Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

“Xem ra tối nay phải ăn thăn bò.”

Thương Khâu nói, nhìn thoáng qua Tạ Nhất, lập tức đứng lên, nói:

“Đi.”

Tạ Nhất cũng nhanh đứng lên, tâm nói.

Con mẹ nó, thật biết chọn thời điểm phá ngang. Bất quá nghĩ lại cũng có chút may mắn. Dù sao đây là không trâu bắt chó đi cày, thật sự quá khẩn trương!

Thương Khâu đi thanh toán, hai người lập tức ra cửa, lên xe, trực tiếp hướng đến phòng làm việc của Liêm Thần An. May mắn Thương Khâu còn chưa có uống rượu vang đỏ HunhHn786.

Liêm Thần An có hẹn gặp người vào 12 giờ đêm, hiện tại thời gian còn sớm.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu tới dưới lầu tòa nhà, do đã tan tầm, bọn họ cũng không bị người ngăn cản, một đường lên trên lầu. Vừa muốn vọt vào văn phòng Liêm Thần An, liền nhìn thấy cửa văn phòng mở ra, có người từ bên trong ra. Người ngồi trên xe lăn tất nhiên là Liêm Thần An.

Hôm nay Liêm Thần An không có Liêm Vũ phía ssu, sắc mặt tái nhợt, biểu tình thực không thích hợp, thoạt nhìn phi thường lo âu. Tạ Nhất còn chưa bao giờ gặp qua Liêm tiên sinh như vậy. Dù gì Liêm tiên sinh bản nhân hẳn là một người ưu nhã lại thong dong, tuyệt đối không phải người khổ sở như vậy. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Liêm tiên sinh?”

Liêm Thần An nhìn thấy bọn họ cũng thực kinh ngạc, ho khan một tiếng, nói:

“Hai vị như thế nào lại đây. Bây giờ hết giờ làm, vừa vặn… vừa vặn tôi phải về nhà.”

Tạ Nhất thấy Liêm Thần An khẳng định là không đem chuyện kia nói cho bọn họ. Bất quá thực hay, bọn họ đã nghe trộm được, tuy rằng thủ pháp không quá trong sáng.

Thương Khâu cũng không có bất luận lời dư thừa nào, quả thực chính là nói thẳng.

“Liêm Vũ đâu?”

Liêm Thần An sắc mặt nháy mắt liền trầm xuống, đôi mắt đảo quanh, nói:

“Hắn…… Tôi nói hắn đi ra ngoài mua vài thứ……”

Thương Khâu thực bình tĩnh nói tiếp:

“Đáng tiếc hắn không trở về, đúng không?”

Liêm Thần An giật mình nhìn bọn họ, ngay sau đó nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, vội vàng lui về văn phòng. Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng đi theo vào, sau đó đóng lại cửa.

Thương Khâu đi vào, nhàn nhạt nói:

“Chúng tôi là người có thể tín nhiệm. Nếu Liêm tiên sinh khăng khăng cùng quỷ làm giao dịch, Liêm Vũ có khả năng vĩnh viễn cũng không về được.”

Hắn nói như vậy, Liêm Thần An tựa hồ càng thêm lo âu, dùng sức xoa mặt, hít thật sâu, thở dài, nói:

“Tôi không biết…… Không biết sao lại thế này, đây không bình thường… Tôi chỉ là... chỉ là nói Liêm Vũ đi mua đồ. Hắn đi ra ngoài rất lâu không trở về, tôi vẫn luôn chờ hắn, chờ tới tan tầm, Liêm Vũ cũng không gửi tin tức. Các cậu biết đó, Liêm Vũ… Liêm Vũ là người máy, hết thảy đều là tin tức hóa, hắn lại không có liên hệ với tôi. Tôi thực lo lắng……”

“Sau đó có người tới tìm.”

Liêm Thần An đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thương Khâu nói chuyện, tựa hồ có chút không thể tin. Thương Khâu thế nhưng biết tất cả.

Liêm Thần An sắc mặt tái nhợt nói:

“Là con gái Cát Sơn. Một đứa bé sáu tuổi đột nhiên chạy tới tìm tôi, biểu tình một chút cũng không giống như là sáu tuổi, phi thường khủng bố, hơn nữa tiếng nói khàn khàn... Thật giống như là một người khác đang nói chuyện với tôi.”

Liêm Thần An khẩn trương nhìn nhìn bốn phía, Thương Khâu nói:

“Yên tâm, hắn không ở nơi này.”

Liêm Thần An lúc này mới thả lỏng, nói:

“Đứa bé cho tôi cái này, nói tôi mang theo thứ này đi một chỗ. Tự mình đi, một mình, không thể báo nguy, cũng không thể tìm người đuổi ma giúp đỡ, nếu không liền tháo gỡ Liêm Vũ!”

Hắn nói, đem một cái hộp nhỏ ra, đặt lên bàn, nói:

“Chính là cái này.”

Tạ Nhất duỗi tay muốn lấy, bất quá bị Thương Khâu ngăn lại. Thương Khâu tự mình cầm lấy, sau đó nhẹ nhàng mở ra, liền nghe được âm thanh rất nhỏ.

Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất. Bởi vì bên trong chứa đồ vật cả đời cũng không thể quên khi đã xem qua.

Một con mắt!!

Trong con mắt có sợi tơ vàng ánh lên rực rỡ, thoạt nhìn lấp lánh phát sáng, thập phần xinh đẹp. Mà hiện tại, nó chỉ là một con mắt rời khỏi cơ, sao có thể không dọa người?

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Liêm Vũ?!”

Liêm Thần An gật gật đầu, nói:

“Là Liêm Vũ. Tôi liếc mắt một cái liền nhận ra là Liêm Vũ. Có người bắt Liêm Vũ, còn đào mắt hắn.”

Thương Khâu nhìn trong hộp còn có một tấm card, lấy ra nhìn nhìn. Trên tấm card ghi một địa chỉ, không biết là địa phương nào. Sau lưng tấm card viết.

"Mang theo con mắt, 12 giờ đêm tới gặp tôi, nếu không……"

Liêm Thần An bực bội vò đầu tóc, nói:

“Tôi cần đi. Tôi cần đi…… Liêm Vũ tuy rằng chỉ là một người máy, nhưng đối với tôi……”

Thương Khâu lại không có cho hắn nói xong, cắt ngang nói:

“Liêm Vũ đối với tiên sinh quan trọng, hay là đôi mắt Liêm Vũ đối với tiên sinh quan trọng?”

Liêm Thần An sửng sốt, chấn kinh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Thương Khâu. Vẻ mặt không thể tin tưởng, tựa hồ Thương Khâu nói toạc ra thiên cơ.

Tạ Nhất nghe được có chút mê mang, không biết có ý tứ gì.

Liêm Thần An cổ họng lăn lộn vài cái, gian nan nói:

“Mấy năm gần đây, Liêm Vũ vẫn luôn bên tôi. Tôi mới đầu cho rằng hắn chỉ là một người máy, có thể chia sẻ công tác, chia sẻ áp lực, nhưng mà tôi sai rồi... Hắn không chỉ là một người máy, còn là người quan trọng nhất trong lòng tôi. Vô luận như thế nào, tôi cũng không thể để hắn xảy ra chuyện.”

Liêm Thần An đè thấp tiếng nói.

“Tôi cần đi, nhất định phải đi.”

Thương Khâu gật gật đầu, không có muốn ngăn cản, nói:

“Nơi này tiên sinh biết ở đâu sao?”

Liêm Thần An lập tức nói:

“Biết.”

Nửa đêm 12 giờ, đã khuya. Tuy rằng là thành phố lớn, bất quá trên đường người cũng trở nên thưa thớt, đặc biệt là nơi đang thi công.

Nơi này cũng không phải chỗ nào khác, là nơi đặt công ty của Liêm Thần An 5 năm trước. Nói cách khác, Liêm Thần An năm đó cùng Cát Sơn và Tào nữ sĩ ba người hợp tác mở công ty tại đây.

Bất quá bởi vì đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên Liêm Thần An đem cổ phần đưa cho Tào nữ sĩ, sau đó bỏ đi. Vì Cát Sơn đã chết, Liêm Thần An đi rồi, cái công ty liền biến thành của một mình Tào nữ sĩ.

Ngày vui ngắn, trải qua 5 năm quang cảnh nhanh chóng suy sút, thiếu chút nữa bị bỏ phế. Tào nữ sĩ tham ô công quỷ, hơn nữa công ty vận hành không tốt, tài chính lập tức liền bị phanh phui. Cũng không ai giúp, vì thế Tào nữ sĩ muốn đem công ty bán đi.

Nơi này đang thi công. Vì một nửa đã bán cho xí nghiệp khác, một số phần đang bị tháo dỡ, hiện tại thi công dở dang.

“Nhanh lên…… Nhanh lên……”

Liêm Thần An di chuyển xe lăn, trên đùi để cái hộp. Quả nhiên là đi một mình tới công công trường.

Công trường không có người, một người cũng không có, hắn liền như vậy một mình chuyển xe lăn đi về phía trước, còn đề phòng nhìn trái nhìn phải.


“Cứu mạng!!! Cứu cứu a!!”

Liêm Thần An bị âm thanh làm hoảng sợ, đột nhiên ngẩng đầu xem. Thế nhưng trên đỉnh đầu có người bị buộc đôi tay bằng dây thừng, treo ở giữa không trung.

Tào nữ sĩ?!

Thế nhưng là Tào nữ sĩ.

Tào nữ sĩ thoạt nhìn cực kỳ khổ sở, trên người vẫn là quần áo ngủ, gió đêm thổi qua phảng phất như là nữ quỷ. Nếu không phải nữ quỷ vẫn luôn lạnh phát run run, kia thật đúng là rất dọa người.

Tào nữ sĩ đầu bù tóc rối, hô to:

“Cứu!! Liêm Thần An! Là Liêm Thần An sao?! Cứu tôi!! Tôi sắp chết... cứu mạng! Cứu mạng... có quỷ a!!!”

Tào nữ sĩ vừa dứt lời, liền nghe được một tiếng.

“Vù!!!!”

Tiếp theo là tiếng thét của Tào nữ sĩ.

“A a a a!”

Kêu thất thanh, thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu đi.

Liêm Thần An chỉ cảm thấy sau lưng có gió, đột nhiên quay đầu nhìn lại. Một bóng đen đột nhiên lao đến, Liêm Thần An nhanh chóng chuyển động xe lăn lui về phía sau.

“Ha ha ha ha……”

Bóng đen đột nhiên phát ra tiếng cười, nói:

“Liêm Thần An, bạn tốt rốt cuộc đã tới!”

“Là cậu……”

Liêm Thần An kinh ngạc nhìn bóng đen kia. Bóng đen nói.

“Đương nhiên là tôi. Cậu hẳn là đã sớm đoán được. Báo ứng sớm muộn gì cũng phải tới!! Hiện tại liền tới rồi!”

Liêm Thần An thấy rõ ràng đối phương, lạnh lùng cười, nói:

“Báo ứng?! Tôi cả đời chưa làm qua chuyện trái với lương tâm, xem ra là báo ứng của cậu đi, Cát Sơn!”

Bóng đen tựa hồ bị hắn nói chọc giận, kêu to.

“Báo ứng mày!!! Đều là bởi vì mày!! Mày hại chết tao... hại chết tao!!!”

Liêm Thần An lạnh lùng nhìn hắn, nói:

“Tôi không muốn cùng cậu nói những chuyện nhàm chán đó. Tôi tới nơi này là vì Liêm Vũ.”

“Chậc chậc chậc! Tình cảm sâu sắc nhỉ.”

Bóng đen nói, vẫy vẫy tay, liền nghe được tiếng bước chân. Con gái Cát Sơn sáu tuổi, hai mắt vô thần dại ra, trên tay lôi kéo một thứ, từ chỗ sâu trong công trường đi ra. Thứ bị kéo thế nhưng là Liêm Vũ.

Liêm Vũ đã bị vô hiệu hóa, một con mắt không còn, chỉ còn lại có một cái lỗ. Một con mắt thật ra còn hoàn hảo. Hắn đầy mặt đều là vết sẹo, thoạt nhìn bị dao nhỏ cắt cho hả giận, cơ hồ không có một khối da tốt, hộp sọ bị người cạy ra, leng keng trên mặt đất.

“Tiểu Vũ!!!”

Liêm Thần An nhìn Liêm Vũ cái dạng này, tức khắc giận run cả người, hung hăng trừng mắt nhìn Cát Sơn, nói:

“Tôi đã tới! Cậu vì cái gì đối với Liêm Vũ ra tay tàn nhẫn!!”

Cát Sơn cười tủm tỉm, nhìn đứa bé đem Liêm Vũ kéo lại đây, cúi xuống hôn một cái. Hắn duỗi tay sờ sờ Liêm Vũ trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt ve vết cắt trên mặt, ngay sau đó bắt lấy đầu Liêm Vũ.

“Rắc rắc!”

Thế nhưng vặn gãy cổ.

“Không!”

Liêm Thần An hút một ngụm khí lạnh. Hắn thật sự nhìn không được. Tuy rằng Liêm Vũ là người máy, nhưng do hắn một tay làm ra. Đối với Liêm Vũ, Liêm Thần An trong lòng có cảm giác nói không nên lời. Nhiều năm như vậy, Liêm Thần An dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tất cả đều là bởi vì có Liêm Vũ bên cạnh làm bầu bạn.

Cát Sơn lắc lắc cái sọ, cười tủm tỉm nói:

“Đừng sợ, đừng có gấp, hắn chỉ là bị cắt điện. A… Đúng rồi, là tôi dùng nước rót vào trong mắt hắn, cho nên xác thực nói, Liêm Vũ là bị bất tỉnh.”

Liêm Thần An hô hấp càng ngày càng thô nặng, càng ngày càng thô nặng, hung hăng nhìn chằm chằm Cát Sơn, nói:

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?!”

Cát Sơn lập tức phát bạo nói:

“Tao muốn làm gì?! Tao muốn giết mày!! Bởi vì mày, tao mới chết thảm!!! Tao chết, mày lại càng ngày càng giàu có!! Đây công bằng sao?!”

Liêm Thần An cười lạnh nhìn Cát Sơn, nói:

“Bởi vì tôi, cậu mới chết thảm? Không, Cát Sơn, cậu còn chưa có nhận rõ hiện thực. Có lẽ là cậu chết lâu rồi, cho nên mới quên. Không phải bởi vì tôi, mà là bởi vì cậu trộm đồ!”

“Nói bậy!!! Mày nói bậy!!!”

Cát Sơn kêu to, Liêm Thần An lại bị hắn chọc giận, tiếng nói khàn khàn.

“Cần tôi một lần nữa nói sao?! Là cậu trộm phần mềm tôi tạo ra, nói là chính cậu làm, muốn đi bán cho ông chủ Tiền! Cuối cùng bị tôi phát hiện!”

5 năm trước, Liêm Thần An cùng Cát Sơn vẫn là anh em tốt. Mọi người hợp tác mở một công ty. Liêm Thần An tạo ra một phần mềm phi thường lợi hại, nghe nói có ý nghĩa vượt thời đại. Cát Sơn trong lúc vô tình phát hiện phần mềm, cảm giác mình đã phát tài, liền chạy đi tìm ông chủ Tiền.

Ông chủ Tiền cùng bọn họ có mấy lần hợp tác. Cát Sơn dùng công phu sư tử ngoạm, thỏa thuận giá cả cùng ông chủ Tiền. Bất quá ở thời điểm cuối cùng buôn bán, ông chủ Tiền phát hiện cái phần mềm không được đầy đủ, khẳng định không thể mua, mua liền có hại. Ông chủ Tiền không giao hết tiền, yêu cầu Cát Sơn giao toàn bộ phần mềm.

Cát Sơn ăn cắp phần mềm của Liêm Thần An đem bán, không biết phần mềm cũng chưa hoàn chỉnh. Đã không có biện pháp, tiền đã cầm lại không thể để vuột mất. Vì thế Cát Sơn bị bức bách, đi tìm Liêm Thần An. Lúc ấy Liêm Thần An phi thường phẫn nộ, bởi vì Cát Sơn trộm đồ của mình.

Cát Sơn còn luôn miệng nói là vì mọi người tốt, bán thì tiền cùng nhau chia vân vân... Nhưng mấu chốt, phần mềm là Liêm Thần An một mình tạo ra, cùng Cát Sơn và Tào nữ sĩ không có nửa phần quan hệ. Hiện tại Cát Sơn bởi vì phần mềm không được đầy đủ, mới tìm Liêm Thần An, Liêm Thần An sao có thể không phẫn nộ?

Liêm Thần An nói với Cát Sơn là phần mềm này không bán, kêu hắn đem tiền trả cho ông chủ Tiền. Cát Sơn tức giận, dù sao tiền đã bị tiêu xài, sao có thể còn trả lại?

Sau đó vào lúc ban đêm, cũng là 12 giờ đêm, Liêm Thần An nhận được một cái tin nhắn, nói đến tầng thượng công ty gặp mặt. Cát Sơn nói tự làm chuyện sai lầm, đã không muốn sống nữa, chuẩn bị gặp Liêm Thần An lần cuối cùng.

Liêm Thần An sợ hãi, chạy nhanh đến, chính là tòa nhà này. Bất quá hiện tại đã dỡ xuống, chỉ còn hiện trường đang thi công.

Cát Sơn đứng ở tầng thượng. Liêm Thần An mới đầu muốn trấn an hắn, nói mình sẽ không truy cứu, không có gì so với sinh mệnh quan trọng hơn, trước là lời nói khi tức giận, vân vân... Dù sao bọn họ là bạn nhiều năm như vậy.

Nhưng mà kỳ thật đây là cái bẫy. Cát Sơn chỉ là làm bộ nhảy lầu. Hai người đàm phán thất bại, Cát Sơn còn muốn đẩy Liêm Thần An xuống lầu. Lúc ấy tình huống rất nguy hiểm, cũng may xe lăn của Liêm Thần An vướng lan can, cuối cùng có thể thoát nạn. Mà Cát Sơn bởi vì trượt chân, trực tiếp từ trên cao rớt xuống, có thể nghĩ, quăng ngã thành thịt nát.

Cát Sơn nói:

“Đều là mày sai!!! Tao và mày làm bạn nhiều năm như vậy, chỉ là một cái phần mềm mà thôi, mày lại đem tao bức chết!!!”

Liêm Thần An cười lạnh nói:

“Cái gì cũng là cậu nói. Trộm đồ vật, bán lấy tiền, còn dùng nhảy lầu tới uy hiếp tôi, cuối cùng quả nhiên chính mình té lầu, có thể là ai đây?”

Cát Sơn ha ha ha cười to nói:

“Giỏi!! Giỏi!! Hiện tại nói thống khoái, tao cũng khiến mày không chết tốt!! Mày liền tới cùng tao đi!!”

Liêm Thần An híp mắt nhìn chằm chằm hắn, nói:

“Tôi đã tới như lời hứa hẹn, đem Liêm Vũ thả ra.”

Cát Sơn chỉ là cười, đầy mặt dữ tợn, đột nhiên ngồi xuống duỗi tay tới chỗ Liêm Vũ.

“Rắc!!”


Hắn thế nhưng lôi bộ não Liêm Vũ ra khỏi hộp sọ, đem bộ não đặt trên một bàn tay ước lượng.

Tào nữ sĩ còn bị treo, thấy một màn như vậy tức khắc sợ hãi kêu to.

“A a a a a”

Cát Sơn ngẩng đầu lên nhìn, nói:

“Còn mày nữa! Mày là con đàn bà không biết liêm sỉ, tiện nhân! Sau khi tao chết mày đã làm cái gì! Thực hay, không phải mày muốn cùng Liêm Thần An tái hợp sao, tao thành toàn cho bọn bây!!!”

Cát Sơn nói, đột nhiên nâng tay lên, liền nghe được một tiếng động lớn.

“Ầm”

Ngay sau đó là Tào nữ sĩ kêu thất thanh.

“A a a a”

Thanh thép trên đỉnh đầu thế nhưng đột nhiên đứt gãy, rơi xuống. Tào nữ sĩ bị buộc vào thanh thép, nháy mắt rớt xuống, hô to. Cùng lúc đó Liêm Thần An cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên, mắt thấy thanh thép liền nện xuống. Nhưng Liêm Thần An căn bản không có biện pháp động, hắn dù sao cũng là người què, đã không có Liêm Vũ, hắn thậm chí không thể chuyển động xe lăn nhanh nhẹn HunhHn786.

“Tiên sinh!”

Trong nháy mắt thanh thép nện xuống, Liêm Thần An tựa hồ nghe âm thanh rất quen thuộc, mang theo một tia vội vàng.

Liêm Vũ đột nhiên mở mắt. Tuy rằng hắn chỉ còn một con mắt, nhưng đang tản ra hào quang. Hắn đột nhiên bật dậy lao tới.

Liêm Thần An lắp bắp kinh hãi. Liêm Vũ đã bị vô hiệu hóa, thế nhưng đột nhiên tỉnh lại, trực tiếp xông tới, đem hắn từ trên xe lăn lôi xuống.

“Ầm!!!”

Một tiếng vang lớn, thanh thép liền nện xuống.

Liêm Vũ tuy rằng đẩy ra Liêm Thần An, nhưng bởi vì thanh thép quá lớn, bọn họ căn bản trốn không thoát. Liêm Thần An ôm Liêm Vũ, ngay sau đó xoay người đem Liêm Vũ đặt phía dưới thân, chuẩn bị làm tư thế nghênh đón vật nặng nện xuống.

Liêm Vũ trấn định nằm trên mặt đất, ngốc ngốc nhìn Liêm Thần An. Liêm Thần An đôi mắt đỏ bừng, tiếng nói khàn khàn, thấp giọng nói:

“Tiểu Vũ, bé ngoan……”

Hắn nói tới đây, liền nghe được một tiếng vang lớn. Bất quá cũng không có nghênh đón bóng đêm hoặc là đau nhức. Trên người Liêm Thần An đột nhiên tản mát ra một trận hào quang. Thanh thép rơi xuống đột nhiên ổn định ở giữa không trung.

Tào nữ sĩ kêu to đã ngất đi.

Liêm Thần An cũng là một trận kinh ngạc, liền nhìn thấy lá bùa trên người mình phát sáng, nháy mắt tan ra.

Cát Sơn thấy một màn như vậy, tức khắc kêu to:

“Không không! Không có khả năng!!! Ai cũng không thể phá hư chuyện tốt của tao!!!”

Thì ra là lá bùa Thương Khâu đặt ở trên người Liêm Thần An, chắn cho hắn một lần tổn thương trí mạng. Cát Sơn vừa thấy, lập tức tự mình tiến lên, gào thét lớn muốn đánh Liêm Thần An cùng Liêm Vũ.

Bất quá Cát Sơn xông tới trong nháy mắt, liền nghe được tiếng động. Cát Sơn còn chưa có đụng tới Liêm Thần An, bốn phía đột nhiên xuất hiện thứ như thanh chắn, đem hắn bó lại. Cát Sơn lập tức rống lớn một tiếng, trực tiếp muốn bay lên cao trốn.

“Ầm!!!”

Một vật chắn từ trên trời giáng xuống, đánh đến Cát Sơn phát ngốc. Bóng đen một chút rớt xuống trên mặt đất.

Cát Sơn kinh ngạc mở to hai mắt, nói:

“Không có khả năng! Không có khả năng!!”

Hắn bị nhốt lại, dùng sức đấm đánh bốn phía.

Lúc này, liền nhìn thấy hai bóng người, chậm rãi từ bên cạnh đi ra. Thương Khâu trên mặt mang theo cười lạnh, nói:

“Đa tạ Liêm tiên sinh phối hợp mới có thời gian khởi động pháp trận này.”

Bắt lấy Cát Sơn chính là trận pháp đại hình. Tuy rằng Thương Khâu linh lực rất mạnh, nhưng không có cách trong nháy mắt khởi động trận pháp. Trận pháp cần một ít trình tự phức tạp, đương nhiên quá trình cần thời gian. Liêm Thần An cũng không phải một mình tới. Thương Khâu nhờ hắn tận lực kéo dài thời gian, cứ như vậy, Cát Sơn liền sẽ bị pháp trận vây khốn.

Cát Sơn gào thét lớn, dùng sức đấm vào vách chắn pháp trận, phát ra âm thanh.

“Rầm rầm rầm”

“Không!! Thả tao ra ngoài!! Thả tao ra ngoài! Tao muốn báo thù!”

Thương Khâu chỉ là lạnh lùng cười, nói:

“Sẽ thả ra ngoài, bất quá nửa đời sau của ngươi có khả năng phải ở trong địa ngục.”

Hắn nói, Tạ Nhất liền nhìn thấy có người quen đã đi tới. Phía sau người kia đi theo rất nhiều siêu đặc cảnh áo đen. Thực nhàn nhã đi tới là Tất Bắc.

Tất Bắc cười tủm tỉm nói:

“U, vất vả, quỷ hồn chúng tôi liền mang đi.”

Thương Khâu gật gật đầu. Cát Sơn gào thét lớn, nhưng căn bản không có biện pháp. Tất Bắc lập tức lệnh quỷ sai bắt lấy Cát Sơn.

Cát Sơn đột nhiên cười ha ha nói:

“Sẽ không kết thúc như vậy!! Chưa có xong đâu!! Đại nhân sẽ thay tao báo thù!! Đại nhân sẽ thay tao báo thù! Cho bọn mày đều chết không có chỗ chôn!!!”

Tất Bắc nhíu nhíu mày, nói:

“Vẫn là có tổ chức?”

Tạ Nhất có chút kinh ngạc, hồ nghi nhìn Cát Sơn, nói:

“Đại Bồng?”

Cát Sơn cười dữ tợn nói:

“Xem ra bọn bây cũng có năng lực, biết tên đại nhân!”

Thương Khâu sâu kín cười, nói:

“Ngươi bất quá là tốt thí thất bại bị bỏ đi mà thôi, ai sẽ quan tâm ngươi.”

Hắn nói, phất phất tay, đặc biệt có bộ dáng.

Tất Bắc lệnh cho quỷ sai bắt lấy Cát Sơn rời đi, tự mình cũng nói:

“Cục diện rối rắm tôi mang đi.”

Liêm Thần An căn bản không nghĩ đi quản chuyện như thế nào. Hắn ôm Liêm Vũ. Liêm Vũ thoạt nhìn suy yếu cực kỳ, hơi thở thoi thóp, quan trọng nhất chính là, hắn thế nhưng lại hoạt động. Không có vân tay của Liêm Thần An khởi động, Liêm Vũ không có khả năng hoạt động. Nhưng mà vừa rồi trong nháy mắt, Liêm Vũ đột nhiên tỉnh lại, nhào qua cứu Liêm Thần An.

Liêm Vũ nằm ở trong lòng Liêm Thần An, ánh mắt thực bình tĩnh. Hắn chỉ còn lại có một con mắt, trong ánh mắt tản ra từng trận kim sắc, nói:

“Tiên sinh, cảm ơn ngài.”

Liêm Thần An lắc đầu, nói:

“Liêm Vũ, cậu yên tâm, tôi sẽ tu sửa lại cho cậu. Chúng ta lập tức liền trở về đổi làn da, cậu sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu.”

Liêm Vũ cười cười, nói:

“Tôi tin tưởng tiên sinh, dù sao mạng của tôi đều là tiên sinh cho. Nhìn thấy tiên sinh không có việc gì, tôi thật sự vui vẻ.”


Hắn nói, con mắt còn sót lại cùng lỗ trống đột nhiên chảy ra một ít chất lỏng trong suốt. Trong nháy mắt Liêm Thần An đều ngốc.

Là nước mắt!

Liêm Vũ chỉ là một người máy. Bởi vì sợ nước cho nên Liêm Thần An căn bản không cho hắn có nước mắt, loại này là đồ vật dư thừa. Có thể nói trong thân thể Liêm Vũ căn bản không có dịch thể, ngay cả máu mồ hôi cũng sẽ không có, sao có thể có nước mắt?

“Đừng khóc! Liêm Vũ! Bé ngoan, đừng khóc!”

Liêm Thần An phi thường khẩn trương, vội vàng dỗ dành Liêm Vũ. Chỉ là Liêm Vũ nước mắt lại giống như chia ly, lẩm bẩm nói:

“Tôi có thể cứ như vậy không thấy tiên sinh nữa hay không. Tiên sinh… trên người tôi đau quá.”

Liêm Thần An trong lòng khẩn trương, gắt gao Liêm Vũ. Đột nhiên run lên, liền phát hiện Liêm Vũ đã chậm rãi khép lại đôi mắt.

“Liêm Vũ!!! Liêm Vũ!!”

Liêm Thần An giống nổi điên gào thét lớn. Thương Khâu đi tới, đem một thứ ném cho hắn, nói:

“Đi, về phòng làm việc, đem cái này sửa chữa cho Liêm Vũ.”

Liêm Thần An duỗi tay tiếp, mở ra bàn tay thấy thế nhưng là một con mắt khác của Liêm Vũ……

Thương Khâu lái xe đưa mọi người về phòng làm việc của Liêm Thần An. Tạ Nhất nhìn ngoài cửa sổ, nói:

“Hai người kia làm sao đây?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Tào nữ sĩ tham ô công quỹ, có người sẽ muốn cùng chị ta nói rõ ràng. Còn đứa bé kia……”

Thương Khâu dừng một chút, nhướng mày, nói:

“Nó vẽ quỷ trận, dẫn quỷ quấn thân, còn thiếu chút hại Tào nữ sĩ. Cậu nói Tào nữ sĩ sẽ tha cho nó sao?”

Tạ Nhất cũng nhướng mày. Mọi người nhanh về phòng làm việc của Liêm Thần An. Bọn họ vừa rời đi không xa, liền nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát hướng đến công trình.

Liêm Thần An ôm Liêm Vũ, mọi người nhanh chóng vào phòng làm việc. Đem Liêm Vũ đặt ở trên bàn, Liêm Thần An thực mau liền đi chuẩn bị đồ vật, đổi da sữa chữa mạch điện cho Liêm Vũ.

Thương Khâu đứng ở một bên, nói:

“Đem con mắt còn lại ra đi.”

Liêm Thần An tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng vẫn cứ làm theo.

Thời gian trôi thật sự mau, đảo mắt trời đã sáng. Đã qua sáu tiếng đồng hồ, Liêm Thần An một khắc cũng chưa nghỉ ngơi, vẫn luôn chữa trị mạch điện.

Tạ Nhất thật sự không chống đỡ nổi, đã ngủ rồi, dựa vào sô pha, động tác phi thường không thoải mái. Thương Khâu ngồi ở bên cạnh, duỗi tay ôm lấy bờ vai của Tạ Nhất, đem người nhẹ nhàng hạ xuống nằm ở trên đùi mình. Hắn cởi áo khoác xuống phủ lên người Tạ Nhất.

Liêm Thần An chữa xong mạch điện, cũng đổi xong da cho Liêm Vũ. Não cũng khôi phục tốt. Trong tay cầm đôi mắt, Liêm Thần An nhìn chăm chú Liêm Vũ nằm trên bàn.

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Không cần tôi nói, tiên sinh cũng biết đôi mắt này đại biểu cái gì?”

Liêm Thần An nhìn về phía Thương Khâu, gật gật đầu, nói:

“Ước chừng 5 năm trước, thời điểm tôi đi du lịch, trong lúc vô tình nhặt được một cái lông chim vàng……”

Bởi vì rất đẹp, cho nên Liêm Thần An liền tính toán cất giữ. Nhưng sự tình kỳ quái đã xảy ra. Cái lông chim vàng này giống như có thể kích phát tiềm chất. Liêm Thần An mang theo lông chim vàng bên mình đã có thể viết ra số hiệu xuất sắc nhất, có thể tạo ra phần mềm đứng đầu. Hết thảy làm Liêm Thần An si mê không thôi.

Sau đó bởi vì phần mềm mà Cát Sơn chết, Liêm Thần An chịu đả kích, rời khỏi công ty, suy sút một đoạn thời gian.

Liêm Thần An nói:

“Tôi đem sợi lông từ cái lông chim vàng làm thành đôi mắt Liêm Vũ. Mới đầu chỉ là cảm thấy đẹp, nhưng sau đó……”

Việc kỳ quái lại xảy ra, Liêm Vũ thế nhưng “sống”. Tuy rằng hắn vẫn là người máy, nhưng không khác người sống. Hắn có tình cảm, tuy rằng thực đơn giản. Hắn nghe lời, lại có trí tuệ, có thể khống chế hết thảy phần mềm.

Liêm Thần An cười khổ nói:

“Kỳ thật... Tôi cũng không có như truyền thông nói thần kỳ như vậy. Tôi cũng không phải kỹ sư đứng đầu, hết thảy đều là Liêm Vũ. Liêm Vũ mới là người tài giỏi. Tôi phát hiện hắn không gì làm không được, bởi vì có lông chim vàng kia.”

Liêm Thần An nói, mở ra ngăn tủ, đem một cái lông chim vàng ra, đưa cho Thương Khâu, mặt trên thiếu mấy sợi lông. Dù sao chỉ là một đôi mắt, không cần dùng nhiều sợi lông vàng.

Tuy rằng cái lông chim vàng mất một ít, nhưng thoạt nhìn vẫn cứ lấp lánh tỏa ánh sáng.

Liêm Thần An cúi đầu nhìn Liêm Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, nói:

“Làm một người máy chỉ cần vài sợi lông chim. Cho nên tôi cũng đã từng nghĩ tới làm mấy người máy, như vậy tôi liền sẽ càng nhẹ nhàng, thu hoạch càng nhiều… Nhưng khi nghe được Liêm Vũ kêu tiên sinh, tôi đột nhiên ý thức được một Liêm Vũ là đủ rồi. Tôi hà tất có lòng tham không đáy?”

Thương Khâu thu cái lông chim bỏ trong túi, nói:

“Suy nghĩ của tiên sinh là chính xác. Chính thứ này thiếu chút nữa hại chết Liêm Vũ.”

Liêm Thần An nhìn Thương Khâu, Thương Khâu giải thích.

“Có người đang tìm mấy cái lông chim vàng, còn chưa rõ ràng lắm là người nào. Cát Sơn chết chỉ có 5 năm, lại có đạo hạnh như vậy, khẳng định là có người trợ giúp hắn. Mà điều kiện trao đổi chính là hắn phải lấy được lông chim vàng……”

Khi thang máy xảy ra sự cố, Liêm Vũ biểu hiện năng lực có thể khống chế toàn bộ thiết bị tòa nhà. Loại năng lực này là một người máy bình thường không thể đạt tới. Lúc ấy Cát Sơn ở chung quanh đã phát hiện bản chất của Liêm Vũ không phải là một người máy đơn giản như vậy.

Một mặt muốn giúp người phía sau màn tìm được lông chim vàng, mặt khác, Cát Sơn cũng muốn tìm Liêm Thần An báo thù. Đây quả thực là một công đôi việc. Bất quá thực đáng tiếc, Cát Sơn không phải người có thể thành đại sự, hết thảy đều bị hắn làm hỏng.

Thương Khâu nhìn nhìn Liêm Vũ, nói:

“Liêm Vũ tuy rằng là người máy, nhưng trên người có lông chim vàng, đã không còn là một người máy bình thường. Tôi hy vọng tiên sinh có thể minh bạch.”

“Tôi minh bạch……”

Liêm Thần An nói, đem đôi mắt có sợi tơ vàng bên trong nhẹ nhàng đặt vào hốc mắt của Liêm Vũ. Trong nháy mắt, căn bản không cần vân tay Liêm Thần An kích hoạt, Liêm Vũ liền mở mắt. Hai con mắt vàng rực rỡ, mang theo ánh sáng nói không nên. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Liêm Thần An.

“Tiên…… sinh……”

Liêm Vũ nói có chút gian nan, nhưng mỉm cười. Trong ánh mắt tất cả đều là trong suốt, còn có sùng bái đối với Liêm Thần An.

Liêm Thần An nhìn Liêm Vũ, trong lòng tức khắc dâng lên một cổ chua xót, một phen ôm Liêm Vũ, gắt gao ôm vào trong lòng ngực, nói:

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ……”

Thời điểm Tạ Nhất tỉnh lại, nghe được một ít tiếng động nho nhỏ. Tạ Nhất bị đánh thức có chút mê mang mở mắt, nháy mắt cảm thấy mình có khả năng là bị kim đâm. Bởi vì Liêm Thần An đem Liêm Vũ ôm lên trên đùi, hai người đang hôn, quả thực hôn đến khó phân thắng bại.

Tạ Nhất nhanh che lại hai mắt của mình, cảm giác vẫn là không nên nhìn. Thương Khâu lại là vỗ vỗ Tạ Nhất, nói:

“Đi thôi.”

Tạ Nhất gật gật đầu. Hai người nhanh đi ra. Bởi vì không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, bọn họ không muốn xem tường thuật trực tiếp.

Tạ Nhất ngồi trên xe, cảm giác mệt muốn chết, còn chưa tỉnh hẳn, di động liền vang lên. Tạ Nhất cầm xem thấy là các đồng gửi tin nhắn tới.

"Tạ ca!! Anh đi đâu! Sao không vào khách sạn ngủ?! Hủy cũng phải trả tiền đó!

Tạ Nhất bất đắc dĩ nhìn nhìn di động.

Đi khách sạn cái gì chưa? Đều bởi vì ngày hôm qua Cát Sơn nổi điên mà hư hết mọi kế hoạch!

Mà kỳ thật Tạ Nhất cũng có chút thất vọng nho nhỏ, dù sao cũng muốn nhìn phòng tình nhân cao cấp là bộ dáng gì.

Liêm tiên sinh thuận lợi giải quyết sự tình, vì cảm ơn Tạ Nhất cùng Thương Khâu, còn cố ý đi một chuyến đến quán ăn đêm.

Liêm Vũ đẩy Liêm tiên sinh vào quán ăn. Quả thực chính là ngược cẩu độc thân, bởi vì Liêm Vũ cùng Liêm tiên sinh trên tay đều mang nhẫn kim cương, hơn nữa là cái loại cara siêu lớn, cảm thấy có thể làm gạch ném chết chim. Hơn nữa Liêm tiên sinh đối với Liêm Vũ thái độ cùng trước kia không giống nhau. Trước kia tình cảm thực ẩn nhẫn, hiện giờ lại không che giấu sủng nịch. Liêm Vũ là cái loại thực trong sáng, tuy rằng không có quá nhiều biểu cảm dao động, nhưng cũng không hề che giấu.

Vì thế liền mở ra trạng thái mỗi ngày ngược cẩu độc thân. Liêm tiên sinh sủng nịch, Liêm Vũ tiếp thu, đây quả thực không thể nhìn thẳng.

Tạ Nhất không thể nhìn hai người, nói:

“Các người cố ý chạy tới ngược cẩu độc thân sao?”

Liêm Vũ còn là vẻ mặt giật mình nhìn Tạ Nhất, nói:

“Tạ tiên sinh, ngài cùng Thương tiên sinh không phải đang yêu nhau sao?”

Tạ Nhất thiếu chút nữa phun máu ra, may mắn Thương Khâu vừa rồi vào bếp chưa ra tới. Tạ Nhất vội vàng hạ giọng nói:

“Cái gì? Không có. Ai nói?!”

Liêm Vũ nói:

“Là các vị đồng nghiệp của Tạ tiên sinh nói.”

Tạ Nhất:

“……”


Những người miệng rộng đó không đáng tin cậy!

Liêm Vũ nghi hoặc nói:

“Chẳng lẽ không phải sao? Tạ tiên sinh thích Thương tiên sinh như vậy mà.”

Tạ Nhất tức khắc càng thêm đau đầu, nói:

“Từ từ, cậu như thế nào ra cái kết luận này?”

Liêm Vũ nghiêng đầu, nói:

“Nhìn ra.”

Hắn nói, chỉ chỉ hai mắt của mình. Tạ Nhất tức khắc càng thêm tuyệt vọng.

Chẳng lẽ mình theo bản năng “thích” Thương Khâu rồi sao? Đôi mắt Liêm Vũ chính là làm từ lông chim vàng, không phải một đôi mắt bình thường!

Tạ Nhất tức khắc đau đầu muốn chết.

Vốn dĩ nghĩ vừa lúc thổ lộ bị phá sản, vậy lại suy xét thêm, dù sao cũng là chung thân đại sự. Nhưng mà hiện tại…

Liêm Thần An cười cười, nói:

“Tạ tiên sinh cùng Thương tiên sinh lần này giúp đại ân, lần này coi như để tôi làm mối, thì thế nào?”

Tạ Nhất hồ nghi nói:

“Làm mối?”

Liêm Thần An cười cười. Liêm Vũ liền từ trong túi lấy ra một bao văn kiện đặt lên bàn. Là một thắng cảnh du lịch ở ven biển.

Theo trang quảng cáo giới thiệu, đây là nơi đặc biệt xinh đẹp. Chỗ Tạ Nhất sống không có biển, nhiều lắm là nhìn thấy hồ, bởi vậy cảm thấy đặc biệt mới mẻ. Hình ảnh trên trang giới thiệu là nước biển xanh biếc, còn có trời xanh mây trắng cùng những cô gái mặc bikini.

Tạ Nhất trong nháy mắt không phải nghĩ đến mấy cô gái ngực bự mặc bikini, mà là Thương Khâu mặc quần bơi, khoe ngực đầy cơ và bụng tám múi, còn có chân dài thẳng tắp……

Tạ Nhất sờ sờ cái mũi.

Thiếu chút nữa chảy máu mũi……

Liêm Thần An nói:

“Nghe nói vùng biển này nghỉ dưỡng không tồi. Ở chỗ này tôi có mua một biệt thự, còn chưa có đến ở qua. Có rừng có biển, phong cảnh không tồi. Tạ tiên sinh cùng Thương tiên sinh giúp chúng tôi đại ân, biệt thự này liền tặng cho các người, nên nghỉ phép đi du lịch thôi.”

Tạ Nhất giật mình nhìn Liêm Thần An, trong lòng thiếu chút nữa hô to.

Kẻ có tiền a! Trực tiếp tặng biệt thự! Quá rộng rãi đi?

Bất quá Tạ Nhất nghĩ lại, nói:

“Cái này…… không tốt lắm. Biệt thự quá quý giá. Nếu không như vậy đi…… tiên sinh cho tôi mượn dùng mấy ngày, chúng tôi đi nghỉ phép trở về liền trả lại biệt thự.”

Liêm Thần An cười cười, nói:

“Tạ tiên sinh là người thật thành, về sau mong rằng cùng Tạ tiên sinh có nhiều hợp tác.”

Hắn nói, duỗi tay nắm tay Tạ Nhất một cái, sau đó đem một cái bì thư đưa cho Tạ Nhất, nói:

“Địa chỉ, vé máy bay, còn có thẻ. Nếu Tạ tiên sinh không cần biệt thự, kỳ nghỉ này liền tùy tiện dùng, coi như là một chút tạ lễ của tôi.”

Liêm Thần An cùng Liêm Vũ thực mau liền đi rồi, cảm giác ngọt ngào như đường mật, hàm răng cũng phải bị bọn họ ngọt ra sâu răng.

Tạ Nhất đem phong bì mở ra, bên trong có địa chỉ, thẻ từ mở cửa, còn có một cái thẻ ngân hàng. Đây là thẻ ngân hàng liên thông có thể sử dụng chi trả ở mọi nơi thật thuận tiện.

Tạ Nhất cầm thẻ từ cùng thẻ ngân hàng, nhìn Thương Khâu bưng mâm từ sau bếp đi ra, tức khắc cười gian trá giảo hoạt.

Đi du lịch, ở ven biển, mặc quần bơi, xem ra hẳn là không tồi?

Thương Khâu bưng đồ ăn ra tới, giao cho A Lương, quay đầu nhìn Tạ Nhất, nhướng mày, nói:

“Tưởng tượng cái ý đồ xấu gì đó? Vẻ mặt đáng khinh.”

Tạ Nhất kinh ngạc sờ mặt, nói:

“Vẻ mặt đáng khinh?”

Tạ Nhất đem mọi thứ đưa Thương Khâu xem, nói:

“Anh xem, Liêm tiên sinh đưa, mời chúng ta đi du lịch.”

Thương Khâu nhìn nhìn tờ quảng cáo, không biết nghĩ tới cái gì, cười cười. Đó có thể gọi là tà mị cuồng quyến, quả thực giống như là bá đạo tổng tài nói:

“Không tồi.”

Tạ Nhất kinh hỉ nói:

“Anh cũng muốn đi? Vậy thật tốt quá!”

Ngừng một chút, Tạ Nhất lại nói:

“Chúng ta mang theo A Lương!”

Thương Khâu:

“……”

Tạ Nhất căn bản không chú ý Thương Khâu nháy mắt trầm xuống, mặt đã xám đen. Tạ Nhất còn thao thao bất tuyệt nói:

“A Lương gần đây tâm tình không tốt, dẫn hắn đi ra ngoài nghỉ ngơi cũng không tồi. Đến lúc đó chúng ta ở trên bờ cát nướng BBQ, ai nha thèm chết tôi…”

Thương Khâu có chút bất đắc dĩ, bất quá không phản đối, gật gật đầu, nói:

“Vậy chuẩn bị đi, cậu đi xin nghỉ phép.”

Tạ Nhất vỗ tay nói:

“Được, tôi có hơn mười ngày nghỉ đông, chúng ta tuyệt đối chơi đủ……”

Đang nói, đột nhiên nghĩ tới cái gì, Tạ Nhất lại nói.

“Từ từ, đem theo A Lương quán ăn ai trông coi?”

Quán ăn chỉ có A Lương là nhân viên phục vụ. A Lương cũng theo bọn họ đi ra ngoài nghỉ phép, không thể để đầu bếp một mình vừa nấu vừa bưng đồ ăn, lau dọn bàn ghế, còn tính tiền? Quả thực là áp bức sức lao động……

Thương Khâu thấy vẻ mặt Tạ Nhất như chó con biểu tình ủy khuất, không khỏi cười cười, nói:

“Tôi thật ra có biện pháp.”

Tạ Nhất nói:

“Biện pháp gì?”

Thương Khâu chỉ là cười một tiếng, nhìn lướt qua các vị khách đang ngồi trong quán. Lúc này các vị khách đều cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, cảm thấy mình có khả năng trúng chiêu.

Giang Lưu Nhi ngây ngô nói:

“Đại Thánh, Đại Thánh, ta sao cảm giác hơi lạnh?”

Đại Thánh nói:

“Nhóc con nhanh ăn đi, nói lạnh cái gì, cũng đã mùa thu rồi.”

Tạ Nhất xin nghỉ đông, thực mau liền phải xuất phát. A Lương vốn dĩ không muốn đi, bất quá bởi vì Tạ Nhất thịnh tình không thể chối từ, vẫn là đi theo.

Trước khi đi, Thương Khâu đem quán ăn đêm của Tạ Nhất phó thác cho các vị khách quen.

Tạ Nhất kỳ thật có chút không yên tâm, dù sao những người đó là khách luôn tới ăn thiếu nợ, đồ vật thế chấp còn nhiều như vậy, thực không đáng tin cậy. Tạ Nhất thật sợ bọn họ đem quán ăn đêm nhà mình ăn đến hết vốn. Bất quá Thương Khâu nói:

“Quán ăn giao cho bọn họ mà nói, hẳn là rất đáng tin.”

Các vị khách đều ở cửa quán liên tục gật đầu với Tạ Nhất, Thương Khâu và A Lương trước khi họ rời đi, cảm giác rất là tự hào.

Bởi vì Thương Khâu nói chỉ cần bọn họ hỗ trợ xem quán, như vậy mỗi ngày liền có thể ăn miễn phí. Đây là chuyện tốt nha, chỉ cần nghiêm túc trông coi quán mà thôi HunhHn786.

Thương Khâu cười tủm tỉm lại nói:

“Rốt cuộc đều là nhân vật có uy tín danh dự, sẽ không đánh mất nhân… a không, quỷ cách.”

Các thực khách:

“……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận