Nếu muốn làm tốt bánh hoa tươi, phải bỏ công sức trên hai phương diện.
Một là vỏ giòn, hai là nhân
bánh hoa hồng.
Vỏ giòn tốt, màu đỏ rõ ràng.
Khiến cho nhụy hoa bên trong thành màu vàng nhạt, cắn một miếng.
Mà
nhân bánh hoa hồng, thì lại chú ý một cái là ngọt mà không chán.
Đường không thể quá nhiều, bằng
không sẽ che lại mùi thơm của chính hoa, thực sự không đẹp.
Dùng hoa hồng để ăn, xưa đã có.
Nhưng nhiều là dùng để làm tương hoa hồng, nước hoa hồng.
Nguyệt
Nha Nhi cẩn thận làm từng bước làm tương hoa hồng, ôm trở về một chút hoa mai mềm mại, hoa hồng
cũng không phải nhất thiết là màu đỏ, ngược lại có chút màu sắc nhạt, nhưng thích hợp dùng để ăn.
Từ chế nhân bánh, vỏ bánh, nướng… Mỗi một bước, Nguyệt Nha Nhi cũng không dám xem thường, tự thân
làm.
Nàng vốn đang lấy bánh hoa hồng ra khỏi lò, bỗng nhiên ngũ tẩu lại đây, hoang mang hoảng loạn nói:
“Cô nương, có mấy người đến đây, bảo là muốn mời người đến phủ Trịnh công công.”
Nghe vậy, Nguyệt Nha Nhi không khỏi nhíu lại lông mày.
Trịnh Thứ Dũ là một người có địa vị lớn như vậy, hắn làm sao chợt nhớ tới mình?
Sợ là có điều gì đấy kỳ lạ.
Nguyệt Nha Nhi rửa sạch hai tay, đập vỗ một chút bột phấn trên người, bước nhanh đi tới bên trong
Hạnh Hoa quán.
Quả nhiên có hai người mặc áo xanh, canh giữ ở tiền đình chờ.
Bọn họ nói chuyện ngược lại cũng khách khí: “Trịnh công công nhớ tới điểm tâm Tiêu lão bản làm, đặc
biệt gọi chúng ta đến mời Tiêu lão bản đến phủ làm chút điểm tâm nhỏ.”
“Chẳng trách lão nhân gia người còn nhớ, ta thực sự là có phúc ba đời.” Nguyệt Nha Nhi cười nói:
“Ta đổi xiêm y, liền đi với các ngươi.”
“Đây là tự nhiên, cũng mong Tiêu lão bản động tác mau mau, đừng làm cho chúng ta khó xử.”
Lúc Nguyệt Nha Nhi trở về phòng thay y phục thường, liếc nhìn một chút ngoài cửa.
Chỉ thấy trước cửa Hạnh Hoa có người bảo vệ, mà cửa nhỏ sau nhà cũng có người bảo vệ.
Nguyệt Nha Nhi hơi dừng bước, như không có chuyện gì xảy ra đẩy cửa phòng ra, trái tim đập thình
thịch.
Nhìn điệu bộ này, thật sự chỉ muốn mời nàng tới làm chút điểm tâm sao? Nàng một tay tóm lấy bút,
viết cực nhanh, viết mấy dòng chữ, đặt ở dưới gương —— thường ngày nàng ra ngoài sớm, có chuyện gì
muốn bàn giao ngũ tẩu, đều viết trên giấy đặt ở dưới gương.
Vội vội vàng vàng đổi xiêm y, Nguyệt Nha Nhi lững thững đi ra ngoài.
Người đến cũng không có oan ức
nàng, đặc biệt thuê một cái kiệu nhỏ, liền đứng ở đầu cầu.
Bây giờ ý xuân đã dày, ngồi ở trong kiệu nhỏ khó tránh khỏi có chút bực mình, hơn nữa sự tình khẩn
cấp, Nguyệt Nha Nhi khó tránh khỏi có chút hoảng hốt.
“Khi có việc lớn phải bình tĩnh”, nàng ở trong lòng đọc thầm nhiều lần lời răn dạy này, lúc này mới
bình tĩnh lại tâm tình.
Nàng đem những chuyện gần đây làm, ở trong đầu nhớ lại một lần.
Đều là chút trò đùa trẻ con, đến
cùng là thứ gì đã kinh động Trinh Thứ Dũ?
Đường đường là Giang Nam trấn thủ thái giám, không có đạo lý lại vô duyên vô cớ tìm một nữ thương
hộ gây phiền phức, hơn nữa còn có cái khác để cân nhắc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy khả năng duy nhất, chính là việc điều khiển giá đất của
hẻm Hạnh Hoa.
Việc này tuy nói bắt nguồn từ nàng, nhưng người tham dự cũng không chỉ có nàng, màn
kịch quan trọng vẫn là Giang Ninh Tri phủ Lý Xa cùng một đám quan nhân.
Bọn họ của cải thâm hậu, ra
tay có thể so với Nguyệt Nha Nhi lớn hơn nhiều.
Bây giờ đến cả phủ nha cũng sửa chữa bên trong rất
nhiều.
Động tĩnh lớn như vậy, Trịnh Thứ Dũ càng do Hoàng Đế phái tới đốc sát quan trường Giang Nam, hắn
không thể không biết chuyện này.
Nhưng nếu không có Lý Tri phủ nhờ người, mình cũng tuyệt đối không đủ quan trọng để lọt vào mắt
Trịnh Thứ Dũ.
Nghĩ rõ ràng duyên cớ, tâm trạng Nguyệt Nha Nhi hơi ổn định.
Lúc xuống dưới kiệu, Nguyệt Nha Nhi cử chỉ thong dong, hào phóng.
Người dẫn nàng vào cửa thấy, cũng
có chút bất ngờ, vốn còn tưởng rằng tiểu cô nương sẽ bị này trận chiến cấp này dọa sợ, không nghĩ
tới lại có dáng vẻ như vậy.
Hắn cười nói: “Sớm nghe nói Tiêu lão bản là người điềm tĩnh, hôm nay gặp mặt, quả là thế.
Mời tới
bên này.”
Người này cũng không dẫn nàng trực tiếp tới gặp Trịnh Thứ Dũ, mà là dẫn nàng đến nhà bếp, nhờ nàng
làm một hai dạng điểm tâm.
“Dễ bàn, cũng không có gì, Trịnh công công thích loại điểm tâm ra sao?” “Ngươi xem có mùa gì thì
làm điểm tâm mùa đó, làm được là được.
Trịnh công công thích tự nhiên, không thích đồ vật trái
mùa.”
Hắn vừa nói như vậy, Nguyệt Nha Nhi liền rõ ràng.
Kỳ thực vào lúc này, mọi người đã học được dùng lều ấm trồng rau củ, bởi vậy trên thị trường có thể
nhìn thấy khá nhiều đồ ăn trái mùa.
Những cũng có rất nhiều người cảm thấy, làm như vậy là làm trái
ý trời, vì thế không chịu ăn.
Hóa ra Trịnh công công cũng là người ôm ý tưởng này.
Nếu muốn làm mùa điểm nhỏ, thời tiết hiện tại, cái thứ nhất hiện lên trong đầu Nguyệt Nha Nhi,
chính là bánh xanh.
Trước khi Nguyệt Nha Nhi đến, để ngừa vạn nhất, cố ý lấy nguyên liệu xuất sắc nhất của Hạnh Hoa
quán xếp vào rổ nhỏ, mang đến đây.
Trong này thì có chà bông nhà nàng.
Nàng hỏi đầu bếp trong
phòng, lại nhìn xung quanh một phen.
Chỉ thấy trong phòng bếp nguyên liệu nấu ăn rất nhiều, có thể
nói là sơn hào hải vị đều có.
Lòng đỏ trứng muối cũng có, vẫn là trứng vịt muối từ Cao Bưu, hương
vị đặc biệt ngon.
Kiểm kê xong nguyên liệu nấu ăn, Nguyệt Nha Nhi trong lòng có mấy ý định.
Nếu như vậy, liền đơn
giản mà làm thành bánh xanh chà bông nhân lòng đỏ trứng muối.
Cây ngải cứu rất dễ tìm, thời tiết lúc này, tiện tay vặt trên đất hoang kiểu gì cũng có.
Nguyệt Nha Nhi phân phó, không bao lâu, thì có người hái một bó lớn rau ngải cứu tươi.
Cho rau ngải cứu vào nghiền ra nước, dùng băng gạc loại bỏ hai, ba lần bã, cho đến khi không có tạp
chất, sau đó lại đổ vào chung với gạo nếp, vừa thêm nước ngải cứu vừa nhào.
Đợi đến khi gạo nếp ra
màu của ngải cứu, hiện ra một loại màu lục bích, liền bọc gạo nếp lại, để ở một bên để chuẩn bị.
Gạo nếp đã nhào tốt, toàn thân màu lục bích, dáng vẻ rất ưa nhìn.
Điều chế nhân bánh, nguyên liệu đều có sẵn, bởi vậy bắt tay vào làm rất nhanh.
Chà bông là Hạnh Hoa quán tự chế, mềm mại không quá nát, ngon mà không mặn.
Mà nhân bánh sử dụng
lòng đỏ trứng muối, càng là thượng
phẩm.
Lòng đỏ trứng muối nhẵn nhụi, vị hơi bột, tuyệt đối không phải giống như lòng đỏ trứng bình
thường.
Đập vỏ trứng, lòng đỏ lập tức chảy ra.
Sau khi nhào nặn thành nhân bánh, gói kỹ Nguyệt Nha Nhi từng cái, tròn vo, để lên bếp chưng.
Chờ khi lửa trong bếp lượn lờ, mùi thơm ngát của gải cứu cũng bay ra, một phòng đều có mùi thơm cây
cỏ.
Bánh xanh làm thông thạo, so với điểm tâm phức tạp khác, không uổng công phu gì nhiều, không bao
lâu liền chế thành.
Người thông báo cũng không nghĩ tới, Nguyệt Nha Nhi tay chân lại nhanh nhẹn như vậy.
Nói là đi
thông báo, trục lợi cho Nguyệt Nha Nhi chờ ở nhà bếp một hồi lâu, mới trở về, thay nàng dẫn đường.
Dọc theo con đường dùng đá nhỏ chạm trổ, một đường đi thẳng về phía trước, mãi đến tận khi thấy
từng khóm trúc xanh, vây quanh một tòa nhà nhỏ.
Nơi này chính là thư phòng của Trịnh công công.
Lúc Nguyệt Nha Nhi ở thiên thính chờ đợi, nhìn thấy trước thính mang theo một bộ tượng Phật, trước
tượng Phật bày hương án, còn cung phụng đủ loại trái cây.
Xem ra Trịnh Thứ Dũ này, vẫn là một người tin phật.
Ngồi một lúc, có người đem Nguyệt Nha Nhi dẫn
đi.
Trịnh Thứ Dũ đang ngồi ở trên ghế, cầm trong tay cuốn sách, để rất gần, đọc sách thì hơi híp mắt.
Hắn mặc một thân xiêm y mặc ở nhà, hơi nhìn qua, ngược lại có vẻ giống như một sĩ phu phổ thông ở
Giang Nam.
Trong phòng yên tĩnh như vậy, có thể nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài.
Nguyệt Nha Nhi không định
quấy rối sự thanh tịnh này, chỉ trầm mặc đứng phía sau bức rèm che, quỳ gối được rồi làm lễ vạn
phúc, Nhưng mà khi bắt tay, lặng yên không một tiếng động chờ đợi.
Thỉnh thoảng nghe tiếng giấy chuyển động.
Nguyệt Nha Nhi trong tay nhấc theo hộp cơm, hơi mệt, nhưng vẫn cầm bất động.
Nghe thấy hai, ba lần lật sách, Trịnh Thứ Dũ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái: “Há,
ngươi đến rồi.”
Nguyệt Nha Nhi cười cợt, lại làm một lễ vạn phúc cho hắn.
Trịnh Thứ Dũ đem trang sách khép lại, miễn cưỡng nói: “Tiêu lão bản, chuẩn bị loại điểm tâm nào?”
“Không nhận nổi tiếng ‘Lão bản’ của ngài, vẫn là gọi ta Tiểu Tiêu thôi.” Nguyệt Nha Nhi nhấc theo
hộp cơm, vững bước tiến lên, cười nói: “Làm khó ngài còn nhớ, ta thực sự thụ sủng nhược kinh.
Chỉ
vội vội vàng vàng lại đây, ngược lại cũng không chuẩn bị thứ gì.
Bây giờ vào thời tiết lúc này,
chính là thời gian hưng thịnh của ngải cứu.
Ta cố ý làm một chút điểm tâm nhỏ, mời Trịnh công công
nếm thử.”
Nguyệt Nha Nhi đem hộp cơm mở ra, lấy ra một cái bánh xanh bỏ vào địa mạ vàng, nhẹ nhàng đặt một
bên bàn Trịnh Thứ Dũ.
Đĩa mạ vàng này còn bày một lớp lá xanh, trái lại có mấy phần dã thú.
Trịnh Thứ Dũ liếc mắt một cái.
Bánh xanh này, hắn không phải là chưa từng ăn, chỉ là rất lâu không ăn, bởi vì trong kinh không
thịnh hành ăn cái này.
Tính ra, hắn có thể nhớ kỹ tư vị bánh xanh, vẫn là khi người nhà làm cho hắn
khi còn bé.
Hình như là ngọt.
Xem ra, bánh xanh trước mặt này cùng với trong ký ức, phảng phất cũng cùng một hình dạng.
Vốn là
vậy, điểm tâm đơn giản như vậy, nghĩ đến cũng sẽ không có cái gì khác biệt.
Trịnh Thứ Dũ cầm lấy đũa, gắp bánh xanh lên cắn một miếng.
Cùng với mùi thơm ngát của rau ngải cứu—— đó là hương thơm ngày xuân độc nhất, mềm mại, rồi lại hơi
dai.
Mà khi Trịnh Thứ Dũ nếm thử nhân bánh, hơi nhướng mày, hương vị của bánh xanh này vậy mà lại
không phải là vị ngọt! Bánh xanh vào miệng hơi mặn, sau một lần ăn vào, mùi vị có chút kỳ quái.
Sau
khi hắn tinh tế thưởng thức, cảm giác tư vị xuất hiện.
Vị mặn cùng độ tươi bổ sung cho nhau, chà bông trong nhân bánh mềm mà không nát, từng sợi từng sợi,
tư vị nồng nặc.
Chà bông cùng với lòng đỏ trứng muối ở chung một chỗ, hai vị này kết hợp hài hòa
đến kỳ diệu.
Vị mặn này, kích thích phát ra vị tươi.
Lại phối hợp với sự mềm mại của vỏ bánh gạo
nếp, ngược lại thật sự là mỹ vị nằm ngoài tính toán.
Trịnh Thứ Dũ một hơi ăn hết, lúc này trên mặt mới mang theo chút ý cười.
hắn hướng Nguyệt Nha Nhi
nói: “Thủ nghệ của ngươi đúng là không có lời nào để nói.
Chỉ là —— không nghĩ tới tiểu Tiêu kiếm
tiền cũng là một tay cao thủ.”
Nguyệt Nha Nhi rất thành khẩn nói: “Nguyệt Nha Nhi chỉ là kiếm một món tiền nhỏ nuôi sống gia đình
mà thôi.
Tiểu nữ là một nữ cô nhi, bây giờ có thể áo cơm không lo, là do dính phúc của Lý tri phủ
cùng các quý nhân khác.
Những ngày hiện tại, đã rất may mắn, không dám tiếp tục nghĩ đến cái khác.”
Trịnh Thứ Dũ nhẹ nhàng gõ ngón tay trên vạt áo, một hồi lâu, mới nói: “Tiêu thị, lá gan này của
ngươi cũng không nhỏ, vậy mà cấu kết với Lý Tri phủ, lên giá đất hẻm Hạnh Hoa ào ào.”
Âm điệu hắn cũng không cao, nhưng chữ chữ như nghìn cân, như sấm sét mà vang lên.
Nguyệt Nha Nhi hô hấp hơi ngưng lại, mặt không biến sắc nói: “Ta chỉ là một tiểu nữ tử, nơi nào có
bản lĩnh lừa Lý tri phủ? Nhân vật anh minh như Lý tri phủ, thì lại làm sao sẽ vì ta mà bị lừa?”
Bởi vì căng thẳng, nàng lúc bắt đầu tốc độ nói có chút nhanh, từ từ lại thành bộ dạng bình thường
nói chuyện: “Cho tới khi giá đất hẻm Hạnh Hoa lên ào
ào, xin hỏi Trịnh công công, như thế nào là ‘Lên ào ào’ ? Từ khi Hạnh Hoa quán cùng Yến Vân lâu
cùng với sau đó đủ loại cửa hàng khai trương, hẻm Hạnh Hoa do dân trong hẻm náo nhiệt, làm sao mà
ta có thể khống chế?” “Cho tới gan lớn vẫn rất bé, ta nếu như nhát gan, chết sớm, vì sao có thể
đứng ở chỗ này?”
“Trịnh công công minh giám, đương nhiên sẽ không tùy ý oan uổng người.” Yên tĩnh một hồi lâu.
Trịnh Thứ Dũ một lần nữa cầm lấy đũa, gắp một cái bánh xanh, ăn xong mới nói: “Cô nương ngươi,
ngược lại cũng có mấy phần dũng khí.” Nguyệt Nha Nhi hít sâu một hơi, làm ra một quyết định lớn
mật: “Tiểu nữ bất tài, nguyện ra sức làm trâu làm ngựa cho Trịnh công công.”
“Há, ngươi là một nữ thương hộ, dùng cái gì mà vì ta ra sức?”
“Quán trà tiệm cơm, là nơi lưu thông tin tức tốt nhất.
Trịnh công công rất được hoàng ân, tự nhiên
có thể sát dân tình, nghe theo ý trời.
Tiểu nữ tuy chỉ là nữ thương hộ, nhưng cũng nguyện làm đèn
đom đóm chiếu sáng cho Trịnh công công.”
Trịnh Thứ Dũ bỏ đĩa nhỏ xuống, híp mắt, đánh giá nàng.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười: “Có chút ý
nghĩa.”
Hắn bưng chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm.
Đây là ý tứ bưng trà tiễn khách.
Nguyệt Nha Nhi thấy, liền lập tức cáo từ.
Trịnh Thứ Dũ lên tiếng, hời hợt nói: “Đúng rồi, bánh kem giấy thiếc vàng lần trước của ngươi, quý
phi nương nương rất yêu thích, cho chút ban thưởng, đợi lát nữa bảo người đem đến cho ngươi.”.