Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ


Vệ Anh Hào gấp gáp, hoàn toàn phát huy đặc tính chân dài, một đường chạy như điên hướng về phía Hung Thủy.

Đào Hoa từ trên lầu xuống dưới, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, cũng chạy nhanh về phía Hung Thủy.

Bất quá không nghĩ tới Vệ Anh Hào tốc độ rất cao, thời điểm Đào Hoa chạy đến Vệ Anh Hào đã tới rồi, hơn nữa đang hô to:
"Đào Hoa! Đào Hoa! Em ở nơi nào!? Đào Hoa."
Đào Hoa chạy một đầu mồ hôi, vội vàng lau lau, làm bộ bình tĩnh đi qua, nói:
"Nè, kêu cái gì mà kêu?"
Vệ Anh Hào nghe thấy tiếng Đào Hoa, vội vàng xông tới, nói:
"Đào Hoa!"
Hắn vẻ mặt kinh hỉ, liền ôm Đào Hoa vào trong ngực, còn dùng sức hôn hôn trán, nói:
"Em không sao chứ? Làm anh sợ muốn chết! Anh sai rồi, anh sai rồi.

Lần sau em muốn đi đâu, anh nhất định đi cùng, được chưa, ngàn vạn lần đừng một mình chạy trốn."
Đào Hoa tức khắc cảm thấy mình gây sự vô lý.
Không phải mình gây sự vô lý a, là Thương Khâu lừa đảo!
Vệ Anh Hào gắt gao ôm Đào Hoa.

Đào Hoa nghe hắn nói cường điệu, tim cũng đập thình thịch, tức khắc có chút mê mang.

Không chỉ là nghe tiếng tim đập, còn có thân nhiệt ấm áp, mùi hương cơ thể tỏa ra.

Vệ Anh Hào chạy đến cơ thể nóng hừng hực, mồ hôi bốc hơi, thở phì phò khí nóng phun ở bên tai Đào Hoa.

Cái loại cảm giác hết sức khẩn trương cẩn thận, làm Đào Hoa mê mang.

Đào Hoa nhịn không được nâng tay, đem lòng bàn tay để ở trên ngực Vệ Anh Hào.
Vệ Anh Hào cảm giác được động tác của Đào Hoa, kỳ quái cúi đầu nhìn nhìn, nói:
"Làm sao vậy?"
Đào Hoa lắc lắc đầu, trên mặt vẫn có chút mê mang, nói:.

Ngôn Tình Tổng Tài
"Tim anh đập thực mau."
Vệ Anh Hào cười cười, nói:
"Bởi vì chạy.

Anh sợ em xảy ra chuyện."
Vệ Anh Hào nói, lại nói:
"Bất quá em sờ ngực anh, tim anh đập càng nhanh."
Đào Hoa tức khắc đỏ mặt lên.
Cái gì sờ ngực, căn bản không có ý tứ này!
Đào hoa buông tay xuống, Vệ Anh Hào vội vàng ôm hắn, không cho hắn buông, mặt dày mày dạn nói:
"Anh thích em sờ ngực.

Em còn có thể sờ chỗ khác."
Đào Hoa tức khắc càng thêm ngượng ngùng, trừng mắt nhìn hắn một cái.

Bất quá ở trong mắt Vệ Anh Hào xem ra là liếc mắt đưa tình phong tình vạn chủng HunhHn786.
Vệ Anh Hào thật sự nhịn không được, ôm chặt Đào Hoa, đem người để ở trên một thân cây, giọng khàn khàn, giống như một dã thú, nói:
"Anh có thể hôn em không? Đào Hoa."
Đào Hoa cũng cảm giác được tim mình đập nhanh.

Mấp máy miệng, không nói gì, nhưng hắn nâng tay tới ôm cổ Vệ Anh Hào.
Vệ Anh Hào tức khắc thụ sủng nhược kinh, nhanh bắt lấy cơ hội hôn Đào Hoa.

Nụ hôn nồng nhiệt dị thường.
Khi mọi người đến liền thấy được một màn này.

Cũng không ai mặt mũi quấy rầy, liền yên lặng đứng ở một bên làm phong cảnh, chờ hai người kia hôn môi.

Chẳng qua hai người hôn càng lúc càng nhập tâm, càng lúc càng cuồng nhiệt, căn bản không có nhìn thấy người khác.
Vệ Anh Hào bởi vì thật vất vả tìm được cơ hội, thiếu chút nữa dã chiến.

Đào Hoa còn lại là ngoại cứng trong mềm, bị Vệ Anh Hào tấn công không hề có sức phản kháng, hết thảy đều theo Vệ Anh Hào chi phối.
Tạ Nhất xấu hổ không thôi, nhỏ giọng nói:
"Bọn họ bắt đầu xé quần áo, chúng ta cần ho một tiếng hay không, nhắc nhở bọn họ là chúng ta còn sống?"
Tống Tịch không ho khan, chuẩn bị để Thương Khâu làm, dù sao tình huống thực xấu hổ.

Thương Khâu cũng không ho khan, mà nói:
"Tôi không còn sống."
Tống Tịch:
"......"
Tống Tịch muốn Nguyên Phong ho khan, nhưng vừa quay đầu, lại nhìn không thấy Nguyên Phong ở bên cạnh.

Hắn đã đi tới bên bờ sông đứng.
Lúc này gió rất lớn, Nguyên Phong đưa lưng về phía bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng.

Bóng dáng thoạt nhìn có chút u buồn, có một loại bi ai nói không nên lời.
Không ai ho khan, bất quá bên kia đột nhiên xuất hiện một ít ngoài ý muốn.

Đào Hoa vốn dĩ rất phối hợp, Vệ Anh Hào nóng nảy xé áo khoác, lúc này Đào Hoa đột nhiên kêu.
"Ui......"
Ngay sau đó hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.
Vệ Anh Hào tay mắt lanh lẹ ôm hắn, nói:
"Đào Hoa? Làm sao vậy?"
Đào Hoa sắc mặt có điểm khó coi, trên trán đều là mồ hôi, ghé vào ngực Vệ Anh Hào ấn bụng, nói:
"Tôi.....!bụng có điểm đau."
Vệ Anh Hào kinh ngạc nói:
"Có phải ăn cái gì hỏng rồi không? Không quen khí hậu? Không phải là viêm ruột thừa chứ? Nơi này xa huyện thành, lái xe cũng muốn thật lâu, em kiên trì một chút!"
Vệ Anh Hào nói, bế Đào Hoa liền muốn chạy.

Đào Hoa chỉ là vừa rồi trong nháy mắt có chút đau bụng, nhưng hiện tại chậm rãi giảm bớt một ít.

Thấy Vệ Anh Hào ôm chính mình muốn chạy, hắn nhanh ngăn cản.
Mấy con Tạ Nhất rốt cuộc đi tới, vội vàng lấp liếm nói:
"Các người chạy quá nhanh, đã tìm được các người."
Đào Hoa sắc mặt không phải quá tốt, Vệ Anh Hào thực sốt ruột, nơi này cũng không có bác sĩ.

Thôn dân bị bệnh đều đi tìm đại tiên, Vệ Anh Hào sẽ không để Đào Hoa đi tìm đại tiên kia, chuẩn bị lái xe suốt đêm đi bệnh viện.
Thương Khâu nói:
"Trước đừng có gấp, để tôi nhìn xem."
Tạ Nhất không biết Thương Khâu thế nhưng còn có thể làm bác sĩ, kinh ngạc nhìn Thương Khâu.

Thương Khâu đi qua, bắt mạch cho Đào Hoa, chỉ một lát liền cười cười, nói:
"Chúc mừng."
Đào Hoa cùng Vệ Anh Hào đều ngốc.

Đào Hoa nghĩ thầm.
Mình không thể nhiễm bệnh, đã là đào tinh mấy ngàn năm, thân thể không có khả năng kém như vậy!
Liền nghe Thương Khâu nói:
"Đào Hoa có thai."
Vệ Anh Hào cười nói:
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Anh còn sợ là viêm ruột thừa phải làm giải phẫu...!Cái gì!? Có thai!"
Vệ Anh Hào nói, tựa hồ mới phản ứng kịp, kinh ngạc mở to hai mắt.

Đào Hoa cũng trừng lớn đôi mắt, nói:
"Như thế nào......!Không có khả năng, tôi......!Hắn......"
Đào Hoa vốn định nói.
Tôi là cây đào tinh, đích xác có khả năng mang thai, dù sao cây đào là song tính.

Nhưng Vệ Anh Hào không phải đào tinh a!
Nghĩ lại nghĩ Đào Hoa liền minh bạch.
Vệ Anh Hào tuy rằng không phải cây đào tinh, nhưng là...!hung thú!
Đào Hoa tức khắc vẻ mặt trắng bệch, nghĩ thầm.
Đây cũng quá kinh khủng.

Tuy rằng mình có thể mang thai, nhưng bởi vì tuổi "lớn", dù sao cũng là đào tinh mấy ngàn năm, không dễ có thai như cây đào "nhỏ".

Không nghĩ tới một phát đã trúng!
Tạ Nhất cũng có chút mông lung, bất quá vẫn là nói:
"Chúc mừng nha, vẫn là nhanh trở về phòng, đừng để gió lạnh."
Đào Hoa:
"......"
Thật là cảm ơn Tạ Nhất săn sóc!
Vệ Anh Hào đầu tiên là ngốc, ngay sau đó đặc biệt hưng phấn, nói:
"Thật sự!? Đào Hoa...!Thật tốt quá, anh rất vui...!Mau mau mau, anh cõng em đi! Không được không được, không thể cõng, anh ôm em đi!"
Đào Hoa mí mắt giật kinh hoàng, nói:
"Tôi hiện tại không có việc gì, tự mình có thể đi."
Vệ Anh Hào lập tức ngây ngô cười nói
"Được được được, anh đây đỡ em."
Đào Hoa nháy mắt liền giống Từ Hi Thái Hậu, được Vệ Anh Hào thật cẩn thận nâng, giống như sẽ té ngã bất cứ lúc nào.
Bọn họ đi một chuyến đến Hung Thủy, vẫn là hơn nửa đêm, không có nhìn thấy quỷ quái gì.

Vệ Anh Hào cũng không có bị kích thích, mọi người đã không có bất luận biện pháp gì.

Hơn nữa Vệ Anh Hào biết Đào Hoa có thai, còn đặc biệt vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng thật ra Nguyên Phong luôn ít lời, hiện tại càng ít nói, chỉ là đi theo sau mọi người, ngẫu nhiên còn sẽ quay đầu nhìn lại dòng sông một cái.
"A a a a!!!'
Mọi người về đến nhà họ Viên, kết quả liền nghe được một tiếng kêu thất thanh, thập phần thê lương.

Tức khắc tất cả đều ngây người, thế nhưng là tiếng Viên Tiểu Hoa.

Viên Tiểu Hoa kêu to:
"Quỷ!!! Quỷ a!!"
Mọi người lập tức hướng tới chỗ Viên Tiểu Hoa.

Viên Tiểu Hoa ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, tay run run chỉ phương hướng chân núi, nói:
"Quỷ!! Có quỷ!! Là đứa trẻ, trời ơi!! Quỷ!!"
Mọi người căn bản không có nhìn thấy đứa bé nào.

Viên Tiểu Hoa bộ dáng lại không phải gạt người, sợ tới mức hoang mang ngã xuống đất, đôi tay bị rách da.
Tạ Nhất chạy lại đem Viên Tiểu Hoa nâng dậy, nói:
"Đi vào trước."
Mọi người vào nhà, Viên Đại Bảo cũng bị đánh thức, nhanh chóng lại đây nhìn xem.

Viên Tiểu Hoa ngồi ở trên ghế, còn run run, nhìn thấy Viên Đại Bảo, lập tức tiến lên, nói:
"Anh hai!! Có quỷ!! Có quỷ a!! Là đứa bé Hàn gia bên kia!! Em thấy! Em thấy! Thật đó!"
Viên Đại Bảo vừa nghe, hoảng sợ, nói:
"Đừng nói bừa, không có khả năng, em khẳng định nhìn lầm rồi!"
Viên Tiểu Hoa lập tức nói:
"Không không! Anh hai, em thật sự thấy được, rất chính xác.

Chính là đứa bé đó! Làm em sợ muốn chết! Hu hu hu, anh hai, là đứa bé đó, đã biến thành quỷ.

Khẳng định muốn trả thù thôn chúng ta.

Anh mau đi tìm đại tiên đi, nói chuyện này đi."
Tạ Nhất nghe có chút kỳ quái, nói:
"Đứa bé nào?"

Viên Tiểu Hoa kích động nói:
"Bên cạnh nhà của chúng tôi trước kia còn có một hộ gia đình, bất quá hiện tại đã không còn ở đây nữa.

Nhà bọn họ có đứa con trai, năm đó mới năm sáu tuổi là một trong những đồng nam đồng nữ hiến tế thần sông! Đã hiến tế, hiện tại đột nhiên liền xuất hiện, đã qua 5 năm! Đột nhiên liền xuất hiện! Quá dọa người!"
Tạ Nhất nói:
"Khoang đã, hiến tế thần sông không phải minh hôn sao, như thế nào còn có đồng nam đồng nữ?"
Viên Tiểu Hoa nói:
"A, Tạ đại ca, các người không biết?"
Viên Tiểu Hoa nói cho bọn họ bởi vì hiến tế rất hiệu quả bắt đầu mưa thuận gió hoà, thôn cũng bắt đầu càng ngày càng giàu có, cho nên mọi người phi thường tin đại tiên.

Bọn họ muốn càng giàu có hơn, hỏi đại tiên có biện pháp tốt hay không.
Đại tiên quả nhiên là đại tiên, đương nhiên nói cho bọn họ biện pháp.
Đích xác so trước kia thôn đã tốt hơn, nhưng vẫn bình bình, không có gì biến hóa, đó là bởi vì thần sông đã nhàm chán chỉ có minh hôn, cảm thấy bọn họ không đủ cung kính.
Vì thế đại tiên nói, trừ những cô gái trong trắng, bọn họ còn cần tiến cống đồng nam đồng nữ.

Cũng đem đồng nam đồng nữ đặt ở trong quan tài, chôn ở bờ sông, chờ thần sông tới lấy tế phẩm.
Tạ Nhất nghe đến đó, đã ớn lạnh.
Viên Tiểu Hoa tiếp tục nói:
"Mỗi lần sau khi chôn quan tài, trong đêm tế phẩm đều biến mất.

Ngày hôm sau mọi người lại xem, quan tài đã mở ra, bên trong tế phẩm đã bị mang đi.

Lần nào cũng như thế."
Tạ Nhất nói:
"Lần nào cũng thế? Các người tổng cộng hiến tế bao lâu rồi?"
Viên Tiểu Hoa nói:
"Sau minh hôn thật lâu liền bắt đầu, là đời trước để lại quy tắc đồng nam đồng nữ làm tế phẩm.

Đứa bé Hàn gia là đầu tiên, vẫn luôn duy trì 5 năm, mỗi năm đều có."
Tạ Nhất nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì.

Thương Khâu cũng nhíu nhíu mày.
Viên Tiểu Hoa nói:
"Không nghĩ tới đứa bé Hàn gia lại về rồi! Thật là đáng sợ! Tôi tận mắt nhìn thấy, đứa bé rất giống quỷ! Thật là đáng sợ!"
Viên Đại Bảo không quá tin tưởng, an ủi Viên Tiểu Hoa.

Bởi vì Viên Tiểu Hoa nửa đêm hô to, kinh động rất nhiều thôn dân, bên ngoài tụ tập không ít người, tất cả đều cầm nến.

Ngay sau đó liền nghe được một tiếng xao động, Viên Đại Bảo lập tức khẩn trương nói:
"Là đại tiên tới, khẳng định muốn triệu tập người trong thôn, kiêng kị người ngoài ở đây, các ông chủ xin đi nghỉ ngơi, tôi đây phải đi."
Viên Đại Bảo cùng Viên Tiểu Hoa thực mau liền rời đi.

Tạ Nhất lên lầu hai, vừa lúc đẩy cửa sổ là có thể nhìn thấy chỗ bọn họ tụ tập, cũng ở không xa.

Tiếng nói chuyện có chút lớn, bởi vậy có thể nghe rành mạch.
Viên Tiểu Hoa nói gặp quỷ, hơn nữa là đứa bé bị hiến tế.

Một người chậm rì rì đi tới, bộ tịch không bình thường.

Thôn dân nhìn thấy người kia, ba quỳ chín lạy, một chút cũng không khoa trương.
Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, nói:
"Đây là đại tiên?"
Mọi người đều tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Đào Hoa bĩu môi nói:
"Thoạt nhìn giống như là buôn thần bán thánh."
Đại tiên có râu dài, một tay cầm kiếm gỗ, tay còn lại cầm một lá cờ màu vàng, trên lá cờ treo một cái lục lạc.

Thời điểm nói chuyện lục lạc run lên, miệng cũng không biết lẩm bẩm cái gì.
Tạ Nhất giật giật mí mắt, quay đầu nhìn về phía Thương Khâu.
"Thời điểm anh trừ tà cũng lẩm bẩm như thế sao?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Nửa cái chai mới có thể lắc lư."
Tạ Nhất nói:
"Anh xem đại tiên này có đạo hạnh hay không?"
Thương Khâu nói:
"Khoảng cách có chút xa, hơn nữa người quá nhiều, hơi thở tương đối hỗn tạp, loại trình độ này phân biệt không ra."
Đào Hoa nhưng xem như tìm được điểm yếu của Thương Khâu, nói:
"Phân biệt không ra cứ việc nói thẳng, nói nhiều như vậy làm gì."
Thương Khâu cười cười, thoạt nhìn tính tình đặc biệt tốt, nhàn nhạt nói:
"Nhưng tôi có cái biện pháp phân biệt tốt xấu."
Hắn nói, tay run lên.
"Vèo!!!"
Một viên đá đột nhiên từ cửa sổ quăng đi ra ngoài.

Thương Khâu động tác nhanh hơn chớp mắt.

Giây lát liền nghe……
"Bộp!"
"Ai u!"
"Leng keng!!!"
Tạ Nhất tức khắc trừng mắt nhìn.

Không biết chuyện gì xảy ra, đại tiên đột nhiên ngửa mặt ra, tựa hồ bị cái gì đánh tới.

Lá cờ trong tay đại tiên tức khắc rơi trên mặt đất, lục lạc cũng rơi trên mặt đất, phát ra một trận tiếng vang.

Trán đại tiên bị đá ném trúng, thiếu chút nữa trực tiếp té lăn trên đất.

Thôn dân bên cạnh chạy nhanh tiếp được đại tiên.

Thương Khâu nhìn cảnh tượng hỗn loạn cười cười, nói:
"Giang hồ lừa đảo, không có một chút đạo hạnh."
Biện pháp cũng thật đơn giản thô bạo!
Đại tiên nhanh nhặt lá cờ, nói:
"Ta vừa mới tiếp thu chỉ dẫn của thần minh, quả nhiên có quỷ quái ở đây quấy phá!"
"Vậy làm sao bây giờ a!?"
"Trời ơi, thật sự có quỷ!"
"Đứa bé Hàn gia tới đòi mạng!"
Viên Tiểu Hoa cũng nói:
"Tôi đã nói mà, quả nhiên là quỷ! Làm sao bây giờ a!"
"Đúng rồi, đúng rồi, đại tiên nhanh nghĩ đối sách a!"
"Có phải muốn trả thù chúng ta hay không?!"
Đại tiên lúc này nói:
"Không cần hoảng, không cần vội, các người đều không nên gấp gáp! Ta đều có biện pháp!"
Tạ Nhất ghé vào cửa sổ, nhìn đại tiên nhảy múa loạn xạ.

Đại tiên nhảy trong chốc lát, thần thần thao thao.

Thời điểm nhảy múa còn nói mọi người đem đồ tốt nhất trong nhà lấy ra dâng lên.
Đại tiên tựa hồ cảm thấy đồ vật đủ rồi, lúc này mới dừng nhảy múa, nói:
"Các người đi lấy một người gỗ lại đây!"
Mọi người nghe được "người gỗ", đều theo bản năng quay đầu nhìn Nguyên Phong.

Nguyên Phong không có nhiều ít biểu tình biến hóa.
Thực nhanh có thôn dân cầm người gỗ đưa cho đại tiên.

Đại tiên ở trên người gỗ khắc tên đứa bé Hàn gia, sau đó nói người chuẩn bị đem người gỗ đốt cháy.
Thôn dân vội vàng đốt lửa, bên ngoài tức khắc sáng trưng, chiếu rọi cửa sổ đều trở nên đỏ rực.

Đại tiên tay cầm kiếm gỗ đào, trong miệng rầm rì, quả thực là nhảy múa trừ tà.

Ông ta dùng kiếm gỗ đâm vào người gỗ, sau đó liền muốn đem người gỗ ném vào lửa.

Liền ở ngay lúc này, đột nhiên có người nói:
"Ông ta là kẻ lừa đảo!"
Mọi người đều bị âm thanh làm cho sợ hãi, quay đầu nhìn.

Cũng không phải người nào trong nhóm Tạ Nhất nói ra lời này, mà là một thôn dân.

Đúng hơn là một đứa bé thôn dân.

Đứa bé nhìn tám chín tuổi, vẻ mặt chính nghĩa, giọng nói non nớt.

Đứa bé đứng ở trong đám người thực nhỏ, nhưng nói chuyện rất có khí phách.

Thôn dân kinh ngạc nhìn qua đi, phát hiện là cháu gái nhỏ nhất của thôn trưởng.

Thôn trưởng sợ hãi, chạy nhanh đi đánh cháu gái, nói:
"Nghiệt chủng vô tri, nói cái gì! Mày dám bất kính với đại tiên, cẩn thận gặp báo ứng a! Đứa con gái chính là vô tri!"
Ông ta nói, giơ tay liền muốn đánh đứa bé gái.

Tạ Nhất tức khắc bất bình vừa định đi ngăn cản, bất quá đứa bé kia chạy trốn thực mau, cúi đầu liền chui qua nách thôn trưởng.

Đứa bé gái chỉ vào đại tiên, nói:
"Ông ta là kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Hàn ca ca không có chết! Con tận mắt nhìn thấy đến anh ấy."
Đứa bé vừa nói, thôn dân tức khắc sôi trào lên, kêu sợ hãi
"Trời ơi! Cháu gái thôn trưởng gặp quỷ!"
"Nói không chừng là bị quỷ mê hoặc tâm trí!"
"Đúng vậy đúng vậy! Thật là đáng sợ! Ác quỷ hại người a!"
"Một đứa bé bình thường cứ như vậy bị ác quỷ mê hoặc!"
Thôn dân không tin lời đứa bé gái nói, đứa bé cất cao giọng.

"Ông ta là kẻ nừa đảo! Hàn ca ca không có chết! Anh ấy còn sống, con nghe anh ấy nói đại tiên là kẻ lừa đảo, căn bản không có thần sông gì cả!"
Đại tiên tức khắc luống cuống, bị một đứa bé dùng lời lẽ chính đáng chỉ ra chỗ sai.

Chớp mắt, kiếm gỗ chỉ vào đứa bé, đại tiên hét lớn.

"Đáng chết!!! Thái Thượng Lão Quân giáng thế hỗ trợ đệ tử, yêu ma quỷ quái cấp tốc hiện thân!"
Ngay sau đó đại tiên nói:
"Giỏi lắm, ta thấy rõ ràng đây căn bản không phải cháu gái thôn trưởng, mà là quỷ quái giả trang.

Nhanh bắt lấy nó! Nó là nô lệ ác quỷ, nếu không bắt lấy, ác quỷ liền sẽ tàn sát bừa bãi thôn trang.

Quỷ quái còn nói bậy về thần sông, đến lúc đó thần sông cũng sẽ không bảo vệ chúng ta!"
"Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ!"
"Đúng vậy làm sao bây giờ!"
"Đại tiên, ngài mau nghĩ chủ ý!"
Thôn dân vẻ mặt tin phục, vây lại bắt đứa bé.

Đứa bé sợ tới mức muốn chạy trốn, nhưng bởi vì thực nhỏ chạy trốn không mau, một chút đã bị tóm được.

Đứa bé đá chân, căn bản không có biện pháp chấm đất, hô to:
"Đừng bắt tôi! Đừng bắt tôi! Các người là người xấu! Kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo! Buông tôi ra!"
Đại tiên nhìn đứa bé bị bắt, lập tức nói:
"Đứa trẻ này chính là nô lệ ác quỷ, trăm triệu lần không thể nuông chiều.

Các người còn nhớ rõ năm đó, ta nhất thời nhân từ nương tay, buông tha đứa bé sói không!? Sớm muộn gì có một ngày, chúng ta nhân từ nương tay sẽ hại chết chúng ta.

Chúng ta không thể ngồi chờ chết, bởi vậy phải loại trừ ác quỷ!"
"Loại trừ ác quỷ!"

"Loại diệt ác quỷ!!"
"Đúng đúng, loại trừ ác quỷ!"
Đại tiên giơ cờ trong tay, gào thét lớn nói:
"Đem đứa trẻ này, cùng người gỗ ném vào lửa!"
Ông ta rống lên, thôn dân thế nhưng đáp ứng, ngay cả thôn trưởng, ông của đứa bé gái cũng hô to:
"Loại trừ ác quỷ!"
Phía dưới thật giống như một tổ chức tà giáo.

Đứa bé gái sợ tới mức khóc lớn lên, đặc biệt bất lực.

Tạ Nhất thấy một màn như vậy, ngực phập phồng, nhịn không được chửi thô tục.

"Chó chết!"
Tạ Nhất nói, liền phải xoay người xuống lầu, Thương Khâu đè lại vai Tạ Nhất, nói:
"Chờ một chút."
Tạ Nhất sốt ruột nói:
"Bọn họ muốn đem đứa bé thiêu chết!"
Thương Khâu trấn an vỗ vỗ bờ vai của Tạ Nhất, nói:
"Suỵt...!không có việc gì, sẽ không sao."
Hắn nói, ánh mắt ở bốn phía tìm tòi, tựa hồ đang tìm cái gì, ngay sau đó ánh mắt dừng ở một chỗ, nói:
"Xem bên kia."
Mọi người lập tức nhìn theo phương hướng Thương Khâu chỉ.

Phía sau một bụi cây có một bóng người màu trắng trốn ở bên trong.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Có người?"
Vệ Anh Hào nói:
"Có phải Hàn ca ca mà đứa bé gái nói hay không?"
Tạ Nhất cũng không biết có phải hay không, nhưng đích xác có người trốn ở nơi đó.

Hắn vẫn không nhúc nhích, nếu không phải bởi vì Thương Khâu phát hiện, mọi người đều không có để ý.

Bụi cây um tùm che khuất bóng dáng, cả rung động nhỏ cũng không có.

Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Hắn khoảng cách quá xa, bên này người lại quá nhiều, tôi cảm thụ không được hơi thở.

Tôi muốn biết người kia rốt cuộc là quỷ hồn, hay là người sống."
Thương Khâu ý bảo mọi người tạm thời đừng nóng nảy.

Hắn vừa rồi ở bờ sông tùy tay nhặt một hòn đá, đã ném đi ra ngoài, hiện tại trong tay không có đá, vì thế quay đầu ở bốn phía nhìn nhìn.

Hắn đi đến bên cạnh bàn, thuận tay túm lên cái ly đựng nước uống.

Đây là loại ly gốm sứ thời xưa, to cỡ nắm tay người lớn.

Tạ Nhất nheo mắt, nói:
"Anh sẽ không ném chết người chứ?"
Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
"Chết chưa hết tội."
Tạ Nhất:
"……"
Thương Khâu quả nhiên chính là Thương Khâu, một khi mở miệng sẽ khiến cho người khác vô lực phản bác!
Thương Khâu trong tay cầm ly đựng nước, đồng thời nói Tống Tịch chuẩn bị bùa dập tắt lửa, bảo đảm đứa bé gái kia sẽ không bị lửa đốt.

Mà hiện tại, bọn họ chỉ là chờ đợi người trong bụi cỏ, vẫn không nhúc nhích, có thể đi ra hay không.

"Loại trừ ác quỷ!"
"Loại trừ ác quỷ!"
"Thiêu chết! Thiêu chết!!"
Thôn dân hô to, đứa bé sợ tới mức gào khóc, đá chân.

Người túm đứa bé đã giao cho đại tiên.

Đại tiên xách theo đứa bé khóc lớn đến bên đống lửa, liền chuẩn bị ném vào.

"Thiêu chết! Thiêu chết!"
"Loại trừ ác quỷ!"
"Thiêu chết ác quỷ!!"
Khi thôn dân hô to, đột nhiên bụi cỏ động, bóng màu trắng nhanh chóng lao ra.

Hắn dáng người cũng không cao, tuổi cũng không lớn, là một đứa bé trai thoạt nhìn 11-12 tuổi.

Đứa bé mặc quần áo màu trắng gọn gàng, làn da trắng nõn, diện mạo rất đáng yêu, nhưng mà biểu tình trên mặt lại không hợp tuổi, lạnh nhạt thậm chí lộ ra ảo giác u ám.

Giọng phi thường lạnh nhạt, nói:
"Khoan đã!"
Thôn dân tức khắc quay đầu lại nhìn.

Đứa bé gái đặc biệt cao hứng hô một tiếng.

"Hàn ca ca!"
Những người khác còn đều kêu sợ hãi.

"Trời ơi!!!"
"Quỷ!"
"Gặp quỷ!! Là con Hàn gia, biến thành quỷ!!"
Thôn dân dùng hoảng sợ nhìn đứa bé kia.

Hắn lại không có sợ hãi, đi từng bước một tới.

Anh mắt dị thường lạnh nhạt, lại phi thường bình tĩnh nhìn chằm chằm những thôn dân.

Thôn dân tựa hồ có chút sợ hãi, nhanh lui về phía sau co rụt lại.

Ngay cả đại tiên nắm đại tiên nắm đứa bé gái cũng có chút sợ hãi, kinh ngạc mở to hai mắt.

Thôn dân sợ tới mức hô to:
"Đại tiên! Nó là quỷ!! Khẳng định là quỷ!! Mau bắt lấy nó! Đại tiên!"
Đại tiên sợ tới mức sững sờ, đột nhiên trên tay đau xót, kêu lên.

"Ai ui"
Thì ra ông ta là bị đứa bé gái cắn.

Đại tiên thiếu chút nữa liền buông lỏng tay.

Đại tiên sợ tới mức cũng không bình tĩnh được, sắc mặt tái nhợt.

Ánh lửa chiếu rọi, sắc mặt cũng biến đổi, ánh mắt cũng nhảy lên.

Đại tiên run rẩy nói:
"Mọi người...!không cần sợ hãi! Bất quá là một con tiểu quỷ mà thôi!"
Thôn dân nghe đại tiên nói, cường tự trấn định lại, nhưng vẫn cứ sợ hãi rút về sau.

Mọi người vốn vây quanh đại tiên, hiện tại đều lui một ít.

Đứa bé trai cơ hồ cùng đại tiên mặt đối mặt.

Trên lầu, Tạ Nhất thấy rõ, vội vàng nói:
"Đứa nhỏ này còn sống không?"
Thương Khâu nhìn kỹ, nói:
"Dương khí rất mạnh, đứa nhỏ này còn sống, anh có thể cảm giác được dương khí."
Hắn nói như vậy, Tạ Nhất tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cảm giác thật là quá may mắn.

Dưới lầu không khí phi thường khẩn trương.

Đại tiên thấy đứa bé trai đi tới, sợ tới mức lập tức nói:
"Đừng......!Đừng qua đây! Mày là tiểu quỷ, nhìn thấy bổn đại tiên còn không mau...!mau chạy trốn!!?"
Đứa bé cười lạnh một tiếng vẫn cứ đi từng bước qua, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm đại tiên.

Đại tiên sợ tới mức muốn chết, lập tức gào thét lớn.

"Mau!! Tiểu quỷ đã bị thuật pháp của ta hàng phục, các người cấp tốc bắt tiểu quỷ!"
Thôn dân hai mặt nhìn nhau.

Bởi vì đứa bé trai này thật sự cùng 5 năm trước hiến tế không sai biệt lắm, mọi người đều nhớ rõ đứa bé Hàn gia bộ dáng đặc biệt đáng yêu.

Năm đó đại tiên nói thần sông không thỏa mãn với minh hôn, còn cần đồng nam đồng nữ, mọi người liền chuẩn bị lựa chọn một bé trai một bé gái.

Bé gái đã sớm chọn xong, dù sao nơi này còn lạc hậu, đều cảm thấy con gái có hại, sinh hạ liền mệt lớn, dễ dàng đưa ra hiến tế.

Nhưng là ai sẽ đem con trai đưa ra hiến tế?
Thôn dân đều không muốn dùng con cháu nhà.

Nhưng có đồng nữ, khẳng định phải có đồng nam, nếu không đại tiên liền nổi giận.

Lúc này mọi người liền đem ánh mắt đến Hàn gia bên cạnh nhà Viên Đại Bảo.

Hàn gia đặc biệt nghèo túng, lúc ấy Hàn gia chỉ có một bà một cháu trai 5 tuổi đặc biệt đáng yêu.

Đứa bé trai rất hay chơi cùng cháu gái nhỏ của thôn trưởng.

Thôn dân liền suy nghĩ, dù sao một bà lão cũng nháo không được, huống hồ hiến tế đó là vinh quang cho gia đình.

Bởi vậy bọn họ liền gạt bà lão nói đứa bé đã đi chơi, thật ra bắt cóc đứa bé đem hiến tế.

Bà lão còn tham gia hiến tế, căn bản không biết trong quan tài chính là cháu trai của mình.

Chờ hiến tế xong, bà lão về nhà, vẫn không thấy cháu trai đâu, đi hỏi mọi người.

Thôn dân đều nói dối là không thấy đứa bé, hoặc là qua loa lấy lệ.

Bà lão thấy phi thường kỳ quái.

Sau đó có người lỡ miệng, nói lần này nhà bà lão khẳng định được thần sông chiếu cố.

Bà lão hỏi nguyên nhân mới biết cháu trai chính là tế phẩm.

Bà lão bị dọa choáng váng, muốn chạy đến bờ sông đào quan tài, nhưng mà thôn dân đều ngăn cản, bởi vì sợ sẽ làm thần sông tức giận.


Bà lão mất đi cháu trai, một mình lẻ loi hiu quạnh, thực mau liền bệnh chết.

Nhà bọn họ ở bên cạnh nhà Viên Đại Bảo vẫn luôn bỏ không.

Sau này Viên Đại Bảo bắt đầu đi ra ngoài buôn bán, liền trưng dụng nhà Hàn gia làm kho.

Cho nên kỳ thật chỗ mấy người Tạ Nhất ở chính là nhà Hàn gia.

Thôn dân nghe đại tiên nói, mới đầu sợ hãi, nhưng bởi vì đứa bé trai chỉ một mình.

Nếu là quỷ, cũng chỉ là tiểu quỷ, cho nên thôn dân đủ dũng khí, tức khắc như ong vỡ tổ xông lên.

Tạ Nhất chạy nhanh nói:
"Mau nghĩ biện pháp!"
Thương Khâu nheo nheo mắt.

Nhiều thôn dân như vậy xông lên, trong tay hắn chỉ có một cái ly nước là không đủ.

Thương Khâu lập tức xoay người, mở ba lô, từ bên trong móc ra một cái bao da.

Thương Khâu mở bao da.

Kỳ thật là một cuộn da, mở ra bên trong rất nhiều kim châm, như kim dùng châm cứu.

Ngón tay Thương Khâu nhanh chóng động vài cái, đem vài kim châm từ cuộn da lấy ra.

"Vèo vèo vèo!"
"A!! Tôi làm sao vậy!?"
"Tôi không thể động đậy!"
"Quỷ!! Thật là quỷ! Tôi không động đậy nổi!"
"Chân tôi tê cứng!!"
Đại tiên tức khắc đại kinh thất sắc.

Bởi vì ông căn bản không biết là Thương Khâu giở trò.

Từ góc độ này nhìn, những thôn dân xông lên, đột nhiên liền quỳ gối trên mặt đất, giống sám hối trước mặt đứa bé trai, một đám lộ vẻ mặt thống khổ, không đứng dậy được.

Những thôn dân xông lên đều quỳ trên mặt đất, đứa bé trai cũng lắp bắp kinh hãi.

Nhưng hắn tựa hồ đặc biệt thông minh, hơn nữa nhạy bén, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ trên lầu.

Thương Khâu ở bên cửa sổ, trong tay còn cầm mấy cây châm, vận sức chờ phát động, liền xem ai muốn xông lên.

Ánh mắt hai người tức khắc giao nhau.

Thương Khâu ra hiệu cho hắn đi mau.

Đứa bé kia tựa hồ có chút do dự, lại nhìn thoáng qua bé gái bị đại tiên bắt lấy.

Bất quá vẫn là thân thể lung lay một chút, hắn đột nhiên quay đầu chạy, "sàn sạt sàn sạt" vài tiếng, hoàn toàn biến mất vào bụi cỏ.

Đứa bé trai biến mất, kỳ thật thôn dân vẫn là thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bởi vì bọn họ còn tưởng rằng mình phải bị ác quỷ giết chết.

Đại tiên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ông ta sợ tới mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Vừa rồi ông ta còn bị cháu gái thôn trưởng cắn một ngụm, đau đến không chịu được, trong lòng đều là hỏa khí.

Đại tiên thể diện thiếu chút nữa đều mất sạch sẽ, nhìn thấy đối phương chạy, ông ta muốn vãn hồi mặt mũi, tức giận nói:
"Ác quỷ đã bị ta cưỡng chế di dời! Nhưng vì ác quỷ hung hăng ngang ngược, chúng ta cần khiển trách ác quỷ!"
Ông ta nói, bắt lấy bé gái không ngừng loạn đá đưa đến đống lửa, nói:
"Đứa trẻ này đã bị ác quỷ mê hoặc, biến thành nô lệ ác quỷ.

Nếu ác quỷ đã bị ta đánh đuổi bỏ chạy, chúng ta lại đem nô lệ thiêu chết, tất nhiên đối với ác quỷ tổn hại nặng, cho nó không dám ra gây họa mọi người!"
"Đúng! Đúng! Thiêu chết!!"
"Thiêu chết ác quỷ!!"
"Loại trừ ác quỷ!!"
Hiển nhiên vừa rồi những thôn dân bị dọa sợ.

Bọn họ cho rằng mình quỳ xuống, hoặc là hai chân vô lực kỳ thật là ác quỷ gây ra, nào biết là Thương Khâu phá rối.

Thôn dân bị dọa sợ, muốn giết chết đứa bé gái.

Đứa bé gái khóc to.

Khi đại tiên sắp buông tay thả đứa bé vào lửa.

"Bốp!!!"
Đầu đại tiên đột nhiên bị cái gì đập trúng.

HunhHn786 Đồ vật kia va vào giữa trán đại tiên, rơi trên mặt đất phát ra âm thanh.

"Lộc cộc......"
Thế nhưng là một ly gốm sứ! Lại còn là ly rất lớn!
Ly nước đập đại tiên thiếu chút nữa ngốc, mọi người cũng là ngốc, kinh ngạc nhìn đại tiên.

Giữa trán đại tiên nháy mắt nổi lên một cục u.

Bởi vì Thương Khâu xuống tay không nhẹ, cục u nhanh chóng bầm tím, đại tiên thiếu chút nữa biến thành thú một sừng.

Đại tiên chỉ sợ còn bị chấn động não, đứng ở tại chỗ, thân thể lay động vài cái, lúc này mới đứng vững một chút.

Tức khắc ông ta nhìn nhìn trái nhìn phải, căn bản không thấy ai khả nghi.

Bởi vì thôn này tương đối phong bế, dùng đồ vật đều giống nhau.

Loại ly nước gốm sứ này rất bình thường, nhà ai cũng có.

Cho nên đột nhiên xuất hiện một cái ly nước, cũng phân biệt không ra là của nhà ai, mặt trên cũng không có ghi tên.

Đại tiên tức đến nghiến răng "kẽo kẹt", phẫn nộ liền định đem bé gái ném vào lửa.

Lúc này Tống Tịch cười, lá bùa trong tay lay động.

"Phù!!"
Lửa đột nhiên bị dập tắt, không hề có dấu hiệu, một chút gió cũng không có, lửa lớn thế nhưng bị dập tắt lập tức.

Đại tiên sửng sốt.

Thôn dân cũng sửng sốt.

Cả bé gái đang khóc thút thít cũng không khóc, nhìn chằm chằm đống lửa, chớp mắt có chút tò mò.

Đại tiên có điểm phát ngốc, vội vàng nói:
"Mọi người không phải sợ! Đây là trời cao sai sử, chúng ta cần lửa lớn hơn thiêu chết nô lệ ác quỷ.

Vừa rồi lửa quá nhỏ, chỉ sợ rất khó giết chết nô lệ ác quỷ!"
Thôn dân không biết tình huống, tin là thật, chạy nhanh đi ôm củi tới đốt lửa.

Tất cả đều chuẩn bị đốt đống lửa lớn hơn.

"Phừng!!"
Thực mau lửa đã đốt lên, ngọn lửa nhảy lên cao, thiếu chút nữa đốt tới đại tiên.

Đại tiên nhanh lui ra sau trốn, sau đó chuẩn bị đem bé gái ném vào lửa.

Bé gái cũng chưa kịp khóc, lửa lại đột nhiên bị dập tắt.

Thật giống như bị nước rót xuống, ngọn lửa lay động, giãy giụa, nháy mắt thu nhỏ, cuối cùng tắt.

Thôn dân sợ tới mức khe khẽ hô.

"Đây......!chuyện gì xảy ra?"
"Trời ơi, có phải yêu quái quấy phá?!"
"Không phải đại tiên đã đem yêu quái đuổi đi rồi sao?"
"Đây là chuyện gì?"
"Đại tiên không có khả năng không linh?"
Đại tiên cũng khẩn trương lên.

Uy tín của ông ta phải một ngày mất hết, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Nghe được thôn dân khe khẽ nói, ông ta vội vàng ho khan một tiếng, nói:
"Vừa mới rồi ta tiếp thu thần minh sai sử.

Niệm tình đứa trẻ tuổi còn nhỏ, huống hồ ta cũng không đành lòng hại nó.

Ta đã đem ác quỷ trong lòng đứa trẻ tinh lọc!"
"Tinh lọc?"
"Thì ra là tinh lọc?"
"Đã không phải ác quỷ sao?"
Đại tiên tiếp tục nói:
"Trước mắt đã khôi phục bình thường.

Thôn trưởng mau đem đứa trẻ đi.

Nhưng nhớ lấy, mấy ngày này đừng để nó gặp người, đem nhốt lại, chớ nghe nó hồ ngôn loạn ngữ, mang về nhà quản giáo cho tốt!"
Thôn trưởng vừa nghe, vội vàng nói:
"Vâng vâng!"
Thôn trưởng nói, kéo cháu gái qua.

Đứa bé khóc đến lợi hại, giãy giụa bị thôn trưởng nhanh túm đi rồi.

Tạ Nhất ở trên lầu nghe, không khỏi nói:
"Đại tiên này thật đúng là có thể cho qua."
Đào Hoa nói:
"Như vậy cũng không phải biện pháp.

Chúng ta tuy rằng có thể cứu một lần, cũng không thể mỗi ngày cứu những đứa trẻ.

Bọn họ mỗi năm đều phải hiến tế, lại còn đem loại chuyện này coi như là công việc thần thánh."
Tạ Nhất gật đầu nói:
"Chúng ta làm thế nào mới có thể khiến những thôn dân từ bỏ hiến tế thần sông?"
Thương Khâu nghĩ nghĩ, đột nhiên đem ánh mắt chuyển dời đến Vệ Anh Hào.

Vệ Anh Hào còn đang tức giận, căn bản không biết vì cái gì Thương Khâu nhìn mình.

Bất quá bị Thương Khâu nhìn, phía sau lưng hắn ơn lạnh, nói:
"Sao......!Làm sao vậy?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Kỳ thật tôi có biện pháp tốt."
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Biện pháp gì?"
Thương Khâu nhướng mày, nhìn về phía Vệ Anh Hào, nói:
"Các người nghĩ đi, thôn dân hiến tế thần sông, hoàn toàn là bởi vì đại tiên là thần thánh trong lòng bọn họ.

Lời đại tiên nói ra rất đáng tin.

Nhưng tóm lại đại tiên chỉ là một bán tiên."
Mọi người đều gật gật đầu.

Đại tiên chỉ là một bán tiên, là người truyền lời thần linh, cho nên thôn dân mới tin đại tiên!
Thương Khâu lại nói:
"Chúng ta sao không sáng tạo ra một thần sông? Có người tới giả mạo thần sông, thần sông thật xuất hiện, thôn dân tự nhiên sẽ thờ phụng.

Đến lúc đó thần sông nói thôn dân huỷ bỏ hiến tế cùng minh hôn, lại vạch mặt đại tiên, thôn dân khẳng định sẽ tin tưởng."
Tạ Nhất tức khắc cảm thấy biện pháp tốt.

Dù sao bọn họ tuy rằng có thể giúp một hai đứa nhỏ, nhưng không thể mỗi năm đều tới đây giúp bọn nhỏ.

Còn có những cô gái độ tuổi thanh xuân, liền phải bị mang đi minh hôn, người sống sờ sờ bị chôn chết ở trong quan tài.

Nhớ tới liền cảm thấy tàn nhẫn ghê tởm.

Nếu dựa theo biện pháp của Thương Khâu, thần sông hiện thân nói không minh hôn cùng hiến tế.

Người dân tin tưởng thần sông đương nhiên liền sẽ không minh hôn cùng hiến tế.


Sau đó vạch trần đại tiên, gieo gió phải gặt bão.

Vệ Anh Hào vừa nghe, cũng nói:
"Biện pháp tốt a! Thật là biện pháp tốt! Hơn nữa các người không phải người đuổi ma sao, vừa lúc có thể 'gây sóng gió' linh tinh, hiệu ứng rất thật.

Những thôn dân khẳng định sợ tới mức tè ra quần! Các người tin hay không! Ha ha! Nhớ tới liền cảm thấy rất thú vị!"
Vệ Anh Hào vẫn đang cười, khen ngợi biện pháp của Thương Khâu.

Những người khác lại thâm ý nhìn về phía Thương Khâu.

Thương Khâu kỳ thật nói như vậy, còn có một tầng ý tứ khác, kia đương nhiên là......!Kích thích Vệ Anh Hào.

Vệ Anh Hào là Chín Anh chuyển thế.

Bọn họ vì tìm được nửa viên thuốc bất tử, muốn thức tỉnh ký ức của hắn.

Chẳng qua loại chuyện này tuyệt đối không thể cho âm tào địa phủ biết, bởi vì là......!"trái luật".

Hiện giờ Thương Khâu nghĩ tới một biện pháp tốt.

Nếu để Vệ Anh Hào "giả thần sông" thật là không gì có thể tốt hơn.

Không có ai tốt hơn so với mình giả chính mình, càng có thể kích phát ký ức Vệ Anh Hào.

Đến lúc đó hắn là người lạc vào trong cảnh, nói không chừng có thể nhớ tới cái gì.

Mọi người đều tán dương nhìn về phía Thương Khâu, ánh mắt cơ trí thống nhất.

Chỉ là một hòn đá ném hai chim, không thể chậm trễ.

Chỉ có Vệ Anh Hào không biết tình huống còn đang nói:
"Vậy......!Ai tới làm thần sông? Tôi cảm thấy Thương Khâu không tồi."
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Không được, tôi không thể làm thần sông.

Tôi không biết bơi, lại còn sợ nước."
Thương Khâu nói không hề có thành ý, Vệ Anh Hào kinh ngạc nói:
"Thiệt hay giả? Anh còn sợ nước? Vậy trời mưa anh có sợ không?"
Thương Khâu nhập vai, nói:
"Thực sợ."
Vệ Anh Hào chưa từng nghe nói qua bệnh như vậy, còn nói Thương Khâu mau đi bệnh viện kiểm tra, quả thực làm không được.

HunhHn786 Vệ Anh Hào lại đề cử Tống Tịch đi giả thần sông, Tống Tịch cũng lấy lý do kỳ quái uyển chuyển từ chối.

Tạ Nhất tròng mắt xoay chuyển, nói:
"Để Đào Hoa đi thôi!"
Vệ Anh Hào vừa nghe, lập tức nói
"Không được! Tuyệt đối không được, Đào Hoa mang thai, như vậy nguy hiểm.

Tuyệt đối không thể để Đào Hoa đi!"
Đào Hoa đã ngầm hiểu, nói:
"Vậy anh đi thôi?"
Vệ Anh Hào nghe Đào Hoa nói như vậy, căn bản không do dự, vỗ ngực nói:
"Anh đi! Nhưng mà......"
Vệ Anh Hào buồn rầu nói:
"Tôi không phải người đuổi ma a.

Tôi không biết làm như các người.

Để tôi giả thần giả quỷ, tôi sẽ không qua được đại tiên."
Thương Khâu cười cười, nói:
"Cậu đã quên? Có chi viện."
Mọi người liền quyết định như vậy.

Vệ Anh Hào chuẩn bị "giả mạo" thần sông, giáo dục thôn dân vô tri.

Thương lượng xong, liền từng người đi ngủ.

Hôm nay đã quá muộn, không thể chuẩn bị, sáng mai bọn họ đi bờ sông nghiên cứu địa hình, sau đó trời tối cho thần sông hiện thân.

Ngày hôm sau sáng sớm, mọi người liền công việc lu bù lên, hoàng hôn Tạ Nhất cùng mọi người liền bắt đầu phân công nhau hợp tác.

Tạ Nhất vẻ mặt kinh hoảng từ bờ sông chạy tới, hô to:
"Có quỷ!! Có quỷ!!"
Viên Đại Bảo hoảng sợ, nói:
"Ông chủ Tạ, sự tình gì? Anh nhìn thấy cái gì? Có phải đứa bé kia hay không, đứa bé kia lại tới nữa!?"
Tạ Nhất quơ chân múa tay, nói:
"Không không không, không phải đứa bé nào cả, là......!Là trong nước! Trong nước có cái gì nổi lên, giương chín đầu!! Như là một con vật!!"
Viên Đại Bảo vừa nghe, bị dọa chết.

Bên cạnh Viên Tiểu Hoa lập tức nói:
"Là thần sông!! Là thần sông đại nhân!!"
Hai người bọn họ kêu to, rất nhiều thôn dân đều nghe thấy được, sôi nổi tới xem.

Những vị khách nhà Viên Đại Bảo ở bờ sông thấy được thần sông, thần sông hiện hình!
Thôn dân ở chỗ này sinh sống cả đời, căn bản chưa thấy qua thần sông thật sự, nhanh một truyền mười mười truyền trăm, tất cả thôn dân đều chạy tới bờ sông.

Đại tiên còn nhàn nhã gặm móng heo, kết quả liền nghe được bên ngoài một trận ồn ào.

Thôn dân hô to:
"Thần sông hiển linh!! Thần sông hiển linh!! Mau đi xem, thân sông từ Hung Thủy ra tới!!"
Đại tiên cùng thôn dân tới bờ sông.

Mọi người đã sớm chuẩn bị.

Thương Khâu tránh ở chỗ khuất coi như là chi viện, còn làm thủ thuật che mắt.

Vệ Anh Hào thoạt nhìn có chín đầu, hơn nữa thân mình thật lớn, từ trong nước bay lên trời, bên người sóng lớn vờn quanh, thoạt nhìn hiệu ứng giống như thật!
Vệ Anh Hào chưa từng nghĩ tới mình có thể đứng ở trên mặt nước, loại cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, đặc biệt lãnh khốc.

Vệ Anh Hào kỳ thật có chút khẩn trương, bởi vì hắn nhìn chính mình vẫn là bộ dáng cũ.

Bất quá Thương Khâu nói người khác nhìn thấy hắn là bộ dáng hung thú chín đầu, tuyệt đối không sai.

Thôn dân đi đến bờ sông, tức khắc đều chấn kinh, liền nhìn thấy một con rắn chín đầu cực lớn từ trong nước bay lên, bên cạnh sóng lớn ngập trời.

Phải biết rằng Hung Thủy trải qua mấy ngàn năm, đã sớm biến thành sông nhỏ, căn bản không sóng lớn.

Bởi vậy lần này sóng lớn, thôn dân nháy mắt choáng váng, nhanh quỳ xuống.

Đại tiên cũng choáng váng, móng heo trong miệng rơi xuống đất, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Thôn dân sợ tới mức phát run, tất cả đều quỳ trên mặt đất, hô to:
"Thần sông đại nhân!! Đại nhân phù hộ chúng con a! Phù hộ chúng con a!"
Đại tiên lập tức nói:
"Các vị các hương thân! Thần sông đại nhân hiển linh! Hiển linh! Đại nhân nhất định là thích tế phẩm, bởi vậy mới có thể hiển linh!"
Vệ Anh Hào thấy đại tiên còn lừa dối, tức khắc liền cười lạnh một tiếng.

Kỳ thật Vệ Anh Hào trong tay cầm một cái loa, đương nhiên thủ thuật che mắt nhìn không tới.

Nhưng loa có công năng khuếch đại âm thanh, hơn nữa Vệ Anh Hào còn cố ý đè nặng giọng, âm thanh phát ra liền có vẻ rất kỳ quái, đặc biệt quỷ dị.

Vệ Anh Hào cười lạnh một tiếng, nói:
"Kẻ lớn mật lừa đảo! Dám dùng tên tuổi của ta lừa gạt, thương tổn người vô tội, ngươi đã biết tội!!"
Đại tiên còn đang lừa dối người, kết quả bị hoảng sợ, sững sờ tại chỗ.
Vệ Anh Hào tựa hồ cảm thấy biểu hiện còn thiếu khí thế, vì thế nâng tay lên.

Thương Khâu thấy hắn nâng tay, lập tức liền bắt đầu chi viện.

Tay Vệ Anh Hào buông xuống.
"Ầm!!!!"
Một tiếng vang lớn, sóng dâng cao, nước sông phun tung toé ở trên mặt thôn dân một phần bờ sông bị sạt lở.
Vệ Anh Hào cũng giật mình, cảm giác quá soái.

Tuy rằng cũng không phải tự mình làm, mà là bên ngoài chi viện.
Đại tiên sợ tới mức trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, nói:
"Chuyện này....!Đại nhân, tiểu nhân không biết ngài là có ý tứ gì a..."
Vệ Anh Hào cười lạnh nói:
"Không biết ta là có ý tứ gì? Ý là nói dối ta, hại thiếu nữ minh hôn, sát hại đồng nam đồng nữ, tội đại ác, tội ác tày trời!!!"
Thôn dân đều hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra sự tình gì.
Chẳng lẽ thần sông không thích bọn họ hiến tế?
Thôn dân sợ hãi, Vệ Anh Hào còn chơi thành nghiện, nâng tay lên lại làm bộ chụp mặt nước.
"Ầm!!!"
Thương Khâu thật chuyên nghiệp, lại cho Vệ Anh Hào một màn thể hiện đặc biệt lợi hại.

Thôn dân bị dọa đến phát run, nói:
"Thần sông đại nhân! Mong đại nhân nói rõ! Nói rõ a!"
Mọi người đều nhìn về phía Vệ Anh Hào.

Đã đến điểm mấu chốt, chỉ chút xíu nữa thôi là kết thúc, cuối cùng bọn họ có thể vạch trần đại tiên, để thôn quay về thái bình.

Kết quả Vệ Anh Hào đột nhiên ngốc, không có phản ứng.
Trong lúc nhất thời bốn phía yên tĩnh.

Thôn dân không dám ngẩng đầu xem, Tạ Nhất vội vàng ngẩng đầu.

Kết quả phát hiện Vệ Anh Hào ngốc ngốc nhìn mặt nước, không biết đang xem cái gì, sắc mặt có chút kỳ quái.

Tạ Nhất nhỏ giọng nói:
"Vệ Anh Hào làm sao vậy?"
Đào Hoa cũng nhíu mày, nói:
"Hắn ngẩn người làm gì?"
Tống Tịch nói:
"Không phải là nhớ tới cái gì chứ?"
Vệ Anh Hào đứng ở trên mặt nước cúi đầu nhìn mặt nước.

Không biết sao lại thế này, trong đầu hắn đột nhiên "ầm" một tiếng, ngập trời sóng lớn phảng phất có ảo ảnh hấp dẫn Vệ Anh Hào.
Hắn nhìn thấy một con rắn chín đầu bên trong lòng sông.

Hung Thủy rất lớn, rất sâu, dao động có thể nuốt hết thôn trang.
Con hung thú chín đầu nằm ở đáy nước, tựa hồ thực nhàn nhã, giống đang nghỉ ngơi.

Đột nhiên chín đầu đồng thời mở mắt nhìn chăm chú vào Vệ Anh Hào.

Mười tám con mắt, Vệ Anh Hào tức khắc bị những ánh mắt tập trung vào.

Có một loại cảm giác nói không nên lời, làm hắn cả người phát run, đầu đau muốn nứt.
Vệ Anh Hào đột nhiên đè lại đầu, đau đớn muốn đập đầu xuống đất, khớp hàm phát ra tiếng rắc rắc.
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, Tạ Nhất nói:
"Vệ Anh Hào hình như không thích hợp?"
Đào Hoa nói:
"Mau dừng lại, đem hắn lên bờ! Không thể tiếp tục như vậy!"
Thương Khâu vội vàng đi ra, muốn đem Vệ Anh Hào rời khỏi mặt sông.
Thôn dân hai mặt nhìn nhau, không biết đột nhiên làm sao vậy.

Thần sông một chút liền không nói, cũng bất động, phảng phất là một pho tượng đứng ở trong nước, bên người sóng lớn vờn quanh.
Liền ở ngay lúc này, Thương Khâu còn chưa chạy tới nơi, thình lình nghe một tiếng động lớn.
"Gào!!!!"
Vệ Anh Hào phát ra tiếng gầm giận dữ, thân hình lung lay đột nhiên ngã vào trong lòng sông.
Đào Hoa hô to một tiếng, mọi người đều lắp bắp kinh hãi.

Vệ Anh Hào trên người có thuật pháp của Thương Khâu, căn bản không thể đột nhiên rơi vào trong nước.

Duy nhất có một khả năng, đó chính là vừa rồi linh lực trên người Vệ Anh Hào bắn ra triệt tiêu thuật pháp Thương Khâu, cho nên Vệ Anh Hào mới đột nhiên rơi vào trong nước.
Sóng nước thật lớn che đậy mặt nước, "thần sông" phút chốc đột nhiên biến mất......
Vệ Anh Hào đột nhiên rơi vào trong nước.

Thời điểm chìm xuống hắn tựa hồ còn nghe thấy Đào Hoa gọi tên của mình.

Chẳng qua hắn không có sức lực trả lời, không có sức lực giãy giụa.

Hắn bị chín đôi mắt nhìn gắt gao chằm chằm, cả người khó chịu, đau đầu muốn nứt, chìm vào trong sông.
Vệ Anh Hào tức khắc sặc nước, căn bản không hề giãy giụa, một đường chìm xuống phía dưới.

Hắn thực mỏi mệt, chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ mất đi ý chí chiến đấu......
Ở trong phút chốc kia, thình lình có dòng nước lướt qua.

Vệ Anh Hào còn sót lại một chút ý thức, liền nhìn thấy một cái đuôi cá thật lớn có vảy màu đen, phảng phất như bộ giáp, nhanh chóng dao động, mang theo xung lượng thật lớn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận