Người Hán không giỏi săn bắn nhưng rất thông minh, giăng bẫy và bắt được một con cáo da đỏ, mà loài cáo ở đây lại được mệnh danh là thần tiên, cũng rất nhỏ mọn và hay báo thù.
Vì vậy rõ ràng là kiếm được bộ da cáo một cách dễ dàng, song bọn họ lại thả con cáo kia đi, còn mời bà đồng tới cúng gà cúng vịt để “hóa giải”.
"Cũng đúng." Hỉ Ôn lại ngồi xuống, sau đó đứng dậy rời đi với vẻ mặt buồn bã.
Thích Nguyệt cũng không có cố ý giữ cô nàng lại, chỉ là trông nàng có vẻ hòa nhã, tâm tình vui vẻ sẽ nói vài câu.
Rõ ràng khi Hỉ Ôn đi đã đóng cửa lại, thế nhưng sau khi cô nàng rời khỏi, cánh cửa lại lặng lẽ mở ra.
Một mùi thơm ấm áp dần dần bay ra khỏi nhà, chống lại không khí trong lành và lạnh lẽo bên ngoài.
Bắc Giang là vùng đất tuyết phủ ngàn dặm băng giá, vào ngày đông chí, ngày và đêm đều giống nhau.
Ban đêm yên tĩnh, nàng và Phương Tắc Huyền Nhược không nói chuyện, âm thanh duy nhất là hơi nóng bốc lên từ bếp lò, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ trong lỗ bếp.
Đối với Thích Nguyệt, ăn hay không là tùy ý, nhưng mùi hương của cơm thơm thực sự rất thơm, dù sao nó cũng là đỉnh của ngũ cốc, thể hiện sức mạnh từ bi của trái đất, là điều mà bất kỳ sinh vật nào cũng khao khát.
.
Đối với Thích Nguyệt, có ăn hay không cũng được, chỉ là mùi cơm hấp tinh hồn thật sự rất thơm, dù sao nó cũng là đỉnh của ngũ cốc, thể hiện sức mạnh từ bia của đại địa, là điều mà bất kỳ sinh linh nào cũng mong mỏi.
Thích Nguyệt có chút thoải mái hít một hơi thật sâu, nhìn theo bóng lưng Hỉ Ôn dần dần hòa vào khung cảnh núi non, hang động nơi cô nàng ở khá thông thoáng, nếu như đi vào sâu hơn bên trong sẽ có cây cối dày đặc đến mức ngay cả ánh sáng cũng có thể không lọt qua nổi.
Vật lão thành quái, vậy rừng già thì thành cái gì? Nó lẳng lặng tồn tại ở đây cũng cả trăm ngàn năm có rồi ít đâu?
Nhìn vào tháng, đúng là mùa xuân, nhưng vào ban đêm lại bắt đầu có tuyết, tuyết trắng không ngừng rơi từ bầu trời đêm xanh đen, lần lượt rơi xuống khu rừng già xanh thẫm chôn vùi mọi thứ trong rừng, mặc kệ là thứ có linh trí hay không linh trí.
“Anh nói xem, Vũ Đóa có thể sống sót được không?” Thích Nguyệt đột nhiên nói, “Trong gió hình như có chút mùi máu.”
Máu người rất giàu linh khí, tràn đầy sợ hãi, oán hận, bất đắc dĩ, đau đớn trước khi chết… Mùi vị khác hẳn với máu của bất kỳ loài vật nào.
Người đàn ông bên cạnh bếp lò khẽ xoay người, ánh trăng dịu dàng chiếu qua tấm giấy dán cửa sổ phía sau.
Nhưng khuôn mặt quay lại vẫn không chìm trong bóng tối, mơ hồ nhìn thấy đường nét khuôn mặt, một khuôn mặt tuấn tú mà dữ tợn.
“Cô muốn cứu cô ấy?” Giọng nam trầm nghe có chút tức giận, giống như đang đè nén cái gì đó, lại có một loại cảm giác tà dị không thể giải thích được.
Thích Nguyệt cười đến run rẩy, đang định nói “Tôi không phải Bồ Tát” đã thấy bóng dáng Hỉ Ôn xuất hiện ở trên đỉnh dốc, người khác không nhìn thấy, nhưng Thích Nguyệt thì có thể.
Cô nàng đó vẫn đứng trong gió đêm, nhìn về phương xa, chờ đợi một người sẽ không bao giờ quay trở lại.
“Muộn rồi.”
***
Mười ngày sau, khi tuyết trong rừng tan đi một chút, thi thể Vũ Đóa đã được Hỉ Ôn tìm thấy.
Khi cô nàng trở về chỉ có một mình, hồn bay phách lạc như một cái xác biết đi, người khác cho rằng cô nàng rất buồn vì hôm nay lại không tìm thấy Vũ Đóa
Nhưng khi đến phòng ở trong hang động, cô nàng đột nhiên lảo đảo khuỵu gối, sau khi cố gắng đứng dậy mới cởi áo choàng ra, cẩn thận lấy ra một khúc xương đùi, hai đoạn xương ngón tay và vài sợi vải vụn.
Hỉ Ôn chính là dựa vào mấy chi tiết nhỏ đó mà xác định xác chết đó là Vũ Đóa.
Trên đám xương trắng in đầy dấu răng.
Hỉ Ôn nhận được, là một con gấu.