Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ


Tiểu Mao Mao từ khi đi học, liền lơ là Lương Khí, thường xuyên cùng sách giáo khoa hẹn hò.

Chính là người hiếu học không hơn không kém, chưa bao giờ trốn học, nộp bài đúng hạn.

Hơn nữa giáo viên yêu cầu ôn tập lại bài cũ, chuẩn bị bài mới đều sẽ làm thực tốt, tuyệt đối không lười biếng.
Thế cho nên rất nhiều thời điểm, Lương Khí tan tầm trở về liền nhìn thấy Tiểu Mao Mao ngồi làm bài tập.

Lương Khí đến bên cạnh Tiểu Mao Mao cũng không biết.
Mấy ngày nay Lương Khí có chút bận, kết quả nhận ra yêu thích mới của Tiểu Mao Mao là sách giáo khoa, đã không phải chính mình.
Nếu xem thẻ căn cước, Lương Khí là người đàn ông 40 tuổi.

Nếu dựa theo trên thực tế mà nói, hắn khả năng đã mấy ngàn tuổi.

Cho nên Lương Khí cảm thấy hiện có tình địch là sách giáo khoa, thật không hay chút nào.
Lương Khí từ bên ngoài đi vào nhà.

Hôm nay thời tiết giá rét, đặc biệt đã tối bên ngoài càng lạnh.

Lương Khí đi công tác vừa về, xuống máy bay trực tiếp ngồi xe trở về nhà, trên đường còn mua bánh su kem cùng bánh vòng mà Tiểu Mao Mao thích nhất.
Lương Khí vào nhà liền nhìn thấy Trứng Vàng cùng Tiểu Hắc trên ghế sô pha ở phòng khách.

Trứng Vàng một hai bắt Tiểu Hắc đút khoai lang nướng cho hắn ăn.

Tiểu Hắc tim gan phèo phổi thận đều đau.

Đút Trứng Vàng ăn khoai lang nướng như ăn thịt Tiểu Hắc.

Không, ăn nội tạng.
Lương Khí cũng mua cho Trứng Vàng một phần bánh ngọt.

Dù sao Trứng Vàng là anh trai Tiểu Mao Mao.

Không đem Hỗn Thế Ma Vương này hầu hạ tốt, sao có thể an tâm?
Lương Khí cầm một phần bánh ngọt vào phòng Tiểu Mao Mao.

Tiểu Mao Mao quả nhiên đang ghé vào bàn làm bài tập.

Vẻ mặt thực chuyên chú, đang gõ phím máy tính làm toán.
Lương Khí vào, Tiểu Mao Mao cũng không biết.

Lương Khí tức khắc cảm giác "phiền muộn".

Nhẹ nhàng đi qua, hắn từ phía sau lưng duỗi tay ôm vai Tiểu Mao Mao.
Tiểu Mao Mao kêu một tiếng, hiển nhiên hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, mừng rỡ nói:
"Chú chú!"
Tiểu Mao Mao đã lên cấp 3, không đi tiểu học cùng cấp 2, bất quá đọc viết cũng là bình thường.

HunhHn786 Duy nhất từ "chú" phát âm không chuẩn, giống như mấy em bé, bất quá như vậy lại rất đáng yêu.
Lương Khí cười nói:
"Học mệt không? Ăn chút bánh ngọt đi."
Tiểu Mao Mao lại nói:
"Không được, còn có thật nhiều bài tập chưa có làm."
Hắn nói, quay đầu tiếp tục làm bài tập.
Lương Khí:
"......"
Bài tập sức hấp dẫn lớn như vậy sao?
Lương Khí nhìn nhìn Tiểu Mao Mao, nghĩ thầm.
Mình cũng phải phô bày vẻ quyến rũ một chút, chỉ có thể liều mạng cùng sách giáo khoa!
Lương Khí liền đứng ở bên cạnh bàn, bắt đầu cởi quần áo.

Trước cà vạt vèo một cái rớt xuống, trực tiếp ném ở trên bàn học Tiểu Mao Mao.
Tiểu Mao Mao nhìn thoáng qua, còn thuận tay đem cà vạt treo ở giá bên cạnh, bất quá không có nhìn Lương Khí.
Lương Khí không ngừng cố gắng, đem áo vest cởi ra, Tiểu Mao Mao vẫn cứ không nhìn hắn.
Vì thế Lương Khí lại đem áo sơmi cởi, ném ở trên giường.

Lúc này hay rồi, Lương Khí đã biến thành đại thúc vai trần.

Đừng thấy hắn là đại thúc, nhưng dáng người rất đẹp, so với vài người trẻ còn đẹp hơn.

Trên người cơ bắp phập phồng, có gợi cảm lại không khoa trương.

Làn da màu lúa mạch sáng bóng, phối hợp gương mặt ôn nhu, quả thực là đại thúc mê chết người ta.

Lương Khí ở trần xoay vài vòng.

Bất quá Tiểu Mao Mao không ngẩng đầu nhìn hắn, còn đang suy nghĩ giải đề toán.
Lương Khí tới gương nhìn nhìn chính mình, lại nhìn nhìn Tiểu Mao Mao, không khỏi nghĩ thầm.
Mình không thật sự thành một đại thúc rồi chứ? Bằng không vì sao Tiểu Mao Mao không động lòng?
Lương Khí bắt đầu hành động, Tiểu Mao Mao lại nói:
"Chú chú, hiện tại là mùa đông, đừng ở trần, sẽ cảm lạnh."
Tiểu Mao Mao nói, còn săn sóc tìm quần áo ở nhà cho Lương Khí thay.
Lương Khí:
"......"
Vị trí khó đảm bảo!
Lương Khí ho khan một tiếng, đành phải thay trang phục mặc ở nhà, sau đó ngồi ở bên cạnh Tiểu Mao Mao, nói:
"Mao Mao, tắm chưa?"
Tiểu Mao Mao vừa rồi vẫn luôn làm bài tập, cho nên chưa có đi tắm, liền lắc lắc đầu.

Lương Khí cười tủm tỉm nói:
"Cùng chú đi tắm được chứ?"
Tiểu Mao Mao lúc này mặt mới đỏ.

Lương Khí vừa thấy, không ngừng cố gắng, trực tiếp đem Tiểu Mao Mao chặn ngang bế lên.

Tiểu Mao Mao hô một tiếng, vội vàng ôm Lương Khí để tránh ngã xuống.

Lương Khí cười đem Tiểu Mao Mao ôm vào phòng tắm.

Nụ cười giống sói xám.
Trong phòng tắm xả nước ấm áp, Lương Khí ôm Tiểu Mao Mao ngồi ở trong bồn tắm.

Tiểu Mao Mao vẫn luôn cúi đầu làm bài tập, Lương Khí sợ hắn bị đau xương cổ, cho hắn ngồi ở trong lòng xoa cổ cùng bả vai, nói:
"Như vậy thoải mái không?"
Tiểu Mao Mao được hầu hạ, thoải mái gật gật đầu, có chút mơ màng sắp ngủ.
Lương Khí nghiêng đầu, hôn hôn lỗ tai Tiểu Mao Mao.

Tiểu Mao Mao rụt rụt bả vai, gương mặt tức khắc lại đỏ.
Lương Khí dứt khoát ngậm lấy môi Tiểu Mao Mao.

Tiểu Mao Mao thiên sứ tùy ý Lương Khí hôn môi.

Lông mi thật dài ướt hết, còn run rẩy, khiến Lương Khí đặc biệt muốn khi dễ hắn.
Lương Khí thấy không khí đã thích hợp, liền dùng giọng trầm thấp khàn khàn nói.
"Mao mao, thứ bảy chú được nghỉ, dẫn con đi công viên giải trí chơi được không?"
Tiểu Mao Mao bị Lương Khí hôn đến thở hồng hộc, dùng ánh mắt mơ màng nhìn Lương Khí.

Lương Khí thiếu chút nữa nhịn không được, liền nghe Tiểu Mao Mao nói:
"Thứ bảy không được ạ."
Lương Khí:
"......"
Không nghe rõ.

Vừa rồi tiểu thiên sứ có phải cự tuyệt mình hay không?!
Tiểu Mao Mao thành thật nói:
"Thứ bảy trường học có tham gia giải đấu.

Con phải đi theo đội đến nơi khác hai ngày, thứ hai mới có thể trở về."
Lương Khí:
"......"
Lương Khí đành phải nói:
"Khi nào đi?"
"Tối thứ sáu liền đi."
Lương Khí đại thúc trong lòng hất đổ lu dấm.

Bất quá tiếp theo hắn còn lần lượt lật mấy lu dấm.
Lương Khí không yên tâm Tiểu Mao Mao, hỏi rất nhiều vấn đề.

Tỷ như có mấy bạn học cùng đi, là những ai, giáo viên có mấy người, sau lại nói hỏi vấn đề chỗ ở.

Tiểu Mao Mao liền nói:
"Chú yên tâm đi, cùng đi có bạn học chung lớp, ngồi cùng bàn, vẫn luôn thực chiếu cố con!"
Hay lắm! Bạn cùng bàn!
Lương Khí bắt được từ ngữ mấu chốt.

Không nghĩ tới chính mình một đống tuổi, thế nhưng bắt đầu ghen tị, hơn nữa là tranh giành tình cảm.
Bạn cùng bàn Tiểu Mao Mao, Lương Khí biết.


Đó là một nam sinh, diện mạo hay thành tích học tập đều thực bình thường, thể dục cũng không nổi bật.

Dù sao mọi thứ đều không có tốt như Tiểu Mao Mao, có thể nói là "nổi trội".
Bạn ngồi cùng bàn Tiểu Mao Mao này Lương Khí đã thấy qua vài lần.

Có lần mưa to, Lương Khí lái xe đi đón Tiểu Mao Mao và Trứng Vàng, liền nhìn thấy bạn ngồi cùng bàn này.

Tiểu Mao Mao cùng người bạn này quan hệ đặc biệt tốt, còn nhờ Lương Khí hỗ trợ đưa người bạn này về nhà.

Lương Khí thấy bạn ngồi cùng bàn này căn bản không có "sức đe dọa".
Vừa tiếp xúc Lương Khí đã đánh giá bạn ngồi cùng này có "sức đe dọa" hay không, chứng minh cái gì?
Chứng minh tồn tại đe dọa tiềm ẩn.
Tuy rằng Tiểu Mao Mao không nhận ra, bất quá Lương Khí đã nhìn ra.

Ngay cả anh Trứng Vàng của Tiểu Mao Mao cũng đã nhìn ra bạn ngồi cùng bàn 200% thích Tiểu Mao Mao.
Bất quá Tiểu Mao Mao trời sinh không có dây thần kinh nhạy cảm, cho nên không nhìn ra chuyện gì.
Hiện giờ Tiểu Mao Mao đi ra ngoài, thế nhưng cùng đe dọa tiềm ẩn ở cùng một chỗ, Lương Khí sao có thể yên tâm?
Ở ngoài phải tắm rửa, Tiểu Mao Mao chẳng phải là bị xem hết? Buổi tối, Tiểu Mao Mao chẳng phải là ngủ chung bạn ngồi cùng bàn?
Lương Khí trong lòng càng nghĩ càng chua lòm, vì thế bắt đầu giả không thoải mái.

Trước khi Tiểu Mao Mao ra cửa, Lương Khí liền phát sốt cảm mạo.

Tiểu Mao Mao đương nhiên thực đau lòng, nhưng giải đấu cũng rất quan trọng.

Cho nên Tiểu Mao Mao liền nhờ các ba ba chiếu cố chú Lương Khí, bản thân vẫn đi thi đấu.
Tiểu Mao Mao kéo va li hành lý ra cửa.

Thương Khâu đứng ôm cánh tay trên cao nhìn xuống Lương Khí ở trên sô pha phòng khách "giở trò", cười nhạt nói:
"Sư phụ, trước kia ngài có như thế này đâu? Trẻ con sao?"
Lương Khí:
"......"
Lương Khí thấy Tiểu Mao Mao đi rồi, dứt khoát cũng không giả bệnh, trực tiếp đứng lên, sau đó cầm áo khoác liền ra cửa.
Tạ Nhất từ phòng bếp ra tới, liền nhìn thấy Lương Khí ra cửa, kinh ngạc hỏi:
"Sư phụ của anh muốn đi đâu?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Bắt gian?"
Tạ Nhất:
"......"
Lương Khí phủ thêm áo khoác liền ra cửa, chuẩn bị đi làm một cái hợp đồng ở thành phố bên cạnh.

Hắn chạy nhanh đến gara lấy xe.
Tiểu Mao Mao bước lên xe, bạn ngồi cùng bàn lập tức phất tay nói:
"Bên này! Bên này!"
Tiểu Mao Mao nhanh đi qua, ngồi xuống bên cạnh bạn mình.
Bạn ngồi cùng bàn quả nhiên là thích Tiểu Mao Mao.

Bất quá bởi vì cả hai đều là nam sinh, cho nên cũng không có nhận định rõ ràng tình cảm này, chỉ là trong lòng loáng thoáng có chút rung động.

Đương nhiên cũng bởi vì sợ người cười nhạo, cho nên hắn căn bản không có biểu lộ, chỉ là có vẻ nhiệt tình.
Tiểu Mao Mao ngồi xuống, các bạn trong đội thi đấu đều thực vui vẻ.

Giải đấu lần này rất quan trọng, đội thi đấu trường Tiểu Mao Mao có tổng cộng mười học sinh.

Kỳ thật chỉ có sáu đội viên thi đấu chính thức, số còn lại đều là thành viên dự bị.

Bạn ngồi cùng bàn chính là thành viên dự bị.

Vốn dĩ hắn cũng không phải thành viên dự bị, bất quá bởi vì nghe nói sẽ ở bên ngoài ngủ lại, cho nên cố gắng xin được tham gia, cuối cùng liền chen vào.
Mọi người một đường nói nói cười cười.

Kỳ thật nơi tổ chức giải đấu ở thành phố bên cạnh, cũng không có quá xa.

Thực mau đã tới đích, xe ngừng ở trước một khách sạn bình thường, cũng không lớn.

Hai người ở một phòng, trong phòng có hai cái giường đơn.

Cứ như vậy, Tiểu Mao Mao ở chung bạn ngồi cùng bàn.
Giáo viên cười nói:
"Tuy rằng khách sạn không lớn, nhưng mà có suối nước nóng, nếu muốn ngâm nước nóng, liền đến bên kia.


Tuy ngày mai buổi chiều mới thi đấu, nhưng hôm nay đừng ngủ quá muộn."
Khách sạn này thế nhưng có suối nước nóng, mọi người đều thực hưng phấn.

Bởi vì suối nước nóng sử dụng chung cho nam nữ, trong đội có nhiều nữ sinh, còn không ít người đẹp, mọi người tất nhiên muốn nhìn một chút.

Đương nhiên, trong đội cũng có nam sinh xinh đẹp chính là Tiểu Mao Mao.

Kỳ thật mọi người cũng thực chờ mong nhìn Tiểu Mao Mao.
Tiểu Mao Mao bản thân không muốn đi ngâm suối nước nóng.

Bởi vì hắn là tới tham gia thi đấu, muốn hôm nay nghỉ ngơi dưỡng tinh thần.

Bất quá bạn ngồi cùng bàn kiên trì, vẫn luôn năn nỉ hắn đi ngâm suối nước nóng.

Tiểu Mao Mao cuối cùng không có biện pháp.

Mọi người đều đi, mình không đi có vẻ khác thường, vì thế liền đáp ứng.
Giao viên cũng đi, dẫn theo học sinh cùng đi ngâm suối nước nóng.
Tiểu Mao Mao đổi quần áo, liền đi vào chỗ suối nước nóng.

Suối nước nóng đã rất nhiều người, mười học sinh cùng hai giáo viên.

Hơn nữa tuy rằng suối nước nóng rất lớn, sẽ không chen chúc, nhưng người cũng không ít, đặc biệt náo nhiệt.
Thời điểm Tiểu Mao Mao tới, mọi người đều đông đủ, một đám vừa nói chuyện vừa thưởng thức mỹ nữ.

Trong đội có một cô giáo xinh đẹp, còn có hoa khôi, hai đại mỹ nữ tranh nhau khoe sắc, làm cho mấy người nam nhìn no con mắt.
Bất quá Tiểu Mao Mao vừa tới, mọi người lập tức liền yên lặng.

Tiểu Mao Mao cũng không biết sao lại thế này, dù sao bị nhìn mà nổi da gà, cảm giác da đầu tê rần.
Tiểu Mao Mao còn chớp chớp mắt to, không biết đã xảy ra sự tình gì.
Tiểu Mao Mao rất giống Tạ Nhất, hơn nữa đường nét có thêm vài phần trong trẻo, xinh đẹp đến nghẹt thở.

Dù là ngũ quan hay hình dáng đều là đẹp nhất.

Vóc dáng mảnh khảnh, nhưng không phải gầy, trên người cũng có thịt.

Dáng người như vậy hẳn là loại "trạch nam thích nhất".
Tiểu Mao Mao vừa tới, cô giáo xinh đẹp hay hoa khôi đều ảm đạm thất sắc, mọi người đều tập trung nhìn Tiểu Mao Mao.

Tất cả đều kinh ngạc không thôi, bạn ngồi cùng bàn đôi mắt càng thẳng tắp.
Tiểu Mao Mao đi tới, ngồi vào suối nước nóng, chỉ lộ ra đầu cùng cằm.
Cảm giác ngâm suối nước nóng kỳ thật không thoải mái a, còn không bằng trở về làm bài tập ôn tập kiến thức.

Cứ ngồi như vậy cũng nhàm chán.
"Ào."
Qua một chút, mấy người kia bỏ cô giáo xinh đẹp cùng hoa khôi, tất cả đều tới bên cạnh Tiểu Mao Mao bắt chuyện.

Tiểu Mao Mao tức khắc có chút chống đỡ không được.
Tuy rằng quen biết nhiều bạn vẫn luôn thực tốt, nhưng đột nhiên mọi người ân cần như vậy, Tiểu Mao Mao có chúc kinh sợ.
Mọi người vừa nói chuyện vừa ngâm nước nóng, đương nhiên còn thưởng thức người đẹp.

Thời gian qua thật sự mau, Tiểu Mao Mao có chút đói bụng.
Hắn sợ say xe, cho nên không dám ăn, hiện tại ngâm suối nước nóng lâu, tức khắc có chút choáng váng đầu, nước bốc hơi nhiều rất khó chịu.
Bạn ngồi cùng bàn đang nói cười với Tiểu Mao Mao, kết quả không nghe được Tiểu Mao Mao trả lời, quay đầu thấy, nói:
"Ôi, mặt cậu thực đỏ!"
Tiểu Mao Mao phản ứng có chút chậm, nói:
"Hả?"
Lông mi bị hơi nước làm ướt nhẹp, trước mắt mờ mịt sương mù, gương mặt đỏ au, làn da trắng nõn lộ ra hồng hồng.

Bạn ngồi cùng bàn tức khắc trong đầu "ầm!!!" một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê, ngốc ngốc nhìn Tiểu Mao Mao.
Tiểu Mao Mao căn bản không có một chút ý thức, đầu choáng váng, cảm giác mình "nổi da gà", muốn rời suối nước nóng.
Bạn ngồi cùng bàn ngây người nhìn Tiểu Mao Mao, lập tức đứng lên, đè vai Tiểu Mao Mao, nói:
"Tôi......"
Tiểu Mao Mao bị hắn đè vai, thiếu chút nữa chìm vào trong hồ nước nóng.

Ở ngay lúc này, đột nhiên có người từ bên cạnh lại đây, ôm lấy Tiểu Mao Mao.
Mọi người cũng chưa nghĩ đến có người đột nhiên lại đây.

Bạn ngồi cùng bàn Tiểu Mao Mao bị "Trình Giảo Kim" ở đâu nhảy ra làm cho hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở trước mặt.

Người này tựa hồ cũng là tới ngâm suối nước nóng, nhưng còn chưa ướt phần trên, hẳn là mới bước vào hồ nước nóng.
Người đàn ông không chỉ là cao lớn, hơn nữa đầy cơ bắp, làm một đám học sinh nam tức khắc không chỗ dung thân.

Bọn họ tuy rằng cũng có chơi thể thao nhưng tuyệt đối không có vóc dáng đẹp như vậy.

Cơ bắp gợi cảm này là thuộc về người trưởng thành luyện tập thời gian dài.
Người đàn ông kia không phải ai khác, chính là Lương Khí không yên tâm đuổi theo Tiểu Mao Mao.

Lương Khí tới khách sạn, hỏi thăm một chút mới biết được các thành viên trường Tiểu Mao Mao đi ngâm suối nước nóng.

Tức khắc lu dấm trong lòng Lương Khí nghiêng đổ.
Ngâm suối nước nóng không phải bị xem hết?

Nào biết Lương Khí đến liền nhìn thấy Tiểu Mao Mao sắc mặt không bình thường, vẻ mặt muốn ngất xỉu.

Hơn nữa bạn ngồi cùng bàn còn "động tay động chân".
Lương Khí đi đến ôm chặt Tiểu Mao Mao, đem người chặn ngang bế lên.

Tiểu Mao Mao ý thức đã không rõ, giống như sắp hôn mê, ở trong lòng Lương Khí lẩm bẩm nói:
"Ôi......!chú......"
Lương Khí sắc mặt rất khó xem, ôm Tiểu Mao Mao từ hồ nước nóng đi ra ngoài.
"Ôi soái ca! Soái ca kia là ai?"
"Trời ơi quá đẹp trai? Có thấy được không, tám khối cơ bụng!"
"Tôi lần đầu tận mắt nhìn thấy tám khối cơ bụng đẹp mê hồn!"
"Người xa lạ từ đâu đến!"
Lương Khí ôm Tiểu Mao Mao vào chỗ thay đồ, phủ thêm áo choàng tắm dài, lau khô nước, liền ôm về phòng mình.
Bạn ngồi cùng bàn đuổi theo ra tới, Tiểu Mao Mao đã bị Lương Khí bọc đến kín mít.

Bạn ngồi cùng bàn nhanh nói:
"Ngài là chú của bạn ấy? Lần trước phiền ngài đưa cháu về nhà.

Cháu là bạn học cùng lớp với cháu ngài.

Chúng cháu ngày thường quan hệ thực tốt."
Lương Khí nhìn hắn một cái, quả thực là "nhìn tình địch mắt đỏ ngầu".

Tuy rằng bạn nam sinh này còn nhỏ, nhưng Lương Khí cảm thấy chuyện tình cảm không thể quá tự phụ.

Lương Khí ôm Tiểu Mao Mao, chỉ là nhàn nhạt nói:
"Vậy sao, có lẽ tôi quá bận rộn nên không nhớ rõ.

Ngày thường cũng không nghe Mao Mao nhà tôi nhắc tới bạn học."
Bạn ngồi cùng bàn:
"......"
Lương Khí nói xong, ôm Tiểu Mao Mao đi rồi.
Lương Khí mang Tiểu Mao Mao trở về phòng của hắn, đem Tiểu Mao Mao đặt ở trên giường.

Tiểu Mao Mao chỉ là ngâm nước nóng hôn mê, hiện tại đã không có chuyện gì.

Tỉnh lại mở mắt, Tiểu Mao Mao liền nhìn thấy chú Lương Khí đứng đưa lưng về phía mình, đang thay quần áo.
Lương Khí vừa rồi cũng bị ướt, bởi vậy đang thay quần áo.

Tiểu Mao Mao thậm chí thấy được đường cong gợi cảm của Lương Khí, có một loại cảm giác quái dị dâng lên.
Có lẽ ánh mắt Tiểu Mao Mao quá chuyên chú, Lương Khí liền quay đầu.

Quả nhiên nhìn thấy Tiểu Mao Mao tỉnh rồi, hắn vội vàng đi tới nói:
"Tỉnh rồi?"
Tiểu Mao Mao vừa rồi nhìn thấy Lương Khí thay quần áo, máu mũi thiếu chút phun ra, có loại cảm giác dị thường.

Lúc này phía dưới thế nhưng có chút xấu hổ, hắn vội vàng khép chặt đôi mắt, trốn vào trong chăn.
Lương Khí đi tới, nói:
"Làm sao vậy? Còn không thoải mái sao?"
Hắn nói, sờ trán Tiểu Mao Mao.

Cũng không phải sốt, hẳn là không có việc gì, chỉ là nghỉ ngơi một chút liền tốt.
Lương Khí ngồi ở bên cạnh, phát hiện Tiểu Mao Mao vẻ mặt muốn khóc, hoảng sợ, vội vàng nói:
"Mao Mao làm sao vậy? Mau nói cho chú nơi nào không thoải mái? Buồn nôn? Muốn phun? Choáng váng? Uống nước không?" HunhHn786
Tiểu Mao Mao không uống nước, dùng sức lắc lắc đầu.

Lương Khí không biết làm thế nào mới tốt.

Lương Khí hỏi mãi, Tiểu Mao Mao chỉ là rút ở trong chăn, ủy khuất lẩm bẩm nói:
"Con...!Con rất kỳ lạ."
Lương Khí mới đầu không hiểu.

Bất quá Lương Khí là gừng già, rốt cuộc đã hiểu, hơn nữa là nháy mắt đã hiểu.

Tiểu Mao Mao bởi vì xem hắn thay quần áo có phản ứng.
Lương Khí quả thực là mừng rỡ như điên, đem chăn xốc lên.

Tiểu Mao Mao bởi vì cảm thấy thực mất mặt, cho nên thề sống chết bảo vệ chăn, không cho Lương Khí xốc lên.
Lương Khí "ân cần giải thích":
"Mao Mao ngoan, không có gì lạ.

Ở trước mặt người mình thích, không có phản ứng mới kỳ lạ đó, nói cho chú nghe, con thích chú không?"
Tiểu Mao Mao giọng nhỏ xíu nói:
"Thích."
Lương Khí vừa thấy Tiểu Mao Mao bộ dáng kia, xúc động chịu không được.

Trong lòng phỉ nhổ chính mình đã bao nhiêu tuổi còn như cầm thú.
Lương Khí thở mạnh một hơi, dùng sức trấn định chính mình, híp mắt, giọng khàn khàn, nói:
"Vậy chú dạy con thứ càng thích hơn, được không?"
Tiểu Mao Mao chớp chớp mắt to, lập tức nói:
"Chú chú dạy con!"
Lương Khí cười tủm tỉm nói:
"Thật ngoan, bảo bối.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận