(Vì Nhất Nhất và Thương ca đã chính thức xác định quan hệ người yêu nên sẽ đổi xưng hô anh em nha!)
Tạ Nhất tỏ vẻ khó xử, nói:
"Chính là ước lượng nồi rất mệt a. Nếu dùng thuật pháp ước lượng nồi, không phải thực tiện sao?"
Trương Xu vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thời điểm Thương Khâu tắm rồi ra tới, liền nhìn thấy Tạ Nhất cùng Trương Xu ở trong phòng bếp, cũng không biết làm cái gì, giống như làm bữa ăn khuya.
Kỳ thật Trương Xu đang dạy Tạ Nhất dùng thuật pháp ước lượng nồi. Trương Xu là gà mờ. Tạ Nhất căn bản không quá thông tuệ, hai người thiếu chút nữa đem nồi làm hỏng hết. Nơi nào là ước lượng nồi, chính là đem nồi vứt lên cao, sau đó trực tiếp ném xuống đất, phát ra tiếng vang lớn.
Nhiếp Tiểu Thiến ở căn hộ bên cạnh nghe tiếng động chạy sang xem tình huống, còn tưởng rằng có cái gì ác ý tập kích.
Tạ Nhất ước lượng nồi thất bại, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn trở về phòng ngủ. Tạ Nhất trở về phòng ngủ, liền nhìn thấy Thương Khâu ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách. Tạ Nhất nghĩ thầm.
Thương Khâu rốt cuộc bỏ gian tà theo chính nghĩa, coi trọng sách đứng đắn, không xem tiểu thuyết mạng quỷ quái của Tiểu Bạch!
Tạ Nhất đi qua, nói:
"Xem cái gì đó?"
Thương Khâu nhướng mày, nói:
"Anh cho rằng có bữa ăn khuya."
Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:
"À...... Không có làm thành công."
Thương Khâu cười nói:
"Còn có nguyên liệu nào em làm không thành món ăn sao?"
Tạ Nhất cười gượng hai tiếng.
Cùng nguyên liệu nấu ăn không quan hệ, mà là cái nồi đã bị quăng hỏng....
Thương Khâu đem sách trong tay đưa cho Tạ Nhất, nói:
"Mới vừa gửi tới."
Tạ Nhất cầm lấy xem, thế nhưng là một quyển tiểu thuyết, tiểu thuyết tên là "gả cho anh", ảnh bìa thật là quá quen mắt, một người đàn ông mặc áo cô dâu, một soái ca mặc tây trang. HunhHn786 Tạ Nhất thiếu chút nữa đem sách ném trên mặt đất, trong lòng là một vạn con ngựa hí vang chạy qua giẫm nát bãi cỏ thành bùn lầy.
Đây không phải "ảnh cưới" lần trước chụp sao, may mắn không có tạp dề!
Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
"Chụp khá xinh đẹp."
Bọn họ đến công ty Hàn Trường Thứ chụp ảnh làm bìa sách. Một bức ảnh hoạt nhìn tương đối ấm áp. Soái ca tây trang cúi đầu hôn trán cô dâu ôm trong lòng. Một màn này quả thực rụng tim biết bao cô gái, đặc biệt soái ca có gương mặt nam thần vừa ôn nhu vừa gợi cảm, thập phần mê người. Nhưng cô dâu ngực phẳng.
Tạ Nhất quả thực không tiếp thu được chính mình mặc áo cô dâu.
Hơn nữa vì cái gì mặt mình có chút hồng? Tuyệt đối là bị photoshop!
Tạ Nhất không thừa nhận chính mình lúc ấy bị hôn trán mặt đỏ.
Thương Khâu cười tủm tỉm đem sách đặt ở một bên, thò người sang bên tai Tạ Nhất, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta khi nào đi chụp ảnh cưới thật sự?"
Tạ Nhất đỏ mặt, nói:
"Anh mặc áo cô dâu há!"
Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
"Anh mặc chỉ sợ sẽ bị trở thành khủng long."
Tạ Nhất không nhịn được liền bật cười, bởi vì đã tưởng tượng thân hình cao lớn của cô dâu, không chỉ có là ngực phẳng, hơn nữa cánh tay đều là cơ bắp, bụng còn có tám khối cơ, tuyệt đối là "nữ hán tử"!
Bởi vì thời gian đã trễ, hai người liền tính toán ngủ. Tạ Nhất ngày mai còn đi làm. Thương Khâu theo thói quen hôn nhẹ trán Tạ Nhất một cái. Tạ Nhất cảm giác mình thật là dễ dàng thỏa mãn, hơn nữa chưa từng yêu đương càng dễ dàng thỏa mãn, vui vẻ hưởng thụ liền ngủ.
Ngày hôm sau Tạ Nhất đi làm. Thương Khâu lái xe đưa Tạ Nhất đến cửa công ty, nói:
"Giữa trưa anh có ủy thác, bất quá sẽ tới."
Tạ Nhất phất phất tay, nói:
"Anh bận việc không cần tới, buổi chiều em ngồi xe buýt về."
Thương Khâu cười một chút, nói:
"Không, buổi chiều anh trở lại, đón em tan tầm."
Bởi vì Thương Khâu khăng khăng, Tạ Nhất cũng rất đắc ý, liền đáp ứng. Thương Khâu tạm biệt Tạ Nhất, thực mau lái xe rời đi. Tạ Nhất nhìn phương hướng Thương Khâu rời đi trong chốc lát, mới chuẩn bị xoay người đi.
Vừa quay người lại, Tạ Nhất đã hô lên khiếp sợ.
"Ôi!"
Thì ra các đồng nghiệp đứng ở phía sau. Có đồng nghiệp cười tủm tỉm nói:
"Ai u Tạ ca! Vẻ mặt hạnh phúc nhộn nhạo cả lên, có phải tỏ tình thành công rồi hay không?!"
Tạ Nhất mắt trợn trắng. Các đồng nghiệp nói:
"Cái gì, không có dùng phòng tình nhân năm sao cũng thành công? Sao thành thành công được vậy? Tạ ca nói nhiều lời ngon tiếng ngọt. Khai thực ra đi, vừa thấy Thương ca đã biết chính là loại này đặc biệt thành thật, sẽ không nói lời âu yếm."
Tạ Nhất:
"......"
Thương Khâu sẽ không nói lời âu yếm, đặc biệt thành thật?
Lại nói tiếp như thế nào thành công. Kỳ thật Tạ Nhất trong lòng rất xấu hổ, thế nhưng là bởi vì nước nói thật của Mạnh bà. Bất quá nước nói thật hình như chỉ xuất hiện ở trong mấy tác phẩm truyện phim kịch gì gì, cho nên Tạ Nhất dù nói ra, các đồng nghiệp cũng sẽ không tin. Vì thế Tạ Nhất liền bắt đầu khoác lác, đem chuyện thổi lên tận mây xanh. Nói quá trình mình theo đuổi Thương Khâu có bao nhiêu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
Cố tình các đồng nghiệp cũng đều là độc thân, nghe chuyện say sưa, còn vẻ mặt sùng bái nhìn Tạ Nhất.
"Tuyệt a, Tạ ca đã thu phục được Thương ca thật đáng nể!"
Tạ Nhất tâm trạng vui vẻ đến giữa trưa. Tới giờ ăn trưa, Tạ Nhất vốn dĩ muốn đi ăn cùng các đồng nghiệp. Mọi người còn quấn lấy, muốn Tạ Nhất truyền thụ biện pháp thu phục Thương ca, kết quả liền gặp Trương Xu. Trương Xu nhìn thấy Tạ Nhất, lập tức phất tay nói:
"Tạ Nhất! Tạ Nhất!"
Các đồng nghiệp nhìn thấy một thiếu niên mười sáu bảy tuổi, môi hồng răng trắng, làn da trắng mịn, đôi mắt to còn long lanh. Thoạt nhìn là người xinh đẹp vô hại, hơn nữa đặc biệt đáng yêu, còn rất có sức sống. Các đồng nghiệp kinh ngạc nói:
"Em trai anh sao? Khi nào có thêm em trai đáng yêu như vậy?"
Tạ Nhất tâm nói.
Không phải em trai là "lao động trẻ em".
Bởi vì Trương Xu ở đây cho nên Tạ Nhất không đi cùng các đồng nghiệp mà đi cùng Trương Xu.
Tạ Nhất kỳ quái nói:
"Mười Sáu đâu?"
Trương Xu cười tủm tỉm nói:
"Hây, hôm nay em tiếp hai cái ủy thác, một cái 200 tệ, một cái 150 tệ, cùng thời gian, đều là buổi sáng 11 giờ. Hai phần tiền em đều muốn kiếm, cho nên Mười Sáu ngụy trang thành em đi ứng phó một cái ủy thác. Em vừa mới xong việc, phỏng chừng Mười Sáu còn chưa có xong chuyện. Bọn em có hẹn trong chốc lát ở chỗ này gặp mặt."
Trương Xu nói, dẫn theo Tạ Nhất vào một quán ăn, thoạt nhìn thực bình dân. Tạ Nhất trước kia cũng đã tới nơi này ăn cơm, giá phải chăng, chén lớn, đặc biệt tiết kiệm chi phí, thích hợp cho người thu nhập thấp.
Hai người tìm bàn bốn chỗ, dù sao bọn họ phải đợi người.
Tạ Nhất nghe Trương Xu nói 200 tệ cùng 150 tệ, tức khắc mí mắt giật kinh hoàng. Thương Khâu tiếp cái ủy thác hận không thể 2 triệu tệ, mà Trương Xu thế nhưng chỉ có 200 tệ là nhiều, quả thực là bần phú chênh lệch a.
Trương Xu gọi cơm đĩa thịt thăn chua ngọt. Tạ Nhất gọi cơm vịt quay. Trương Xu nghĩ nghĩ, gọi cho Mười Sáu một đĩa cơm thịt xào dứa, nói:
"Ông chủ cho nhiều đường!"
Tạ Nhất nheo mắt, nói:
"Cậu xác định Mười Sáu thích nhiều đường sao?"
Trương Xu vẻ mặt tiểu thiên sứ, nháy mắt to, nói:
"Chủ nhân thích, hắn đương nhiên cũng thích."
Tạ Nhất:
"......"
Nói rất có lý, không thể nào phản bác!
Hai người ăn cơm, Mười Sáu vẫn chưa có tới. Không biết có phải bởi vì ủy thác 200 tệ lượng công việc nhiều, hay là có chuyện gì trì hoãn. Tóm lại hai người đều ăn xong rồi, Trương Xu nhìn đĩa cơm của Mười Sáu chảy nước, cuối cùng không nhịn được cũng ăn luôn. Đừng thấy Trương Xu gầy gầy, lại là dạ dày vương.
Trương Xu ăn xong rồi, vỗ vỗ bụng, nói:
"Mười Sáu thật chậm a."
Tạ Nhất nhìn nhìn thời gian, sắp hết giờ nghỉ trưa phải đi làm, không thể cùng Trương Xu chờ. Tạ Nhất chuẩn bị đi một chuyến đến nhà vệ sinh, sau đó trở về đi làm.
Trương Xu đi tính tiền, Tạ Nhất đi vệ sinh.
Tạ Nhất từ buồng vệ sinh ra tới, đẩy cửa, tức khắc có chút ngốc, một chút liền ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn bên ngoài.
Theo lý mà nói bên ngoài buồng vệ sinh hẳn là nơi ngồi ăn cơm, nhưng Tạ Nhất đẩy cửa lại nhìn thấy bốn phía tối đen giống như buổi tối tắt đèn.
Không, lúc này là giữa trưa, dù tắt đèn cũng sẽ không tối như vậy!
Tạ Nhất nhắm mắt lại, dùng sức lắc lắc đầu, nhưng bốn phía vẫn cứ một mảnh tối đen. Tạ Nhất quay đầu lại nhìn cũng là một mảnh tối đen, buồng vệ sinh không cánh mà bay. Tạ Nhất vừa mới từ buồng vệ sinh ra tới, tay là vừa mới rửa, thậm chí còn ướt, kết quả buồng vệ sinh lại đột nhiên biến mất.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn bốn phía, một mảnh tối đen nhìn không thấy bất cứ thứ gì.
"Trương Xu!?"
Tạ Nhất hô to một tiếng, không ai đáp lại, không ai để ý đến. Tạ Nhất có chút khẩn trương, vội vàng lấy di động ra ấn mở. Di động rõ ràng phát ra ánh sáng, nhưng bốn phía vẫn cứ một mảnh tối đen. Không chỉ có như thế, di động thế nhưng không có tín hiệu.
Tạ Nhất hô to:
"Trương Xu!! Trương Xu có nghe được tôi nói không?! Trương Xu!!"
Tạ Nhất hô to, lại không ai để ý đến. Tạ Nhất dùng sức chạy về phía trước. Một mảnh tối đen, vĩnh viễn cũng chạy không đến đích. Tạ Nhất chạy đến mệt mồ hôi đầy đầu. Ở trong bóng tối làm lòng Tạ Nhất hoảng loạn vô cùng, mệt đến trực tiếp ngồi dưới đất, thở phì phò.
Tạ Nhất đem áo vest cởi xuống, cà vạt cũng kéo ra.
Rất hoảng, bên cạnh không ai trả lời, di động cũng không có tín hiệu, cũng gọi không được. Trương Xu không biết đi nơi nào. Ông chủ quán cũng không biết đi nơi nào, người chung quanh cũng không biết đi nơi nào.
"Chuyện gì xảy ra...... Tại sao lại như vậy......"
Tạ Nhất trong đầu hỗn loạn, vẫn luôn chạy, vẫn luôn tìm kiếm, cứ di chuyển như vậy.
Một giờ.
Hai giờ.
Ba giờ.
Bốn giờ.
Cứ như vậy trôi qua. Mãi cho đến mười giờ.
Tạ Nhất có chút ngốc. Đồng hồ trên di động không có đứng yên. Mười giờ bị nhốt ở nơi tối tăm vô biên, Tạ Nhất đã đói bụng, phi thường khát, hơn nữa vì chạy, cảm giác thân thể đã tới cực hạn, mơ mơ màng màng, ngã trên mặt đất, suy yếu thở phì phò.
Tạ Nhất trong đầu một mảnh hỗn độn, thân thể đã tiếp cận cực hạn, còn có một loại cảm giác bị đè nén, giống như nổ tung bất cứ lúc nào. Ánh mắt có chút dại ra, rất mệt, Tạ Nhất chậm rãi nhắm mắt lại HunhHn786.
Nhắm mắt lại trong nháy mắt, đột nhiên lại mở mắt, hai mắt biến thành vàng kim, ở trong bóng tối sáng lấp lánh giống như là một ngọn lửa.
"Tạ Nhất......"
"Tạ Nhất!!"
"Tạ Nhất làm sao vậy?!"
Có người đang kêu, Tạ Nhất mê mang nghe được bên tai có âm thanh. Nghe có người gọi mình, Tạ Nhất gian nan mở mắt.
Trước mắt không phải một mảnh tối đen mà là Tất Bắc. Tất Bắc đầy mặt kinh hoảng, duỗi tay đem Tạ Nhất trên mặt đất nâng dậy, nói:
"Tạ Nhất! Tạ Nhất thế nào?"
Tạ Nhất vẻ mặt mê mang, giọng khàn khàn nói:
"Tất...... Bắc......"
Tạ Nhất mở to mắt, hai mắt thế nhưng là màu vàng kim. Tất Bắc đỡ Tạ Nhất dậy, kinh ngạc nhìn đôi mắt, bất quá cũng bất chấp nhiều như vậy, nói:
"Tạ Nhất?"
Tạ Nhất nhớ rõ mình ở quán ăn, sau đó là một mảnh tối đen, chạy như thế nào cũng không thoát, cuối cùng lâm vào hôn mê, lúc sau cái gì cũng không nhớ rõ.
"Két!"
Một chiếc xe hơi đột nhiên ngừng lại. Ngõ nhỏ quá hẹp Land Rover vào không được. Một cái thân hình cao lớn nhanh chóng từ ngoài ngõ nhỏ chạy vào. Tiếng bước chân truyền đến, Thương Khâu nhanh chóng vọt lại đây.
Thương Khâu ôm Tạ Nhất, nói:
"Tạ Nhất?"
Hắn nói, duỗi tay sờ sờ trán Tạ Nhất. Tạ Nhất mê mang nói:
"Làm... làm sao vậy? Có điểm... Có điểm lạnh......"
Thương Khâu nhanh đem người ôm vào trong ngực. Tất Bắc nói:
"Linh lực trong thân thể Tạ Nhất kích phát. Hẳn là gặp nguy hiểm, thứ dung hợp trong thân thể phát linh lực bảo hộ Tạ Nhất."
Bất quá Tạ Nhất là thân thể người bình thường không chịu nổi được loại linh lực quá lớn, thật giống như ăn món quá bổ không thể tiêu hóa, tất nhiên sẽ rất thống khổ.
Thương Khâu lập tức cúi đầu hôn lên môi Tạ Nhất. Tạ Nhất cảm giác hơi thở ấm áp của Thương Khâu từ môi tiến vào khoang miệng, theo cổ họng nuốt xuống, sau đó lan tỏa khắp người.
Tạ Nhất thở hổn hển, dùng sức câu lấy cổ Thương Khâu đòi thêm. Tất Bắc ở bên cạnh ngượng ngùng, nghĩ có cần lảng tránh một chút hay không.
Tạ Nhất sau một lúc mới có chút thoải mái, giãy giụa muốn đứng lên, nói:
"Đúng rồi, Trương Xu đâu!?"
Tất Bắc nói:
"Không có việc gì, hắn chỉ là ngất xỉu. Mười Sáu đang chiếu cố hắn, so với tình huống của cậu khá hơn nhiều."
Tạ Nhất mê mang nói:
"Chuyện...... Chuyện gì xảy ra?"
Thì ra Tạ Nhất cùng Trương Xu đi rồi Mười Sáu mới đến. Hắn vào quán không thấy được hai người kia, gọi điện thoại Trương Xu cũng không ai tiếp, nên hỏi chủ quán.
Chủ quán ký ức khắc sâu, Mười Sáu vừa nói hắn liền nhớ ra rồi. Nói là hai người kia đột nhiên chạy, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Người cao hơn chạy ra trước, cũng chính là Tạ Nhất. Sau đó thiếu niên cũng đuổi theo. Ông chủ quán còn cảm thán, may mắn là đã trả tiền. Hai người kia chạy lao đi như không muốn sống.
Mười Sáu cảm thấy sự tình không đúng, chạy nhanh ra ngoài tìm, sau đó gọi điện thoại cho Thương Khâu.
Thương Khâu cũng gọi điện thoại cho Tạ Nhất, nhưng không ai tiếp.
Tạ Nhất nghe cái này, lập tức lấy ra di động của mình nhìn nhìn. Quả nhiên trên ba mươi cuộc gọi nhỡ, còn có một đống tin nhắn, nhưng Tạ Nhất căn bản không phát hiện. Khi ở trong bóng tối kia Tạ Nhất nhìn thấy đồng hồ trên di động, nhưng không có nhìn thấy tin nhắn cùng cuộc gọi. Tạ Nhất vẫn cứ thập phần mê mang, nói:
"Đó là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là em cùng Trương Xu đột nhiên nổi điên? Ăn đồ vật không sạch sẽ?"
Thương Khâu không nói chuyện, bất quá cau mày cùng Tất Bắc nhìn nhau một cái. Tạ Nhất không biết là có ý tứ gì.
Thương Khâu đem Tạ Nhất mang về nhà. Trương Xu cũng tỉnh lại, kinh ngạc nhìn Tạ Nhất, nói:
"Anh không có việc gì!? Anh tỉnh rồi! Thật tốt quá!"
Trương Xu cũng thuật lại một chút tình huống. Theo Trương Xu nói chính là quá quỷ dị.
Trương Xu lúc ấy trả tiền, liền nhìn thấy Tạ Nhất từ buồng vệ sinh đi ra, còn muốn nói mấy câu. Hắn muốn hỏi Tạ Nhất có tiền lẻ hay không vì ông chủ quán hình như không có tiền lẻ. Kết quả Tạ Nhất như trúng tà, đột nhiên lao ra hô to hai tiếng, sau đó chạy về phía trước, đẩy cửa quán chạy ra ngoài.
Trương Xu lúc ấy ngây ngốc, chạy the. Hắn ném tiền liền đuổi theo. Trương Xu hối hận nói:
"100 tệ lận đó. Chủ quán còn chưa có thối tiền đâu. Không biết ngày mai có thể đi đòi lại hay không....."
Tạ Nhất một trận bất đắc dĩ, nói:
"Sau đó thì sao?"
Trương Xu nói:
"Anh vẫn luôn chạy a. Tôi hô to anh nhìn xe, anh cũng không nhìn. Anh giống điên rồi. Tôi một đường đuổi theo anh, đuổi tới một cái hẻm nhỏ. Trên người của anh... trên người anh đột nhiên phát ra ánh sáng vàng chói mắt, tôi liền không ý thức."
Thương Khâu cùng Tất Bắc nghe xong, tức khắc sắc mặt đều có chút phát trầm, Tạ Nhất nói:
"Làm sao vậy?"
Tất Bắc nói:
"Chỉ sợ là người có tâm biết cậu dung hợp Huyết Ngọc, cho nên cố ý thử linh lực. Không gian tối tăm tiêu ma ý chí, là biện pháp tốt nhất có thể kích phát tiềm lực......"
Hắn nói, dừng một chút, lại nói:
"Tôi cũng là bởi vì cảm nhận được linh lực thật lớn dao động, cho nên mới phái người tới nhìn xem, không nghĩ tới tìm được cậu."
Thương Khâu sắc mặt không tốt, duỗi tay cầm tay Tạ Nhất, nói:
"Yên tâm đi, anh sẽ không để em có việc gì."
Tạ Nhất cảm giác được Thương Khâu lôi kéo tay mình. Nhiều người như vậy ở đây, có điểm mất tự nhiên, Tạ Nhất ho khan một tiếng, nhưng không đành lòng buông ra, cũng cầm tay Thương Khâu.
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Ngày mai bắt đầu, chúng ta cùng nhau đi làm."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Hả? Cùng nhau đi làm? Nhưng em là đi làm a, anh cũng không thể luôn đi theo."
Thương Khâu lại là nhàn nhạt nói:
"Anh vừa mới mua công ty em."
Tạ Nhất:
"......"
Vừa rồi không nên kinh ngạc, bởi vì kinh ngạc đến bây giờ dùng mới đúng. Thiếu chút nữa đã quên Thương Khâu không chỉ là người đuổi ma, còn là Tổng tài bá đạo tà mị cuồng quyến!
Trương Xu lại cảm thán nói:
"Oa! Thật ngầu a! Không hổ là nam thần......"
Trương Xu mới vừa tỉnh lại. Hắn đã bị linh lực của Tạ Nhất đánh mạnh vào, vẫn là thực suy yếu. Vẻ mặt trắng bệch lại bắt đầu phát bệnh, cảm giác đứa nhỏ này thật là ngốc.
Mười Sáu vẻ mặt bất đắc dĩ đem Trương Xu bế kiểu công chúa, ôm hắn về phòng.
"Đại nhân, nghỉ ngơi trong chốc lát, ngài hiện tại thực suy yếu."
Trương Xu một đường cảm thán đã bị Mười Sáu ôm đi.
Tất Bắc cũng chuẩn bị đi trở về, nói:
"Các người phải cẩn thận."
Thương Khâu nói:
"Yên tâm."
Tất Bắc nói, liền đi ra cửa.
Thương Khâu đắp chăn cho Tạ Nhất, sờ sờ cái trán, nói:
"Không có việc gì, mau ngủ đi. Em khẳng định mệt mỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát."
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
"Cảm ơn anh."
Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, hôn môi Tạ Nhất một cái, nhướng mày nói:
"Không cần khách khí, chờ em thân thể tốt hơn anh sẽ thu tạ lễ."
Tạ Nhất cảm giác mình đẳng cấp vẫn là có điểm thấp. Thương Khâu nói làm Tạ Nhất mặt đỏ tim đập nhanh, cảm thấy Thương Khâu thủ đoạn cũng quá cao. Nói hắn chưa từng yêu, Tạ Nhất không tin.
Tạ Nhất cũng mệt mỏi, mông lung liền ngủ rồi.
Đang ngủ, thình lình nghe bên người có động tĩnh, không biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy mình đặc biệt cảnh giác, Tạ Nhất lập tức liền mở mắt. Trong nháy mắt, đôi mắt vẫn là màu vàng kim chậm rãi khôi phục màu như cũ.
Thì ra à Thương Khâu đứng lên. Tạ Nhất nhìn nhìn ngoài cửa sổ, vẫn là đêm tối, thấp giọng nói:
"Gì vậy? Làm sao vậy?"
Thương Khâu nói:
"Không có việc gì, em ngủ đi."
Tạ Nhất có điểm hồ nghi, vẫn là ngồi dậy. Thương Khâu làm động tác im lặng. Tạ Nhất liền nghe thấy bên ngoài phòng ngủ có âm thanh thực nhẹ, tựa hồ có người ra cửa. Tạ Nhất nhìn thoáng qua đồng hồ.
Mới hơn 3g sáng thế nhưng có người sớm như vậy liền đi rồi?
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Ai ra cửa?"
Thương Khâu đi đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn, nói:
"Mười Sáu."
Tạ Nhất càng kinh ngạc.
Mười Sáu trời còn tối đã đi ra cửa?
Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói:
"Anh đi xem."
Tạ Nhất nhảy dựng lên, nói:
"Cùng đi."
Thương Khâu nghĩ nghĩ, cũng không yên tâm để Tạ Nhất một mình, liền đi tới, giữ chặt Tạ Nhất. Chân dài đột nhiên nhảy lên bệ cửa sổ. Nhà bọn họ ở tầng mười mấy, Tạ Nhất kinh ngạc mở to hai mắt, nói:
"Anh sẽ không muốn từ chỗ này nhảy xuống chứ?"
Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
"Không......"
Hắn nói như vậy, Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra. Thương Khâu lại một tay đem Tạ Nhất ôm lên, cười nói:
"Là chúng ta...... ôm lấy cổ anh."
Tạ Nhất cũng chưa kịp phản ứng, Thương Khâu thật sự từ bệ cửa sổ nhảy ra ngoài. Tạ Nhất thiếu chút nữa hô lên, vội vàng gắt gao ôm cổ Thương Khâu.
Bất quá bọn họ cũng không có nhảy lầu, cũng không có bị quăng ngã thành nhân thịt nát. Thương Khâu ôm Tạ Nhất, nhảy xuống, chính xác chạm chân ở ban công các tầng ba lần để đi xuống.
Tạ Nhất không nhìn còn tốt, vừa thấy đã phát ngốc.
Chỗ lộ ra của ban công không đến 10cm!
Thương Khâu thực hiện đúng cách, cả người giống như một con mèo linh động lại thoăn thoắt. Không đúng, là con báo, bởi vì càng có lực độ, trong tiếng gió hỗn loạn lại nhanh chóng nhảy xuống dưới.
Thời điểm Tạ Nhất xuống đất, hai chân nhũn ra, thật không phải nhát gan mà là Thương Khâu lớn mật.
Thương Khâu làm động tác im tiếng, lôi kéo Tạ Nhất chân mềm đi về phía trước. Thực mau liền ra khỏi tiểu khu, bọn họ trốn ở chỗ tối, nhìn Mười Sáu đứng ở cách đó không xa.
Thực nhanh có người đi đến.
Một người đàn ông dáng người cao gầy, thấy không rõ dung mạo, nhưng chắc chắn không phải chủ nhân Trương Xu của Mười Sáu, mà là người khác. Người nọ mở miệng, giọng nói của người lớn tuổi, còn thực ôn nhu. Khi nói chuyện cũng chậm rì rì, nghe thật nhu hòa, cho người ta một loại cảm giác an tâm.
Người đàn ông nói:
"Sự tình thế nào?"
Mười Sáu thực cung kính ôm quyền nói:
"Tạ Nhất đã hoàn toàn dung hợp Huyết Ngọc."
Tiếng nói ôn nhu, nhẹ giọng nỉ non:
"Tạ Nhất......"
Mười Sáu lại nói:
"Đại nhân, bước tiếp theo thế nào?"
"Những chuyện cần làm sẽ thông báo sau. Nhớ rõ, giám sát cẩn thận. Đó không phải là nhân vật đơn giản......"
Tạ Nhất có chút mê mang.
"Nhân vật" nhắc đến là ai? Chẳng lẽ là mình? Mình không đơn giản? Ngẫm lại cảm thấy không có khả năng. Đó là ai? Chẳng lẽ là Thương Khâu sao? Quan trọng nhất chính là chủ nhân của Mười Sáu không phải Trương Xu sao? Mười Sáu thế nhưng không phải thức thần của Trương Xu! Vậy hắn đi theo Trương Xu là vì cái gì?
Mười Sáu cung kính nói:
"Vâng."
Người đàn ông phất phất tay, nói:
"Đi đi."
Mười Sáu gật gật đầu, ngay sau đó cung kính ôm quyền, thực mau lui lại đi khỏi.
Thương Khâu cùng Tạ Nhất không có động. Người kia cũng tại chỗ đứng trong chốc lát.
Gió đêm thổi làm quần áo người nọ bay bay thật quỷ mị. Người nọ ngẩng đầu nhìn bầu trời, tiếng nói khàn khàn, thấp thấp nỉ non:
"Tạ Nhất... Tạ Nhất, chúng ta sắp gặp mặt."
Hôm sau, Mười Sáu cũng không có cái gì khác thường, thoạt nhìn rất bình thường, thật giống như đêm qua cũng không có lén đi ra ngoài, cũng không có kỳ quái.
Tạ Nhất thấy có chút kỳ quái, rất muốn biết Mười Sáu gặp người nào, nhưng Mười Sáu một chút cũng không có để lộ ra. Tạ Nhất bóng gió hỏi Trương Xu. Trương Xu tựa hồ cũng không biết Mười Sáu đã đi gặp người nào.
Mười Sáu là thức thần của Trương Xu. Trương Xu nói mấy năm trước hắn đã nhặt được Mười Sáu. Mười Sáu lúc ấy là một cô hồn dã quỷ, không có chủ nhân. Cô hồn dã quỷ không có chủ nhân thực mau sẽ tiêu vong. Vì dương gian dương khí quá nặng, mà quỷ quái trên người đều là âm khí, cứ như vậy âm khí dần tiêu ma hầu như không còn, quỷ hồn dã quỷ cũng liền phải biến mất.
Trương Xu gặp được Mười Sáu khi hắn đang ngồi ở đường cái. Mười Sáu thân hình cao lớn, khuôn mặt lãnh ngạnh, thoạt nhìn có vẻ xa cách. Trong ánh mắt một mảnh hư không, tựa hồ chính mình vì cái gì du đãng ở dương gian cũng đã không nhớ rõ.
Khi Trương Xu thấy Mười Sáu, trong tay cầm một cái bánh bao nhân thịt dê, mùi đặc biệt nồng. Trương Xu đã cắn một ngụm bánh bao, sau đó đi qua, cười tủm tỉm hỏi Mười Sáu có phải đói hay không, muốn ăn bánh bao thịt dê hay không. Bất quá Mười Sáu tựa hồ thực ghét bỏ thịt dê, đặc biệt là thịt dê mùi rất tanh. Hắn rất cao lãnh nhìn thoáng qua Trương Xu, liền không có để ý đến.
Trương Xu khi đó đã có 15 cái thức thần. Mười lăm cái thức thần đều là giấy, kỳ thật chính là người giấy, nói trắng ra không thể xem như thức thần. Cho nên Trương Xu rất cần một thức thần thực sự, hắn muốn trở thành thiên sư vĩ đại nhất.
Cho nên một tháng kế tiếp, Trương Xu liền theo đuôi Mười Sáu, có thể so với keo da trâu, bền lòng nghị lực quả thực không ai có thể so sánh. Mười Sáu không có bất luận biện pháp gì bởi vậy Mười Sáu liền trở thành thức thần của Trương Xu.
Quá trình thu phục mỗi thức thần khẳng định đều là kinh thiên động địa quỷ thần khiếp. Bởi vì một khi lập khế ước phải cực kỳ trung thành, nếu không có khả năng hồn phi phách tán. Cho nên mỗi thức thần đều không dễ dàng thu phục, mà Trương Xu có thể dễ dàng thu phục thức thần……
Thân phận Mười Sáu cũng rất đơn giản. Bất quá không đơn giản chính là thời điểm hắn làm cô hồn dã quỷ vì cái gì du đãng ở dương gian cũng không biết. Trương Xu cũng không hỏi qua.
Từ khi Mười Sáu đêm đó đi ra ngoài gặp một người xa lạ, cũng không có làm cái gì kỳ quái, hết thảy đều khôi phục bình thường.
Tạ Nhất ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, liền chuẩn bị đi làm. Lúc này Thương Khâu cùng Tạ Nhất thật sự biến thành đồng nghiệp. Hai người có thể cùng đi làm. Thương Khâu lái xe, Tạ Nhất ngồi ở ghế phụ, cùng nhau đến công ty.
Tới dưới tòa nhà công ty, Tạ Nhất chuẩn bị xuống xe, Thương Khâu giữ chặt lại, cười tủm tỉm nói:
“Không hôn tạm biệt sao?”
Tạ Nhất tức khắc có chút bất đắc dĩ. Dù sao bọn họ đi làm cùng nhau, cũng không tính tạm biệt, bất quá Thương Khâu mãnh liệt yêu cầu, không cho Tạ Nhất xuống xe. Tạ Nhất đành phải thò người qua, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên môi Thương Khâu.
Nói thật ra, Thương Khâu hôm nay thật là soái ngây người. Hắn ngày thường không mặc tây trang, bất quá hôm nay bởi vì đi làm, cho nên cố ý mặc chính trang. Đôi tay đáp ở tay lái, nghiêng đầu hôn môi cùng Tạ Nhất. Loại động tác này thoạt nhìn khí chất tận trời, thật là có một phong thái tổng tài.
Tạ Nhất hôn xong rồi, liền cùng Thương Khâu từ biệt, sau đó xuống xe. Thương Khâu chạy xe đến bãi đậu ở tầng hầm.
Tạ Nhất mới vừa xuống xe, liền nghe được âm thanh ồn ào.
“Oa!!!”
Quay đầu nhìn lại, thế nhưng là những đồng nghiệp cùng tổ, Tạ Nhất tức khắc có chút ngượng ngùng. Bởi vì các đồng nghiệp khẳng định thấy được Tạ Nhất cùng Thương Khâu hôn môi.
Các đồng nghiệp đi tới, kề vai sát cánh, cười nói:
“Thật ngọt ngào a, người yêu đương chính là không bình thường. Thương ca hôm nay đưa anh tới, triền triền miên miên còn không đành lòng xuống xe.”
Tạ Nhất liếc mắt, các đồng nghiệp trêu ghẹo liền đi hướng vào trong. Thời điểm đến thang máy gặp rất nhiều người tổ khác, còn có nữ thần lúc trước Tạ Nhất yêu thích. Những người cùng tổ rất biết giữ miệng, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, vì thế lập tức liền không nói cái đề tài này, sửa nói bát quái.
Một đồng nghiệp nói:
“A, mọi người biết không, hôm nay có Tổng giám đốc mới.”
“Tổng giám đốc mới?”
“Không phải đâu, cái này cũng không biết. Để tôi nói cho mà nghe, công ty chúng ta đã bị người khác thu mua, hiện tại đã có chủ mới. Nghe nói tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hơn nữa đặc biệt soái, là kim cương vương lão ngũ đó!”
“Thật sự?! Tôi đã thấy Tổng giám đốc đều là hói đầu bụng bia, cậu đừng cùng tôi nói giỡn a.”
“Ai nói giỡn.”
Người bạn gái đi cùng nữ thần lập tức củng tay nữ thần, nói:
“A nha, xem ra cậu có cơ hội, Tổng tài còn không bị cậu mê đảo sao. Mau nha, giúp chúng ta tìm mấy cái hợp đồng lớn!”
Mọi người vào thang máy, nữ thần lại thành tâm điểm, mọi người lại bắt đầu khen hôm nay nữ thần mặc thật thanh lịch. Hoa tai là Chanel, giày Dior, váy Gucci, mặc vào rất xứng vân vân...
Tạ Nhất đứng ở một bên, lẳng lặng chờ đến tầng.
Thang máy tới, tổ của Tạ Nhất liền đi ra.
Tổ của Tạ Nhất gần đây công trạng phi thường tốt, rất nhiều công ty đều điểm danh tìm bọn họ hợp tác, bởi vậy gần nhất rất bận, đương nhiên tiền lương cũng như nước lên thì thuyền lên. Tuy rằng bận rộn một chút, nhưng hiệu xuất của bọn họ từ trước đến nay rất cao, làm thiết kế lại trước nay không tăng ca, cho nên các đồng nghiệp cũng là nhiệt tình mười phần.
Mọi người thực mau đều công việc lu bù lên. Tổ khác còn đang tranh luận dùng ý kiến nào, tổ Tạ Nhất đã bàn bạc xong, đem thiết kế trình cho Giám đốc xem, chờ phê duyệt là bọn họ có thể tiến thêm một bước công tác.
Lúc này mọi người nhàn một chút, hẹn đi phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, uống ly cà phê huyên thuyên linh tinh.
Đồng nghiệp cười tủm tỉm nói:
“Thấy được không, vừa rồi tổ C còn tranh chấp phiên bản nào, là cong hay là thẳng.”
Một đồng nghiệp khác nói:
“Cậu xem chúng ta không tranh chấp.”
“Bởi vì chúng ta đều là thẳng nam thẩm mỹ cao a!”
Mọi người tức khắc cười vang, kết quả một đồng nghiệp chỉ vào Tạ Nhất nói:
“Đúng đúng đúng. Tạ ca lại không phải. Tạ ca đã không phải thẳng nam.”
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất uống cà phê, thiếu chút nữa phun lên mặt hắn.
Đồng nghiệp trêu ghẹo nói:
“Đúng không. Tạ ca đã không phải thẳng nam. Tạ ca cùng Thương ca đang hẹn hò, còn ngọt ngọt ngào ngào. Đúng rồi đúng rồi, nói đến hẹn hò, lúc trước nữ thần không phải theo đuổi Thương ca, cũng từng theo đuổi Tạ ca? Các người có tính là tình địch không? Tình địch thế nhưng bắt đầu hẹn hò, đây là tình tiết tiểu thuyết sao?”
Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:
“Thôi thôi, cái gì mà tình địch.”
Mọi người trêu ghẹo, liền nghe được có người từ bên ngoài đi vào. Tạ Nhất ngẩng đầu thấy là nữ thần công ty.
Nữ thần nhìn bọn họ, trên mặt biểu tình có chút xấu hổ, ngay sau đó cười nhấc cái ly trong tay, nói:
“Tôi tới pha ly cà phê.”
Nữ thần đi tới, pha một ly cà phê. Tạ Nhất ngồi ở một bên sô pha. Thời điểm nữ thần đi còn đá giày Tạ Nhất một cái. Tạ Nhất có chút giật mình.
Mình cũng không phải chân dài a, cũng không duỗi ra, nữ thần đi qua thế nhưng đụng vào mình?
Tạ Nhất ngẩng đầu, tức khắc bị nữ thần trừng mắt nhìn một cái.
Hiện tại đã xác định, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, là nữ thần cố ý đá!
Nữ thần đi ra ngoài, đồng nghiệp thấp giọng nói:
“Không phải nghe được chứ?”
“Không thể đâu? Thời điểm cô ta tới, chúng ta đã sớm không nói. Trừ phi cô ta đã đứng ở bên ngoài một lúc lâu.”
“Thật không an toàn. Đi đi đi, chúng ta vẫn là bắt đầu đi làm việc thôi.”
Mọi người trở về văn phòng, chờ phê duyệt. Nếu đủ tư cách bọn họ liền tiếp tục làm. Kết quả đợi thực lâu không có người đến báo, ngược lại Giám đốc tự mình đi tới.
Tạ Nhất có chút ngốc, không biết tình huống như thế nào.
Giám đốc gửi văn bản hoặc là gửi mail đều được, sao còn tự mình đi tới?
Giám đốc nhìn bọn họ, vẻ mặt cao lãnh, biểu tình thực không thích hợp. Tạ Nhất tâm lý loáng thoáng cảm thấy có điểm không đúng.
Chẳng lẽ thiết kế quá khó coi?
Nhưng Tạ Nhất còn cảm thấy khá đẹp, thiết kế rất có cảm giác.
Giám đốc nhìn bọn họ, nói:
“Các người lại đây, tới văn phòng tôi.”
Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp trong tổ có chút phát ngốc, vẫn là đứng lên, đi theo Giám đốc đến văn phòng.
Mọi người đi vào, Giám đốc cũng không cho bọn họ ngồi xuống, tự mình ngồi xuống, nhìn mấy người bọn họ, sắc mặt không tốt nói:
“Biết tôi vì cái gì đem các người đến đây không?”
Mọi người đương nhiên không biết, anh nhìn tôi tôi xem anh.
Chẳng lẽ thiết kế làm thật sự quá khó coi?
Tổng giám đốc lạnh giọng nói:
“Các người là tổ thiết kế tốt nhất công ty chúng ta, không gì đáng trách. Nhưng vì cuộc sống cá nhân! Đặc biệt là Tạ Nhất. Vừa rồi khách hàng không biết từ đâu nghe nói về Tạ Nhất, đột nhiên liền ngưng hẳn hợp đồng. Nói là ảnh hưởng hình tượng xí nghiệp. Dự án này, không cần các người làm.”
Tạ Nhất có điểm ngốc, nói:
“Cái gì? Hợp đồng ngưng hẳn?”
Giám đốc nói:
“Đúng vậy, đã ngưng hẳn, nói là sinh hoạt cá nhân của cậu không tốt.”
Tạ Nhất càng ngốc, đồng nghiệp bên cạnh lập tức nói:
“Không phải, Giám đốc, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Tạ ca làm sao?”
Giám đốc nói:
“Các người còn hỏi tôi? Khách hàng không biết sao lại như thế! Nghe nói Tạ Nhất là đồng tính luyến ái, cảm thấy Tạ Nhất làm quảng cáo sẽ ảnh hưởng xấu hình tượng xí nghiệp của bọn họ, sẽ bôi xấu văn hóa, cho nên ngưng hẳn hợp đồng, lại còn muốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”
Tạ Nhất tức khắc sửng sốt.
Đối phương như thế nào biết về mình?
Các đồng nghiệp cũng đều ngây ngẩn cả người.
Giám đốc nói:
“Cuộc sống cá nhân mỗi nhân viên, tôi không quản, nhưng không thể ảnh hưởng đến công tác. Nếu có lần sau, mặc kệ các người công trạng rất cao, cũng phải cuốn gói rời đi.”
Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp trong tổ từ văn phòng đi ra, Tạ Nhất mấp máy môi, nói:
“Ngượng ngùng, dự án bị mất……”
Các đồng nghiệp vội vàng nói:
“Tạ ca nói cái gì vậy. Nếu không có anh, chúng tôi cũng không được thiết kế đó.”
“Hiện tại tôi muốn biết, khách hàng là như thế nào biết về chuyện của Tạ ca?”
“Ai u, tôi thấy khó chịu lắm đây, nhất định phải bắt được kẻ nói láo nói toét!”
Bọn họ đang nói chuyện, liền nhìn thấy nữ thần cùng hai người bạn gái từ bên cạnh đi qua. Một người cười nói:
“Thực sự nhờ cậu mà tổ chúng ta có được hợp đồng này sao?”
Một người khác trả lời thay.
“Đương nhiên, ai bảo Tạ Nhất là đồng tính luyến ái chứ, thật đủ ghê tởm. Khách hàng vừa nghe, sợ tới mức vội vàng liền ngưng hẳn hợp đồng, sợ bị lây HIV đó!”
Mấy người kia từ bên cạnh đi qua, giống như thật cao hứng, hoàn toàn không thấy được mấy người Tạ Nhất.
Mấy người trong tổ Tạ Nhất nghe đến đó, tức khắc đầu đều bốc khói. Trước đó bọn họ ở phòng nghỉ uống cà phê, vừa khéo nữ thần đi vào. Nào nghĩ đến nữ thần thật sự nghe được, hơn nữa không chỉ nghe được, còn đi ra ngoài nói bậy.
Các đồng nghiệp cùng tổ Tạ Nhất tức khắc không chịu được. Tạ Nhất căn bản không ngăn lại, mấy người kia lập tức giống trâu xông ra ngoài.
“A! Các người làm gì?!”
Tạ Nhất cũng lao ra, liền nhìn thấy mấy đồng nghiệp cùng tổ đã đem nữ thần cùng hai bạn cô bạn ngăn cản. Bên cạnh có rất nhiều người đi ngang qua, đều bởi vì nghe tiếng thét chói tai cho nên dừng lại nhìn xem đã xảy ra sự tình gì.
Đồng nghiệp cùng tổ Tạ Nhất vẻ mặt hung thần ác sát trừng mắt nhìn nữ thần nói:
“Tôi còn cảm thấy buồn bực là chuyện như thế nào. Thì ra là cô. Con mẹ nó, cô dám nơi nơi nói bậy!”
Nữ thần nghe được hắn phun thô tục, nói:
“Cậu tôn trọng chút đi.”
Đồng nghiệp tức giận nói:
“Tôi tôn trọng sao?! Tôi không tôn trọng hiện tại liền lên đánh cô! Cô cho rằng cô là nữ thì tôi không dám đánh sao?! Mẹ nó ngồi xổm góc tường nghe lén người khác nói chuyện, còn chạy đi nói bậy. Tôi không đánh cô cũng cảm thấy tay ngứa!”
Hắn nói liền phải xông lên đánh người. Tạ Nhất chạy nhanh ngăn lại hắn, giữ cánh tay hắn, ý bảo đồng nghiệp khác hỗ trợ. Nào biết mọi người đều bởi vì chuyện này mà tức giận. Một người lại một người thế nhưng cũng muốn kéo tay áo lên đi đánh người.
Nữ thần hô to:
“Các người làm gì! Nơi này chính là công ty! Các người có phải không muốn làm nữa hay không, còn ở chỗ này la lối hăm dọa!”
Cô bạn tốt của nữ thần nói:
“Đúng vậy, các người tự mình làm mất hợp đồng, lại đổ thừa cho người khác là sao? Tạ Nhất chính là đồng tính luyến ái! Đồng tính luyến ái! Đồng tính luyến ái! Nói không chừng còn bị HIV! Vì cái gì không cho người khác nói?! Người công ty đều phải biết. Ghê tởm! HIV! A!”
Cô gái nói như vậy, Tạ Nhất cũng nghe không nổi nữa, lập tức buông đồng nghiệp ra, sau đó tự mình đi qua.
Cô gái kia còn không kiêng nể gì, kết quả đột nhiên hét to một tiếng. Bởi vì Tạ Nhất đột nhiên lạnh mặt đi tới, biểu tình tựa hồ còn có điểm dọa người, bộ mặt có thể nói là lãnh khốc dữ tợn.
Tạ Nhất trước kia nói chuyện làm việc đều thực ôn hòa, căn bản không lộ ra biểu tình như vậy.
Tạ Nhất đi qua, híp mắt. Không biết vì cái gì, cô gái kia đột nhiên cảm thấy có một cổ áp bách làm người ta thở không nổi, gắt gao kiềm chế hô hấp.