Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Cửa lại bị mở ra, hai người từ bên ngoài đi vào. Một người thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, mặc tây trang màu xanh biển phẳng phiêu, tay cầm một cái cặp hồ sơ. Một người khác hai mươi mấy tuổi, mặc sơ mi màu trắng quần âu màu trắng, không đeo cà vạt, cổ áo mở ra hai cái nút, mắt đào hoa, miệng cười tủm tỉm, thoạt nhìn có chút phong lưu.

Hai người đi vào tới. Người mặc áo sơ mi trắng quần âu cười nói:

“Miêu Nhi, khó được dịp chúng ta cùng tới dương gian làm việc chung. Tôi nghe nói quán này bia và thức ăn so Thái Bạch Cư còn ăn ngon hơn. Nào vào đi, tôi mời khách, dốc hết sức mà ăn, trở về cùng tôi đấu vài hiệp thì được rồi.”

Người mặc tây trang màu lam tựa hồ có chút bất đắc dĩ, thở dài lắc đầu, nói:

“Bạch huynh nói đùa, bữa này vẫn là Triển mỗ mời đi.”

Người mặc sơ mi trắng nói:

“Ai u, Miêu Nhi à, tiền lương nhân viên công vụ có bao nhiêu, vẫn là thôi đi.”

Hai người nói nói cười cười đi vào ngồi ở một bàn trong góc. Tạ Nhất nghe giọng cảm thấy quen tai, ngẩng đầu nhìn, tức khắc trợn tròn mắt.

Đây không phải Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sao?!

Lúc trước bởi vì lông chim vàng, Tạ Nhất cùng Thương Khâu đã đi một chuyến đến Bắc Tống. Thời điểm trở về còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến nay còn chưa có đổi thân thể trở lại. Không nghĩ tới ở chỗ này thế nhưng còn có thể gặp Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Chẳng qua hai người kia không có mặc y phục cổ trang, ngược lại mặc đồ âu mang giày da, thoạt nhìn như nhân viên công chức.

Bạch Ngọc Đường tựa hồ phát hiện có người nhìn mình, cũng ngẩng đầu nhìn lại. Vừa lúc thấy được Tạ Nhất, bất quá Tạ Nhất lúc này chính là trong thể xác Thương Khâu. Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc nói:

“Miêu Nhi xem, kia không phải Thương huynh sao?”

Triển Chiêu cũng giương mắt nhìn qua, tức khắc có chút kinh ngạc, bất quá ngay sau đó thấp giọng nói:

“Bạch huynh, Thương huynh chỉ sợ đã đầu thai chuyển thế, vẫn là không cần quấy rầy.”

Bạch Ngọc Đường cười nói:

“Phải phải tôi biết. Chúng ta làm âm soái, không thể quấy rầy sinh hoạt của người sống.”

Tuy rằng hai người nói chuyện không lớn, nhưng Tạ Nhất vẫn nghe thấy.

Âm soái? Đó là cái gì? Nghe ra là chức vụ khá cao.

“Đinh đang”

Hôm nay quán ăn “nhân khí” thực vượng, cửa lại bị đẩy ra. Có người cười tủm tỉm đi vào, còn tiền hô hậu ủng, cũng coi như là khách quen. Người quen này chính là Giám đốc chi nhánh thứ sáu của Công ty bảo hiểm kia, Tất Bắc.

Tất Bắc mang kính râm, tay cầm ba toong, phía sau đi theo một đám siêu đặc cảnh mặc đồ đen. Hắn vừa tiến vào, ngồi ở cái bàn trong góc, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền đứng lên, chắp tay nói với Tất Bắc. HunhHn786

“Đại nhân.”

Tất Bắc phất phất tay, nói:

“U, các cậu cũng biết nơi này có đồ ăn ngon à?”

Tất Bắc chọn cái bàn tròn ngồi xuống, mấy siêu đặc cảnh đứng phía sau. Tạ Nhất đem thực đơn đưa qua. Tất Bắc tiếp nhận thực đơn, thoạt nhìn tâm tình không tồi, cười tủm tỉm nói:


“Tôi hôm nay tới, trừ ăn cơm, kỳ thật còn muốn cảm tạ cậu.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Cảm tạ?”

Tất Bắc gật đầu nói:

“Đúng vậy, chính là về việc Hà Nguyên Phi.”

Tạ Nhất nghe hắn nhắc tới Hà Nguyên Phi, vẫn là có chút thổn thức. Hà Nguyên Phi thất khiếu chảy máu chết ở trước mặt Tạ Nhất. Có thể là bị âm khí ảnh hưởng, Tạ Nhất còn bị ác mộng.

Tất Bắc nói:

“Tôi nghe nói cậu là người bắt ma? Lần này làm không tồi. Hà Nguyên Phi chính là tội phạm bị âm phủ truy nã. Trong số những người hắn giết có người phúc trạch thâm hậu, vốn không nên chết sớm. Hà Nguyên Phi coi rẻ âm phủ, bóp méo Sổ Sinh Tử, tội đại ác. Chuyện này có thể thuận lợi giải quyết, không thể không nói công lao của cậu.”

Tạ Nhất nghe có chút mơ hồ, lúc này mới nhớ tới Tất Bắc khẳng định nghĩ mình là Thương Khâu. Vì bọn họ còn đổi thân thể. Tạ Nhất có chút xấu hổ, ho khan một tiếng.

Tất Bắc vẻ mặt khẳng khái nói:

“Không cần khách khí, đây là âm phủ tưởng thưởng cho cậu.”

Hắn nói, vỗ vỗ tay, siêu đặc cảnh Đầu Trâu liền đem một cái cái rương lớn ra.

“Rầm!!!”

Cái rương ném ở trên bàn, ngay sau đó “lách cách” mở mã khóa. Trong nháy mắt, cái rương liền mở ra. Tất Bắc khẳng khái nói:

“Ba tỷ, âm phủ cũng đủ khẳng khái chứ?”

Tạ Nhất cúi đầu nhìn những xấp tiền chất chồng. Ba tỷ minh tệ. Tất cả đều có hình chân dung Tất Bắc. Dường như ảnh đã được chỉnh sửa. Tạ Nhất dám khẳng định là có dùng ứng dụng chỉnh ảnh Meitu hay gì đó…

Tạ Nhất cười gượng một tiếng, nói:

“Đây…… Ha ha……”

Tất Bắc vỗ vỗ bả vai Tạ Nhất, nói:

“Dương gian có khả năng không dùng được thứ này. Bất quá không sao cả, chờ cậu trăm năm, khẳng định sẽ dùng tới. Hiện tại tích cóp minh tệ, đến lúc đó đừng quên nói người đốt cho.”

Tạ Nhất:

“……”

Tạ Nhất thật sự rất muốn liếc mắt xem thường.

Quán ăn đêm nhà mình cứ tới cái dạng người thế này.

Tạ Nhất tuy rằng bất đắc dĩ, bất quá đột nhiên nhớ tới người sau màn điều khiển Hà Nguyên Phi cũng chưa có bắt được, liền hói cùng Tất Bắc. Tất Bắc nghe xong nhíu lại mi, nói:


“Gỗ đào…… Bồng?”

Tạ Nhất nói:

“Hà Nguyên Phi chỉ nói một từ ‘Bồng’, còn lại chưa kịp nói ra.”

Tất Bắc sờ sờ cằm, nói:

“Có thể là hậu nhân Bồng Mông, hoặc là truyền nhân.”

Tạ Nhất có chút mê mang, nói:

“Bồng Mông? Bồng Mông trong truyền thuyết Hằng Nga lên cung trăng sao?”

Tương truyền vào thời xa xưa, sau khi Hậu Nghệ đã lập nên thần công cái thế bắn hạ mặt trời, nhận được sự tôn kính và yêu mến của mọi người. Rất nhiều người mộ danh đã tìm đến tầm sư học đạo, trong đó có Bồng Mông, một kẻ tâm thuật bất chính. Không lâu sau, Hậu Nghệ lấy một người vợ xinh đẹp, tốt bụng, tên là Hằng Nga. Mọi người đều ngưỡng mộ đôi vợ chồng trai tài gái sắc này.

Vào một ngày, Hậu Nghệ đến núi Côn Lôn (hay Côn Luân) thăm bạn, trên đường tình cờ gặp được Vương Mẫu nương nương, bèn xin thuốc trường sinh bất tử. Nghe nói uống thuốc này vào, sẽ lập tức được bay lên trời thành tiên. Hậu Nghệ không nỡ rời xa vợ hiền, đành tạm thời đưa thuốc bất tử cho Hằng Nga cất giữ. Không ngờ đã bị Bồng Mông nhìn thấy.

Vài ngày sau, Hậu Nghệ dẫn học trò ra ngoài săn bắn, Bồng Mông với tâm địa xấu xa đã giả vờ lâm bệnh, xin ở lại. Đợi Hậu Nghệ dẫn các học trò đi, Bồng Mông tay cầm bảo kiếm, đột nhập vào hậu viện, ép Hằng Nga phải đưa ra thuốc bất tử. Hằng Nga biết mình không phải là đối thủ của Bồng Mông, trong lúc nguy cấp đã vội vàng mở hộp lấy thuốc bất tử ra và uống hết. Hằng Nga uống thuốc xong, thấy người bỗng nhẹ rời khỏi mặt đất, hướng về cửa sổ và bay lên trời.

Nhưng do Hằng Nga còn nhớ chồng, nên chỉ bay đến mặt trăng là nơi gần nhất với nhân gian liền dừng lại đó, trở thành tiên cai quản mặt trăng.

Nghe nói như vậy, Tất Bắc khinh thường nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói:

“Tôi hiện tại dám khẳng định cậu không có khả năng là đại nhân.”

Tạ Nhất nói:

“Đại nhân gì?”

Tất Bắc lầm bầm lầu bầu nói:

“Tuy rằng vẻ ngoài giống, nhưng tính cách một chút cũng không giống. Đại nhân nhà ta không như vậy đâu.”

Tạ Nhất:

“……”

Tạ Nhất nói:

“Cho nên nói, Bồng Mông này không phải là Bồng Mông trong truyền thuyết Hằng Nga lên cung trăng?”

Tất Bắc lại ban thưởng cho Tạ Nhất “thất học” một ánh mắt, xem thường.

“Bồng Mông người này nói ra thì rất dài. Đó là sự tình mấy ngàn năm trước. Lúc ấy các bộ lạc còn hỗn chiến, có bộ lạc do Nghiêu thống soái một phương.”


Tạ Nhất nói:

“Nghiêu, tôi biết, một trong Ngũ Đế.”

Tất Bắc tiếp tục lại nói:

“Nghiêu thống trị một phương, tuy rằng vẫn có rất nhiều bộ lạc đến gây chiến, nhưng dần dần chiến tranh cũng bình ổn. Nghiêu bắt đầu đem đất ban cho những công thần có công lao. Trong đó có một công thần gọi là Nghệ. Hắn là sư phụ dạy Nghiêu bắn cung. Tiễn pháp người này xuất thần nhập hóa, rất thiện xạ. Nghệ được Nghiêu phong ở Thương Khâu…”HunhHn786.

“Thương Khâu…”

Tạ Nhất nhẹ giọng nỉ non một chút. Thương Khâu kỳ thật là từ bình thường, chính là một địa danh. Tạ Nhất không biết Thương Khâu vì sao tên như vậy, rất có thể là bởi vì hắn vốn dĩ chính là người ở Thương Khâu.

Tất Bắc nói:

“Ở đất phân phong này có một bộ lạc phi thường có danh vọng. Tộc trưởng gọi là Thái Nhất. Sau khi thái bình một thời gian, giữa các bộ lạc lại xung đột. Nghiêu có một trưởng tử tên là Đan Chu. Người này là nhân vật truyền kỳ. Rất nhiều sách sử ghi lại, Chu tính tình tàn bạo, bất nhân bất nghĩa, hơn nữa không hiếu thuận tổ tông, bởi vậy bị Nghiêu vứt bỏ, không muốn truyền ngôi cho Chu, mà là đem đế vị truyền cho con rễ là Thuấn…”

Tạ Nhất cũng nghe nói qua chuyện này. Nhưng các sử học gia đối với Đan Chu cũng có cách nhìn không giống nhau. Có người nói hắn tàn bạo bất nhân. Nhưng mà Chu lại là người sáng lập cờ vây Trung Quốc. Cũng có người nói Chu thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa làm người thiện lương.

Tất Bắc tựa hồ ở hồi ức, chậm rãi nói:

“Chu thông minh hơn người, nhưng mà bản tính do dự không quyết đoán. Cứ như vậy, Nghiêu không an tâm giao đế vị cho con mình. Ông suy nghĩ có nên đem đế vị truyền cho người có tài có đức hơn hay không? Lúc ấy người có thể kế thừa đế vị, hơn nữa có tài có đức, trừ bỏ con Nghiêu, còn có hai người. Một người chính là sư phụ Nghiêu, Tư Nghệ. Một người khác là con rể Ngu Thuấn…”

Ngu Thuấn lúc ấy danh vọng rất cao, cũng có đất phong riêng. Danh vọng của Ngu Thuấn còn cao hơn so với Chu con Nghiêu.

“Thực mau… Trong bộ lạc truyền ra lời đồn, nói Đan Chu hung tàn, hơn nữa bất kính tổ tông, phi thường bất hiếu. Nghiêu cùng con mình sinh ra ngăn cách. Thuấn kiến nghị Nghiêu đem Đan Chu đến con sông Đán phía nam. Hậu nhân về sau liền gọi con sông này là Đan Giang.”

Tất Bắc nói, dừng một chút, cười tủm tỉm nói:

“Rất nhiều sách cổ đều ghi lại cổ sự nhường ngôi này. Mọi người đều cảm thấy người thượng cổ không có tư tâm, vì bộ lạc trường tồn có thể truyền ngôi cho người ngoài. Kỳ thật đó chỉ là đời sau suy nghĩ, thần thoại thượng cổ thêu dệt mà thôi. Có một bộ sách sử từng ghi lại thượng cổ thật sự……”

Nghiêu hoài nghi con mình, đem Đan Chu đến ở sông Đán, kỳ thật là lưu đày. Sau khi Đan Chu bị lưu đày, Thuấn kiến nghị Nghiêu phát động binh biến, rồi lặng lẽ giam cầm Nghiêu. Đối với bên ngoài hắn chỉ là nói Nghiêu bệnh nặng, không quản lý được chính sự. Hết thảy đều có Thuấn thay quản lý.

Đan Chu là hiếu tử, nghe nói phụ thân bệnh nặng, muốn trở về thăm, nhưng bị Thuấn nhiều lần ngăn cản. Đan Chu cũng là người thông minh, hắn phát hiện Thuấn có mưu kế.

Ngu Thuấn địa vị rất cao, thành tựu rất cao, đại thần ủng hộ, trăm họ khen ngợi, bởi vậy không ai tin tưởng lời Đan Chu nói. Mọi người đều cảm thấy Đan Chu là kẻ hung ác điên loạn, có ý đồ soán vị, ác ý hãm hại Ngu Thuấn.

Tất Bắc tiếp tục nói:

“Đan Chu bị ép quay trở về sông Đán. Hắn tập kết một nhóm người, chuẩn bị giết nghĩ cách cứu viện phụ thân. Cậu đoán xem, những người đó là ai?”

Tạ Nhất có chút mê mang.

Chuyện này cùng thần thoại truyền thuyết nghe từ nhỏ một chút cũng không giống nhau. Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, lịch sử đều là tàn khốc, có lẽ cũng có thể hiểu được.

Tất Bắc thấy đối phương mê mang, nói:

“Là Tam Miêu, trận chiến trứ danh thời thượng cổ Phạt Tam Miêu đó.”

Đan Chu bị lưu đày ở phía nam, lúc ấy bộ lạc Hoa Hạ đều bị Thuấn khống chế, chỉ có những bộ lạc phía nam không ở trong khống chế của Hoa Hạ. Bởi vậy Đan Chu thỉnh cầu Tam Miêu trợ giúp, đồng thời Đan Chu nhờ bạn tốt Thái Nhất giúp sức. Tam Miêu cùng bộ lạc của chính Đan Chu thực mau tập kết ở bên nhau, cái này làm cho Ngu Thuấn phi thường lo lắng.

Mắt thấy đại kế sắp hoàn thành, cũng không ai có thể làm được như hắn, đem bộ lạc Hoa Hạ phát triển rực rỡ. Chẳng lẽ phải đem đế vị chắp tay nhường cho Đan Chu chỉ biết chơi cờ uống rượu sao?

Tất Bắc nói:

“Đan Chu có Tam Miêu hỗ trợ, Ngu Thuấn cũng mời viện binh tới.”

Tạ Nhất trong đầu vẫn cứ một mảnh mê mang, đột nhiên nói:


“Là…… Tư Nghệ?”

Tất Bắc gật gật đầu, nói:

“Tư Nghệ không biết Ngu Thuấn bí mật giam Đế Nghiêu. Mắt thấy Tam Miêu sắp tiến công bộ lạc, bao nhiêu người sẽ lầm than? Tư Nghệ đáp ứng xuất chinh, thảo phạt Tam Miêu……”

Tất Bắc nói, hít thật sâu một hơi, ngay sau đó chậm rãi thở ra, sâu kín nói:

“Bắt người trước bắn ngựa, bắt tặc… trước bắt Vương. Tư Nghệ là xạ thủ giỏi, Ngu Thuấn thỉnh Tư Nghệ bắn chết chủ soái đại quân phản loạn, bình ổn trận này tránh trăm họ lầm than…”

Tất Bắc lại dừng một chút, lại nói:

“Trong trận chiến phạt Tam Miêu, mắt Thái Nhất trúng mũi tên.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Đã chết?”

Tất Bắc gật gật đầu, nói:

“Đã chết. Ngu Thuấn dựa vào Tư Nghệ đánh lùi đại quân Tam Miêu, Đan Chu bị bắt, hoàn toàn áp chế ‘phản loạn’. Khi đó Tư Nghệ mới biết được, thì ra Thái Nhất không phải người thường. Hắn chính là một trong ba đứa con của Bàn Cổ, vị thần tối cao Đông Hoàng Thái Nhất. Đông Hoàng Thái Nhất chính là thượng tiên, sau khi thoát thân xác phàm trần vốn nên về tiên ban. Nhưng mà sai liền sai, Tư Nghệ cũng không phải người thường. Tư Nghệ đã từng dùng cây cung màu đỏ, mũi tên màu trắng bắn hạ chín mặt trời làm hại nhân gian. Bởi vậy hắn đã thành thánh, bất tử không chết. Cung tên của Tư Nghệ chính là thần vật. Đông Hoàng Thái Nhất bị cung thần bắn trúng mất đi tiên căn, cho nên cũng không có thể về tiên ban, mà nhập luân hồi, vĩnh viễn chịu thống khổ luân hồi…”

Tạ Nhất nói không ra lời. Nghe đến đó, Tạ Nhất cảm thấy cổ giọng khô khốc, giọng khàn khàn, bỗng nhiên nhớ lại giấc mộng kia. Trong mộng có người nói với Tạ Nhất, Thái tử bị biếm đến Đan Giang, hắn phải về Thương Khâu, không biết khi nào mới có thể cùng Tạ Nhất gặp mặt…

Tất Bắc không phát hiện Tạ Nhất ngây người, tiếp tục nói:

“Tư Nghệ bắn chết Thái Nhất, từng đi Côn Luân hướng Tây Vương Mẫu cầu xin tiên đan linh dược, là loại có thể khởi tử hồi sinh, thuốc bất tử.”

Tư Nghệ trợ giúp Thuấn bình ổn phản loạn, danh tiếng càng ngày càng cao. Thuấn muốn kế thừa đế vị có vẻ có chút khó khăn. Cho dù Tư Nghệ căn bản không có ý muốn kế thừa đế vị, nhưng Thuấn bắt đầu sầu lo thật lớn. Hắn biết Tư Nghệ cũng không thích hợp làm Tộc trưởng bộ lạc Hoa Hạ, chỉ có chính hắn mới thích hợp, chỉ có hắn mới có thể đem Hoa Hạ đẩy lên đỉnh.

“Vì thế…… Thuấn tìm đồ đệ Tư Nghệ là Bồng Mông. Bồng Mông là người có tư chất thông minh nhưng tâm địa hung hiểm. Thuấn nói với Bồng Mông là Tư Nghệ trong tay có thuốc bất tử Tây Vương Mẫu ban cho. Thuốc bất tử chính là tàn tro sau khi phượng hoàng bốc cháy rồi lại tái sinh. Tro này được chế tạo thành đan dược, ngàn năm không thể cầu một viên. Tư Nghệ đã thành thánh, có được thuốc bất tử căn bản vô dụng. Bồng Mông nghe xong tâm sinh ác ý, nói bóng nói gió dò hỏi Thuấn, làm như thế nào có thể phá giải thân bất tử. Thuấn giả bộ không cẩn thận lỡ miệng nói với Bồng Mông…”

Truyền thuyết thời viễn cổ, có Khoa Phụ đuổi theo mặt trời kiệt lực mà chết. Thời điểm hắn chết đem cây gậy trong tay ném xuống. Cây gậy hóa thành một cây đào. Cây đào này là linh mộc ngàn năm, không chỉ là trừ tà, còn có thể phá thần hiệu quả.

Tạ Nhất không biết vì cái gì, tiếng nói có chút run rẩy.

“Bồng Mông… dùng gỗ đào của Khoa Phụ giết chết Tư Nghệ?”

Tất Bắc gật gật đầu, nói:

“Cậu vừa nói gỗ đào, còn có Bồng, tôi trong nháy mắt liền nghĩ tới chuyện này. Bất quá ghi chép về Bồng Mông rất ít. Bồng Mông sau đó tựa hồ biến mất. Theo lý mà nói, nếu Bồng Mông thật sự có được thuốc bất tử nhất định có thể thăng lên tiên ban. Nhưng trong sổ sách tiên ban cũng không có tên Bồng Mông. Hắn biến mất không còn dấu vết……”

Tạ Nhất nói:

“Sau đó thì sao? Tư Nghệ……”

Vừa nói tới đây, liền nghe được tiếng chuông gió, ngay sau đó cửa quán bị đẩy ra. Thương Khâu một thân tây trang màu đen, cầm trên tay cái cặp, từ bên ngoài đi vào tới, thoạt nhìn là vừa từ tiệc liên hoan trở về.

Thương Khâu không có biểu tình gì đặc thù, đi vào tới, liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Nhất. Hắn xoa xoa thái dương, giọng có chút khàn khàn nói:

“Tạ Nhất.”

Tạ Nhất nhìn thấy hắn, chạy nhanh tới, tức khắc ngửi được một mùi rượu, nói:

“Anh uống say? Tôi lấy nước tới cho anh, mau ngồi xuống.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận