Bên phải cặp sừng này là một màn dây leo xanh mướt, có lẽ vì trong nhà đang trú đông, lá nho còn tươi, nụ nở rồi tàn, Hỉ Ôn ở trên núi đã lâu vậy rồi mà vẫn không xác định được đó là loại cây gì.
Nó có lá hình bầu dục đáng yêu, hoa màu trắng bạc tinh tế, hỏi Thích Nguyệt thì nàng chỉ nói rằng đó là hạt giống do một người làm ăn trong nghề mua được, cũng không rõ cho lắm.
Phía sau tấm bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy những bậc thang gỗ dẫn lên lầu trên, Hỉ Ôn chưa bao giờ lén nhìn vào đó.
Bên trái còn lại là đường sâu, mở cửa ra vào và cửa sổ sẽ thấy hàng cây tươi tốt cùng với dòng suối ruộng lúa, những xiên thịt khô cá khô treo trên xà nhà dùng sau một mùa đông vẫn thừa sức.
Bên cạnh bức tường là những hũ rượu còn chói mắt hơn cả vàng, cùng những túi đựng đầy hạt phỉ, hạt thông và mận khô.
Đi theo lối đi là vào bếp, bếp đá dài sạch sẽ, ngăn nắp.
Có một nửa bếp nhỏ với chiều cao khác nhau, đặt trên đó hai nồi lớn nhỏ, thuận tiện cho việc thêm củi và bớt than, điều chỉnh lửa.
Thớt tròn dày và khô ráo, các loại dao được sắp xếp gọn gàng, bao gồm dao chặt xương, dao lóc thịt, còn có dao chuyên cắt trái cây và đồ chín.
Hiển nhiên hôm nay có rất ít khách hàng, cho nên chúng vẫn chưa được khởi công.
Trên bếp lò đầy hơi nước đang hấp một lồng cơm.
Để hấp cơm, trước tiên bạn phải cho gạo vào nồi, đun sôi, rồi cho vào nồi hấp bằng gỗ có xửng hấp bằng tre, hấp chín kỹ.
Loại cơm trải qua một lần nước rồi mang đi hấp như này sẽ mềm xốp và nhẹ hơn cơm nấu chín trực tiếp thông thường nhiều.
Mùi thơm của gạo hòa với mùi thơm của gỗ và tre, không dầu, không đường nhưng lại giống như một món tráng miệng nhỏ dỗ dành đầu lưỡi, ăn liền tù tì hai bát cũng rất dễ dàng.
Một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh bếp lò, lưng eo và đôi chân dường như tràn đầy sức lực, tựa như một con mãnh hổ sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.
Chỉ là y cứ như vậy mà thoải mái đứng đó, có vẻ như chẳng hề quan tâm đến sức mạnh của bản thân.
Một người đàn ông giống mãnh thú như vậy sao người ta có thể không kiêng kỵ sợ hãi được chứ? Hỉ Ôn chỉ liếc qua y một cái rồi lại nhìn về Thích Nguyệt.
Tuổi của cô gái này không rõ chính xác là bao nhiêu nhưng Hỉ Ôn gọi nàng là em gái nàng cũng không phản đối.
Nàng rất xinh đẹp, làn da trắng nõn mềm mại như mỡ đông, có điều người có vẻ hơi yếu ớt, suốt ngày chỉ quấn một tấm chăn dày nằm uể oải trên xích đu, làm cho người ta vừa thấy đều không khỏi xót xa thương cảm.
Hai người sống chung dưới một mái nhà song lại không giống nhau, có thể nói là hoàn toàn trái ngược nhau.
Bọn họ tựa hồ có chênh lệch tuổi tác, chẳng qua một người họ Phương, một người họ Thích, tuy không biết có phải là họ thật hay không nhưng không thể là anh em ruột được rồi,
Dù là người Hán hay người trong rừng, đều thầm tò mò về mối quan hệ giữa hai người, chỉ là không có bao nhiêu người dám mở miệng ra hỏi.
Hỉ Ôn cũng chưa từng hỏi, cô nàng chỉ cảm thấy hai người rốt cuộc là gia đình phải không?
Thích Nguyệt trông quá xinh đẹp, tính tình hiền lành vui tươi, thường có chút cáu kỉnh, nói trở mặt là lập tức trở mặt ngay.
Nhưng dù sao thì trông nàng vẫn dễ gần hơn Phương Tắc Huyền.
Phương Tắc Huyền tính tình trầm mặc ít nói, vẻ mặt suốt ngày lạnh lùng, cũng không biết là do dung mạo tự nhiên hay do tính tình nữa.
Song đúng là y có bản lĩnh thật, tuy là người Hán nhưng lại có thể khiến người trong rừng gật đầu với y.
Ở khu vực này mà có thể duy trì nắm giữ thế cục, bảo vệ được người nhà, chứng tỏ có năng lực biết bao.
Có đôi khi Hỉ Ôn nhìn y sẽ nhớ đến người cha đã mất sớm, cũng là một đại trương phu đầu đội trời chân đạp đất, cao lớn như tháp sắt.
Vì vậy, mặc dù Phương Tắc Huyền khó gần lại đáng sợ, vẫn không khiến người ta khó chịu hay chán ghét.