
"Trương Xu, 200 tệ tiền đặt cọc, không thể lấy không."
Trương Xu sửng sốt, nói:
"Cái gì? Còn muốn tôi bảo hộ Trương Điềm?"
Tạ Nhất lắc đầu nói:
"Không, nếu đó đều là thật, chúng ta cần cô ta tự phơi bày sự việc. Đó là cái giá của tiền đặt cọc."
Trương Xu vừa nghe, tức khắc nói:
"Nói rất đúng! Ông chủ, anh thật là càng ngày càng khiến người ta thích!"
Hắn mới vừa nói xong, đột nhiên tiếp thu hai ánh mắt bất thiện. Một là đến từ Thương Khâu, một cái đến từ Mười Sáu. Trương Xu cười tủm tỉm nói:
"Chỉ là thích bình thường thôi. Chúng ta hiện tại làm sao đây?"
Tạ Nhất sờ sờ cằm, nói:
"Đi tìm Trương Điềm xem."
Mọi người đều gật gật đầu, nhanh chóng từ chỗ người hầu đi đến chỗ Trương Điềm.
Trương Điềm đương nhiên không thể ở phòng tân hôn. Cô ta trở lại chỗ ở cũ của chính mình.
Trên đường đi, Tạ Nhất trong lòng thật lâu không thể bình ổn. Dù sao vừa rồi nghe xong một chuyện bi thảm. Tuy rằng chỉ là nghe thuật lại nhưng Tạ Nhất không biết mình có phải quá mềm lòng, lại cảm thấy xúc động rất lớn.
Mọi người đi về phía trước, vừa mới nhìn thấy vị trí nhà chính, kết quả đột nhiên nghe được tiếng kêu thất thanh.
"A a a!!!"
Âm thanh kia thế nhưng là từ chỗ cao truyền đến, ngay sau đó là thứ gì từ trên lầu trực tiếp rớt xuống dưới.
"Xoảng!!!"
"Hụ hụ"
Phía dưới lầu chính đậu một chiếc xe hơi thể thao phiên bản giới hạn đang vang lên âm thanh báo nguy. Nốc xe trực tiếp bị đập nát.
Thương Khâu đột nhiên nheo lại đôi mắt, nói:
"Không tốt."
Hắn nói nhanh chóng chạy nhanh về phía trước, tốc như một con báo, trực tiếp biến mất ở đêm tối. Mọi người chạy nhanh đuổi theo.
Kết quả liền nhìn thấy xe thể thao bị thủng một cái lổ to, kính vỡ vụn. Trên xe thể thao nằm một người, chính là Trương Điềm.
Trương Điềm mắt mũi miệng đều chảy máu, tình trạng phi thường thảm, óc cũng bị lộ ra. Nào còn bộ dạng thiên kim tiểu thư, đã mát bét.
Thương Khâu là người đầu tiên tiến lên, cũng không cần đi qua xem, đã biết không thể cứu, hơn nữa là tuyệt đối không cứu.
Tạ Nhất chạy tới, nhìn thấy cảnh máu me óc nát giàn giụa, tức khắc nhíu nhíu mày, cảm thấy dị thường ghê tởm.
Trương Xu chạy tới trực tiếp quay người đi nôn, phun ra, nói:
"Mẹ ơi, quá... thật là quá đáng sợ......"
Trương Điềm nện ở trên xe thể thao, mặc áo ngủ, nhưng áo ngủ bạo lộ, không phải cái loại ngã xuống bị rách, mà là bị cởi ra, thế nhưng cả quần lót cũng không có, thoạt nhìn giống như đang làm cái chuyện không thể nói. Nhưng vị hôn phu Trương Điềm vừa mới qua đời, theo lý mà nói, hẳn là sẽ không làm loại chuyện này mới đúng.
Cùng lúc đó, trên lầu truyền đến âm thanh hô to. Người hầu kêu to:
"Cứu mạng!!! Cứu mạng. Bắt hung thủ!! Hắn giết tiểu thư!!"
Có người hốt hoảng chạy ra, y phục không tề chỉnh. Thế nhưng chính là bạn trai cũ của Trương Điềm. Hắn chạy ra, phía sau có người hô to. Thực mau kinh động mọi người, tất cả đều vây lại đây, bắt bạn trai cũ của Trương Điềm.
Bạn trai cũ Trương Điềm sắc mặt tái nhợt, dây kéo quần cũng chưa kéo lên, lưng quần cũng không có cài lại, hô to:
"Không không không! Không phải tôi! Là cô ấy tự mình nhảy xuống!! Cô ấy tự mình nhảy!"
Trương Thư Nghĩa cùng mẹ Trương Điềm cũng bị kinh động nhanh chóng chạy tới xem. Kết quả liền nhìn thấy Trương Điềm óc giàn giụa, sợ tới mức hai người thiếu chút nữa chết ngất.
Người hầu khẳng định là bạn trai cũ Trương Điềm giết người, hơn nữa là tận mắt nhìn thấy. Người hầu còn lấy ra chứng cứ, là một tờ giấy. Bạn trai cũ viết tin nhắn cho Trương Điềm, sau khi vị hôn phu vừa mới chết không lâu. Hắn hẹn Trương Điềm buổi tối gặp mặt, hai người hẹn hò.
Buổi chiều, tờ giấy đã bị người hầu thấy được, nhưng người hầu không dám nhiều lời. Buổi tối quả nhiên có người tới, người hầu không cần đi xem cũng biết, khẳng định là Trương Điềm hẹn hò cùng bạn trai cũ. Dù sao vợ bạn trai cũ là chị em tốt của Trương Điềm, hai người dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, tất nhiên muốn lén lút qua lại.
Người hầu vốn dĩ đã đi ngủ, chỉ là theo lệ thường kiểm tra một lần, kết quả liền nghe được tiểu thư đột nhiên la to.
"Đừng!! Đừng!! Cứu mạng a... cứu mạng..."
Người hầu tiến lên xem xét tình huống. Cửa không có khóa, liền nhìn thấy bạn trai cũ đem Trương Điềm đẩy ra ngoài cửa sổ, cả quá trình người hầu xem rành mạch.
Bạn trai cũ hô to:
"Không!! Không phải tôi! Ta đích xác muốn tìm cô ấy hẹn hò! Nhưng...... tôi không có giết người. Cô ấy cố ý uy hiếp tôi. Cô ấy vẫn luôn kêu đừng, sau đó tự mình từ cửa sổ nhảy xuống. Như là trúng tà, không phải tôi làm a!"
Người hầu cùng bạn trai cũ Trương Điềm bên nào cũng cho là mình đúng. Người hầu nói bạn trai cũ Trương Điềm giết người. Bạn trai cũ Trương Điềm nói cô ta tự mình nhảy xuống.
Bạn trai cũ Trương Điềm gửi tin nhắn, Trương Điềm cũng rất phối hợp. Buổi tối hẹn hò vốn đã củi khô lửa bốc, kết quả Trương Điềm đột nhiên phản kháng, muốn làm tiền bạn trai cũ. Không cho tiền, liền sẽ nói cho vợ anh ta. Bạn trai cũ Trương Điềm cùng vợ có rất nhiều hợp đồng làm ăn, hơn nữa hắn thập phần sợ vợ, nên muốn cùng Trương Điềm thương lượng.
Trương gia mấy năm nay rất xuống dốc, chưa gượng dậy nổi. Trương Điềm nhân cơ hội làm tiền bạn trai cũ, bạn trai cũ không có đáp ứng, Trương Điềm liền hô to bạn trai cũ cưỡng gian mình, hướng về phía cửa sổ kêu to.
Bạn trai cũ Trương Điềm kích động nói:
"Thật sự!! Là thật sự!! Cô ta muốn làm tiền tôi, vẫn luôn kêu la. Tôi muốn ngăn cản, liền đến cửa sổ. Nhưng Trương Điềm đột nhiên như trúng tà. Thật đó, cô ta giống như nhìn thấy cái gì, mở to hai mắt, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, sau đó từ cửa sổ đột nhiên nhảy xuống. Tôi lúc ấy theo bản năng bắt lấy người, là muốn cứu người, không phải đẩy cô ta a!!"
Đương nhiên, bạn trai cũ nói không ai tin, bởi vì nghe quá ly kỳ.
Tạ Nhất nhìn thi thể Trương Điềm, cảm giác có điểm ghê tởm, che miệng nhíu nhíu mày, nói:
"Chuyện gì xảy ra?"
Thương Khâu thấp giọng nói:
"Tôi thật ra tương đối tin tưởng lời Phạm Gia Thương nói."
Tạ Nhất nói:
"Vì cái gì?"
Bạn trai cũ Trương Điềm nói nghe như thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.
Thương Khâu nói:
"Bởi vì từ góc độ, chiều cao nơi Trương Điềm rơi xuống, còn có lực độ mà nói, dù bị đẩy xuống hay nhảy xuống đều không thể thành kết quả như thế này."
Đích xác, quả thực là óc bắn toé. Nếu là bạn trai cũ đẩy, hẳn là có thể tham gia cử tạ, hơn nữa là quán quân. Còn nữa đẩy người nhảy lầu sẽ tạo đường cong. Nhưng dựa theo góc độ này mà nói, Trương Điềm rớt thẳng xuống chiếc xe thể thao, góc độ cũng không quá lớn, càng như là tự mình nhảy lầu.
Tạ Nhất thấp giọng nói:
"Là tiểu thiếu gia, tới báo thù sao?"
Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu.
Bên kia Trương Xu còn phun, đem tất cả thức ăn một ngày đều nhổ ra. Cuối cùng thật sự không chịu được, Mười Sáu nói với mọi người một tiếng, sau đó đưa Trương Xu trở về nghỉ ngơi.
Trương Xu và Mười Sáu mới vừa đi, liền nghe được mẹ Trương Điềm kêu sợ hãi một tiếng.
Nhân viên y tế đem thi thể Trương Điềm từ trên xe thể thao dọn xuống. Kết quả liền nhìn thấy trên xe thể thao có một tấm thiệp, mặt trên dính óc người. Dòng chữ to màu đỏ viết:
Tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày.
Mẹ Trương Điềm kêu sợ hãi, hai chân đứng không vững, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất. Một tấm thiệp từ trong túi rớt ra.
"A a a a!!"
Thế nhưng lại là tấm thiệp ghi dòng chữ bằng máu. Không biết khi nào tấm thiệp đã đặt ở trong túi bà ta. Mẹ Trương Điềm kêu to.
"Nó tới! Nó trở về báo thù!! Cứu tôi!!"
Một đêm gà bay chó sủa, Trương Thư Nghĩa vốn không tin tà ma, kết quả đã không có cách. Nghe nói mời tới một người đuổi ma phi thường lợi hại bắt quỷ.
Ngày hôm sau buổi sáng, mọi người tề tụ ở nhà ăn, đều thảo luận vị cao thủ đuổi ma họ Cao mà Trương gia mời đến. Nghe nói phí đuổi ma là 10 triệu tệ, hơn nữa là trả trước, không có tiền đặt cọc, trực tiếp đầy đủ.
Đại sư đuổi ma nhân được giới thiệu vô cùng kì diệu, mọi người đều có chút tò mò.
"Nghe nói chưa, nghe nói là trong giới xếp hạng thứ hai!"
"Như thế nào không tìm người xếp hạng nhất?"
"Ây, Trương gia xuống dốc, mời không nổi a, chuyện này còn không biết?"
Tạ Nhất nghe, có điểm hồ nghi nhìn Thương Khâu còn đang ăn sáng. Đường cho vào sữa bò bốn muỗng, ăn cùng bánh vòng ngọt bánh tart trứng. Tất cả đều là độ đường cao.